Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36-2 tại dưa leo tr. 

Editor: Lạc

Buổi tối, khi Tần Thời Luật về thì Đường Dục không có ở nhà.

Tần Thời Luật hỏi thím Trương Đường Dục đi đâu, thím Trương nói: “Cậu Tiểu Đường nói cậu ấy đến nhà bác cậu ấy, sẽ về muộn một chút.”

Đã rất lâu rồi Đường Dục không đến nhà Đường Vĩ Hoành, dù sao ông ta cũng là người thân duy nhất của cậu, Tần Thời Luật cũng không muốn cậu thật sự cắt đứt quan hệ.

Tần Thời Luật lại hỏi: “Hôm nay có người đến chơi sao?”

Thím Trương nói: “Có hai cậu con trai đến, ngồi chơi với cậu Tiểu Đường đến trưa mới về.”

Kỳ thật Tần Thời Luật rất tò mò, Vương Từ thì bỏ qua nhưng sao Đường Dục lại làm cho Vương Tô thân thiết với cậu như thế được nhỉ, nghe Vương Hành nói cậu cháu trai này của cậu ấy còn chẳng muốn phí sức nói chuyện với cậu ấy cơ mà.

Tần Thời Luật đã quen với việc mỗi ngày Đường Dục đều ở nhà chờ anh, hôm nay bỗng dưng không có, làm cho anh ăn cơm cũng không thấy ngon, tùy tiện ăn mấy miếng thì buông đũa, ngồi gửi tin nhắn cho Đường Dục.

Tần Thời Luật: “Có cần anh đi đón em không?”

Đường Dục chỉ gửi lại hai chữ: “Không cần.”

Tần Thời Luật đã phát hiện ra, chỉ cần anh không ở trước mặt cậu thì nóc nhà nhà anh sẽ cực kỳ lạnh lùng nhẫn tâm.

Chỉ có điều không riêng gì với anh, dường như Đường Dục không có cái gọi là kiên nhẫn, lần trước anh xem điện thoại của cậu, thấy cậu trả lời ai cũng như nhau, đều là vẻ xa cách không muốn đáp lời.

Tần Thời Luật để điện thoại xuống, bỗng nhiên anh nghĩ đến, công ty giải trí của Vương Hành không thể ra mặt thu mua mảnh đất ở ngoại ô phía Tây, nhưng công ty nhà họ Đường thì có thể.

Buổi tối, Đường Dục về đến nhà, trông dáng vẻ cậu cực kỳ mệt mỏi, may là anh biết cậu đi ăn cơm với bác cậu, còn không thì anh đã cho rằng cậu leo lên đến tận đỉnh núi Himalayas rồi.

Ngày hôm sau, Tần Thời Luật liên lạc với Đường Vĩ Hoành.

Đường Vĩ Hoành thấy anh gọi đến cũng không ngạc nhiên, thậm chí còn biết anh gọi đến là vì việc gì: “Là vì chuyện mảnh đất ở ngoại ô phía Tây sao, hôm qua Đường Dục đã nói với bác rồi, nó nói cháu muốn mua mảnh đất kia để xây công viên trò chơi cho nó.”

Tần Thời Luật: “…” Anh nói muốn xây công viên trò chơi cho cậu khi nào thế?

Đường Vĩ Hoành nói: “Thằng bé này chỉ biết càn quấy, cháu không cần chiều chuộng nó quá, chỉ có điều chuyện của vợ chồng son các cháu bác cũng không dám nói chen nào, Tiểu Dục nói cháu muốn lấy danh nghĩa công ty nhà bác để mua lại mảnh đất kia, chúng ta đều là người một nhà, chuyện này bác nhất định sẽ giúp cháu.”

Chuyện tốt dâng tận cửa, sao Đường Vĩ Hoành có thể từ chối chứ?

Tần Thời Luật chuyển tiền cho bọn họ mua đất mà mảnh đất này vẫn ở dưới tên Đường thị, loại chuyện tốt này ông ta cầu còn không được đó!

Những lời Tần Thời Luật đã nghĩ sẵn còn chưa kịp nói ra thì chuyện này đã được giải quyết xong rồi, nhưng anh không cảm thấy vui vẻ cho lắm.

Đường Dục đến tìm Đường Vĩ Hoành trước anh, để ông ta đi mua đất của nhà họ Tiêu, cậu mua đất làm gì? Cậu lấy tiền ở đâu ra để mua đất?

Lần trước cậu bẫy Tiêu Sí Hành, giờ lại muốn âm thầm mua lại mảnh đất kia, là do cậu hối hận hay là đau lòng? Đến cùng thì cậu vẫn không nhẫn tâm thấy Tiêu Sí Hành bị thiệt thòi phải không?

Đường Vĩ Hoành vẫn thao thao bất tuyệt trong điện thoại: “Bác lập tức chuẩn bị tài liệu để đàm phán chuyện mua đất đai, còn tiền vốn…”

Giọng nói Tần Thời Luật lạnh băng: “Tiền vốn sẽ chuyển đến đúng hạn.”

Chữ “được” của Đường Vĩ Hành còn chưa nói ra, thì Tần Thời Luật ở đầu bên kia đã cúp máy rồi.

Bên ngoài văn phòng, Lê Thành đang định đi vào thì thấy Tần Thời Luật đi từ bên trong ra, trong giây lát anh ta chưa kịp chú ý đến vẻ mặt của Tần Thời Luật: “Chủ tịch Tần, cuộc họp sắp tới…”

Tần Thời Luật lướt qua người anh ta nói: “Đẩy cuộc họp sang buổi chiều, tôi có chuyện phải ra ngoài một chuyến.”

Cửa thang máy đóng lại, Lê Thành mới chậm chạp nhận ra hình như giọng điệu của Tần Thời Luật có chút sai sai.

Anh ta đưa mắt nhìn Diêu Văn với Trần Hiểu hỏi: “Chủ tịch Tần làm sao vậy?”

Trần Hiểu lắc đầu: “Vừa rồi vẫn còn tốt mà.”

Diêu Văn suy nghĩ một lát, sau đó chỉ thấy cô ấy đột nhiên khoa trương lấy tay che miệng nói: “Không phải là bà chủ bỏ chạy với người khác chứ!”

Lê Thành: “…” Mẹ nó thật sự có khả năng đó!

***

Tần Thời Luật lái xe thẳng về nhà, lúc này trong đầu anh loạn như cào cào, anh tự khuyên nhủ bản thân không cần nghĩ lung tung, anh phải nghe chính miệng Đường Dục nói.

Trong nhà kính trồng hoa có bóng dáng một người mặc đồ ở nhà, ngồi xổm xới đất, Tần Thời Luật đẩy mở cửa kính ra nói với người đó: “Em ra đây, anh có chuyện muốn hỏi.”

Đường Dục ngẩng đầu lên, nhìn thấy là anh thì giật mình: “Sao anh lại về giờ này?”

Tần Thời Luật không chờ cậu chậm chạp đi ra đến nơi, mà đứng ở tại chỗ hỏi: “Em muốn mua mảnh đất ở ngoại ô phía Tây sao?”

Đường Dục chớp chớp mắt: “Anh biết rồi à?”

Tần Thời Luật tưởng cậu sẽ hoảng loạn, nhưng không, cậu bình tĩnh như thể cậu làm chuyện này là lẽ hiển nhiên.

Tần Thời Luật không hiểu phản ứng của cậu: “Sao em lại muốn mua mảnh đất kia?”

Anh biết nếu anh hỏi mấy câu này ra khỏi miệng thì cậu nhất định sẽ có cách giải thích hết mọi chuyện, anh không muốn nghe nhưng lại muốn biết rõ đáp án.

Đường Dục biết rõ thể chất của cơ thể mình, đột ngột đứng dậy chắc chắn sẽ bị váng đầu, nhưng ngửa đầu thế này rất mỏi cổ, vì thế cậu kéo một cái ghế nhỏ đặt xuống trước mặt Tần Thời Luật.

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua, cái ghế quá nhỏ, thế mà Đường Dục ngồi xuống không bị chênh vênh tí nào.

Anh đi vào chỗ cậu, ngồi lên cái ghế nhỏ, đôi chân dài của anh cong lại một cách vụng về, anh nhìn Đường Dục hỏi: “Hiện giờ có thể nói rồi chứ?”

Chuyện này cũng không có gì phải giấu giếm cả, Đường Dục không thương lượng với anh trước là vì cậu sợ anh không đồng ý, hơn nữa chuyện cậu có thể tự mình làm được thì cần gì phải phí công nói chứ.

Đường Dục vừa gạt đất vừa nói: “Vương Từ nói bên dưới mảnh đất kia có một ngôi mộ, có thể sẽ rất có giá trị.”

Tần Thời Luật cau mày: “Những đồ vật có giá trị bên trong cổ mộ cũng không được phép lấy đi bán.”

Đường Dục liếc nhìn anh một cái, ánh mắt dường như muốn nói: Anh đang nghĩ chuyện tốt gì vậy.

Đường Dục: “Tôi biết.”

Tần Thời Luật: “Sao em còn…”

Đường Dục nhìn anh: “Tôi nói mảnh đất kia về sau sẽ rất có giá trị, anh tin không?”

Tần Thời Luật không nói gì, muốn anh tin thế nào được?

Đường Dục biết anh không tin: “Được rồi, thật ra là vì Tiêu Sí Hành nên tôi mới muốn mua mảnh đất kia.”

Tần Thời Luật nhíu mày, giọng điệu rất thất vọng nói: “Anh biết mà.”

Bỗng dưng Tần Thời Luật cảm thấy rất mệt mỏi, anh tưởng rằng quan hệ của bọn họ đã thay đổi rồi, không ngờ đến cuối cùng cậu vẫn nhớ về Tiêu Sí Hành.

Vào lúc anh định đứng dậy, thì lại nghe thấy Đường Dục nói: “Bọn họ rất phiền phức, luôn gây rối cho tôi, tôi cũng muốn tìm chút chuyện gây rối cho bọn họ.”

Động tác đứng dậy của Tần Thời Luật ngừng lại, anh nhìn cậu với vẻ khó tin: “Em nói cái gì?”

Đường Dục nói: “Tôi muốn làm chuyện xấu.”

Trái tim Tần Thời Luật dao động lên xuống giống như ngồi tàu lượn siêu tốc, nhìn vẻ mặt đã phạm sai lầm nhưng chết cũng không hối cải của Đường Dục, Tần Thời Luật ngây người một lúc lâu: “Bọn họ đang sầu lo mảnh đất kia không thể khai phá cũng không thể bán ra, em mua mảnh đất kia là giải quyết việc khẩn cấp cho bọn họ, nào có phải là gây rắc rối chứ?”

Đường Dục nghiêng đầu đi nhìn anh: “Khẩn cấp như vậy thì bọn họ có bán rẻ không? Tôi chỉ định ra giá gấp đôi so với giá ban đầu anh đưa ra.”

Tần Thời Luật chưa bao giờ nghĩ đến: “…” Thế mà cái đồ gian thương này còn đen tối hơn cả anh.

Tần Thời Luật dự định trả gấp ba, thế mà Đường Dục chỉ định trả gấp đôi.

Bây giờ thì anh tin tưởng không phải là Đường Dục muốn giải cứu Tiêu Sí Hành rồi, nào có người giải cứu nào như vậy chứ, đây chính là bẫy người ta mà!

Đồng thời Tần Thời Luật cũng cảm thấy may mắn khi anh không bị cậu tính kế: “Tên họ Tiêu kia cũng không phải là đồ ngốc.”

Đường Dục: “Bởi vì không ngốc nên mới bán.”

Tần Thời Luật không rõ lắm: “Là sao?”

Đường Dục chớp chớp mắt nhìn anh: “Bởi vì bọn họ đều yêu tiền.”

Trông cuốn tiểu thuyết này, ngoại trừ vai ác Tần Thời Luật yêu cậu hơn yêu tiền ra thì toàn bộ những người khác đều yêu tiền hơn yêu cậu, chỉ cần nắm được nhược điểm của bọn họ, cậu sẽ có biện pháp để cho bản thân sống sót một cách dễ dàng.

Thừa dịp mảnh đất kia chưa công khai giá trị của nó, cậu phải xây dựng cho bọn họ một loại tâm lý “vớt vát được đồng nào thì hay đồng ấy, còn hơn là mất tất cả.”

Hai anh em nhà họ Tiêu chú trọng lợi ích như vậy, chắc chắn sẽ mắc mưu.

Lời mà cậu nói Tần Thời Luật cái hiểu cái không, anh cảm thấy hình như cậu đang ủ một âm mưu lớn, nhưng chỉ cần cậu không làm chuyện này vì Tiêu Sí Hành thì anh thấy không sao cả.

Tần Thời Luật hỏi: “Em lấy tiền ở đâu đưa cho Đường Vĩ Hoành?”

Đường Dục bỗng dưng nhớ đến gì đó, quay đầu lại, híp mắt cười với anh: “Tôi không có tiền.”

Tần Thời Luật nheo mắt lại: “Không có tiền thì sao em mua đất được?”

Đường Dục nói: “Tôi nói với bác tôi là, anh muốn xây công viên trò chơi cho tôi.”

Một lần nữa nghe được lý do xây công viên trò chơi hoang đường này, Tần Thời Luật bật cười vui vẻ: “Cho nên em dự định lấy cờ hiệu của anh ra để cho bác em đi mua đất, còn anh là người bỏ tiền?”

Đường Dục chống khuỷu tay lên chân, giơ hai nửa bàn tay lấm lem lên, híp mắt gật đầu nhìn anh: “Đúng.”

Dáng vẻ này của cậu làm cho trái tim Tần Thời Luật ngứa ngáy, anh đưa tay lau chóp mũi dính đất của cậu: “Em có từng nghĩ, lỡ như bên dưới mảnh đất kia thật sự có chôn gì đó, dẫn đến hai năm cũng không được phép khai phá, thì anh sẽ thua lỗ bao nhiêu không?”

Đường Dục biết mảnh đất kia có lợi nhuận ổn định không thua lỗ, nhưng cậu không thể nói: “Không được xây công viên trò chơi sao? Nếu xây công viên trò chơi thì cũng chỉ kinh doanh muộn hai năm thôi, không bị thua lỗ bao nhiêu.”

Tần Thời Luật nở nụ cười: “Được, chỉ cần em thích là được, lát nữa anh sẽ chuyển tiền cho bác em, để ông ta đi mua đất.”

Đường Dục nắm lấy tay áo Tần Thời Luật: “Không cần chuyển hết!”

Tần Thời Luật nhìn thoáng qua cổ tay áo toàn là đất của cậu, nhưng vẫn để cậu nắm lấy tay anh bằng bàn tay lấm lem đất kia của cậu: “Gì mà không cần chuyển hết?”

“Là tiền đó.” Đường Dục nói: “Chuyển một nửa trước.”

Vốn dĩ Đường Dục chỉ định chuyển cho Đường Vĩ Hoành một phần thôi, cậu không có nhiều tiền như vậy, phần tiền còn lại cậu sẽ để Đường Vĩ Hoành bỏ ra, dù sao về sau mảnh đất kia cũng có lợi nhuận.

Nhưng giờ dù có Tần Thời Luật bỏ tiền ra thay cậu, thì cậu vẫn muốn anh chuyển một nửa, đó là vì cậu lại có dự định khác.

Tần Thời Luật hỏi: “Vì sao chỉ chuyển một nửa?”

Đường Dục nói: “Bởi vì bác tôi ra mặt mua đất, ký hợp đồng là Đường thị, nếu anh trả toàn bộ tiền rồi, đến lúc đó bác tôi đổi ý không trả đất cho anh thì làm sao? Chúng ta chỉ đưa trước cho ông ta một nửa thôi, phần còn lại thì chờ đến khi nào ông ta chuyển nhượng đất cho anh xong thì gửi trả ông ta.”

Lần đầu tiên Tần Thời Luật phát hiện ra Đường Dục không chỉ không ngốc, mà những toan tính trong cái đầu nhỏ này của cậu còn nhiều hơn cả anh.

Tần Thời Luật gạt gạt tóc cậu, tay vuốt dọc từ thái dương xuống đến cằm cậu: “Ông ta là bác ruột em đó, em tính kế ông ta như vậy hả?”

Ở chung với nhau thời gian dài như vậy, Đường Dục đã học được cách nhìn ra cảm xúc của anh thông qua ánh mắt, khi anh mới vào đây là tức giận, mà bây giờ, rõ ràng là cảm xúc dâng trào…Đường Dục liếc nhìn ánh mặt trời lóa mắt ở bên ngoài, ban ngày ban mặt, không tốt lắm thì phải.

Vì vậy cậu xoay người né tránh anh: “Tôi nói rồi, chúng ta mới là người một nhà.”

Lần trước nghe thấy lời này của cậu, trong lòng Tần Thời Luật còn có chút nghi ngờ, nhưng hiện giờ anh đã có thể xác định rằng từ “một nhà” mà Đường Dục nói thật sự ràng buộc hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ.

Chỉ thấy hầu kết của anh lăn lên lộn xuống, anh nhìn người đang cúi đầu nghịch đất nói: “Cục cưng, anh cảm thấy kính của nhà ấm trồng hoa này đổi thành mờ đυ.c thì tốt hơn.”

Đường Dục: “…” Dê, dê xồm?