Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13

4:59 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dưa leo tr. 

Mấy ngày liên tục, Viêm Nương cũng không có rời khỏi phòng khách sạn, trong thời gian này, nhiều lần cô bàn bạc với Nguyên Trinh, làm như vậy là muốn xác định tính khả thi của dự án, còn có chính là cô sẽ phải gặp mặt Hoắc Đông Lưu, nói chuyện một chút cho ổn thỏa, cô không thể vì chuyện riêng của mình mà làm lỡ công việc, đây không phải là tác phong của cô.

Nhưng mà Hoắc Đông Lưu đột nhiên trở nên bận rộn, điều này làm cho cô khó hiểu, đối với việc anh ta không coi trọng dự án này mà nổi giận, nhưng cô muốn mình nhịn xuống cảm giác không vui này, dù sao giữa đôi bên là quan hệ hợp tác, cô không muốn hành động theo cảm tình.

Hôm nay, Viêm Giản lại hẹn cô gặp mặt, khó có được một ngày nghỉ, nên cô tính đi qua chỗ Viêm Giản chơi, cứ đợi mãi ở trong khách sạn, cô cũng muốn buồn bực đến bệnh.

Cô ăn mặc đơn giản đi ra ngòai khách sạn, vốn định bảo khách sạn gọi cho cô chiếc xe tắc xi, nhưng cuối cùng cô bỏ đi cái ý niệm này, cô đi bộ dọc theo con đường, đã nhiều ngày không có tiếp xúc ánh mặt trời rồi, cũng không có tiếp xúc với đám đông, cô muốn đi bộ một chút, dù sao cũng không gấp đi đến chỗ Viêm Giản, ngày nghỉ mà! Vợ chồng họ có thể thừa dịp nghỉ ngơi một chút, nếu không phải thường ngày bận công việc thì bọn họ thật sự sẽ mệt chết.

Cô đi dạo ở trên đường phố, trong lúc cô dừng lại ở trước một cửa hàng thì một đám đàn ông xem ra rất có kỷ luật vây lấy cô, tình trạng này khiến cho cô ngây ngẩn cả người trong khoảng thời gian ngắn, cô đang muốn phản kháng thì lại khiến cho người ta bắt được.

Viêm Nương nhìn mấy người vây quanh cô, cô có thể cảm giác được mấy người này không phải là người thường, trên người bọn họ có hơi thở hắc đạo, cô không biết tại sao mình lại gặp phải chuyện như vậy, cô cũng không có trêu chọc đến nhân vật hắc đạo nào, đặc biệt là cô vừa mới tới Đài Loan chưa được mấy ngày, căn bản là không có cơ hội trêu chọc đến hắc đạo.

“Mấy người là ai?”

Cô bình tĩnh hỏi, cô xuất thân “Viêm phái” Nhật Bản, đối với nhân vật hắc đạo cũng không có xa lạ gì.

Mấy người kia thấy cô bình tĩnh như thế, không giống những cô gái khác hô to gọi nhỏ, ngoài dự liệu của bọn chúng.

Rồi sau đó một người trong đó mở miệng nói: “Lão gia chúng tôi muốn nói chuyện với cô một chút, xin mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

Viêm Nương cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào bọn họ, đồng thời lui tới bên tường để tránh bị bao vây tứ phía, vừa vặn sau lưng đã có người ngăn trở đường đi của cô, “Nếu mà tôi không muốn thì sao?”

“Vậy rất xin lỗi, chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ mời rồi.”

“Ai yêu cầu các người làm như vậy?”

Cho dù muốn cô đi nói chuyện, tối thiểu cô cũng phải biết rõ đối phương là ai, cô sẽ không lấy sinh mệnh của mình đùa giỡn.

“Cô nhìn thấy người thì biết.”

Mấy người kia ép cô đi về phía trước, mà bởi vì bị bao quanh, cho nên cô không thể trốn thoát được.

Cô biết là mình hỏi không được nguyên do rồi, nhưng cô lại không muốn để mặc cho người ta mang đi dễ dàng như vậy, nếu mà Viêm Giản đợi không thấy cô, nhất định sẽ lo lắng.

“Tôi đã có hẹn rồi.”

Cô đang nói thì bị đẩy mạnh vào trong xe.

“Sẽ không làm chậm trễ thời gian của cô quá lâu.”

Mấy người kia cũng vào xe, đồng thời xe cũng nhanh chóng khởi động, tình huống trước mắt khiến cho cô chỉ có thể nhắm mắt lại cười khổ, cô cảm thấy chuyến đi Đài Loan này của mình căn bản là sai lầm, cô không nên trở về nữa, ban đầu đi cũng đi rồi, cho dù Hoắc Đông Lưu bất mãn với dự án của cô như thế nào, thì cô có thể yêu cầu công ty phái người khác đi, nhưng cô đã không có, cái ý này là như thế nào đây? Cô biết rất rõ sẽ gặp lại anh ta, nhưng cô vẫn muốn đi.

Bây giờ lại liên quan đến nhân vật hắc đạo, cô thật tò mò, đến tột cùng là ai muốn nói chuyện cùng với cô, ở Đài Loan cô biết nhân vật hắc đạo duy nhất cũng chỉ có Hoắc Đông Lưu, nhưng anh ta cũng không thuộc về thế giới kia, như vậy còn ai vào đây chứ? Điều này làm cô nghĩ không ra.

Xem ra chỉ có nhìn thấy người đó, cô mới có thể biết rõ chân tướng rồi, lúc này tốn nhiều suy nghĩ cũng không có đáp án, cho nên cô dứt khoát ngậm miệng không nói.

Sau khi xe ngừng lại, Viêm Nương thấy một khu nhà cấp cao, ở Đài Loan đất nhỏ như vậy, người vẫn có thể có loại khu nhà cấp cao này, chắc là có lai lịch lớn, nhưng cô thật không nhớ mình đã từng biết đại nhân vật này.

Nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ thuận theo mà bước xuống xe, đi theo bọn họ vào trong nhà, cô tò mò muốn nhìn người “mời” cô rốt cuộc là ai.

Cô vừa vào trong nhà, ánh mắt rất tự nhiên bị một bức chữ ở trên tường đại sảnh hấp dẫn.

Một chữ “Hoắc” thật to, tràn đầy khí thế cùng khí phách.

Phản ứng đầu tiên của cô là chuyện này có liên quan với Hoắc Đông Lưu, nhưng mà khi cô nhìn lại người trung niên ngồi ở trên ghế sa lon thì cô lại do dự, ông ta không phải là Hoắc Đông Lưu, như vậy là ai đây?

“Viêm tiểu thư, mời ngồi bên này.”

Mấy người mời cô tới chỗ này trên đường đi ngược lại đối với cô hết sức khách khí, ngay cả bây giờ cũng như thế.

Cô đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia, trực tiếp nghênh đón ánh nhìn của người kia, trong ánh mắt không có sợ hãi, cô tin tưởng mấy người này sẽ không làm thương tổn cô, cho nên cô cũng không lo lắng tình cảnh của mình có nguy hiểm hay không.

“Ngồi.”

Người đàn ông trung niên kia lên tiếng, khí thế kia cùng ngang ngược làm cho cô liên tưởng đến người kia, đặc biệt là người trung niên trước mắt gần như có khuôn mặt giống Hoắc Đông Lưu, cô tin tưởng người trước mắt là cha của Hoắc Đông Lưu.

Sau khi ngồi xuống, cô liền hỏi ông ta ngay: “Tại sao tới tìm tôi?”

Cô không cho rằng cô có làm chuyện gì liên quan đến Hoắc gia, cô cũng chỉ có quan hệ trên phương diện làm ăn nên mới qua lại với Hoắc Đông Lưu, còn lại không có liên quan đến cô.

“Cô rất có can đảm.”

Mới gặp cô bé này, ông Hoắc liền cảm thấy tán thưởng phát ra từ nội tâm, nhưng mà ông vẫn không muốn thay đổi ước nguyện ban đầu của ông.

Cô không nói gì, chỉ chờ người nọ nói tiếp.

“Tôi muốn nói chuyện Đông Lưu với cô.”

“Tôi cùng với Hoắc Đông Lưu không có bất kỳ quan hệ gì, nếu đây là chuyện ông lo lắng, như vậy xin ông yên tâm.”

Cô sẽ không ngốc đến mức tái phạm lỗi giống vậy, hơn nữa còn có liên quan đến hắc đạo Đài Loan, cô cũng không muốn bị người như vậy “mời” tới nơi này nhiều lần.

“Bây giờ là không có quan hệ, nhưng về sau thì không có ai biết.”

“Ông có ý gì?”

Cô đến Đài Loan chỉ là vì xử lý công việc, một khi chuyện kết thúc cô sẽ đi ngay lập tức, điều này cô rất rõ ràng.

“Rời khỏi Đài Loan.”

“Tôi sẽ rời khỏi, nhưng phải đợi tôi làm xong chuyện muốn làm, khi đó tôi tự nhiên sẽ đi.”

Cô không chấp nhận uy hiếp, đặc biệt là loại yêu cầu vô lý này.

“Tôi hi vọng cô có thể rời khỏi Đài Loan lập tức.” Ông Hoắc nhấn mạnh lần nữa, giọng nói kia rõ ràng nặng đi nhiều.

“Cho tôi lý do.”

Nhưng ông Hoắc im lặng, chỉ nhìn cô cười.

“Không có lý do có thể thuyết phục tôi, tôi sẽ không rời đi, xin lỗi.”

Cô không cho rằng cần nói nhiều, vì thế cô đứng lên, muốn rời khỏi.

“Vì tốt cho cô, tôi không hy vọng cô tiến vào trong cuộc đời của Đông Lưu.”

Năm ấy sự xuất hiện của cô ta, khiến cuộc đời của Hoắc Đông Lưu xuất hiện một bước ngoặc, chẳng những bị trường học ghi tội, đồng thời còn bị buộc chuyển trường, hiện tại mặc kệ nói như thế nào, ông cũng muốn ngăn cản cô ta tham gia vào cuộc sống của con trai lần nữa, đặc biệt là Hoắc Đông Lưu sẽ là người thừa kế của ông, mặc dù trước mắt nó chỉ là ẩn thân phía sau màn, nhưng có một ngày nó sẽ chính thức là người nối nghiệp ông, ở trong gia tộc Hoắc thị này mọi người đều biết chuyện.

Viêm Nương nghe những lời này, cơn tức trong lòng bất giác nổi lên, cô xoay người nhìn chằm chằm vào ông Hoắc, “Vì tốt cho tôi sao? Vậy thì cám ơn sự quan tâm của ông, không nhọc ông lo lắng, giữa tôi và Hoắc Đông Lưu ngoại trừ công việc, không có gì khác, nếu mà ông muốn tôi bảo đảm, như vậy tôi có thể nói cho ông biết, một chút tôi cũng không muốn đi vào cuộc đời của anh ta, ông không cần phải lo lắng như vậy.”

Ông Hoắc cùng với cô nhìn nhau một lúc rồi mới chậm rãi đứng lên, “Nhớ lời bây giờ cô nói, nếu không thì cô có phiền toái.”

Viêm Nương chỉ trợn mắt nhìn ông ta, rồi sau đó cô không nói thêm gì nữa mà rời khỏi khu nhà cấp cao này, mấy người đưa cô tới lại đưa cô về trung tâm thành phố, ở nơi này lúc này coi là chặng đường xa, cô lại dâng lên một cảm giác kỳ dị, lúc cô tỏ rõ cô sẽ không có liên quan gì tới Hoắc Đông Lưu, thì trái tim giống như là bị thứ gì đó đè ép nặng nề, điều này làm cho cô cảm thấy hết sức phiền muộn.