Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2: Chương 2

11:20 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Chương 2 tại dưa leo tr. 

Trên đường hồi Ôn Cung, Ôn Thế Chiêu thỉnh thoảng lại nhớ tới nữ tử cưỡi tuấn mã màu nâu đỏ, cô nương kia chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi mà lại kiều diễm xinh đẹp đến vậy.

Nhưng lại không giống những nữ nhân mảnh mai tầm thường khác, nàng mặc một bộ hồng y, cưỡi trên bảo mã, từng cái vung tay nhấc chân đều hiện ra một ít anh khí của nữ tử.

Nghĩ đến đây, tâm tình Ôn Thế Chiêu có chút gợn sóng.

Thoáng bình tâm lại, nàng không khỏi có chút chờ mong, đi theo bên cạnh đội ngũ hiền hòa, có lẽ ngày mai sẽ gặp lại nhau ở trong hành cung.

Lúc nào cũng nghe người khác kể rằng nữ tử Tiêu Quốc tốt ra sao, nếu các nàng hữu duyên, nhất định phải kết bạn một phen, tận mắt chứng kiến phong thái của nữ tử Tiêu Quốc.

Trở lại Ôn Cung.

Vương huynh đi hồi bẩm phụ vương, Ôn Thế Chiêu đang đi dạo trong cung bỗng nhiên nghe được tiếng đàn uyển chuyển liên miên, lại đột nhiên cao thấp chập trùng, nhưng tiếng đàn lộ ra một tia tịch liêu tâm ý.

Ôn Thế Chiêu bước chân đình trệ, trầm ngâm một chút rồi đi đến nơi tiếng đàn phát ra.

Sau khi tiến vào hoa viên, rất xa trông thấy tại đình giữa Trì Thủy, một dáng người cao ngạo đang ngồi xếp bằng,Nữ tử trong đình Trì Thủy, hai tay đánh đàn, ngón tay gẩy ra từng tiếng đàn, nàng khép hờ đôi mắt, vừa vặn say mê trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Ôn Thế Chiêu đến gần, vừa mới bước lên cầu thang đình trì, tiếng đàn liền dừng lại.

Khẽ thở dài một tiếng, yểm với huyền âm chi vĩ, cùng tiếng đàn cùng nhau tuyệt nhĩ.

“Trưởng tỷ.

“Ôn Ngọc Kỳ nghe được tiếng gọi quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra, hai tay để nhẹ trên dây đàn, quay đầu lại nhìn, cũng không biết thiếu niên áo xanh đến từ khi nào, đang ngồi ở ghế đá bên cạnh nàng, ăn bánh ngọt trên bàn.

Thấy Trưởng tỷ nhìn qua, Ôn Thế Chiêu nuốt nốt miếng bánh ngọt, vỗ vỗ vụn bánh trên tay, nhíu mày nói: “Trưởng tỷ, tiếng đàn này của tỷ không tốt cho lắm, cao âm quá mức sắc bén, vi âm quá mức trầm thấp, thường ngày tỷ đều lấy vui vẻ làm chủ, sao hôm nay đột nhiên thay đổi, Trưởng tỷ có tâm sự gì ư?”Ôn Ngọc Kỳ tránh nặng tìm nhẹ đáp: “Tình cờ thay đổi làn điệu một chút cũng được, chung quy nếu cứ lấy vui vẻ làm chủ, những ngày tháng dài sau này liền không còn hứng thú đánh đàn.

““Trưởng tỷ nói có chút đạo lý a.

““Thế Chiêu, ngươi không phải theo Vương huynh ngươi đến cửa thành nghênh tiếp phượng giá của Tiêu Trưởng Công chúa sao?”“Về rồi a, Tiêu Trưởng Công chúa đã vào ở hành cung, đệ cùng Vương huynh hồi cung phục mệnh.

“Ôn Ngọc Kỳ thu hồi hai tay, đứng dậy, dáng đi mềm mại, đi đến bên cạnh Ôn Thế Chiêu ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt hỏi: “Nhanh như vậy đã trở lại, thấy Tiêu Trưởng Công chúa rồi sao?”Ôn Thế Chiêu lắc đầu nói: “Ngay cả góc áo cũng đều không thấy, chỉ thấy được phượng giá mà thôi.

““Nghe nói nữ tử Tiêu Quốc, người nào cũng xinh đẹp như hoa, ôn nhu động lòng người, cũng không biết so với nữ tử Ôn Quốc ai hơn ai?”“Này đương nhiên là! “Ôn Thế Chiêu không chút nghĩ ngợi, vừa thốt lên liền muốn nói là nữ tử Ôn Quốc, nhưng phút chốc ngậm chặt miệng, lúc nãy nàng ở ngoài cửa thành còn trông thấy nữ tử Tiêu Quốc cưỡi ngựa, ai hơn ai, tự nhiên không thể trả lời trái với lương tâm.

Ngữ khí đột nhiên dừng lại, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi, khiến Ôn Ngọc Kỳ cảm giác có nội tình, ánh mắt lưu chuyển, nhìn vào đôi mắt Tứ hoàng đệ, khuôn mặt cùng ánh mắt yên tĩnh, nhìn không ra điều gì, nhưng mà trong lúc lơ đãng, Ôn Ngọc Kỳ phát hiện, lỗ tai Tứ hoàng đệ nhà nàng càng ngày càng đỏ.

Ôn Ngọc Kỳ cười yếu ớt nói: “Hôm nay nghênh đón Công chúa vào thành, chắc đệ đã thấy người hay việc gì đó thú vị a, qua đây, nói cho Trưởng tỷ nghe một chút.

“Lời vừa nói ra, Ôn Thế Chiêu trong lòng đã biết Trưởng tỷ có ý đồ, nàng cười cười, lắc đầu nói: “Trưởng tỷ, cũng không có cái gì thú vị cả.

“Sợ Ôn Ngọc Kỳ tiếp tục truy hỏi, khó có thể chống đỡ, Ôn Thế Chiêu liền đổi chủ đề, hỏi: “Trưởng tỷ, Vương huynh đã đáp ứng đệ, ngày mai khi tới bái phỏng Tiêu Trưởng Công chúa sẽ mang đệ đi cùng, người có đi không?”“Không đi.

” Ôn Ngọc Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, đưa tay nâng ấm trà, hướng về trong chén châm trà.

“Trưởng tỷ, Tiêu Trưởng Công chúa là Thái tử phi tương lai, cũng là hoàng đệ tức tương lai của người, nhân gia đường xa mà đến, tỷ không đến an ủi sao?”Ôn Thế Chiêu chuyển đề tài, phút chốc nở nụ cười: “A đệ biết rồi, Trưởng tỷ là Ôn Quốc Trưởng Công chúa, tỷ không muốn thấy Tiêu Quốc Trưởng Công chúa, chẳng lẽ vì sợ bị Tiêu Trưởng Công chúa hạ thấp sao?”Ôn Ngọc Kỳ sừng sộ lên: “Đừng có nói hưu nói vượn, đang yên đang lành, bản công chúa sao phải sợ nàng?”“Trưởng tỷ ngoài miệng thì nói không sợ, kỳ thực trong lòng vẫn còn có chút sợ.

““Ta sợ nàng làm gì?”Ôn Ngọc Kỳ nâng chén trà lên, nhợt nhạt nhấp một ngụm, nâng mắt nhìn Ôn Thế Chiêu: “Đừng tưởng rằng ta không biết đệ là đang kích ta.

“Bị Trưởng tỷ nhìn thấu ý đồ, Ôn Thế Chiêu thở dài: “Vậy cũng tốt, Trưởng tỷ không đi, vậy ta cùng Vương huynh đi.

“Không biết vì sao, Ôn Ngọc Kỳ xưa nay bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, bất ngờ trong lòng sinh ra một loại xao động, nàng nhíu mi tâm, đặt chén trà xuống, nhạt tiếng nói: ” Ngày mai khi nào các ngươi đi hành cung, đến gọi ta.

“Ôn Thế Chiêu mặt lộ ra một tia kinh ngạc, lại sợ Ôn Ngọc Kỳ đổi ý, lúc này đáp: “Được, Trưởng tỷ, chúng ta quyết định như vậy đi.

““Không cho tỷ đổi ý, đệ đi tìm Vương huynh, nói với y.

” Ôn Thế Chiêu đứng dậy, khuôn mặt mang theo một chút vui vẻ, xoay người rời đi.

Ôn Ngọc Kỳ bật cười, chỉ là thấy Tiêu Trưởng Công chúa thôi, Tứ hoàng đệ sao hưng phấn đến như vậy.

Nâng mắt nhìn bóng người Tứ hoàng đệ đã đi xa, trong giây lát, Ôn Ngọc Kỳ thu lại ý cười, ánh mắt bình tĩnh, hạ xuống mãn trì xu@n thủy trung, ngón tay cong lại, lặng yên nhẹ nhàng gõ lên bàn.

Nghe nói Tiêu Vương có bảy vị công chúa, mà mỗi người đều có vẻ đẹp như thiên tiên, vị công chúa nhỏ nhất đã tới tuổi dậy thì, Tiêu Trưởng Công chúa kia đến tuổi niên hoa, cùng tuổi với nàng, lại cũng chưa từng có hôn phối giống nàng.

Năm nay hai mươi, không thành thân không gả cho ai, nếu như không vì hòa thân, cũng không biết Tiêu Trưởng Công chúa này, đời này có phải là muốn cô độc đến cuối đời hay không, từ trong đó có thể thấy được Tiêu Trưởng Công chúa mắt cao hơn đầu, kiêu căng tự mãn.

Ôn Ngọc Kỳ đang thầm nghĩ, trước mắt lại đột nhiên hiện lên một khuôn mặt đẹp như hoa đào.

Đồng tử nàng đột nhiên co rút, ngón tay mau chóng nắm lại, cả người hơi run run, ánh mắt vẫn như cũ thẳng tắp mà nhìn mãn trì xu@n thủy, tâm tư như nước ao bị gió thổi qua mà tạo nên tầng tầng sóng gợn, chậm rãi tản ra.

————Trưởng tỷ cũng sẽ đi bái phỏng Tiêu Trưởng Công chúa, Ôn Thế Chiêu hứng thú bừng bừng chạy đi nói cho Ôn Thái tử, Ôn Thái tử đương nhiên thấy hài lòng, Công Chúa ở hoàng thất ba quốc gia này, mười tám tuổi đã bắt đầu cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự cả đời.

Nhưng Ôn Quốc Trưởng Công chúa và Tiêu Quốc Trưởng Công chúa lại là trường hợp đặc biệt trong ba quốc gia, hai vị Trưởng Công chúa đã hai mươi mà vẫn chậm chạp không muốn gả đi.

Lý do trưởng tỷ từ chối thành hôn, xưa nay chỉ có một, chọn Phò mã cần cả hai phải tâm đồng ý hợp, còn không thì quyết không chấp nhận.

Phụ vương cũng hết cách với Trưởng tỷ rồi, ai kêu Trưởng tỷ là nữ nhi duy nhất của người, Công chúa duy nhất của Ôn Quốc, phụ vương thương yêu còn không kịp.

Bây giờ Tiêu Trưởng Công chúa hòa thân, cũng coi như là gả đi rồi, Trưởng tỷ gặp Tiêu Trưởng Công chúa, hai người bắt đầu trò chuyện, tâm đồng ý hợp, không chừng lại có thể thay đổi suy nghĩ của Trưởng tỷ, sớm ngày thành hôn.

Ngày hôm sau, Ôn Thế Chiêu rời giường từ rất sớm.

Phủ Thái tử của Ôn Thái tử cách Triêu Dương điện của Ôn Thế Chiêu không xa, dựa theo thời gian đã định, Ôn Thế Chiêu trước tiên sẽ đi Phủ Thái tử tìm Vương huynh tụ hợp, Vương huynh cũng thức dậy từ rất sớm, sau đó Vương huynh sẽ đi tìm Trưởng tỷ.

Trưởng Công chúa phủ.

Ôn Thế Chiêu, Ôn Thái tử cùng Tuần Ân ba người đứng ở ngoài cửa, đợi khoảng nửa nén hương, không thấy được Trưởng tỷ mà lại gặp tỳ nữ bên cạnh Trưởng tỷ.

“Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử, Trưởng Công chúa hôm nay không thể cùng các ngài xuất cung, Trưởng Công chúa đang chiêu đãi tiểu thư nhà Liễu tướng quân, thực sự không thể thoát thân, Trưởng Công chúa giao phó nô tỳ thay người cáo lỗi.

“Tỳ nữ nói xong liền hành lễ rồi đi vào.

Ôn Thế Chiêu hừ nhẹ nói: “Tiểu thư Liễu gia này đến thật không đúng lúc.

“Tuần Ân phụ họa: “Thật thực không đúng lúc.

““Được rồi, nếu Trưởng tỷ không thể cùng theo chúng ta, vậy chúng ta đi thôi.

” Ôn Thái tử vỗ vai Ôn Thế Chiêu, xoay người đi ra ngoài.

“Đúng rồi, Vương huynh nói cho đệ nghe một chuyện.

” Ôn Thái tử nghiêng mặt sang nhìn Ôn Thế Chiêu.

“Hảo a, là chuyện gì?”Ôn Thái tử nheo mắt lại, cười giảo hoạt như lão hồ ly: “Tuần Ân hôm qua nói với ta, trong đội ngũ hòa thân còn có một vị Tiêu Công chúa.

““A, còn có một vị?”Giống như muốn được xác minh, Ôn Thế Chiêu quay đầu nhìn về phía Tuần Ân, Tuần Ân gật đầu đáp: “Tiêu Vương Lục Công chúa, năm nay mười bảy, bằng tuổi Tứ hoàng tử đấy.

““Ân, tên gì?”Tuần Ân đáp: “Tiêu Thiều Quân.

“Nghe được ba chữ này, Ôn Thế Chiêu mí mắt không rõ hơi nhúc nhích một chút, bó lấy ống tay áo, thấp giọng nói: “Tiêu Thiều Quân, tên đúng là êm tai a.

“Ôn Thái tử tán thành: “Tiêu Vận Thục, Tiêu Thiều Quân, Tiêu Vương này bản lãnh khác không có, nhưng đặt tên cho Công chúa thì thật có bản lĩnh.

“Hắn dừng một chút, nhìn Ôn Thế Chiêu, ý cười bên môi ngày càng rõ ràng: “Quan trọng nhất là, vị Tiêu Công chúa kia chưa có hôn phối, Thế Chiêu, hay là ngươi cũng thú một vị Tiêu Công chúa xinh đẹp về đi, thế nào?”Ôn Thế Chiêu vội vàng lắc đầu: “Cái này không thể được, phụ vương sẽ không đồng ý cho đệ thú Công chúa địch quốc.

““Không phải ta cũng thú rồi sao?”“Cái này không giống nhau, Vương huynh là Thái tử, Thái tử phi chính là do phụ vương khâm định.

““Cũng có thể hướng phụ vương thỉnh chỉ tứ hôn.

““Thỉnh chỉ tứ hôn cũng phải tròn mười tám tuổi a.

“Ôn Thế Chiêu hừ nhẹ nói: “Đệ vẫn chưa đủ mười tám, huống hồ, đệ lại chưa gặp qua Tiêu Công chúa, các người làm sao biết ta nhất định sẽ yêu thích nàng.

“Ôn Thái tử không để ý lắm: “Ngươi năm nay mười bảy, tròn mười tám tuổi dù sao cũng chỉ còn một năm, Thế Chiêu, ngươi trong lòng thật sự không có ý trung nhân sao?”“Ừm, không có.

“Ôn Thái tử nghiêm túc nói: “Cái này không thể được, nếu như ngươi không chủ động hướng phụ vương xin tứ hôn, sang năm tới thời gian phong vương, phụ vương sẽ thay ngươi tuyển một Vương phi, bất luận ngươi có yêu thích hay không, Nhị hoàng đệ năm trước phong vương chính là phải lấy một Vương phi mà bản thân không thích, hối hận thì cũng đã muộn.

“Ôn Thế Chiêu sắc mặt khẽ biến, níu ống tay áo Ôn Thái tử, đưa lên đôi mắt tràn đầy ủy khuất, tha thiết mong chờ nhìn hắn: “Vương huynh, huynh đừng làm đệ sợ.

““Vương huynh hù dọa ngươi làm gì?”Tứ hoàng đệ hai mắt đều như sắp rơi lệ, dáng vẻ đáng thương như vậy, Ôn Thái tử mềm lòng, nhẹ giọng an ủi nàng: “Phụ vương từ xưa đến nay đều rất thương yêu ngươi, hay là ngươi làm như khi còn bé vậy, đi theo phụ vương làm nũng, để người thu hồi thánh lệnh.

““Không được, không được.

” Ôn Thế Chiêu buông tay áo Ôn Thái tử, “Đệ cũng đã lớn như vậy, sao còn không biết ngại mà đi theo phụ vương làm nũng a.

““Dù có lớn hơn nữa cũng là hài tử của phụ vương.

“Nhưng vậy thì sao, thân phận của nàng cực kỳ không giống bình thường, rất nhiều chuyện khó có thể lường trước được.

Dưới ống tay áo rộng lớn, Ôn Thế Chiêu hai tay nắm chặt thành quyền, lòng bàn tay từ từ đổ mồ hôi lạnh, sống lưng thẳng tắp cũng là một mảnh lạnh lẽo.

.