Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 9: Đừng có quá phận

12:09 chiều – 29/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9: Đừng có quá phận tại dua leo tr 

Nam Cung Nguyệt nghe được Vân Nhược Linh nói một tiếng thiếp thất, ngón tay hung hăng nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay áo, trong mắt hiện lên một tia tàn độc.

Sở Diệp Hàn không nghĩ rằng một Vân Nhược Linh ngày thường ngay cả nói năng biểu đạt còn không rõ ràng, tất nhiên là khỏi nói đến việc áp chế được hắn, sắc mặt hắn cực kì âm trầm, nhưng lại không nhịn được nghiến răng nói: “Được, ngươi ngồi đó đi.”

Vân Nhược Linh thành thật ngồi xuống, cả người cứng đờ như khúc gỗ, nếu không thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Đa tạ vương gia.” Vân Nhược Linh cầm lấy chén trà trên bàn, dùng tay áo che lại, nhẹ nhàng lấy khăn tay che miệng, uống một ngụm, nói: “Còn nữa, vợ lẻ không thể mặc xiêm y màu đỏ, chỉ có thể mặc màu hồng phấn, vương gia, cho phép Thu nhi đi chuẩn bị cho Nam Cung cô nương một bộ đồ màu hồng nhạt, để cho nàng ấy thay.”

“Tỷ tỷ, tỷ…” Nam Cung Nguyệt vừa nghe những lời này, liền lấy chiếc khăn voan ở trong áo, khó chịu lau đi nước mắt.

Nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ, Sở Diệp Hàn tự dưng hung ác nhìn chằm chằm vào Vân Nhược Linh, một tay hắn bảo vệ Nam Cung Nguyệt, vẻ mặt u ám nói: “Vân Nhược Linh, bổn vương đã cho Nguyệt Nhi kính trà cho ngươi đã là khai ân lắm rồi, ngươi cũng đừng có được nước mà làm tới.”

Phải biết rằng, vương phi trong lòng hắn luôn là Nam Cung Nguyệt.

Hiện giờ chỉ có thể để Nam Cung Nguyệt làm trắc phi, hắn cảm thấy cực kì oan uất cho nàng, vậy mà Vân Nhược Linh còn dám ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho nàng, quả thật là làm càn.

Vân Nhược Linh lại giống như không có việc gì xảy ra, nàng ngồi ở trên ghế phải thoải mái rung hai chân nói: “Vương gia, thiếp cũng không phải làm khó dễ muội muội, mà là từ xưa đã có quy định, tiểu thiếp thì không thể mặc xiêm y màu đỏ thẫm để bái đường, chỉ có thể mặc màu hồng nhạt để vào cửa, chẳng lẽ công việc của vương gia quan trọng đến mức vi phạm lễ nghi của nước Sở hay sao?”

Ý nói là ngay cả hoàng đế, những vương gia khác đều tuân theo quy định, Sở Diệp Hàn không tuân theo, căn bản là không để quy định vào mắt, cũng giống như là không coi trọng tổ tiên và hoàng đế.

Trước mặt nhiều người như vậy mà lại chụp cái mũ này lên đầu hắn thì chỉ có thể trách phạt.

“Vân Nhược Linh, ngươi đừng có quá phận!” Sở Diệp Hàn hung ác cắn chặt răng, sắc mặt đã đen như đáy nồi, hận không thể đánh nàng.

Khi nào thì kẻ ngu xuẩn này lại có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy được.

Hắn đường đường là một đại tướng quân bảo vệ đất nước, thế nhưng cũng không thể làm gì nàng được.

Nhìn thấy người mình thương tức giận, Nam Cung Nguyệt vội vàng chạy nhanh tới lấy lòng, nàng cầm tay Sở Diệp Hàn, tủi thân nói: “Vương gia, cứ nghe theo tỷ tỷ đi, chỉ cần lòng của chúng ta ở bên nhau, ta có mặc xiêm y gì để bái đường cùng ngươi cũng được, ta cũng không để ý đâu.”

Nói xong, nàng chủ động đi đến trước mặt Thu nhi, kêu nha hoàn cầm lấy bộ xiêm y màu hồng nhạt trên tay Thu nhi, đi vào trong buồng với nha hoàn.

Mà lúc này, mặt của Sở Diệp Hàn, đã có thể dùng từ cứng ngắc để miêu tả. Hắn từ từ nắm chặt tay lại, cố nén sự tức giận đối với Vân Nhược Linh, nếu không có khách khứa nhiều ở đây, hắn đã sớm xử lí nàng rồi.

Rất nhanh sau đó, Nam Cung Nguyệt đã thay một bộ xiêm y màu hồng nhạt đi ra, nàng vừa đi, ở một bên dùng chiếc khăn voan để lau nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, làm cho tất cả mọi người đều đồng tình.

Mọi người đột nhiên đều nghị luận đối với việc làm của Vân Nhược Linh. “Ly Vương phi này cũng thật là không biết xấu hổ, thật là một người quái dị, vì ghen tị với nữ nhân mà Ly Vương vừa mới lấy về mà còn dám chạy tới đây để phá đám.”

“Thế nhưng, rõ ràng là xấu xí đến mức không dám gặp người khác, mà còn dám chạy đến đây để rêu rao, dù gì Nam Cung Nguyệt cũng là một đại mỹ nhân, nàng ta chỉ là một người xấu xí, ngay cả có xách dép cho Nam Cung Nguyệt cũng không xứng.”

“Vừa nhìn là đã thấy không có hiền thục, lại càng không biết lễ nghi phép tắc, ngay cả một ngón tay của Nam Cung Nguyệt cô nương cũng còn kém nữa là, trách không được Ly Vương lại chán ghét nàng ta như vậy.”

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.