Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 47: Ghen

3:47 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 47: Ghen tại dualeotruyen. 

Phất Lôi không ngờ Ngải Đạt lại đột nhiên hôn mình, nhất thời kinh hách, vội vàng ngẩng đầu né tránh. Sau đó, Phất Lôi không chút do dự đưa tay lên chùi chùi mặt, giống như muốn lau đi nụ hôn kia.

Ngải Đạt thấy vậy thì trong lòng đau xót. Ánh mắt đầy lệ, mang theo cầu xin nói: “Phất Lôi ca ca, ta vẫn thực thích ngươi. Trước đây không phải ngươi thích nhất là Ngải Đạt sao? Phất Lôi ca ca đừng thích người khác, vẫn thích Ngải Đạt được không?”

Phất Lôi kì thực cũng biết tâm tư Ngải Đạt. Chính là, từ nhỏ đến lớn y vẫn luôn xem Ngải Đạt là đứa em nhỏ. Đối với Ngải Đạt, chỉ có thân tình. Chẳng qua, y sợ cự tuyệt quá cường ngạnh sẽ làm tổn thương Ngải Đạt nên chỉ dùng hành động biểu đạt ý tứ. Chẳng lẽ, y biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là, dứt khoát cự tuyệt mới là biện pháp tốt nhất?

Nghĩ tới Địch Nãi còn đang chờ mình trong sơn động, Phất Lôi quyết định nói rõ ràng với Ngải Đạt, tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết, làm mọi người đều không vui.

Phất Lôi thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Ngải Đạt, ta vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ…”

Ngải Đạt vừa nghe thì bật người ôm lỗ tai: “Ta không muốn nghe ta không muốn nghe.”

Phất Lôi cũng không quản, cứ vậy nhìn Ngải Đạt, thẳng đến khi đối phương không chịu nổi nữa. Ngải Đạt rũ tay xuống, nước mắt cũng ào ào chảy xuống. Trong lòng hắn biết rõ, tình cảm của mình dành cho Phất Lôi rất có thể sẽ không được đáp lại.

Phất Lôi không nhìn tới nước mắt Ngải Đạt, quyết tâm nói tiếp: “Ngải Đạt, ngươi cũng thấy ta có người mình thích rồi, chính là Địch Nãi. Ngươi còn nhỏ, về sau sẽ gặp người thật tâm yêu thích.”

Ngải Đạt dùng sức lắc đầu, che miệng nhỏ giọng khóc, sau đó càng khóc càng lớn, ngồi xổm xuống không đứng dậy nổi.

Phất Lôi thấy Ngải Đạt cứ khóc mãi, trong lòng có chút khó xử. Lời cự tuyệt đã nói ra, giờ bảo y an ủi Ngải Đạt thì thực vô lực.

Lúc này, cách đó không xa có mấy phi thú nhân đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc thì liền nhìn qua. Phất Lôi đứng đó có chút xấu hổ. Ngải Đạt khóc như vậy, thoạt nhìn cứ như bị y bắt nạt.

Đang lúc Phất Lôi muốn chạy trối chết thì y nhìn thấy Mã Cát ra khỏi sơn động, nhìn nhìn về phía bên này. Phất Lôi quả thực giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức dùng sức ngoắc Mã Cát.

Mã Cát cười cười đi tới. Kỳ thật hắn thấy Phất Lôi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, vì thế mới giúp Địch Nãi ra xem thử tình huống. Địch Nãi không nóng nảy nhưng hắn thì có chút lo lắng.

Phất Lôi thấy Mã Cát tới gần, liền vội vàng nói: “Ngải Đạt khóc mãi, nhờ ngươi hỗ trợ khuyên nhủ một phen a. Nhờ ngươi đó.” Phất Lôi nghĩ, Mã Cát cùng Ngải Đạt đều là giống cái, hẳn có thể dễ dàng khai thông.

Mã Cát thấy Phất Lôi gấp tới chảy mồ hôi ròng ròng thì gật gật đầu, khoát tay: “Ngươi đi đi, ta sẽ khuyên hắn.”

Phất Lôi trở lại sơn động, Địch Nãi còn đang nướng thịt, tựa hồ sau khi y ra ngoài thì chưa từng di chuyển. Phất Lôi im lặng ngồi xuống bên Địch Nãi, giúp cậu thêm củi. Địch Nãi liếc mắt nhìn Phất Lôi một cái, một câu cũng không nói, cũng không hỏi vừa nãy Ngải Đạt gọi y ra ngoài làm gì.

Phất Lôi bị cậu nhìn, cảm thấy cả người không được tự nhiên. Đặc biệt là nơi bị Ngải Đạt hôn, y vẫn không khống chế được đưa tay chùi chùi.

Địch Nãi mới đầu vẫn không nghĩ Phất Lôi cùng Ngải Đạt sẽ xảy ra việc gì đó, nhưng càng xem thì càng cảm thấy kì quặc. Chẳng lẽ, cái người này thế nhưng ở sau lưng cậu dám làm việc gì đó không nên với Ngải Đạt?

Nghĩ tới đây, Địch Nãi nghi hoặc liếc nhìn Phất Lôi một cái.

Phất Lôi chịu không được áp lực, vội vàng giải thích: “Vừa nãy Ngải Đạt bảo ta ra ngoài, nói hắn thích ta, ta đã cự tuyệt rồi.” Phất Lôi nói thực vội vàng, giống như cứ sợ Địch Nãi không tin tưởng.

Địch Nãi không để ý tới những lời y nói, chỉ hỏi: “Mặt ngươi sao vậy? Lau tới đỏ ửng rồi.”

Phất Lôi thực xấu hổ, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.

Địch Nãi nhíu mày, xoay người qua sờ sờ phần mặt bị y chà đỏ, trầm giọng hỏi: “Thành thật khai báo, rốt cuộc là sao?”

Phất Lôi không có cách nào, chỉ đành kể lại chuyện bị hôn.

Địch Nãi nhướng mi, người này đúng là đơn thuần a! Lớn lên cao to mà không có chút đầu óc. Cậu vươn tay nhéo tai Phất Lôi: “Cái người ngu ngốc này, dễ dàng bị người ta lừa như vậy?”

Địch Nãi phát hiện, mình tức giận. Xác thực mà nói thì cậu ghen tị. Phất Lôi cư nhiên bị một người khác ngoài cậu hôn, cho dù chỉ hôn mặt thôi, Địch Nãi vẫn không thể chịu được.

Ghen, này đúng là một cảm thụ mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn quả thực có chút không quá thích ứng.

Địch Nãi nâng mặt Phất Lôi, xoay bên má bị hôn qua, sau đó hung hăng hôn một cái. Hôn xong cảm thấy không đủ, lại hung hăng liếm một trận. Bên mặt Phất Lôi bị biến thành ướt át cậu cũng không quản. Liếm liếm, môi cậu liền áp lên môi Phất Lôi. Nụ hôn này, ý tứ tiến công của Địch Nãi vô cùng rõ ràng, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng Phất Lôi khuấy đảo. Phất Lôi ngậm lấy đầu lưỡi cậu mút nhẹ, giống như đang biểu đạt xin lỗi.

Hôn xong, Địch Nãi thở hổn hển một trận, áp trán lên trán Phất Lôi, mũi áp mũi, nhẹ giọng dặn dò: “Sau này không được để người khác hôn nữa, biết chưa?”

Không biết vì cái gì, Phất Lôi đột nhiên cảm thấy thực cao hứng. Địch Nãi ghen, đây là biểu hiện để ý tới y a! Nghĩ tới đây, y cong cong khóe môi đáp: “Ân. Chỉ cho một mình ngươi hôn.”

Lúc này Địch Nãi mới hài lòng buông Phất Lôi ra.

Qua thật lâu sau, Mã Cát mới dẫn Ngải Đạt trở về sơn động. Ngải Đạt cúi đầu đi tới, vẻ mặt buồn bã, nhưng cũng có thể xem là bình tĩnh. Hắn im lặng đi tới trong góc ngồi xổm xuống, Ngải Luân đưa thịt nướng qua, hắn cũng chỉ ăn vài ngụm.

Ăn xong này nọ, Địch Nãi lấy dù trong ba lô ra trải xuống đất, làm chăn nệm tạm thời.

Phất Lôi an bài các thú nhân thay phiên gác đêm xong thì trở lại. Y hóa thành hình thú ở bên người Địch Nãi dụi dụi, cái đuôi to quấn tới quấn lui. Địch Nãi biết, y muốn ngủ cùng mình.

Địch Nãi nhìn y như vậy thì thực buồn cười. Cậu xoa xoa cái đầu to của đối phương: “Tốt lắm, giường trải xong rồi, ngủ đi.”

Phất Lôi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn Địch Nãi, vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm liếm tay Địch Nãi, sau đó liền nằm xuống dù. Địch Nãi cũng nằm xuống, không chút khách khí gối lên bụng Phất Lôi, còn để cái đuôi to của đối phương vòng qua người mình làm chăn.

Ngải Đạt bên kia cũng thấy được hành động thân mật của bọn họ, hắn bật dậy, chạy ra ngoài. Ngải Luân đại khái có chút lo lắng nên đuổi theo. Địch Nãi nghĩ, Ngải Đạt dù sao cũng là một đứa nhỏ, nếu quanh quẩn trong lòng mà xảy ra chuyện thì không tốt lắm, vì thế cũng theo ra ngoài xem thử. Cậu phát hiện Ngải Đạt gục ở sơn động nhỏ bên cạnh thì mới trở về, ôm lấy cái đuôi to của Phất Lôi, nghe tiếng càu nhàu của Phất Lôi, ngủ thiếp đi.

Tiểu Nhị ăn xong, nhìn nhìn Phất Lôi đang híp mắt, cẩn thận nhích tới bên chân Địch Nãi, cũng ngủ.

Còn chưa ngủ được bao lâu thì Địch Nãi chợt nghe thấy tiếng gọi của Ngải Luân từ bên ngoài truyền vào: “Mọi người mau ra đi, Ngải Đạt bị thử thú bắt đi rồi.”

Địch Nãi giật mình, vội vàng ngồi dậy. Nguyên lai Ngải Đạt thừa dịp mọi người ngủ say chạy ra ngoài, lừa gạt thú nhân Lý Kỳ gác đêm là muốn đi vệ sinh một chút. Chính là đi một hồi lâu vẫn chưa trở lại. Lý Kỳ gọi cũng không thấy đáp lại.

Lý Kỳ lo lắng không yên, sợ Ngải Đạt gặp chuyện. Cuối cùng, Lý Kỳ lần theo hương vị Ngải Đạt thì phát hiện hương vị thử thú.

Bên kia sơn cốc chính là cư địa của thử thú, Lý Kỳ đoán rất có thể Ngải Đạt đã chạy quá xa nên bị thử thú chộp được.

Lý Kỳ lá gan cũng lớn, hắn muốn lén lẻn vào kiếm Ngải Đạt. Dù sao, sức mạnh của thử thú thực sự kém thú nhân rất nhiều, cho dù bị phát hiện cũng không sao.

Chính là, lúc tiếp cận huyệt động thử thú thì lại có liệt hỏa điểu từ trên vách núi vọt tới, hướng về phía Lý Kỳ phun lửa. Dã thú đều sợ lửa, cho dù là nhóm thú nhân cường hãn cũng không ngoại lệ. Lúc này, nhóm thử thú cũng nghe thấy động tĩnh, đều chãy ra, cầm gậy gộc ngăn cản.

Một mình Lý Kỳ không thể dùng lực, đành phải chạy về báo tin.

Địch Nãi nghĩ, đám liệt hỏa điểu kia cư nhiên lại nghe thử thú chỉ huy, này thực kỳ quái. Rất có thể là có quan hệ cộng sinh.

Việc này không nên chậm trễ, bọn họ phải nhanh chóng cứu Ngải Đạt ra.

Địch Nãi từng nghe Mã Cát kể, đám thử thú kia thích nhất là bắt giống cái bộ lạc thú nhân. Có một phi thú nhân một mình chạy ra ngoài bộ lạc, không cẩn thận bị thử thú chộp được, nhận đủ tra tấn. Sau đó tuy được cứu ra nhưng lại hoài đứa nhỏ của thử thú. Sau đó phi thú nhân sanh ra một tiểu thử thú, cuối cùng vì không chịu được khuất nhục, đã tự sát.

Đứa nhỏ Ngải Đạt kia thật sự không biết trời cao đất rộng, hơn nửa đêm lại dám một mình chạy loạn ra ngoài. Địch Nãi nghe xong, không khỏi lo lắng cho Ngải Đạt. Hi vọng đuổi qua kịp thời, không bị nhóm thử thú tổn thương thì tốt.

Bọn họ chỉ để lại một thú nhân thủ nhóm phi thú nhân, số còn lại hóa thành dực hổ, bay tới sào huyệt thử thú.

Địch Nãi cắt lấy dây dừng trên dù, sau đó cột một đầu vào dao găm, cưỡi lên lưng Phất Lôi, chuẩn bị cùng đoàn người giải cứu Ngải Đạt.

Địch Nãi từng kiến thức qua sự lợi hại của liệt hỏa điểu, quả thực rất khó ứng phó. Súng của cậu đã không còn đạn, trong nhất thời cũng không kịp làm cung tên, chỉ có thể lấy dao găm đối phó. Chính là liệt hỏa điểu biết phun lửa, cậu không thể tới gần.

Nếu dùng dao găm làm phi đao phóng chết cũng không phải không được, chỉ sợ liệt hỏa điểu quá nhiều, diệt một con thì lại có vô số con lao tới. Chỉ có dùng dây thừng cột chắc dao găm, như vậy có thể từ cự ly xa giết liệt hỏa điểu, mà dao găm cũng không sợ bị mất.

Tới nơi, Địch Nãi phát hiện nhóm thử thú đã tăng mạnh phòng bị, phần lớn đều canh giữ bên ngoài huyệt động. Vừa thấy nhóm dực hổ tới gần thì bắt đầu phát ra tiếng la kỳ quái.

Liệt hỏa điểu lập tức bay tới. Trường hợp một đám liệt hỏa điểu phun lửa về phía dực hổ quả thực là đồ sộ vô cùng.

Nhóm dực hổ không có cách nào, chỉ không ngừng tránh né xung quanh. Nhóm thử thú dưới mặt đất liền nhân cơ hội này đâm gậy gộc lên người nhóm dực hổ. Có vài dực hổ không kịp tránh né bị đâm trúng chân, bị thương.

Địch Nãi chỉ huy Phất Lôi tới gần liệt hỏa điểu, ngay lúc một con liệt hỏa điểu vừa phun lửa xong, cậu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng dao găm tới. Lập tức, con liệt hỏa điểu kia bị dao găm cắm trúng ngực, kêu gào đau đớn rơi xuống đất.

Địch Nãi tốc chiến tốc thắng, rút dao găm, sau khi thu hồi thì tiếp tục công kích một con liệt hỏa điểu khác. Con liệt hỏa điểu kia né tránh một chút rồi bổ nhào tới, phun ra một ngụm lửa. Phất Lôi vội vàng chở Địch Nãi né tránh.

Phất Lôi đại khái không quen chở người tác chiến, không thể hoàn toàn tránh được, lửa suýt chút nữa đã đốt trúng quần áo Địch Nãi. Địch Nãi ngửa đầu né, vung dây phóng dao găm tới, con liệt hỏa điểu kia không kịp né tránh, cổ bị dao cắt đứt. Nó nghiêng cổ, im lặng rớt xuống.

Chậm rãi, Phất Lôi cùng Địch Nãi phối hợp càng lúc càng ăn ý. Rất nhanh, liệt hỏa điểu nhào tới đã bị Địch Nãi diệt vài con. Nhóm dực hổ nhân cơ hội này đột phá phòng tuyến liệt hỏa điểu, tiến vào phạm vi thử thú.

Nhóm dực hổ hít hít mũi tìm kiếm hơi thở Ngải Đạt. Rất nhanh, có dực hổ tìm ra, phát ra một tiếng rống.

Nhóm dực hổ đang chiến đấu nghe vậy thì sĩ khí dâng cao, mạnh mẽ xông vào sơn động kia.

Phất Lôi chở Địch Nãi bay qua, phát hiện Ngải Đạt đang lạnh run co rụt trong góc sơn động, mặt mũi đầy nước mắt, váy da thú trên người bị xé rách bảy tám phần. Địch Nãi vội vàng chạy tới, đỡ Ngải Đạt lên lưng Ngải Luân.

….

Hoàn Chương 47.