Quyển 8 – Chương 95: Vô tư
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 8 – Chương 95: Vô tư tại dua leo tr
Thân ảnh thon dài nghe vậy chấn động, bỗng nhiên quay người nhìn qua nam tử ưu nhã, bật thốt lên nói:
– Bát Cực Thần Châu đệ nhất sát thủ Tiếu Vong Ưu!
Nam tử ưu nhã cười nói:
– Là ta. Đi thôi, cùng ta trở về, Thu Diệp.
Thì ra nữ tử này chính là Thu Diệp nuôi dưỡng Ý Thiên mười tám năm, nàng rốt cục cũng trở về Vân Hoang đại lục, nhưng lại tao ngộ Bát Cực Thần Châu đệ nhất sát thủ Tiếu Vong Ưu.
Thu Diệp gương mặt đắng chát, kiên định và trịnh trọng nói:
– Ta sẽ không trở về với ngươi, ra tay đi.
Tiếu Vong Ưu cười nói:
– Ngươi không phải đối thủ của ta, tội gì khổ như thế chứ?
Thu Diệp lạnh lùng nói:
– Đây là Vân Hoang đại lục, ta và ngươi bị chế ngự, nhưng mà ngươi bị chế ngự…
Tiếu Vong Ưu nói:
– Đã như vậy, ngươi trốn không thoát khỏi tay của ta đâu.
Lời nói còn bên tai, Tiếu Vong Ưu bước tới một bước, trong sân lá rụng bay theo gió, quay chung quanh Tiêu Vong Ưu, giống như hoan hô hắn.
Chân trái Thu Diệp lui ra sau nửa bước, hai tay ngưng kết thủ thế ở cổ, quanh thân bộc phát hào quang chói mắt, lập tức hình thành một kết giới hình bán cầu, ngăn cản cuồng phong xâm nhập.
Giờ khắc này Thu Diệp thể hiện ra thực lực đỉnh phong Vũ Thánh, chuyện này nếu người Hoa phủ nhìn thấy chắc chắn sẽ kinh ngạc ngây người.
Tiếu Vong Ưu khóe miệng khẽ nhúc nhích, mang theo nụ cười khiến người ta say mê, bộ pháp dưới chân biế hóa, một vòng xoáy kinh người đụng vào kết giới phòng ngự của Thu Diệp, chấn đắc nàng lui ra phía sau, khóe miệng có máu tươi tràn ra ngoài.
– Chống cự là không hữu dụng, ở trước mặt ta, ngươi hoàn toàn không có biện pháp đào tẩu, hai không cách nào chống cự, vẫn nên ngoan ngoãn theo ta rời đi.
Sắc mặt Thu Diệp tái nhợt, ánh mắt vô cùng kiên định, trầm giọng nói:
– Trừ phi ta chết, nếu không ngươi mơ tưởng mang ta đi, đến đây đi, kiếm tâm tâm ta, chém chết hồng trần!
Thủ thế và cột sáng xoay tròn đâm vào trái tim Thu Diệp, mang theo máu tươi vẩy ra, hóa thành một đạo huyết kiếm, bắn thẳng vào Tiếu Vong Ưu.
Thấy một màn này, Tiếu Vong Ưu không cười nữa, nói:
– Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, thế nhưng mà ngươi đã biết rõ ta là Bát Cực Thần Châu đệ nhất sát thủ, nên hiểu chiêu này vô dụng với ta.
Đi ra một bước, thân hình của Tiếu Vong Ưu xoay tròn một vạn tám ngàn lần, hình thành khí lãng cao tốc, dễ dàng đánh bay Thu Diệp đánh một kiếm, hắn muốn tới gần nàng.
Bàn tay đánh ra một trảo, Thu Diệp sử dụng kết giới phòng ngự ngoài thân biến mất, thân thể kêu rên một tiếng, bị trong nháy mắt đánh bay ra ngoài, máu tươi ở giữa không trung tựa như chói mắt phỉ thúy, xinh đẹp cực.
Tiếu Vong Ưu không có công kích, mà là đứng ở đàng xa, thàn sắc ưu nhã nhìn qua Thu Diệp trọng thương.
– Ngươi đã trọng thương, nên theo ta rời đi.
Thu Diệp cố hết sức, đưa mắt nhìn qua phần mộ tiểu thư, nói:
– Ta còn không có chết.
Tiếu Vong Ưu lạnh nhạt nói:
– Đã như vậy, ta phải phí một phen tay chân rồi, trực tiếp bắt ngươi về là được.
Thu Diệp cười khổ, nhanh chóng triển khai phòng ngự, trong lòng biết rõ không có phần thắng.
Ưu nhã cười cười, Tiếu Vong Ưu chậm rãi tới gần, tay phải lăng không chụp thẳng vào Thu Diệp, đơn giản đánh nát thánh quang giới, lăng không một trảo đánh vào thân thể khiến nàng không thể động đậy.
Cười bi thương, ánh mắt Thu Diệp nhìn qua phần mộ tiểu thư, trong lòng có tiếc nuối vô tận.
Nhưng thời điểm Thu Diệp sắp rơi vào trong tay Tiếu Vong Ưu thì một giọng nói như sấm rền vang vọng bên tai của Thu Diệp.
– Dùng mạng hoàn thành lời hứa, hai tâm hồn như một, chỉ xích thiên nhai.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này giống như có ma lực làm cho Thu Diệp lập tức kích động lên.
Đây là lúc trước Ý Thiên tại U Minh đảo tao ngộ sát kiếp, Thu Diệp thi triển bí pháp dùng tánh mạng của mình kéo dài tính mạng của Ý Thiên, lúc chia xẻ tính mạng với Ý Thiên đã nói ra lời này.
Hôm nay giọng nói này vang lên bên tai của nàng, cho nên Thu Diệp kích động không hiểu.
Khi giọng nói vang lên bên tai Thu Diệp thì trói buộc biến mất.
Trong Thu Vận biệt viện, lá rụng bay nhẹ nhàng quay chung quanh Thu Diệp, hóa thành một lực lượng huyền diệu chữa khỏi thương thế của nàng.
Sắc mặt Tiêu Vong Ưu cả kinh, quay đầu tìm kiếm người lên tiếng, phát hiện ở góc tây bắc có bóng lưng nam tử tóc dài đứng đó.
Nam tử tới đây khi nào thì Tiếu Vong Ưu hoàn toàn không biết gì cả, đây là chuyện không có khả năng.
Dùng thân phận đệ nhất sát thủ Bát Cực Thần Châu của Tiếu Vong Ưu, cho dù là cường giả Tiên cảnh của Bát Cực Thần Điện cũng không phải đối thủ của hắn.
Hôm nay đi vào Vân Hoang đại lục, ai ngờ tao ngộ chuyện này.
Thu Diệp nhìn qua Ý Thiên tâm tình vô cùng kích động, rung giọng nói:
– Long Nhi, là ngươi sao?
Ý Thiên chậm rãi quay người, trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười mê người, lại cười nói:
– Là ta. Long Nhi trở lại thăm mẫu thân và ngươi.
Thu Diệp toàn thân run rẩy, nước mắt tuôn rơi, nói:
– Tiểu thư, ngươi nhìn thấy chưa, Long Nhi rốt cục trưởng thành. Mười tám năm, ta rốt cục cũng hoàn thành lời dặn dò của ngươi rồi.
Giờ khắc này Thu Diệp thương tâm rơi lệ, mười tám năm nội tâm đau đớn, nhịn không được khóc lớn lên.
Ý Thiên cũng thu tươi cười lại, khẽ thở dài:
– Mười tám năm chua sót bây giờ mới gặp lại, ủy khuất ngươi rồi.
Tiếu Vong Ưu lúc này phục hồi tinh thần lại, thần sắc kinh ngạc nhìn qua Ý Thiên, nghi vấn nói:
– Ngươi chính là con của Thu Nguyệt, chính là người thiên địa không cho tồn tại sao?
Ý Thiên lạnh lùng nói:
– Ngươi cảm thấy thế nào?
Tiếu Vong Ưu cười nói:
– Ngươi không nói thì ta cũng biết câu trả lời. Vừa vặn, ta thuận tiện mang ngươi trở về, đây là công lớn đấy.
Ý Thiên cười nói:
– Được rồi, ta cũng đang muốn ngươi mang theo ta đi tới Bát Cực Thần Châu.
Thu Diệp nghe vậy chấn động, nhắc nhở:
– Coi chừng, hắn chính là đệ nhất sát thủ của Bát Cực Thần Châu đấy, được xưng chưa bao giờ thất thủ, ngoại hiệu Vô Ưu.
Ý Thiên nhìn qua Thu Diệp, ôn nhu nói:
– Đừng lo lắng, ngươi không phải nói ta đã lớn rồi sao, không cần nghĩ nhiều.
Thu Diệp nhìn qua Ý Thiên, nhìn gương mặt tuấn tú độc nhất vô nhị kia, có loại cảm thụ phức tạp không nói nên lời.
Tiếu Vong Ưu là người ưu nhã, là nam nhân tuấn tú.
Thế nhưng mà so sánh với Ý Thiên, Tiếu Vong Ưu quá kém cỏi, kém quá nhiều.
Tiếu Vong Ưu ghen ghét, nhắc nhở:
– Tiểu tử, chuẩn bị đi, ta sắp ra tay.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
– Ra tay đi, dùng toàn lực của ngươi ra đi, nếu không sẽ không còn cơ hội đâu.
Tiếu Vong Ưu giận dữ, cũng không thấy hắn hành động thế nào, thân thể liền xuất hiện trước mặt Ý Thiên, lòng bàn tay xuất hiện lỗ đen cắn nuốt thời không, muốn chụp vào cổ Ý Thiên.
Thu Diệp thấy thế kinh hãi, bật thốt lên:
– Coi chừng, mau tránh.
Ý Thiên lắc đầu cười cười, không tránh không né, máu tóc dài đỏ tím từ từ mở rộng, một đạo tử hồng sắc quang mang hình thành thái cực quay trước mặt Ý Thiên, hìnhhình thành thái cực đồ vừa vặn ngăn cản một kích của Tiêu Vong Ưu.
Tiếu Vong Ưu kinh ngạc nói:
– Đây là Âm Dương Thần Minh Tông Xích Âm Tử Dương Đại Tiên Thuật, sao ngươi học được?
Ý Thiên đạm mạc nói:
– Ta hiện tại chính là tông chủ Âm Dương Thần Minh Tông, đáp án này ngươi hài lòng chứ?
Sắc mặt Tiếu Vong Ưu biến hóa, khẽ nói:
– Vậy ngươi cùng bị diệt với Âm Dương Thần Minh Tông luôn đi.
Lời nói còn bên tai, một đạo kiếm quang nhỏ xuất hiện trước ngực Ý Thiên.
Kiếm quang này rất quái dị, trong kiếm quang này áp súc không gian cực lớn, dung hợp không gian chi lực vào trong kiếm quang có thể quét ngang thiên địa.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, khóe miệng cười tà, tùy ý cho kiếm quang đáng sợ đó đánh trúng.
Tiếu Vong Ưu sắc mặt vui vẻ, cười nói:
– Tiểu tử, ngươi quá tự phụ, ngươi đi chết đi!
Kiếm quang đánh trúng ngực Ý Thiên, cũng không có xuất hiện tràng cảnh huyết nhục mơ hồ, ngược lại Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa trong người Ý Thiên quần áo theo kiếm quang tới trên người Tiếu Vong Ưu.
Trong tiếng hét kinh sợ, Tiếu Vong Ưu đánh bay Hàn Tinh Thiên Hồn Hoa, toàn thân trở ra.
Không hỗ là đệ nhất sát thủ Bát Cực Thần Châu, xác thực rất trâu.
Nhưng mà Ý Thiên càng trâu hơn nhiều, sau hai lần tiến công của Tiếu Vong Ưu, lần thứ ba tới phiên Ý Thiên tiến công.
– Ta tiếp ngươi hai chiêu, lúc này ngươi cũng nên tiếp một chiêu của ta đi..
Ý Thiên công kích vô hình vô ảnh, nhìn không ra chút dấu hiệu nào cả, nhưng mà thời không bốn phía quanh Tiếu Vong Ưu trong nháy mắt bị giam cầm, sau đó bắt đầu áp súc buộc chặc, cũng chấn động cực cao.
Tiếu Vong Ưu cười lạnh nói:
– Ngươi cho rằng như vậy có thể làm ta bị thương sao, ngươi quá xem thường ta rồi.
Thân hình thu nhỏ lại, Tiếu Vong Ưu lựa chọn phòng ngự.
Thần sắc Ý Thiên lạnh lùng, lúc này hấp thu thời không thu nhỏ vào trong tay, lại nhìn Tiếu Vong Ưu nói:
– Thời điểm này thời không chấn động đạt tới năm mươi vạn lần rồi, đoán chừng ngươi cũng nên tự mình nhảy ra đi.
Nói xong, thời không trong tay Ý Thiên chấn động vô cùng kịch liệt, tần suất chấn động của nó nhanh chóng vượt qua năm mươi vạn lần.
Đến lúc này Tiếu Vong Ưu hóa thân hơi thành bụi hét lên thảm thiết, bị ép hiện thân, nhưng vẫn bị nhốt trong thời không như trước, tùy ý hắn giãy dụa phản kích thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc được.
Thu Diệp vừa mừng vừa sợ, trên mặt tràn ngập vui vẻ.
– Tốt, đúng là quá tốt, so với tưởng tượng của ta còn lợi hại hơn. Ta biết ngay sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi dương danh thiên hạ mà.
Trong thời không phong tỏa khu vực này, Tiếu Vong Ưu tức giận nói:
– Tiểu tử, có gan thả ta ra, chúng ta quang minh chính đại phân cao thấp.
Ý Thiên đạm mạc cười cười, thuận tay bóp nát phong tỏa thời không, thả Tiếu Vong Ưu ra.
– Nếu ngươi đã không phục, ta sẽ cho ngươi thêm một lần cơ hội. Đây cũng là cơ hội ra tay cuối cùng của ngươi.
Sắc mặt Tiếu Vong Ưu ngưng trọng, thân thể lập tức chuyển động, tốc độ nhanh tới mức khiến người ta kinh ngạc.
Sau khi hắn tăng cao tốc độ tới mức khủng khiếp, Tiếu Vong Ưu hóa thân thành một đạo kiếm quang, ẩn chứa uy lực chấn nhiếp thiên địa chém thẳng vào Ý Thiên.
Ý Thiên khinh thường cười cười, cong ngón búng ra, Tam Tuyệt thần binh phá không xuất hiện, Thiên Nguyệt Trảm chém phá thiên địa, thời không tan biến, trực tiếp nghênh tiếp một kích của Tiếu Vong Ưu.
Trong nháy mắt kiếm quang cùng Tam Tuyệt thần binh chạm nhau, hai công kích đối chọi gay gắt, hào quang sáng ngời, hình thành một quang cầu hủy diệt, nhưng bị Ý Thiên phất tay một cái là biến mất.
Kiếm quang nghiền nát, Tiếu Vong Ưu loạng choạng xuất hiện bên trái cách Thu Diệp mấy trượng, khóe miệng có máu tươi tuôn ra, trong mắt tràn đầy thần sắc khó tin.
– Không, điều đó không có khả năng, ta không tin, ta không tin!
Ý Thiên lạnh lùng nói:
– Ngươi thua, cam chịu số phận đi.
Phất tay một cái, Ý Thiên cũng hútTiếu Vong Ưu vào trong người sau đó luyện hóa, dùng tăng tu vị thực lực của mình
Tiếu Vong Ưu chính là đệ nhất sát thủ tại Bát Cực Thần Châu, tuyệt không phải tiên nhân bình thường có thể so sánh, tiên nguyên trong người của hắn vô cùng hùng hậu, trọn vẹn giúp thực lực Ý Thiên tăng lên 15%, đạt tới 80%.
Sắc mặt Thu Diệp mừng rỡ nhìn qua Ý Thiên, càng thỏa mãn với thực lực của hắn.
– Tiểu thư dưới suối vàng có biết cũng kiêu ngạo vì ngươi.
Ý Thiên phức tạp cười cười, kéo tay Thu Diệp, nói khẽ:
– Chúng ta đi thôi.
Lóe lên rồi biến mất, sau một khắc hai người trở về Âm Dương Hòa Hợp Phái.
Lúc này Âm Dương Hòa Hợp Phái đã phái ra rất nhiều cao thủ tiến hành vây quét Ma Thần Tông.
Trương Tuyết, Nạp Lan Tú Quyên, Hoang Đường đạo nhân, Toái Tâm Đoạn Trường Nhân tất cả đều không có mặt, ngược lại Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên tọa trấn Càn Nguyên đại điện, đang thương nghị chuyện Vô Biên Hoang Thành.
– Ồ, ngươi trở về nhanh thế, vị này là?
Lý Nhược Nhiên nhìn qua Thu Diệp, vẻ mặt nghi hoặc.
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
– Đây là thân nhân duy nhất của ta ở Vân Hoang đại lục, nàng tên là Thu Diệp.
Lời vừa nói ra, Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên giật mình, đây chính là lần đầu tiên Ý Thiên giới thiệu thân nhân, sao ngươi khiếp sợ thế?
Đứng dậy đón chào, Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên lộ ra dáng vẻ vô cùng khách khí, có vài phần tâm thần bất định như con dâu nhìn thấy mẹ chồng.
– Chỉ cần ngươi phi thăng Tiên Giới, nhất định có thể tìm được đầu mối của tiểu thư lưu lại, biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Mặt khác ta cũng hy vọng ngươi có thể tranh giành cho tiểu thư, khiến những kẻ từng cười nhạo, mỉa mai tiểu thư phải lau mắt mà nhìn. Cho bọn chúng biết rõ, cho dù tiểu thư bị ép hạ giới, con của nàng sinh ra cũng có thể chiếu sáng thiên cổ.
Cảm nhận được ủy khuất trong nội tâm của Thu Diệp, Ý Thiên nghiêm mặt nói:
– Yên tâm, ta có thể quét ngang Vân Hoang đại lục, vậy ta cũng có thể quét ngang Bát Cực Thần Châu. Làm cho những kẻ dám xem thường mẫu thân của ta, vĩnh viễn đều nhớ rõ ta!
Thu Diệp hết sức vui mừng, nói khẽ:
– Đợi đến ngày đó, ta và mẫu thân của ngươi sẽ rất cao hứng.
Ý Thiên hơi gật đầu, Lý Nhược Nhiên nhìn qua Long Dao Châu, hỏi:
– Tình huống bên ngoài thế nào?
Long Dao Châu nói:
– Đã tập trung cao thủ Ma Thần Tông, đang toàn lực truy tung chặn đường. Hoang Đường đạo nhân cùng Toái Tâm Đoạn Trường Nhân cuốn lấy Thái Cổ Huyết Ma cùng Thái Cổ Âm Ma, cao thủ còn lại không đủ gây sợ.
Nam Cung Uyển Nghi cười nói:
– Chúng ta phái cao thủ nhân số gấp Ma Thần Tông vài lần, nếu không thu thập bọn chúng được thì càng không nói nổi rồi.
Long Dao Châu nói:
– Hoang Đường đạo nhân nói, Thái Cổ Huyết Ma cùng Thái Cổ Âm Ma thập phần khó chơi, tại Vân Hoang đại lục bọn chúng cơ hồ không chết.
Nam Cung Uyển Nghi nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
– Việc này ngươi thấy thế nào?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
– Thái Cổ Huyết Ma thì dễ đối phó, ngược lại Thái Cổ Âm Ma dễ thu thập, cái quan tài kia là tấm mộc quá tốt, phía trên còn khắc hai mươi bố tiên trận cấm chế. Nếu ta muốn giết hắn, trước tiên phải giải trừ những cấm chế kia.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️