Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 93 tại dưa leo tr. 

Cố Lệ nghe Lâm Nghi chỉ vào mũi con trai mình mà mắng, có chút không vui, “Chị dâu, chị nói chuyện cũng quá khó nghe rồi, chị mắng Thời Tuấn thì được, dù sao nó cũng là tiểu bối, nghe chị mắng vài câu cũng không sao, nhưng chị mắng luôn cả ba như vậy là không được.”

Nhiều năm qua, Tần Thời Tuấn là đại biểu cho một đứa vừa phế vật vừa ngu xuẩn ở Tần gia, ngay cả Tần Sùng cũng không thích đứa con trai này, hiện giờ con trai bà ta thật vất vả mới có cơ hội phát huy thực lực, vừa mới lập công ở trước mặt ông cụ đã bị Lâm Nghi mắng một câu trở về phế vật, dù người mẹ ruột như bà không thể đổi một cái đầu óc mới cho con mình, nhưng chẳng lẽ ngay cả họa thủy đông dẫn* cũng không làm được sao?

*nham hiểm dẫn dụ để người khác chịu tội thay mình.

Tuy nhà mẹ đẻ của Cố Lệ không bằng Lâm gia, nhưng cũng xem như giàu có, Tần Phương Xung vẫn luôn xem người khác như đồ ăn trong đĩa của mình, nếu không có Cố gia, ông cụ cũng sẽ không giao công ty chi nhánh Đồng Dương cho Tần Sùng quản lý.

Cố Lệ muốn dẫn vấn đề lên người Tần Phương Xung, Lâm Nghi cũng lười phản ứng bà ta: “Tôi mắng ai à? A, tôi mắng đấy, nhưng hình như tôi cũng đâu có đề cập đến ai, cô vội vã đi ụp nồi như vậy, là cảm thấy tôi mắng rất đúng sao?”

Còn có thể nói như vậy hả? Cố Lệ vội vàng nhìn thoáng qua Tần Phương Xung: “…… Ba, con không có ý này.”

Mặt già của Tần Phương Xung tối sầm, thầm nói cô mau câm miệng, Tần Thời Tuấn ngu xuẩn cũng không thể trách nó, nó chỉ nối gót theo vợ chồng hai người mà thôi!

Lâm Nghi vốn là người thẳng thắn nghĩ sao nói vậy, tất nhiên cũng không chịu ràng buộc bởi cái nhà này, hiện giờ bà đã quyết định ly hôn với Tần Chung thì càng không để tâm đến bất luận kẻ nào, hôm nay đừng nói là Tần Phương Xung, ai mà chọc bà tức giận thì bà mắng tất!

Tần Thời Luật chờ Lâm Nghi mắng xong mới mở túi hồ sơ trong tay ra: “Thím ba, vốn dĩ món quà này tôi muốn tặng cho ông nội, nhưng hiện tại xem ra tặng cho thím có vẻ thích hợp hơn.”

Cố Lệ có dự cảm chắc chắn không phải thứ gì tốt lành: “Quà?”

Tần Thời Luật rũ mắt, chẳng những không tức giận vì mấy tấm ảnh kia, ngược lại trông vô cùng bình thản như Phật ở trên cao, “Ừm, một món quà.”

Tần Thời Luật không có ý định giải thích những người trong ảnh mà Tần Thời Tuấn thuê người chụp là ai, ngay từ đầu hắn cũng muốn dùng tên và thân phận của những người kia để vả mặt bọn họ, nhưng khi hắn thấy Lý Chấn cũng có mặt trong đống ảnh đó, Tần Thời Luật lại không muốn làm vậy nữa, Tần Thời Tuấn rõ ràng là một đứa ngu xuẩn, so đo với một đứa ngu làm gì?

Thấy Tần Thời Luật lấy mấy bức ảnh từ túi hồ sơ ra, Cố Lệ thoáng thở phào nhẹ nhõm, bà ta sợ thứ hắn lấy ra chính là bộ phận nào đó của con người.

Cố Lệ còn chưa kịp thư giãn, Tần Thời Luật đã đưa xấp ảnh đó cho bà ta: “Những tấm ảnh này tôi đã cho người chụp được một thời gian rồi, vẫn luôn chưa có dịp để lấy ra, tôi thấy hôm nay trời trong nắng ấm, là một ngày lành.”

Cố Lệ bối rối cầm lấy xấp ảnh, giây tiếp theo cả người bà ta cứng đờ……

Hình ảnh Tần Sùng hôn môi với nhiều người phụ nữ khác nhau như một cây búa lớn hung hăng nện vào đầu Cố Lệ, vừa rồi bà ta còn có hứng thú với việc Tần Thời Luật bị đội nón xanh, lúc này lại cảm thấy như bị sét đánh.

Tần Thời Tuấn tò mò duỗi đầu qua xem, sau khi thấy rõ thì biểu tình lập tức thay đổi giống hệt như Cố Lệ.

Tần Thời Luật nhìn phản ứng của hai người bọn họ, trong lòng thầm nghĩ hai mẹ con quả nhiên giống nhau, mặc dù không quá giống ở ngoại hình hay tính cách, nhưng cũng sẽ nổi bật ở một khía cạnh nào đó, ví dụ như lúc bị sốc.

Tần Sùng không biết bọn họ nhìn thấy cái gì mà sắc mặt đều trở nên khó coi như vậy, “Thời Tuấn, cầm mấy bức ảnh đến đây cho ba nhìn xem.”

Khoé miệng Tần Thời Tuấn run rẩy: “…… Ba, ba đừng xem thì hơn.”

Nghe Tần Thời Tuấn nói vậy, Tần Sùng càng muốn xem: “Cầm tới đây!”

Tần Thời An nhân lúc mẹ mình không chú ý, duỗi đầu tới nhìn thoáng qua: “Đù……”

“Bộp” một tiếng, Tần Thời Luật lại ném ra một chồng ảnh khác, “Mọi người cứ từ từ xem, tôi còn rất nhiều.”

Cái thứ này có chút không phù hợp với thiếu niên, còn có chút ghê tởm, Tần Thời An thành thật ngồi trở lại, không muốn nhìn nữa.

Mỗi người cầm lấy vài bức ảnh, ngay lúc sắc mặt bọn họ còn đang không ngừng biến đổi, Tần Thời Luật lại lấy ra một phần tư liệu khác, “Tôi quên chúc mừng thím ba, chú ba ở bên ngoài cũng không có nhiều phụ nữ đâu, ngoại trừ những mối tình sớm nở tối tàn thì cũng chỉ có hai gia đình, hơn nữa còn có hai đứa con trai khác, đứa lớn còn lớn hơn Tần Thời Tuấn một tuổi, còn đứa nhỏ thì lớn cỡ cháu nội của thím đấy.”

“……” Cố Lệ hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu.

Tần Sùng lập tức đứng lên, “Tần Thời Luật, mày đừng có quá đáng!”

Tần Thời Luật khinh thường nhìn Tần Sùng: “Quá đáng? Vậy thời điểm chú gây rắc rối cho Đường Dục ở sau lưng sao không nghĩ tới làm như vậy rất quá đáng? Tôi cũng chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà, thế nào, chú ba cảm thấy tôi rất quá đáng sao?”

Cố Lệ còn chưa ngất đi, Tần Thời Luật vẫn tiếp tục nói: “Hai đứa nhỏ ở bên ngoài này của chú ba là do hai người phụ nữ khác nhau sinh ra, đại khái là vì đứa lớn tương đối ‘hiểu chuyện’ giống Tần Thời Tuấn, cho nên chú ba phá lệ yêu thương người phụ nữ còn nhỏ tuổi hơn hai đứa con trai lớn của mình và đứa con nhỏ do cô ta sinh ra.”

Sắc mặt của cả nhà chú ba vô cùng sặc sỡ, nhưng ông cụ thì lại chẳng có biểu tình gì, Tần Thời Luật biết Tần Phương Xung căn bản không sợ nhiều thêm mấy đứa cháu trai, ông ta cũng không để bụng Tần Sùng nuôi bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài, cũng giống như trước giờ ông ta vẫn luôn không bận tâm đến Tần Chung.

Tuy nhiên, điều mà Tần Thời Luật muốn không phải loại hiệu quả này, Tần Thời Luật nhìn về phía Tần Phương Xung: “Ông nội, ngài không cần lo lắng đứa nhỏ mà người phụ nữ kia sinh không phải của chú ba, về điểm này chú ba đúng là rất cẩn thận, chú ấy đã làm xét nghiệm ADN, đứa nhỏ thật sự là con ruột của chú ấy, hơn nữa……”

Sắc mặt Tần Phương Xung tối sầm.

Hơn nữa? Còn chưa đủ sao!

Tần Thời Luật đưa tập tài liệu cuối cùng đến trước mặt ông cụ: “Đây là số liệu kế toán của công ty chi nhánh Đồng Dương, từ năm ngoái chú ba đã bắt đầu chuyển tiền ra khỏi công ty, hơn nữa còn tự mình thành lập công ty ở bên ngoài, công ty này được sáng lập dưới danh nghĩa của thím ba nhỏ, ở đây còn có một phần nội dung tài sản thừa kế, 80% tài sản trên danh nghĩa của chú ba đều chia cho người phụ nữ đó và đứa con của cô ta.”

Một câu “thím ba nhỏ” của Tần Thời Luật suýt chút nữa làm Cố Lệ đau đến chết ngất.

Nghe thấy Tần Sùng đem hầu hết tài sản để lại cho người phụ nữ kia, Cố Lệ rốt cuộc cũng không ngồi nổi nữa, bà đứng phắt dậy, ném thẳng xấp ảnh trong tay vào mặt Tần Sùng, “Ông được lắm, nhiều năm qua ông lấy được chỗ tốt nào từ ông cụ thì đều cầm đi nuôi phụ nữ, còn nuôi ra vài đứa con hoang! Tần Sùng, tôi muốn ly hôn!”

Tần Phương Xung nghe thấy Tần Sùng lén chuyển tiền ra khỏi công ty, cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

Tần Thời Luật cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên, so với việc trong nhà có thêm vài người, điều ông ta quan tâm vẫn là tiền!

Những việc này Tần Thời Luật đã sớm cho người đi điều tra từ lần trở về từ thủ đô, chỉ là khi đó Tần Sùng vẫn chưa làm chuyện gì ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng lười quản chuyện ông ta có nuôi phụ nữ rồi có con riêng hay không, cũng càng không quan tâm chuyện ông ta lén chuyển tiền ra khỏi công ty, nhưng hiện tại tay ông ta đã duỗi dài đến người Đường Dục, vậy thì không thể trách hắn ăn miếng trả miếng.

Sở dĩ hắn trì hoãn mấy ngày mới đến là vì đi tra thân phận của hai người phụ nữ kia, đại khái là vì chịu áp lực từ nhà của Cố Lệ bao nhiêu năm nay, Tần Sùng nuôi hai người phụ nữ kia không hề có bối cảnh gì, tuy nhiên, có nhiều phụ nữ quá cũng không phải chuyện gì tốt, khoảng thời gian trước người phụ nữ trẻ tuổi kia bị đầu độc, mà người đầu độc là người phụ nữ lớn tuổi hơn, Tần Sùng vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với hai mẹ con kia, đến nay chuyện đó vẫn chưa giải quyết xong.

Hôm nay Tần Thời Luật chỉ tới để ném bom, đối với những chuyện xảy ra kế tiếp hắn hoàn toàn không có hứng thú.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, Tần Thời Luật gọi điện cho Đường Dục, âm thanh trong điện thoại vô cùng ồn ào nhốn nháo, Tần Thời Luật hỏi: “Em ở đâu?”

Đường Dục gân cổ hét lớn nói với người nào đó: “Chỗ này là chỗ nào?”

Tần Thời Luật nghe thấy giọng của Vương Từ: “Quán bar Tân Hải.”

Tần Thời Luật nhíu mày, hắn vừa về nhà trễ một cái là người đã chạy tới quán bar? Thật sự là không nhìn chằm chằm cậu là không được mà.

Tần Thời Luật: “Anh đi đón em.”

Đường Dục hét to: “Anh đừng tới, em gọi anh Tiểu Lâm đi cùng em rồi, lát nữa anh ấy sẽ đưa em về.”

Tần Thời Luật mất một lúc mới nhớ ra anh Tiểu Lâm của cậu là ai, “Sao lại không bảo Lý Chấn đi theo?”

Đường Dục nói: “Hắn lúc nào cũng mách lẻo, em không thích hắn đi theo.”

Tần Thời Luật cạn lời, chẳng lẽ Lâm Triết thì không đi mách lẻo sao? Chỉ là cậu ta sẽ không báo cáo chuyện này cho hắn mà thôi!

Thời điểm Tần Thời Luật tới quán bar, Hồ Chính Đình đã say mèm, Tần Thời Luật nhìn thời gian, còn chưa tới 8 giờ đã say rồi.

Lâm Triết thấy Tần Thời Luật tới, kêu Đường Dục hai tiếng, Đường Dục quay đầu, mắt mèo mở to như viên lưu ly, lớn tiếng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Thời Luật đi tới, nhìn thoáng qua Hồ Chính Đình đang nằm ở một bên, Vương Từ lên tiếng chào hỏi: “Chú Tần.”

Tần Thời Luật thấy Vương Từ cũng có chút say, hắn nhíu mày hỏi: “Lúc này mới mấy giờ mà đã uống say thành như vậy?”

Đường Dục nói: “Chúng em đi ăn cơm trước, lúc ăn cơm hai người bọn họ đã uống rồi.”

Thấy Vương Từ và Hồ Chính Đình đều uống rượu, Tần Thời Luật nói: “Tôi gọi Vương Hành tới đón các cậu.”

Hồ Chính Đình đang nằm đột nhiên ngồi phắt dậy, vung cánh tay nói: “Không cần chú ấy tới đón!”

Đường Dục đè tay Tần Thời Luật đang chuẩn bị gọi điện thoại: “Anh đừng gọi, Hồ Chính Đình thất tình, không muốn thấy Vương Hành.”

Tần Thời Luật không nói chuyện, hắn nhìn Hồ Chính Đình.

Vương Từ nói: “Chú Tần, chú dẫn ông nhỏ về trước đi, con không có say, có thể đưa Hồ Chính Đình về.”

Tần Thời Luật cảm thấy chuyện đó hơi bất khả thi, bởi vì Hồ Chính Đình lại bắt đầu rót rượu cho Vương Từ.

Đường Dục kêu Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm, lát nữa anh có thể đưa bọn họ về nhà được không?”

Lâm Triết gật đầu: “Được.”

Đường Dục và Tần Thời Luật ra khỏi quán bar, Đường Dục đột nhiên nhớ tới hôm nay Tần Thời Luật về nhà cũ, cậu hỏi: “Anh không bị bắt nạt chứ?”

Tần Thời Luật ngửi mùi rượu trên người Đường Dục, cũng không biết cậu đã uống bao nhiêu: “Không phải em đã kiếm viện binh cho anh rồi sao.”

“A.” Đường Dục nhớ ra: “Đúng nha, mẹ và cô nhỏ đều tới giúp anh mà.”

Nói đến Tần Nguyên, Đường Dục đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hồ Chính Đình thất tình.”

Tần Thời Luật ôm lấy vai cậu, xoa xoa lỗ tai cậu: “Ừm, vừa nãy em có nói.”

Đường Dục thần bí hỏi: “Anh có biết người cậu ta thích là ai không?”

Tần Thời Luật biết, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu như biết được chuyện gì đó rất khủng khiếp, Tần Thời Luật cảm thấy hơi buồn cười: “Là ai?”

Đường Dục nhìn trái nhìn phải, nhón chân, tay che miệng nhỏ giọng nói: “Là cô nhỏ của anh.”

Tần Thời Luật nhìn tư thế chủ động đưa tới cửa của cậu thì thuận thế hôn một cái: “Phải không?”

Đường Dục liếm liếm cái miệng nhỏ vừa bị hắn hôn, “Đúng vậy, anh biết tại sao cậu ta lại uống rượu không?”

Tần Thời Luật: “Bởi vì cậu ta thất tình.”

Đường Dục vươn một ngón tay, vừa lắc ngón tay vừa lắc đầu: “Không không không, không chỉ đơn giản như vậy, là bởi vì cậu ta biết cô nhỏ của anh và chú nhỏ của cậu ta từng ở bên nhau.”

Đường Dục nói xong, nheo đôi mắt tò mò hỏi: “Anh chắc chắn không biết chuyện này đúng chứ?”

Tần Thời Luật quả thực bị sự đáng yêu của cậu giết chết, hắn nén cười: “Ừm, lần đầu tiên nghe nói.”

Đường Dục bắt đầu kể cho Tần Thời Luật nghe những chuyện mà mình biết: “Chuyện là như vầy, cô nhỏ từ chối cậu ta, còn nói trước kia cô ấy từng ở bên chú nhỏ của cậu ta, Hồ Chính Đình chịu không nổi sự đả kích này nên đi tìm Vương Từ uống rượu, cậu ta nói nếu không chịu đi uống rượu với cậu ta thì cậu ta sẽ nhảy lầu.”

Đường Dục ngồi ở trong xe, kể chuyện xong liền bắt đầu tò mò: “Không biết vì sao cô nhỏ và Vương Hành lại chia tay nhỉ.”

Tần Thời Luật nói: “Thời trẻ cô nhỏ rất mê chơi, có một lần cô nhỏ đòi ra nước ngoài, khoảng thời gian đó sức khoẻ của mẹ Vương Hành không tốt, hắn không muốn đi, cô nhỏ liền tự đi một mình rồi mất liên lạc hơn một tuần, Vương Hành chạy đi tìm cô nhỏ, trùng hợp là sau khi hắn rời đi thì bệnh tình của mẹ hắn tái phát, không cứu chữa được nên qua đời, hắn tự trách bản thân đã không ở bên cạnh mẹ lúc đó, cũng trách cô nhỏ, khoảng thời gian đó cả hai người bọn họ đều sống không vui vẻ, chia tay là do cô nhỏ nói.”

Tần Thời Luật nhớ đoạn thời gian đó, mỗi ngày Tần Nguyên đều lấy nước mắt rửa mặt, hắn đã từng hỏi Tần Nguyên tại sao lại muốn chia tay, Tần Nguyên nói mẹ Vương Hành qua đời, đó là trở ngại mà hai người bọn họ không thể vượt qua, mặc dù vẫn còn yêu nhau nhưng cũng không có cách nào quay lại như trước.”

Đường Dục nghe xong thì im lặng một lúc lâu, cậu không rõ rốt cuộc chuyện này là ai đúng ai sai, hoặc có lẽ là chẳng ai sai cả, nhưng hai người yêu nhau lại vì chuyện này mà chia tay.

Đường Dục hỏi: “Vậy bọn họ còn thích đối phương không?”

Tần Thời Luật cười: “Em nghĩ sao?”

Đường Dục cảm thấy Tần Nguyên từ chối Hồ Chính Đình, còn nói cho Hồ Chính Đình chuyện này, khẳng định là trong lòng vẫn còn Vương Hành, còn về Vương Hành thì cậu không biết.

Đường Dục nói: “Em cảm thấy cô nhỏ còn thích Vương Hành.”

Tần Thời Luật: “Có đôi khi, không phải người trong cuộc không hiểu rõ, chỉ là trong hai người bọn họ, không ai muốn tiến lên một bước này thôi.”

Đường Dục nhíu mày: “Ngốc quá.”

Tần Thời Luật hơi sửng sốt: “Cái gì?”

Đường Dục không vui nói: “Em nói bọn họ ngốc quá, không phải là không còn yêu nhau, cũng không ai trách bọn họ, tại sao lại phải chia tay, trên đời này có nhiều chuyện tiếc nuối như vậy, tại sao lại muốn tăng thêm một chuyện tiếc nuối nữa chứ?”

Tần Thời Luật không ngờ cậu lại nói như vậy: “Em cảm thấy tiếc nuối?”

Đường Dục hỏi lại: “Anh không cảm thấy tiếc nuối sao?”

Tần Thời Luật không biết, trước nay hắn vẫn luôn thận trọng từng bước, loại cảm xúc như tiếc nuối chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn, hắn hỏi Đường Dục: “Nếu là em, em sẽ làm thế nào?”

Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói: “Em sẽ không nói chia tay.”

Cậu nhìn về phía Tần Thời Luật, ánh mắt như được mạ một lớp rượu vàng nhạt, nhưng biểu tình lại cực kì nghiêm túc: “Nếu anh không cần em, thì em sẽ đuổi theo, trừ phi anh chính miệng nói không thích em, bằng không em sẽ bám theo anh quài luôn.”

“Tần Thời Luật, anh có muốn nói với em rằng anh không thích em hay không, kỳ thật em rất sợ chết.”

“Anh không nói sao? Vậy anh chờ em, em đi theo anh.”

Nhìn Đường Dục trước mắt, Tần Thời Luật không hiểu sao lại nhớ tới những lời Đường Dục gầy gò nói lúc đứng trước mộ hắn trong giấc mơ kia.

Trái tim Tần Thời Luật bất chợt nhói lên, đau đến mức hai vai hắn hơi sụp xuống.

Đường Dục nghiêng người tới hỏi hắn: “Anh làm sao vậy?”

Tần Thời Luật lắc đầu: “Không có gì, đột nhiên tim hơi đau một chút.”

Đường Dục lập tức mở to hai mắt: “Bệnh tim?”

Tần Thời Luật cạn lời: “Em không thể mong anh tốt hơn được sao?”

Mong tốt hơn sao?

Đường Dục lạc quan nói: “Bệnh tim, giai đoạn đầu?”

Tần Thời Luật: “……”

*****

Sáng sớm hôm sau, Tần Thời Luật mở mắt ra thì thấy Đường Dục đang ghé sát đầu vào mặt hắn, vài sợi tóc cũng khẽ quét qua mặt hắn, cậu đặt hai ngón tay ở dưới mũi xem hắn có còn hô hấp hay không.

“Em đang làm gì?”

Đường Dục bị dọa nhảy dựng, lập tức ngẩng đầu: “Anh chưa chết?”

Tần Thời Luật: “…… Anh nên trả lời thế nào đây?”

Đường Dục nhíu mày: “Anh cứ nằm yên không nhúc nhích, em còn tưởng anh chết mất tiêu rồi.”

Tần Thời Luật hối hận vì đêm qua khi về đến nhà, Đường Dục có hỏi hắn còn đau tim hay không, hắn đã nói dối là đau, “Anh đang ngủ, ai ngủ mà lại nhúc nhích?”

Tần Thời Luật muốn ngồi dậy thì bị Đường Dục đè ngực lại: “Anh đừng nhúc nhích, em đỡ anh.”

Dì Trương thấy Đường Dục nâng cánh tay cẩn thận đỡ Tần Thời Luật xuống lầu như đang đỡ một cụ già đã hơn 80, bà hoảng sợ không nhẹ: “Đây là bị làm sao vậy?”

Đường Dục nói với dì Trương: “Tần Thời Luật bị đau tim.”

Dì Trương lo lắng nói: “Đang yên đang lành sao lại bị đau tim? Có cần đến bệnh viện kiểm tra hay không?”

Chỉ là tim đập nhanh thôi mà, đi bệnh viện thì quá lố rồi, Tần Thời Luật nói: “Không cần, hết đau rồi.”

Đường Dục bắt lấy cánh tay Tần Thời Luật, lớn tiếng nói: “Không được! Phải đi bệnh viện, bây giờ là giai đoạn đầu thì phải sớm điều trị, lỡ như muộn một xíu thôi thì có khi anh sẽ tèo luôn đó.”

Tần Thời Luật: “……”Cố Lệ nghe Lâm Nghi chỉ vào mũi con trai mình mà mắng, có chút không vui, “Chị dâu, chị nói chuyện cũng quá khó nghe rồi, chị mắng Thời Tuấn thì được, dù sao nó cũng là tiểu bối, nghe chị mắng vài câu cũng không sao, nhưng chị mắng luôn cả ba như vậy là không được.”

Nhiều năm qua, Tần Thời Tuấn là đại biểu cho một đứa vừa phế vật vừa ngu xuẩn ở Tần gia, ngay cả Tần Sùng cũng không thích đứa con trai này, hiện giờ con trai bà ta thật vất vả mới có cơ hội phát huy thực lực, vừa mới lập công ở trước mặt ông cụ đã bị Lâm Nghi mắng một câu trở về phế vật, dù người mẹ ruột như bà không thể đổi một cái đầu óc mới cho con mình, nhưng chẳng lẽ ngay cả họa thủy đông dẫn* cũng không làm được sao?

*nham hiểm dẫn dụ để người khác chịu tội thay mình.

Tuy nhà mẹ đẻ của Cố Lệ không bằng Lâm gia, nhưng cũng xem như giàu có, Tần Phương Xung vẫn luôn xem người khác như đồ ăn trong đĩa của mình, nếu không có Cố gia, ông cụ cũng sẽ không giao công ty chi nhánh Đồng Dương cho Tần Sùng quản lý.

Cố Lệ muốn dẫn vấn đề lên người Tần Phương Xung, Lâm Nghi cũng lười phản ứng bà ta: “Tôi mắng ai à? A, tôi mắng đấy, nhưng hình như tôi cũng đâu có đề cập đến ai, cô vội vã đi ụp nồi như vậy, là cảm thấy tôi mắng rất đúng sao?”

Còn có thể nói như vậy hả? Cố Lệ vội vàng nhìn thoáng qua Tần Phương Xung: “…… Ba, con không có ý này.”

Mặt già của Tần Phương Xung tối sầm, thầm nói cô mau câm miệng, Tần Thời Tuấn ngu xuẩn cũng không thể trách nó, nó chỉ nối gót theo vợ chồng hai người mà thôi!

Lâm Nghi vốn là người thẳng thắn nghĩ sao nói vậy, tất nhiên cũng không chịu ràng buộc bởi cái nhà này, hiện giờ bà đã quyết định ly hôn với Tần Chung thì càng không để tâm đến bất luận kẻ nào, hôm nay đừng nói là Tần Phương Xung, ai mà chọc bà tức giận thì bà mắng tất!

Tần Thời Luật chờ Lâm Nghi mắng xong mới mở túi hồ sơ trong tay ra: “Thím ba, vốn dĩ món quà này tôi muốn tặng cho ông nội, nhưng hiện tại xem ra tặng cho thím có vẻ thích hợp hơn.”

Cố Lệ có dự cảm chắc chắn không phải thứ gì tốt lành: “Quà?”

Tần Thời Luật rũ mắt, chẳng những không tức giận vì mấy tấm ảnh kia, ngược lại trông vô cùng bình thản như Phật ở trên cao, “Ừm, một món quà.”

Tần Thời Luật không có ý định giải thích những người trong ảnh mà Tần Thời Tuấn thuê người chụp là ai, ngay từ đầu hắn cũng muốn dùng tên và thân phận của những người kia để vả mặt bọn họ, nhưng khi hắn thấy Lý Chấn cũng có mặt trong đống ảnh đó, Tần Thời Luật lại không muốn làm vậy nữa, Tần Thời Tuấn rõ ràng là một đứa ngu xuẩn, so đo với một đứa ngu làm gì?

Thấy Tần Thời Luật lấy mấy bức ảnh từ túi hồ sơ ra, Cố Lệ thoáng thở phào nhẹ nhõm, bà ta sợ thứ hắn lấy ra chính là bộ phận nào đó của con người.

Cố Lệ còn chưa kịp thư giãn, Tần Thời Luật đã đưa xấp ảnh đó cho bà ta: “Những tấm ảnh này tôi đã cho người chụp được một thời gian rồi, vẫn luôn chưa có dịp để lấy ra, tôi thấy hôm nay trời trong nắng ấm, là một ngày lành.”

Cố Lệ bối rối cầm lấy xấp ảnh, giây tiếp theo cả người bà ta cứng đờ……

Hình ảnh Tần Sùng hôn môi với nhiều người phụ nữ khác nhau như một cây búa lớn hung hăng nện vào đầu Cố Lệ, vừa rồi bà ta còn có hứng thú với việc Tần Thời Luật bị đội nón xanh, lúc này lại cảm thấy như bị sét đánh.

Tần Thời Tuấn tò mò duỗi đầu qua xem, sau khi thấy rõ thì biểu tình lập tức thay đổi giống hệt như Cố Lệ.

Tần Thời Luật nhìn phản ứng của hai người bọn họ, trong lòng thầm nghĩ hai mẹ con quả nhiên giống nhau, mặc dù không quá giống ở ngoại hình hay tính cách, nhưng cũng sẽ nổi bật ở một khía cạnh nào đó, ví dụ như lúc bị sốc.

Tần Sùng không biết bọn họ nhìn thấy cái gì mà sắc mặt đều trở nên khó coi như vậy, “Thời Tuấn, cầm mấy bức ảnh đến đây cho ba nhìn xem.”

Khoé miệng Tần Thời Tuấn run rẩy: “…… Ba, ba đừng xem thì hơn.”

Nghe Tần Thời Tuấn nói vậy, Tần Sùng càng muốn xem: “Cầm tới đây!”

Tần Thời An nhân lúc mẹ mình không chú ý, duỗi đầu tới nhìn thoáng qua: “Đù……”

“Bộp” một tiếng, Tần Thời Luật lại ném ra một chồng ảnh khác, “Mọi người cứ từ từ xem, tôi còn rất nhiều.”

Cái thứ này có chút không phù hợp với thiếu niên, còn có chút ghê tởm, Tần Thời An thành thật ngồi trở lại, không muốn nhìn nữa.

Mỗi người cầm lấy vài bức ảnh, ngay lúc sắc mặt bọn họ còn đang không ngừng biến đổi, Tần Thời Luật lại lấy ra một phần tư liệu khác, “Tôi quên chúc mừng thím ba, chú ba ở bên ngoài cũng không có nhiều phụ nữ đâu, ngoại trừ những mối tình sớm nở tối tàn thì cũng chỉ có hai gia đình, hơn nữa còn có hai đứa con trai khác, đứa lớn còn lớn hơn Tần Thời Tuấn một tuổi, còn đứa nhỏ thì lớn cỡ cháu nội của thím đấy.”

“……” Cố Lệ hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu.

Tần Sùng lập tức đứng lên, “Tần Thời Luật, mày đừng có quá đáng!”

Tần Thời Luật khinh thường nhìn Tần Sùng: “Quá đáng? Vậy thời điểm chú gây rắc rối cho Đường Dục ở sau lưng sao không nghĩ tới làm như vậy rất quá đáng? Tôi cũng chỉ ăn miếng trả miếng thôi mà, thế nào, chú ba cảm thấy tôi rất quá đáng sao?”

Cố Lệ còn chưa ngất đi, Tần Thời Luật vẫn tiếp tục nói: “Hai đứa nhỏ ở bên ngoài này của chú ba là do hai người phụ nữ khác nhau sinh ra, đại khái là vì đứa lớn tương đối ‘hiểu chuyện’ giống Tần Thời Tuấn, cho nên chú ba phá lệ yêu thương người phụ nữ còn nhỏ tuổi hơn hai đứa con trai lớn của mình và đứa con nhỏ do cô ta sinh ra.”

Sắc mặt của cả nhà chú ba vô cùng sặc sỡ, nhưng ông cụ thì lại chẳng có biểu tình gì, Tần Thời Luật biết Tần Phương Xung căn bản không sợ nhiều thêm mấy đứa cháu trai, ông ta cũng không để bụng Tần Sùng nuôi bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài, cũng giống như trước giờ ông ta vẫn luôn không bận tâm đến Tần Chung.

Tuy nhiên, điều mà Tần Thời Luật muốn không phải loại hiệu quả này, Tần Thời Luật nhìn về phía Tần Phương Xung: “Ông nội, ngài không cần lo lắng đứa nhỏ mà người phụ nữ kia sinh không phải của chú ba, về điểm này chú ba đúng là rất cẩn thận, chú ấy đã làm xét nghiệm ADN, đứa nhỏ thật sự là con ruột của chú ấy, hơn nữa……”

Sắc mặt Tần Phương Xung tối sầm.

Hơn nữa? Còn chưa đủ sao!

Tần Thời Luật đưa tập tài liệu cuối cùng đến trước mặt ông cụ: “Đây là số liệu kế toán của công ty chi nhánh Đồng Dương, từ năm ngoái chú ba đã bắt đầu chuyển tiền ra khỏi công ty, hơn nữa còn tự mình thành lập công ty ở bên ngoài, công ty này được sáng lập dưới danh nghĩa của thím ba nhỏ, ở đây còn có một phần nội dung tài sản thừa kế, 80% tài sản trên danh nghĩa của chú ba đều chia cho người phụ nữ đó và đứa con của cô ta.”

Một câu “thím ba nhỏ” của Tần Thời Luật suýt chút nữa làm Cố Lệ đau đến chết ngất.

Nghe thấy Tần Sùng đem hầu hết tài sản để lại cho người phụ nữ kia, Cố Lệ rốt cuộc cũng không ngồi nổi nữa, bà đứng phắt dậy, ném thẳng xấp ảnh trong tay vào mặt Tần Sùng, “Ông được lắm, nhiều năm qua ông lấy được chỗ tốt nào từ ông cụ thì đều cầm đi nuôi phụ nữ, còn nuôi ra vài đứa con hoang! Tần Sùng, tôi muốn ly hôn!”

Tần Phương Xung nghe thấy Tần Sùng lén chuyển tiền ra khỏi công ty, cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt.

Tần Thời Luật cười lạnh trong lòng.

Quả nhiên, so với việc trong nhà có thêm vài người, điều ông ta quan tâm vẫn là tiền!

Những việc này Tần Thời Luật đã sớm cho người đi điều tra từ lần trở về từ thủ đô, chỉ là khi đó Tần Sùng vẫn chưa làm chuyện gì ảnh hưởng đến hắn, hắn cũng lười quản chuyện ông ta có nuôi phụ nữ rồi có con riêng hay không, cũng càng không quan tâm chuyện ông ta lén chuyển tiền ra khỏi công ty, nhưng hiện tại tay ông ta đã duỗi dài đến người Đường Dục, vậy thì không thể trách hắn ăn miếng trả miếng.

Sở dĩ hắn trì hoãn mấy ngày mới đến là vì đi tra thân phận của hai người phụ nữ kia, đại khái là vì chịu áp lực từ nhà của Cố Lệ bao nhiêu năm nay, Tần Sùng nuôi hai người phụ nữ kia không hề có bối cảnh gì, tuy nhiên, có nhiều phụ nữ quá cũng không phải chuyện gì tốt, khoảng thời gian trước người phụ nữ trẻ tuổi kia bị đầu độc, mà người đầu độc là người phụ nữ lớn tuổi hơn, Tần Sùng vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với hai mẹ con kia, đến nay chuyện đó vẫn chưa giải quyết xong.

Hôm nay Tần Thời Luật chỉ tới để ném bom, đối với những chuyện xảy ra kế tiếp hắn hoàn toàn không có hứng thú.

Sau khi rời khỏi nhà cũ, Tần Thời Luật gọi điện cho Đường Dục, âm thanh trong điện thoại vô cùng ồn ào nhốn nháo, Tần Thời Luật hỏi: “Em ở đâu?”

Đường Dục gân cổ hét lớn nói với người nào đó: “Chỗ này là chỗ nào?”

Tần Thời Luật nghe thấy giọng của Vương Từ: “Quán bar Tân Hải.”

Tần Thời Luật nhíu mày, hắn vừa về nhà trễ một cái là người đã chạy tới quán bar? Thật sự là không nhìn chằm chằm cậu là không được mà.

Tần Thời Luật: “Anh đi đón em.”

Đường Dục hét to: “Anh đừng tới, em gọi anh Tiểu Lâm đi cùng em rồi, lát nữa anh ấy sẽ đưa em về.”

Tần Thời Luật mất một lúc mới nhớ ra anh Tiểu Lâm của cậu là ai, “Sao lại không bảo Lý Chấn đi theo?”

Đường Dục nói: “Hắn lúc nào cũng mách lẻo, em không thích hắn đi theo.”

Tần Thời Luật cạn lời, chẳng lẽ Lâm Triết thì không đi mách lẻo sao? Chỉ là cậu ta sẽ không báo cáo chuyện này cho hắn mà thôi!

Thời điểm Tần Thời Luật tới quán bar, Hồ Chính Đình đã say mèm, Tần Thời Luật nhìn thời gian, còn chưa tới 8 giờ đã say rồi.

Lâm Triết thấy Tần Thời Luật tới, kêu Đường Dục hai tiếng, Đường Dục quay đầu, mắt mèo mở to như viên lưu ly, lớn tiếng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tần Thời Luật đi tới, nhìn thoáng qua Hồ Chính Đình đang nằm ở một bên, Vương Từ lên tiếng chào hỏi: “Chú Tần.”

Tần Thời Luật thấy Vương Từ cũng có chút say, hắn nhíu mày hỏi: “Lúc này mới mấy giờ mà đã uống say thành như vậy?”

Đường Dục nói: “Chúng em đi ăn cơm trước, lúc ăn cơm hai người bọn họ đã uống rồi.”

Thấy Vương Từ và Hồ Chính Đình đều uống rượu, Tần Thời Luật nói: “Tôi gọi Vương Hành tới đón các cậu.”

Hồ Chính Đình đang nằm đột nhiên ngồi phắt dậy, vung cánh tay nói: “Không cần chú ấy tới đón!”

Đường Dục đè tay Tần Thời Luật đang chuẩn bị gọi điện thoại: “Anh đừng gọi, Hồ Chính Đình thất tình, không muốn thấy Vương Hành.”

Tần Thời Luật không nói chuyện, hắn nhìn Hồ Chính Đình.

Vương Từ nói: “Chú Tần, chú dẫn ông nhỏ về trước đi, con không có say, có thể đưa Hồ Chính Đình về.”

Tần Thời Luật cảm thấy chuyện đó hơi bất khả thi, bởi vì Hồ Chính Đình lại bắt đầu rót rượu cho Vương Từ.

Đường Dục kêu Lâm Triết: “Anh Tiểu Lâm, lát nữa anh có thể đưa bọn họ về nhà được không?”

Lâm Triết gật đầu: “Được.”

Đường Dục và Tần Thời Luật ra khỏi quán bar, Đường Dục đột nhiên nhớ tới hôm nay Tần Thời Luật về nhà cũ, cậu hỏi: “Anh không bị bắt nạt chứ?”

Tần Thời Luật ngửi mùi rượu trên người Đường Dục, cũng không biết cậu đã uống bao nhiêu: “Không phải em đã kiếm viện binh cho anh rồi sao.”

“A.” Đường Dục nhớ ra: “Đúng nha, mẹ và cô nhỏ đều tới giúp anh mà.”

Nói đến Tần Nguyên, Đường Dục đột nhiên ngẩng đầu nói: “Hồ Chính Đình thất tình.”

Tần Thời Luật ôm lấy vai cậu, xoa xoa lỗ tai cậu: “Ừm, vừa nãy em có nói.”

Đường Dục thần bí hỏi: “Anh có biết người cậu ta thích là ai không?”

Tần Thời Luật biết, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu như biết được chuyện gì đó rất khủng khiếp, Tần Thời Luật cảm thấy hơi buồn cười: “Là ai?”

Đường Dục nhìn trái nhìn phải, nhón chân, tay che miệng nhỏ giọng nói: “Là cô nhỏ của anh.”

Tần Thời Luật nhìn tư thế chủ động đưa tới cửa của cậu thì thuận thế hôn một cái: “Phải không?”

Đường Dục liếm liếm cái miệng nhỏ vừa bị hắn hôn, “Đúng vậy, anh biết tại sao cậu ta lại uống rượu không?”

Tần Thời Luật: “Bởi vì cậu ta thất tình.”

Đường Dục vươn một ngón tay, vừa lắc ngón tay vừa lắc đầu: “Không không không, không chỉ đơn giản như vậy, là bởi vì cậu ta biết cô nhỏ của anh và chú nhỏ của cậu ta từng ở bên nhau.”

Đường Dục nói xong, nheo đôi mắt tò mò hỏi: “Anh chắc chắn không biết chuyện này đúng chứ?”

Tần Thời Luật quả thực bị sự đáng yêu của cậu giết chết, hắn nén cười: “Ừm, lần đầu tiên nghe nói.”

Đường Dục bắt đầu kể cho Tần Thời Luật nghe những chuyện mà mình biết: “Chuyện là như vầy, cô nhỏ từ chối cậu ta, còn nói trước kia cô ấy từng ở bên chú nhỏ của cậu ta, Hồ Chính Đình chịu không nổi sự đả kích này nên đi tìm Vương Từ uống rượu, cậu ta nói nếu không chịu đi uống rượu với cậu ta thì cậu ta sẽ nhảy lầu.”

Đường Dục ngồi ở trong xe, kể chuyện xong liền bắt đầu tò mò: “Không biết vì sao cô nhỏ và Vương Hành lại chia tay nhỉ.”

Tần Thời Luật nói: “Thời trẻ cô nhỏ rất mê chơi, có một lần cô nhỏ đòi ra nước ngoài, khoảng thời gian đó sức khoẻ của mẹ Vương Hành không tốt, hắn không muốn đi, cô nhỏ liền tự đi một mình rồi mất liên lạc hơn một tuần, Vương Hành chạy đi tìm cô nhỏ, trùng hợp là sau khi hắn rời đi thì bệnh tình của mẹ hắn tái phát, không cứu chữa được nên qua đời, hắn tự trách bản thân đã không ở bên cạnh mẹ lúc đó, cũng trách cô nhỏ, khoảng thời gian đó cả hai người bọn họ đều sống không vui vẻ, chia tay là do cô nhỏ nói.”

Tần Thời Luật nhớ đoạn thời gian đó, mỗi ngày Tần Nguyên đều lấy nước mắt rửa mặt, hắn đã từng hỏi Tần Nguyên tại sao lại muốn chia tay, Tần Nguyên nói mẹ Vương Hành qua đời, đó là trở ngại mà hai người bọn họ không thể vượt qua, mặc dù vẫn còn yêu nhau nhưng cũng không có cách nào quay lại như trước.”

Đường Dục nghe xong thì im lặng một lúc lâu, cậu không rõ rốt cuộc chuyện này là ai đúng ai sai, hoặc có lẽ là chẳng ai sai cả, nhưng hai người yêu nhau lại vì chuyện này mà chia tay.

Đường Dục hỏi: “Vậy bọn họ còn thích đối phương không?”

Tần Thời Luật cười: “Em nghĩ sao?”

Đường Dục cảm thấy Tần Nguyên từ chối Hồ Chính Đình, còn nói cho Hồ Chính Đình chuyện này, khẳng định là trong lòng vẫn còn Vương Hành, còn về Vương Hành thì cậu không biết.

Đường Dục nói: “Em cảm thấy cô nhỏ còn thích Vương Hành.”

Tần Thời Luật: “Có đôi khi, không phải người trong cuộc không hiểu rõ, chỉ là trong hai người bọn họ, không ai muốn tiến lên một bước này thôi.”

Đường Dục nhíu mày: “Ngốc quá.”

Tần Thời Luật hơi sửng sốt: “Cái gì?”

Đường Dục không vui nói: “Em nói bọn họ ngốc quá, không phải là không còn yêu nhau, cũng không ai trách bọn họ, tại sao lại phải chia tay, trên đời này có nhiều chuyện tiếc nuối như vậy, tại sao lại muốn tăng thêm một chuyện tiếc nuối nữa chứ?”

Tần Thời Luật không ngờ cậu lại nói như vậy: “Em cảm thấy tiếc nuối?”

Đường Dục hỏi lại: “Anh không cảm thấy tiếc nuối sao?”

Tần Thời Luật không biết, trước nay hắn vẫn luôn thận trọng từng bước, loại cảm xúc như tiếc nuối chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn, hắn hỏi Đường Dục: “Nếu là em, em sẽ làm thế nào?”

Đường Dục không chút nghĩ ngợi nói: “Em sẽ không nói chia tay.”

Cậu nhìn về phía Tần Thời Luật, ánh mắt như được mạ một lớp rượu vàng nhạt, nhưng biểu tình lại cực kì nghiêm túc: “Nếu anh không cần em, thì em sẽ đuổi theo, trừ phi anh chính miệng nói không thích em, bằng không em sẽ bám theo anh quài luôn.”

“Tần Thời Luật, anh có muốn nói với em rằng anh không thích em hay không, kỳ thật em rất sợ chết.”

“Anh không nói sao? Vậy anh chờ em, em đi theo anh.”

Nhìn Đường Dục trước mắt, Tần Thời Luật không hiểu sao lại nhớ tới những lời Đường Dục gầy gò nói lúc đứng trước mộ hắn trong giấc mơ kia.

Trái tim Tần Thời Luật bất chợt nhói lên, đau đến mức hai vai hắn hơi sụp xuống.

Đường Dục nghiêng người tới hỏi hắn: “Anh làm sao vậy?”

Tần Thời Luật lắc đầu: “Không có gì, đột nhiên tim hơi đau một chút.”

Đường Dục lập tức mở to hai mắt: “Bệnh tim?”

Tần Thời Luật cạn lời: “Em không thể mong anh tốt hơn được sao?”

Mong tốt hơn sao?

Đường Dục lạc quan nói: “Bệnh tim, giai đoạn đầu?”

Tần Thời Luật: “……”

*****

Sáng sớm hôm sau, Tần Thời Luật mở mắt ra thì thấy Đường Dục đang ghé sát đầu vào mặt hắn, vài sợi tóc cũng khẽ quét qua mặt hắn, cậu đặt hai ngón tay ở dưới mũi xem hắn có còn hô hấp hay không.

“Em đang làm gì?”

Đường Dục bị dọa nhảy dựng, lập tức ngẩng đầu: “Anh chưa chết?”

Tần Thời Luật: “…… Anh nên trả lời thế nào đây?”

Đường Dục nhíu mày: “Anh cứ nằm yên không nhúc nhích, em còn tưởng anh chết mất tiêu rồi.”

Tần Thời Luật hối hận vì đêm qua khi về đến nhà, Đường Dục có hỏi hắn còn đau tim hay không, hắn đã nói dối là đau, “Anh đang ngủ, ai ngủ mà lại nhúc nhích?”

Tần Thời Luật muốn ngồi dậy thì bị Đường Dục đè ngực lại: “Anh đừng nhúc nhích, em đỡ anh.”

Dì Trương thấy Đường Dục nâng cánh tay cẩn thận đỡ Tần Thời Luật xuống lầu như đang đỡ một cụ già đã hơn 80, bà hoảng sợ không nhẹ: “Đây là bị làm sao vậy?”

Đường Dục nói với dì Trương: “Tần Thời Luật bị đau tim.”

Dì Trương lo lắng nói: “Đang yên đang lành sao lại bị đau tim? Có cần đến bệnh viện kiểm tra hay không?”

Chỉ là tim đập nhanh thôi mà, đi bệnh viện thì quá lố rồi, Tần Thời Luật nói: “Không cần, hết đau rồi.”

Đường Dục bắt lấy cánh tay Tần Thời Luật, lớn tiếng nói: “Không được! Phải đi bệnh viện, bây giờ là giai đoạn đầu thì phải sớm điều trị, lỡ như muộn một xíu thôi thì có khi anh sẽ tèo luôn đó.”

Tần Thời Luật: “……”