Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7: 7: Làm Thơ

7:07 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7: 7: Làm Thơ tại dưa leo tr. 

Hạo Thạc bước đến Diên Uyển Các, nơi đây quả thật rất thoáng đãng, sau đó hắn đi vào trong nhà.

Chỗ này từ lâu hắn đã không ghé thăm, nhìn xung quanh thật lạ lẫm, dù phủ này rộng rãi nhưng Hạo Thạc chỉ loanh quanh ở Ngọc Uyển Các là nhiều.

Hắn đứng trước giường mà An Kỳ đang ngủ, trông cô ngủ vô cùng ngon lành.” Sư phụ ơi, mau đưa tiểu Kỳ về nhà đi ” An Kỳ nói mớ còn cựa quậy trên giường.

Hạo Thạc nghe thì có chút nghi hoặc, sau đó hắn ho lên một tiếng làm cho An Kỳ giật mình.Cô ngồi dậy, đôi mắt lờ đờ rồi dụi thì mới nhìn rõ Dương Hạo Thạc bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô, trông hắn có vẻ đang khó chịu.

An Kỳ bấn loạn nhảy xuống giường.” Thiếu thiếu soái, mừng ngài trở về “” Ngủ ngon quá nhỉ? Quên mất giờ giấc! Ta nên xử lí cô thế nào đây? ” Hạo Thạc ngồi bắt chéo chân xuống bộ bàn ghế gỗ.” Tôi chịu ạ! Vì một mình tôi dọn hết chỗ này rất cực khổ.

Tôi cũng là người cũng biết mệt mà thưa thiếu soái ” An Kỳ lẩm bẩm.” Không ngờ trông cô có vẻ vô dụng mà cũng được việc quá nhỉ? ” Hạo Thạc nhìn xung quanh, nội thất, cửa đều sạch sẽ ngăn nắp.

Sau đó hắn đứng dậy.” Xem như ta tha cho cô lần này! Ta còn phải đi dùng bữa tối, mau đi pha trà nhanh lên “

” Vâng ạ? ” An Kỳ ngỡ ngàng, không ngờ hắn vì vậy mà không trách phạt cô, ngược lại còn nói những lời kiểu khen ngợi vậy.Tiểu Ngọc thấy Hạo Thạc đang đến thì cô nấp vào một góc, lát sau thì An Kỳ cũng bước ra thì cô mới chạy lại.” An Kỳ, cô vẫn ổn chứ? Tôi xin lỗi vì đã quên đến gọi cô “” Không sao! Không sao ” An Kỳ tươi cười hớn hở kể lại toàn bộ cho Tiểu Ngọc nghe, cô ấy cũng bất ngờ và nói An Kỳ rằng Tiểu Ngọc đến đây đã lâu, ban đầu thấy thiếu soái rất nghiêm nghị và đáng sợ, nhưng ngài ấy chưa bao phạt nặng nha hoàn của mình.***An Kỳ đem trà đến như hôm qua, nhưng lần này sớm hơn, còn Hạo Thạc thì đang dùng bữa.

Cô đặt ly trà lên bàn và lén nhìn các món mà hắn ăn, nào là cá đuôi sóc sốt cà, trứng hấp minh nguyệt, cải thảo xào thịt, canh túi phúc, nhìn thôi đã thèm.Hình như mình vẫn chưa ăn tối.

Không biết A Tây sẽ nấu món gì đây nhỉ?” Tôi để trà của ngài ở đây nha thiếu soái! ” Xong việc, An Kỳ định lập tức rời khỏi phòng thì Hạo Thạc cất lời” Tại sao cô lại đi gấp như vậy? Ta vẫn chưa phạt gì cô mà làm gì phải sợ hãi? ” Hắn đặt đũa xuống bát.” Tôi…!tôi không sợ, chỉ là vẫn chưa ăn gì nên định vào bếp tìm chút đồ ăn ” An Kỳ lắc đầu, bụng của cô bất đầu réo lên, nó làm cho cô hổ thẹn.” Nếu đã vậy thì hãy ngồi xuống đây dùng bữa tối chung với ta đi ” Hạo Thạc gõ ngón tay lên mặt bàn, hắn thấy cô cũng đói bụng dù gì đã một mình dọn cái Diên Uyển Các theo như hắn yêu cầu.An Kỳ không nghĩ ngợi nhiều liền ngồi xuống, cô lấy bát và múc cơm ăn một cách ngon lành, tuy là thiếu soái nhưng tên này toàn ăn những món đơn giản mà thanh đạm.

Hạo Thạc ngồi vào bàn làm việc xem giấy tờ và uống trà, chỉ còn một mình An Kỳ nên cô thoải mái gắp đủ thứ.” Tôi hy vọng mình không làm mất khẩu vị của thiếu soái!…nhăm…nhăm “” Mất khẩu vị gì chứ? Ta vốn dĩ không ăn nhiều nhưng A Tây cứ nấu rất nhiều món cho ta.

Bỏ đi cũng uổng phí, chi bằng để cô xử lí hết thay vậy.

” Hạo Thạc nhoẻn miệng cườiMặc dù An Kỳ thấy hơi sai sai nhưng kệ, miễn no bụng là được.

Sau khi ăn no thì cô vỗ vỗ bụng và thở phì phò, Hạo Thạc gọi dì Hoa vào dọn dẹp, bà ấy bất ngờ vì An Kỳ cũng ngồi đó.” Xong chưa? Nếu xong rồi thì ra ngoài cho ta làm việc!!! “” Xong rồi ạ thưa thiếu soái! Cảm ơn ngài vì bữa ăn, chúc ngài buổi tối vui vẻ và ngủ ngon ” An Kỳ cúi đầu chào và đi ra cùng dì Hoa.

Hai người trên đường còn nói chuyện vui vẻ, dì Hoa căn dặn cô là không được làm vậy, đó gọi là bất kính, nhưng nếu có sự cho phép thì không sao.

An Kỳ gật đầu nghe theo.***Dương Hạo Thạc đang ngồi một mình trong phòng, hắn bỏ xấp giấy tờ lên bàn rồi kêu Phúc Kiến xuất hiện, vài giây sau anh ta mở cửa đi vào và quỳ xuống” Thiếu gia cho gọi tôi? “” Mau báo cáo lại hành động của An Kỳ mà ngươi đã quan sát được vào ngày hôm nay cho ta “” Thiếu gia đừng nhắc đến cô ta được không? ” Mặt của Phúc Kiến tái lại, giọng của anh nhỏ dần.” Ngươi bảo sao? ” Hạo Thạc cau mày trước câu trả lời của Phúc Kiến.

Anh bất đầu tường thuật lại tất cả cho Hạo Thạc nghe, về việc bị An Kỳ ném dép vào đầu hay bị dội nước bẩn nhiều lần khiến cho Phúc Kiến giống như một con chuột cống vừa hôi vừa bẩn

” Trong tất cả các nhiệm vụ mà ngài giao thì việc này là khiến tôi khổ sở nhất đấy ạ!!! ” Phúc Kiến đột nhiên nghe được tiếng cười nhỏ, nó phát ra từ Hạo Thạc, người mà trước đây chưa bao giờ cười thành tiếng, bình thường ngài ấy cứ đơ ra, khiến Phúc Kiến còn tưởng thiếu gia bị liệt cơ mặt.

Ngoài biểu hiện cảm xúc thờ ơ lạnh nhạt, tức giận thì vui vẻ là điều vô cùng hiếm thấy.” Thiếu gia, ngài không thương cho tôi thì đã đành, tại sao lại cười vào mặt tôi chứ? “” Ai bảo ta cười! ” Hạo Thạc khẽ ho nhẹ rồi trở lại trạng thái như ban đầu.” Theo như ngươi nói thì một lần chỉ là sự trùng hợp, nhưng cô ta làm nhiều lần như vậy thì ta chắc chắn rằng An Kỳ đó biết được sự hiện diện của ngươi đấy, Phúc Kiến “” Vâng, tôi cũng nghĩ như ngài vậy! Nếu thế thì cô ta hẳn là rất nhạy bén, thường thì một ám vệ như tôi hành sự rất bí ẩn, người bình thường sẽ khó nhận ra được ” Phúc Kiến gật đầu.Hạo Thạc chắp tay suy nghĩ hồi lâu rồi đứng dậy và đi đến cửa sổ, hắn nhìn về phía ngôi nhà ở sau Ngọc Uyển Các cũng là nơi mà An Kỳ đang ở thì nhếch môi” Một mực khẳng định bản thân không phải là gián điệp của Đại Bản, vậy thì thân thế thật sự của cô là gì đây An Kỳ? Cô ngày càng khiến ta hứng thú hơn rồi đấy! “***Ngày hôm nay, Dương Hạo Thạc không đi làm, hắn dành cả buổi sáng để ngồi ở tiểu đình kế bên hồ cá để đọc sách, ngăm thơ.

An Kỳ đi ngang qua thì thấy có vài ba nha hoàn đang lén ngắm nhìn Hạo Thạc.” Ít khi tôi được thấy thiếu soái lâu như vậy! Ngài ấy quả thật đẹp quá đi mất “” Tôi mà lấy được người chồng như vậy thì chết cũng yên lòng dưới nấm mồ “Nói gì ghê vậy? Chỉ là đang ngắm soái ca thôi mà.

Dù hắn đẹp thiệt nhưng lỡ bị mình ghét rồi” An Kỳ, cô mau đến đây! ” Từ xa, Dương Hạo Thạc đã thấy bóng dáng của An Kỳ, những người kia đứng nhìn ở đây thì đã chạy mất nên cô đành ngậm ngùi đi lại chỗ hắn.” Vâng, thiếu soái gọi tôi? “” Ta khát nước rồi.

Mau đi pha trà, sẵn kêu A Tây lấy cho ta một ít điểm tâm! ” Hạo Thạc đang ngồi ở bàn ghế đá, cầm cuốn sách đọc chăm chú.

” Tôi làm liền ạ! “An Kỳ biết hắn sẽ ngồi lâu nên lần này châm hẳn một bình trà, cô sử dụng bộ ấm tách làm bằng đất sét màu nâu cao cấp, giữ nhiệt tốt.

A Tây đưa cho cô một dĩa bánh đậu xanh thơm mềm, chỉ ngửi mà đã muốn thử.

An Kỳ đem đến và đặt xuống bàn” Thiếu soái đọc gì mà quên giờ giấc luôn vậy? ” An Kỳ rót trà vào ly đưa cho Hạo Thạc, không quên dặn trà vẫn còn nóng” Chỉ là tuyển tập các câu thơ, đối của một nhà thơ nổi tiếng thôi “” Thơ à? Nghe có vẻ thú vị? ” An Kỳ gật đầu…” Thế ngươi có biết làm thơ hay đối gì đó không? ” Hạo Thạc bưng tách trà lên thổi nhẹ rồi nhâm nhi” Tôi biết chứ! Nếu thiếu soái muốn, tôi có thể làm thử một câu ” Cô vỗ ngực đắc ý, bất đầu nhìn xung quanh rồi tìm kiếm ý tưởng.

Bổng cô thấy một thứThám hoa hạnh tế thời sơ hạ.Mộng yến hân phùng mạch chí thuLiên hoa ảnh nhập thuỷ tinh kínhLiên bồi cẩm thế mộng đầu hương” Bài thơ này? Nói về hoa sen à? “” Vâng ạ! Tôi nhìn thấy dưới ao cá có nhiều bãi sen rất đẹp, dù gì cũng sắp vào tháng 8, cũng là mùa sen nở rộ tuyệt đẹp “” Không tệ! “Cũng may là lúc trước An Kỳ có đọc qua sách của sư phụ và nhớ đuợc mấy câu hay ho.

Cũng nhờ vậy mà cô mới có thể ra vẻ được như hôm nay..