Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…

Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy…

3:46 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14: Độ thoáng của người nguyên thủy… tại dualeotruyen. 

Địch Nãi trợn mắt há hốc nhìn một màn hôn nhau nồng nhiệt trước mắt. Hóa ra người nơi này cởi mở đến vậy sao?

Quan sát tình cảm mãnh liệt của một cặp phu phu ở khoảng cách gần như vậy làm Địch Nãi chịu kích thích khá sâu. Trời ạ, cư nhiên là loại hôn sâu tiêu chuẩn như vậy. Này thực sự quá rung động.

Nhóm thú nhân đang làm việc ở bên cạnh thấy một màn này đều dừng lại, bắt đầu ồn ào.

Na Tạp không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình. Hôn xong, gương mặt Duy Lạp đỏ ửng, yếu ớt dựa vào vai Na Tạp, không còn tinh lực tranh hơn thua với Mã Cát.

Na Tạp cũng không tiếp tục, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Phất Lôi đang đi tới.

Phất Lôi hướng hắn giới thiệu: “Người này là Địch Nãi. Hắn có thể nung ra một loại đồ gốm dùng để chứa nước, cũng có thể nấu nướng. Ta đã nói với tộc trưởng, tộc trưởng đồng ý xây dựng một lò nung lớn để chế tạo đồ gốm, về sau cuộc sống của tộc nhân sẽ thuận tiện hơn.”

Na Tạp gật đầu chào Địch Nãi, sau đó quay lại nói với Phất Lôi: “Ta cùng làm với các ngươi!”

Hắn thả Duy Lạp xuống, cũng đi tới đào phụ.

Duy Lạp vừa nãy còn vô lực nhưng mới đó lại tràn trề sức sống trở lại. Hắn hiếu kì với mái tóc ngắn cũn của Địch Nãi, liền chạy tới bên cạnh muốn đưa tay sờ sờ. Địch Nãi nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh được, quát: “Này, đừng có sờ loạn!”

Duy Lạp cười: “Đừng keo kiệt vậy chứ, sờ một cái cũng đâu mất miếng thịt nào.”

Mã Cát ở bên cạnh chen vào: “Bị người khác sờ thì không, bất quá ngươi thì không chắc.”

Duy Lạp trừng mắt: “Mã Cát, ngươi có cần luôn nhắm vào ta như vậy không? Ta nói này, ngươi có phải muốn gây chuyện không? Cái tên ngốc Hách Đạt kia đến giờ ngươi vẫn chưa túm được sao?”

Mặt Mã Cát đỏ bừng: “Ngươi nói bậy gì đó! Ngươi, đừng có quá đáng.” Nói xong thở phì phì bỏ đi.

Duy Lạp nhìn thấy Mã Cát tức giận bỏ đi thì bĩu môi: “Chơi không vui chút nào.”

Địch Nãi hết biết nói gì. Có vẻ người này thích trêu chọc như vậy chỉ vì chơi vui.

Duy Lạp quay đầu lại nhìn về phía Địch Nãi, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi được Phất Lôi cứu về à? Tên Phất Lôi kia cứ tỏ vẻ cao ngạo, không ngờ lại thích dạng phi thú nhân như ngươi. Này, các ngươi phát triển tới đâu rồi? Phía dưới của tên Phất Lôi kia có lợi hại không?”

Địch Nãi lại bị dội bom. Gương mặt yêu nghiệt thế này lại nói ra những lời trắng trợn như vậy. Thần ạ, này rốt cuộc là người thế nào vậy a!

Địch Nãi thật sự không có lời nào phản kích lại lời trêu chọc từ một người có gương mặt hệt như nữ nhân như vậy. Không có biện pháp, cậu đành phải giả vờ như đang chăm chú quan sát nhóm thú nhân làm việc, cái gì cũng không nghe thấy.

Duy Tạp không từ bỏ ý định, kéo tay Địch Nãi lay lay: “Này, ngươi điếc à? Mau trả lời ta đi!”

Cũng may lúc này các thú nhân đã đào xong lò lửa, Phất Lôi đi tới hỏi cách làm hầm chứa đã cứu Địch Nãi thoát khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Trán Địch Nãi toát mồ hôi, cũng may, cũng may mà hành động của các thú nhân rất mau lẹ, bằng không cậu thật sự bị tra đến chết mất! Cậu nghĩ, về sau mình nhất định phải kiên định đứng cùng trận địa với Mã Cát, chống lại loại người vô tổ chức vô kỷ luật vô đạo đức như Duy Lạp.

Phất Lôi đỡ Địch Nãi qua, Địch Nãi phát hiện các thú nhân đào lỏ lửa không tồi, hoàn toàn hợp với yêu cầu, vì thế liền tiến thêm một bước, chỉ bọn họ làm hầm chứa. Phần này càng phải đào sâu vào trong một chút, hơn nữa phải cao hơn phần lò lửa, phần vách phải nghiêng một chút để thuận tiện cho việc tiến hành nung đồ gốm.

Bởi vì phần thông giữ lò lửa và hầm chứa phải nhỏ, vì thế lần này có chút khó khăn, càng sâu vào trong chỉ có thể để tiểu thú nhân chui vào đào, nhóm thú nhân trưởng thành thì ở bên ngoài hỗ trợ chuyển đất.

Địch Nãi nhìn nhóm thú nhân rãnh rỗi, liền bảo bọn họ đi qua mặt khác đào lỗ thông khói, yêu cầu là lỗ phải nhỏ, vì thế phải dùng gậy gỗ đục dần vào trong. Cũng may mọi người cùng ra sức, rốt cục lúc giữa trưa đã làm xong.

Về phần ống khói, Địch Nãi quyết định dùng ống tre. Không phải loại trong sơn động, là những cây tre có đường kính thô to như mũ giáp của cậu. Để các thú nhân lên núi tìm thử, hẳn là không khó tìm ra loại tre lớn như vậy.

Vì thế Phất Lôi sắp xếp, mọi người về nhà ăn cơm trước, buổi chiều thì làm việc theo sắp xếp. Y trực tiếp phân chia: ai đi chặt tre, ai cùng y đi lấy bùn, ai đi đốn củi. Sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ tập trung ở đây.

Vì thế, tạm thời giải tán, tất cả đều tự trở về nhà mình.

Trước lúc đi, Duy Lạp không biết từ khi nào lại chạy tới phía sau Địch Nãi, thì thầm bên tai cậu một câu: “Vấn đề ta hỏi khi nãy, lần sau nhất định phải trả lời nha!”

Địch Nãi bất ngờ không kịp đề phòng, hai lỗ tai liền đỏ rực.

Duy Lạp đang định mở miệng cười nhạo thì Na Tạp bất mãn hắn lề mề, liền ôm lấy hắn rời đi.

Phất Lôi vừa lúc đi tới, nhìn vành tai hồng hồng của Địch Nãi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng y cảm thấy vành tai nho nhỏ kia thật sự rất đáng yêu, hồng đến gần như trong suốt, quả thực làm người ta muốn nhào tới cắn một ngụm. Bất quá y biết nếu mình làm vậy, Địch Nãi nhất định sẽ tức giận, vì thế y ngoan ngoãn hóa thành dực hổ, cõng cậu về sơn động.

Ngoài cửa sơn động, Mã Cát thế nhưng đang chờ bọn họ, vừa thấy liền ồn ào: “Các ngươi cuối cùng cũng trở lại. Ta chờ cả nửa ngày rồi a.”

Trong sơn động, Mã Cát tâm lí đã hỗ trợ chuẩn bị sẵn thức ăn. Hắn nướng một con hoẵng, còn học Địch Nãi làm măng xào thịt cùng canh măng. Tuy tay nghề vẫn còn kém nhưng hương vị cũng không tệ lắm.

Nghe Địch Nãi khen ngợi, Mã Cát cư nhiên lại đỏ mặt.

Ăn xong cơm trưa, Phất Lôi phải đi lấy bùn. Mã Cát thấy Phất Lôi đi thì cấp bách kéo Địch Nãi khoe cái áo mà mình may được.

Địch Nãi cầm quấn áo da thú xem mà chấn động. Mã Cát thế nhưng thật sự làm ra áo, lại còn là hình thức hiện đại. Hơn nữa còn được ghép lại từ ba tấm da thú, thật sự làm cậu không khỏi cảm thán tâm tư tỉ mỉ của Mã Cát một phen.

Hai cái áo mà Mã Cát làm, một là dùng da hươu đỏ, bộ kia làm từ da hươu sao.

Mã Cát dùng một miếng da hoàn chỉnh, cắt đi phần chân trước, sau đó cắt hai miếng da thú khác thành hình dáng tương tự rồi khâu phần chân lại với nhau, cổ thì dùng dao chỉnh sửa một chút, ra dáng một chiếc áo.

Tuy đường may còn thô ráp, phần nách áo cũng không phải rất vừa vặn nhưng dù sao nó cũng là quần áo có kiểu dáng gần với hiện đại đầu tiên mà cậu được thấy ở đây. Này thực sự làm Địch Nãi thấy được một tương lai tươi sáng. Cậu thầm nghĩ: về sau nếu phải ở lại đây, ít nhất cũng không cần lo lắng không có đồ mặc!

Bất quá, bởi vì Mã Cát không hiểu cấu tạo của nút áo nên chỉ có thể để trống.

Địch Nãi nghĩ nghĩ: này không phải quá đơn giản sao, nếu không có nút thì có thể dùng dây thừng thay thế a!

Địch Nãi nhanh chóng dùng gao găm khoét vài lỗ hai bên thân, sau đó tìm mấy sợi dây thừng mảnh cột chặt một đầu, đầu còn lại thắt thành một cái nơ bướm xinh đẹp. Đại công cáo thành!

Oa, cái áo này khốc phải biết! Sự kết hợp giữa hoang dã với quê hương a!

Mã Cát nói bộ da hươu đỏ kia làm cho Địch Nãi. Địch Nãi vô cùng cảm tạ nhận lấy. Cậu kích động không ngừng khen làm Mã Cát xấu hổ đến không nâng đầu lên nổi.

Mã Cát bị mấy cái nơ bướm trên áo gấp dẫn, quấn quít đòi Địch Nãi chỉ mình thắt.

Địch Nãi đành phải hệt như dạy trẻ nhỏ thắt dây giày mà tỉ mỉ chỉ dẫn mấy lần. Cũng may Mã Cát rất khéo tay, rất nhanh đã học được.

Mã Cát nói, tiếp theo hắn muốn thử may quần da thú, xem xem có thành công hay không.

Địch Nãi thầm nghĩ: Cố lên a đồng chí, thành công của ngươi chính là hạnh phúc của ta a!

Giải quyết xong vấn đề quần áo, Địch Nãi nhớ ra hôm nay mình còn phải nung một đợt đồ gốm. Vì thế bỏ phôi gốm làm hôm qua vào lò, tiếp tục nung. Cậu vẫn nhớ mình đang chờ cái bình ra lò để làm măng chua a!

Mã Cát thì tới xem thử phần xà bông làm hôm qua, lập tức cấm ống tre kêu không ngừng: “Địch Nãi Địch Nãi, ngươi mau đến xem nè, xà bông biến dạng rồi.”

Địch Nãi đi qua xem thử thì thấy xà bông cơ bản đã thành hình, tuy không tính là đẹp nhưng vẫn còn mùi thơm mát của bồ kết. Vì thế có thể xem là thành công.

Cậu cẩn thận trút xà bông từ trong ống tre ra ngoài, cắt thành vài khúc. Mã Cát vừa cầm lên tay liền vội vàng dùng nó rửa tay thử, phát hiện cư nhiên rửa rất sạch, hơn nữa so với lá bồ kết còn tiện hơn, vì thế vui vẻ cầm nó cười toe toét.

Lúc này Phất Lôi đã trở lại, bên lò nung bên kia đã chuẩn bị đầy đủ, Địch Nãi phải tới chỉ đạo. Chính là bếp lò của Địch Nãi vẫn còn đang nung gốm, vì thế Mã Cát xung phong nhận việc ở lại thêm củi.

Địch Nãi đặc biệt nhấn mạnh: “Lúc bỏ củi vào nhất định phải cẩn thận không làm đồ gốm rơi xuống.

Mã Cát mất kiên nhẫn nói, ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm à, mau đi đi!

Vì thế Địch Nãi lại ngồi lên lưng dực hổ do Phất Lôi hóa thân, bay về phía lò nung.

Ngồi trên lưng Phất Lôi, cảm thụ làn gió thu phất qua người, loại cảm giác tự do tự tại ngao du khắp nơi này thật tốt. Đáng tiếc, rất nhanh đã tới nơi.

Địch Nãi vừa xuống liền phát hiện trước lò nung có rất nhiều người, thú nhân cùng phi thú nhân đều có, ngay cả tộc trưởng cũng đến.

Địch Nãi vội vàng vịn Phất Lôi đi tới chào hỏi tộc trưởng.

Hóa ra có nhiều tộc nhân biết tin nên muốn tới xem. Tộc trưởng cũng muốn xem thử thứ này rốt cuộc làm thế nào, vì thế cũng tới.

Địch Nãi nghĩ: cũng tốt, nhiều người sức lớn, ai làm tốt thì chọn người đó!

Hoàn Chương 14.