Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 56: Tìm người

9:58 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 56: Tìm người tại dưa leo tr. 

“Không thấy?” Giản Nhất và Lạc Nham nhất thời giật mình hỏi.

Tưởng Tiếu Tiếu gật đầu: “Đúng vậy.”

“Chuyện từ khi nào?” Lạc Nham hỏi.

“Đêm qua.”

“Đêm qua?” Giản Nhất nghi hoặc.

“Ừ, từ nhỏ đến lớn Hữu Bân vẫn luôn về nhà đúng giờ ăn cơm, nhưng đêm qua lại không thấy, mãi cho đến bây giờ còn chưa về.” Tưởng Tiếu Tiếu xác nhận.

Giản Nhất ngạc nhiên, thần sắc Tần phu nhân khá bất an.

Lạc Nham liếc mắt một cái rồi nói: “Có khi nào thi đại học xong nên đến nhà bạn chơi rồi ở lại luôn không, hoặc say rượu?”

Tưởng Tiếu Tiếu lắc đầu: “Từ bữa cơm chiều hôm qua chú dì Tần đã bắt đầu tìm, đến nhà các bạn cùng lớp đều không có.” Nói xong liền yên lặng chuyển ánh mắt sang Giản Nhất, Lạc Nham theo ánh mắt của cô ấy nhìn về phía cô.

Nội tâm Giản Nhất rơi lộp bộp, Tần Hữu Bân sẽ không vì bị cô từ chối mà làm chuyện ngốc nghếch đấy chứ?

“Giản Nhất.” Tần phu nhân vô lực gọi tên cô.

Lạc Nham và Tưởng Tiếu Tiếu giật mình, Giản Nhất quay đầu nhìn bà ta.

Tần phu nhân đột nhiên bước đến nắm lấy tay cô, hỏi một cách dồn dập: “Hữu Bân ở đâu, nó ở đâu, nó ở đâu? Ngày hôm qua nó tới tìm cô, tại sao nó không về nhà, tại sao nó không về nhà? Cô nói đi!”

Giản Nhất thật sự hoảng sợ.

Hai người Lạc Nham và Tưởng Tiếu còn chưa kịp phản ứng, không biết mẹ Giản xông ra từ lúc nào, một tay đẩy Tần phu nhân sang một bên, rồi ôm Giản Nhất lại, lạnh giọng quát lớn: “Con trai bà biến mất sao lại hỏi con gái tôi?”

“Mẹ.” Giản Nhất kêu một tiếng.

Trong cơn giận, mẹ Giản không ngừng lại mà nói tiếp: “Con bà cũng đủ lớn rồi, cần phải hiểu chuyện, nếu nói Giản Nhất từng gây phiền phức cho cậu ta thì các ngươi trừng phạt chúng tôi chưa đủ sao, bây giờ lại còn chạy đến đây tìm người, các người tính giải thích thế nào?!”

Giản Nhất chưa từng thấy mẹ Giản nổi giận như vậy bao giờ, Lạc Nham cũng chưa từng thấy.

Tưởng Tiếu Tiếu ngây người, Cố Tiểu Đồng nắm ống quần Giản Nhất.

Tần phu nhân bị mẹ Giản quát mà bối rối, nhưng mẹ Giản vẫn chưa nói xong: “Bây giờ Giản Nhất đã như ý muốn của các người, không còn đến làm phiền các người nữa, các người còn muốn gì đây? Hả, còn muốn gì? Còn muốn bọn tôi phá sản thêm lần nữa sao?”

Mẹ Giản nói xong, cúi xuống bế Cố tiểu Đồng lên, kéo Giản Nhất vào trong tiệm.

Lạc Nham và Tưởng Tiếu Tiếu ngẩn ngơ đứng đó, Tần phu nhân thì áy náy gục đầu xuống.

Được mẹ Giản bảo vệ như vậy, Giản Nhất vừa cảm động vừa vui sướng, nhưng sự tình cũng không hẳn như bà nói, cô vội ngăn lại: “Mẹ, mẹ.”

Mẹ Giản thực sự rất tức giận, bà cảm thấy con mình đang bị khi dễ.

“Mẹ, mẹ, ý của bà ấy không như mẹ nghĩ đâu.”

“Vậy bà ta có ý gì?”

“Tần Hữu Bân thi đại học xong một đêm không về, đến bây giờ vẫn còn chưa thấy đâu, bà ấy lại đây hỏi con thôi, lúc nãy vì quá nóng vội nên mới như vậy.”

Mẹ Giản dừng lại hỏi: “Một đêm không về?”

“Vâng.”

Bà quay đầu nhìn Tần phu nhân, khuôn mặt bà ta tiều tụy, biểu tình hoảng hốt, hoàn toàn không còn bộ dáng hất mặt vênh hàm sai khiến như trước. Con trai mới một đêm không về thôi, mà mẹ đã biến thành dáng vẻ này, cũng là một người mẹ, bà liền có chút thông cảm.

Lúc này Lạc Nham cũng bước tới: “Dì ơi, hành vi vừa rồi của dì con quả thật có chút không đúng, mong dì thứ lỗi.”

Mẹ Giản đã biết chuyện Lạc Nham là cháu ruột của Tần phu nhân thông qua Giản Nhất, cũng như mối quan hệ rắc rối giữa cô giáo Đường Tâm Ninh và thầy Lương vậy. Tuy lòng người khó dò, thì cuộc sống vẫn tiếp tục diễn ra tốt đẹp. Cho nên bà không hề xa cách hay chán ghét Lạc Nham, nhất là trong lúc Giản Nhất thi đại học, chuyện cửa hàng hay trông nom Cố Tiều Đồng đều phải nhờ cả vào anh.

Lúc này Lạc Nham mở miệng, mẹ Giản lại quay sang hỏi Giản nhất.

Cô thành thật trả lời: “Mẹ, có lẽ trước khi Tần Hữu Bân biến mất, người cuối cùng gặp cậu ta là con.”

Mẹ Giản Nhất thời hoảng hốt.

Điều này Lạc Nham đã sớm biết, nhưng cũng vì những lời của Giản Nhất mà khẽ giật mình, bởi vì cô thành thật, rộng lượng và sẵn sàng chịu trách nhiệm. Đáy mắt anh lộ ra vẻ thưởng thức, càng thích cô nhiều hơn nhiều thêm một tầng.

“Đã xảy ra chuyện gì?’ Mẹ Giản lên tiếng hỏi.

Giản Nhất nhìn mọi người, sau đó đầu nói với Tần phu nhân: “Bởi vì tôi từ chối cậu ta.”

Tim Tần phu nhân khẽ run lên, Giản Nhất từ chối Hữu Bân, Giản Nhất thật sự từ chối Hữu bân? Bà ta vẫn luôn cho rằng cô từng thích Tần Hữu Bân như vậy, sẽ vì chuyện phá sản mà mang thù, cho nên mặc kệ biểu hiện của cô như thế nào, trong lòng bà ta vẫn luôn đề phòng Giản Nhất, ngăn cản cô có ý định dùng Tần Hữu Bân để trả thù bà ta.

Ngược lại Giản Nhất không hề làm vậy, vốn dĩ trước khi thi đại học cô có thể cho Tần Hữu Bân một kích chí mạng, chém một vết thương thật sâu trong cuộc đời cậu ta, nhưng cô không làm gì cả. Sau khi thi đại học cô đã dứt khoát nói lời từ chối, còn Tần hữu Bân lại vì không chịu nổi đả kích mà trốn tránh sự thật.

Hơn nữa, Giản Nhất thật sự không còn thích con trai bà ta.

Tần phu nhân nhớ lại câu nói của Giản Nhất trước đây: “Tôi chỉ muốn chăm chỉ đọc sách, thi được một trường đại học tốt, cho người nhà tôi một cuộc sống đủ đầy, tất cả những chuyện này có liên quan gì tới bà?”

Đó là ước muốn thật sự của cô, cô đã bước ra khỏi “sự cố” để sống cuộc sống tiếp một cuộc sống của chính mình, còn bà ta và Tần Hữu Bân lại giống như những vai hề nhảy nhót trước mặt cô. Điều này thực khiến Tần phu nhân ảo não hổ thẹn, hơn nữa lại rất lo lắng về Tần Hữu Bân. Lần đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy, bà ta phải chật vật cúi đầu.

Mẹ Giản kinh ngạc hỏi Giản Nhất: “Sau đó thì sao?”

“Cậu ta chạy đi luôn.” Giản Nhất bất đắc dĩ.

“Chạy đi đâu?”

Giản Nhất lắc đầu: “Con cũng không biết.”

Việc này cũng khiến mẹ Giản không biết phải nói gì.

“Vậy cháu có đoán được nó chạy đến chỗ nào không” Tần phu nhân đột nhiên lên tiếng hỏi, tước bỏ vẻ lạnh lùng lúc trước, thay vào đó là dáng vẻ khẩn cầu khiến mẹ con họ Giản phải nhìn nhau, mẹ Giản cũng hỏi cô: “Con biết cậu ta đi đâu sao?”

Giản Nhất lắc đầu: “Không biết.”

Tần phu nhân biểu tình thất vọng, nói với hai người tiếng “Làm phiền.” Sau đó xoay người, bước chân mông lung đi về phía trước.

“Dì Tần.” Tưởng Tiếu Tiếu vội vàng đuổi theo, Lạc Nham cũng tạm biệt mẹ Giản và Giản Nhất, hỗ trợ đi tìm Tần Hữu Bân.

Trước tiệm bánh chỉ còn lại ba người, mẹ Giản và Giản Nhất hai mặt nhìn nhau.

“Vào thôi, nếu không biết thì quên đi.” Mẹ Giản quyết đoán nói.

Giản Nhất gật đầu đi theo hai người vào trong tiệm hai tầng, suốt một buổi sáng cô và mẹ Giản tất tả làm bánh ngọt và xuất hàng, còn Cố Tiểu Đồng vẫn chơi cùng tiểu bạch cẩu trước cửa tiệm. Trong khoảng thời gian này, cô cũng gửi tin nhắn hỏi Lạc Nham tin tức của việc tìm kiếm Tần Hữu Bân, nhận được đáp án không mấy tốt lành, Lạc Nham nói nếu không thể tìm được, họ sẽ báo cảnh sát.

Giản Nhất thở dài.

Đến buổi chiều, Đinh cùng bàn bây giờ mới ngủ dậy liền đem một rổ trái cây đến tìm Giản Nhất, hỏi cô một bộ câu hỏi trong đề thi đại học, nhân tiện so đáp án một chút. Hắn tuyên bố nếu không đậu đại học sẽ học lại thêm một năm nữa, quá tam ba bận. Đối với thái độ lạc quan của Đinh cùng bàn, Giản Nhất rất ủng hộ.

Đúng lúc công việc buổi chiều không nhiều, hơn nữa còn có thợ làm bánh hỗ trợ nên cô có khá nhiều thời gian, ngồi bên cạnh Đinh cùng bàn dưới tán ô che nắng so đáp án, thỉnh thoảng sẽ giảng bài cho hắn một chút.

Cố tiểu Đồng cầm quả chuối mà Đinh cùng bàn mang đến, ngồi trong ngực Giản Nhất thong thả, ung dung mà ăn.

So sánh đáp án xong, Đinh cùng bàn yên lặng cộng tổng điểm của mình, cầm bài thi gào lên: “Giản Nhất, tôi có thể đậu đại học? Tôi có thể đậu đại học đó?”

Vì thi đại học mà hắn thật sự đã trả giá quá nhiều, toàn bộ học kỳ cuối cùng đều học bài đến gần sáng, không hỏi Giản Nhất cũng không hỏi giáo viên, cuối cùng gầy xuống gần hai mươi cân, bây giờ có thể xem là một soái ca mắt một mí rồi.

Giản Nhất cười nói: “Nếu năm nay điểm thi đại học không chệch lệch nhiều hơn năm trước, chắc hẳn cậu sẽ đậu.”

“Thật sao? Chẳng may môn văn tôi làm lạc đề thì sao?”

Cô bất đắc dĩ phải nói: “Đừng nóng vội, mấy ngày nữa có điểm không phải sẽ biết sao, khoảng thời gian này cậu cứ thả lỏng một chút, tìm cái gì chơi đi.”

“Ừ.” Đinh cùng bàn nặng nề gật đầu, sau lại hỏi: “Giản Nhất, nghỉ hè cậu đi đâu chơi?”

Cô chỉ chỉ Cố Tiểu Đồng trong lòng mình: “Ở nhà trông em.”

Đinh cùng bàn chuyển ánh mắt sang Cố Tiểu Đồng, cô nhóc đã ăn hết quả chuối, đang bắt đầu chơi đất sét trong tay: “Trông em suốt ngày cậu không thấy chán à?”

“Không chán.”

“Sao lại không chán được, non sông gấm vóc của Trung Quốc tươi đẹp như vậy cậu nên đi nhìn một chút, còn nhớ năm đó cậu quậy quên trời lệch đất, bắt trói cả Tần Hữu Bân đi du lịch nữa!” Vừa dứt lời, hắn mới ý thức được mình đã lỡ lời, liếc sang thấy Giản Nhất im lặng, vội vàng tát vào miệng một cái: “Há miệng là nói bậy, tôi tự phạt rồi, cậu đừng để ý nhé.”

“Chờ đã.” Giản Nhất bàng hoàng nói.

Đinh cùng bàn vội hỏi: “Chờ cái gì?”

“Cậu nói tôi đã trói Tần Hữu Bân đem đi du lịch?”

“Tổ tông của tôi ơi, tôi sai rồi, tôi không nên nói như vậy.”

“Không phải, cậu nói đúng.” Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bị cô từ chối, có lé cậu ta sẽ đi đến những nơi hai người từng đi qua – để chữa lành vết thương. Càng nghĩ cô càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, vì thế vội vàng thả Cố Tiểu Đồng xuống, rút điện thoại ra gọi cho Lạc nham.

Đinh cùng bàn nhìn hành động của Giản Nhất, mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Vừa có người nhận máy cô đã nói luôn: “Lạc Nham, có lẽ tôi biết nơi Tần Bữu Bân đang ở.”

“Chỗ nào?”

“Nơi mà tôi đã đưa cậu ta đến.” Giản Nhất nói với anh những gì cô nghĩ đến.

Chỉ một lúc sau đã thấy lạc Nham lái xe đến tìm cô, Giản Nhất tỉ mỉ kể lại cho anh chuyện nguyên chủ từng đem Tần Hữu Bân đến những nơi nào, chuyến đi lần đó không hề có mục đích, chỉ cảm thấy nơi nào tốt đẹp thì sẽ đến đó, cho nên lục hết trí nhơ cô vẫn không xác định được địa điểm cụ thể.

Lạc Nham hỏi: “Em xác định cậu ta sẽ đến những chỗ đó?”

Giản Nhất đáp lại: “Tôi nghĩ sẽ có khả năng này.”

“Nói cách khác, cũng có thể cậu ta sẽ không đến đó.”

“Ừm.”

Lạc Nham trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Bọn em đã đi bằng gì?”

“Ngồi xe buýt.”

“Sao lại ngồi xe buýt?”

“Bởi vì xe buýt ở Nam Châu mua phiếu không cần thẻ căn cước, còn xe lửa cần phải dùng tên thật.”

Lạc Nham khẽ nhíu mày, Giản Nhất chờ đáp án từ anh.

Lạc Nham ngẩng đầu nhìn cô mà hỏi: “Em có đồng ý tìm cậu ta cùng tôi không?”

Có đồng ý đi tìm Tần Hữu Bân?

Suốt một buổi tối cô đều suy nghĩ đến vấn đề này, về đến nhà ngồi xem phim hoạt hình với Cố Tiểu Đồng, mẹ Giản vừa gấp quần áo vừa nói: “Không phải con đã gợi ý địa điểm cho Lạc Nham rồi à? Sao còn bắt con phải đi theo?”

“Vì con cũng không biết chỗ đó ở đâu, tên là gì, nhưng con lại nhớ đường.” Những góc nhỏ xinh xắn nào nguyên chủ cũng dẫn Tần Hữu Bân chui qua, căn bản không thể nhớ rõ tên gọi là gì, chỉ có thể tự mình đi một chuyến mới biết được.

“Vậy cũng nên để cho bọn họ tự mình kiếm đi.” Mẹ Giản nói một cách nhẫn tâm.

Giản Nhất không lên tiếng, một lúc sau, mẹ Giản lại mềm lòng: “Con nói xem Tần Hữu Bân kia không phải đã đủ 18 tuổi rồi à? Sao vẫn không hiểu chuyện như vậy? Cậu ta vừa bỏ đi, đã khiến bao nhiêu người phải lo lắng, chưa đủ 48 tiếng cục cảnh sát không sẽ không đồng ý thụ lý, hơn nữa nếu có thụ lý thì có thể lập tức tìm thấy không? Xã hội bây giờ người xấu rất nhiều, chẳng may gặp phải chuyện gì thì phải làm sao? Ba mẹ cậu ta nuôi con chừng ấy năm đâu phải chuyện dễ dàng, cũng nên vì người khác mà suy nghĩ nhiều một chút chứ?”

Mẹ Giản ngồi một bên lải nhải, Giản Nhất và Cố Tiểu Đồng ngồi nghe một bên.

Qua ngày hôm sau, cả ba Tần và mẹ Tần đều tới cửa tìm cô, khẩn cầu Giản Nhất hỗ trợ đi tìm con trai họ, chỉ thiếu không quỳ xuống khóc lóc cầu xin, lúc này mẹ Giản mới mở miệng tiễn bọn họ đi. Sau đó mẹ Giản lại lo lắng dặn dò Giản Nhất, vừa giúp cô thu xếp quần áo, vừa dặn đủ điều, thật ra bà không hề muốn đồng ý để cô đi tìm Tần Hữu Bân, nhưng vì cũng là một người mẹ, dù bà có căm hận ba mẹ Tần như thế nào cũng không liên quan đến tần Hữu Bân, cậu ta vô tội mà.

“Mẹ đừng lo lắng, coi như con tốt nghiệp đi du lịch một chút. » Giản Nhất chủ động ôm bà nói.

Mẹ Giản thở dài: “Giản Nhất, nghĩ lại thì mẹ phải xin lỗi con. Trước kia vẫn luôn cãi nhau với ba con mà không quan tâm tới con, sau đó lại ly hôn, muốn đền bù, toàn tâm toàn ý đối tốt với con thì con lại không còn thân thiết với ta như trước nữa. Nhưng lúc phá sản lại đẩy toàn bộ gánh nặng lên vai con.”

“Không sao đâu mẹ.”

Mẹ Giản cười áy náy: “Khi Cố Trường Dũng hôn mê, mẹ quá hoảng loạn nên mới nói mấy lời đó.”

“Con đã quên hết rồi.” Cô cố gắng trấn an bà.

Khó khăn lắm bà mới có thể thân cận với con gái, lúc này phải tách ra liền cảm thấy khó chịu: “Nghĩ kỹ lại mẹ thật sự có lỗi với con rất nhiều, không nhớ kỳ kinh nguyệt của con vào lúc nào, mẹ không phải người chỉ cho con cách dùng bằng vệ sinh, không dạy con cách đối cử với người thích mình, cũng không dạy cho con cách đối xử với người mà mình không thích…”

“Mẹ.” Giản Nhất ôm chặt mẹ Giản, ghé vào vai bà nói: “Con biết mẹ yêu con.”

Vành mắt mẹ Giản đỏ quạnh.

“Được rồi mà, con chỉ đi du lịch mấy ngày thôi, rất nhanh sẽ về.” Giản Nhất nói.

Mẹ Giản gật đầu: “Phải chú ý an toàn, giữ ví tiền và điện thoại thật cẩn thận, không nói chuyện với người lạ, chú ý vệ sinh khi ăn uống, không uống nước lã, nên ở khách sạn tốt một chút, gửi biển số xe cho mẹ trước khi lên taxi…” Mẹ Giản ngồi lải nhải rất nhiều.

Trong lòng Giản Nhất tràn ngập hạnh phúc, cô cười nói: “Con nhớ rồi.”

Bà sắp xếp lại vali cho cô, Giản Nhất nói: “Mẹ, không cần đến vali đâu, con chỉ cần xách cái túi du lịch là được rồi, nếu không lúc kéo sẽ rất bất tiện.”

Do đó mẹ Giản phân loại từng món đồ một sắp xếp lại.

Sửa sang thỏa đáng, Giản Nhất đeo túi du lịch trên lưng, ôm Cố Tiểu Đồng ra sân, nói với cô bé rằng cô phải đi đến nơi khác mấy ngày, hôm nay, ngày mai, ngày kia đều không ở nhà, dặn cô bé phải ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng khi cô với buông Cố Tiểu Đồng ra, di chuyển người một chút, cô bé đã ôm lấy chân Giản Nhất bật khóc nức nở.