Chương 32
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 32 tại dua leo tr
Hoàng cung
Trong Phượng Tê cung, trong đại điện rộng lớn, các cung nữ thỉnh thoảng lại bỏ them than mới vào chậu than, đem trong cung ấm áp hòa hợp.
Những chiếc bàn hình chữ nhật được xếp ngay ngắn thành hai hàng, các phu nhân của giới thượng lưu trong kinh đô lúc này đều ngồi ngay ngắn tại vị trí, tuy rằng đệm thập phần mềm mại, nhưng bộ dáng của các bà vẫn giống như “như đứng đống lửa, như ngồi đống than” vậy.
Tại trong Phượng Tê cung ấm áp như xuân, bọn họ lại chỉ cảm thấy nhè nhẹ hàn khí từ trong đáy lòng toát ra đến. Hôm nay hoàng hậu tự mình đưa thiếp mời, cơ hồ đem tất cả các quý phu nhân của kinh đô đều mời vào cung.
Tuy nói là làm ngắm hoa yến, nhưng ngầm ai đều biết đến dây rõ ràng chính là một hồi Hồng Môn Yến.
Vừa rồi, các vị quý phu nhân không yên lòng cùng hoàng hậu nhìn ngắm hoa mai các màu đang nở rộ rực rỡ, lúc tất cả ào ào tính toán ra cung, lại đều bị ý cười trong suốt của hoàng hậu mời vào trong Phượng Tê cung.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng các vị phu nhân ở đây càng thêm cảm thấy bất an. Ở không yên chờ đợi hồi lâu, hoàng hạu đổi một thân cung trang khác được Vệ ma ma đỡ chân thành đi tới, cả người có vẻ đoan trang lại nhàn nhã.
Mọi người vội vàng dừng lại động tác, ào ào đứng dậy hành lễ nói “Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”
Sau khi Hoàng hậu đi đến thượng vị ngồi ngay ngắn, mới nói “Các vị phu nhân miễn lễ, đều đứng lên đi.”
Mọi người lại cùng hành lễ nói “Tạ nương nương.”
Mắt thấy các vị phu nhân đều ngồi xuống, hoàng hậu liền cười mở miệng nói “Hôm nay thời tiết thật sự là lạnh, trong cung có đốt chậu than. Các ngươi vừa bồi bản cung thưởng hoa mai xong, liền đều tại đây ngồi cho ấm áp lại rồi đi, cũng bồi bản cung nói chuyện phiếm vài câu việc nhà.”
Lời này vừa nói ra, quý phu nhân ở đây đều âm thầm kêu khổ, đây không phải rõ ràng không cho người đi sao. Nhàn thoại việc nhà? Đang ngồi có người nào sẽ không biết hoàng hậu muốn cùng bọn họ nói chút chuyện phiếm gì.
Sợ là cuộc trò chuyện này, sẽ đem nữ nhi nhà mình cũng cuốn vào.
Trên bàn bày các loại điểm tâm tinh xảo mê người cùng các loại dưa và trái cây, lại không có người nào có tâm tình nhấm nháp hưởng thụ.
Xem người ở đây tất cả đều câm như hến, bộ dạng không dám mở miệng tiếp một câu. Hoàng hậu cũng không giận, bưng chung trà được đặt trên bàn, sau khi tao nhã nhấp ngụm trà nóng, mới tiếp tục nói “Hôm nay bản cung có được mấy thứ đồ tốt, vừa vặn lúc này mọi người đều ở đây, liền nghĩ lấy ra cùng các vị cùng nhau nhìn một cái, cũng muốn cho các ngươi đánh giá cho bản cung xem mấy thứ này đến tột cùng như thế nào.”
Nói xong liền liếc mắt nhìn Vệ ma ma một cái, Vệ ma ma tất nhiên là ngầm hiểu, hướng vào phía trong vung tay lên, liền có mười vị cung nữ trên tay nâng hộp nối đuôi nhau mà ra.
Các vị phu nhân không rõ chân tướng nhìn cung nữ đứng thành một hàng, trên tay mỗi người đều cầm một cái hộp gỗ đàn hoặc lớn hoặc nhỏ rất tinh xảo.
Điều này làm cho các bà không khỏi cảm thấy hết sức nghi hoặc: Hoàng hậu nương nương đây là phải làm sao?
Hoàng hậu trên mặt mang theo một chút ý cười, bình tĩnh phân phó nói “Mở ra.”
Các cung nữ lập tức lên tiếng trả lời tiến lên đem các hộp mở ra, nhất thời, toàn bộ đại điện được chiếu sáng rực rỡ, trong từng hộp đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ lóng lánh làm say lòng người. Thiếu chút nữa khiến cho ánh mắt của những phu nhân ở đây hoa lên.
Chỉ thấy trong hộp để toàn là hạt ngọc trai (trân châu) rực rỡ được xâu chuỗi ‘Liên châu trướng’.
Nhỏ như hạt đào, nhưng trên mặt lại có bảy màu, ánh sáng đồng thời biểu hiện lặp đi lặp lại, rực rỡ chói mắt vô cùng ‘Ngọc Như Ý’.
Lớn cỡ trứng gà, ánh sáng có thể sánh bằng trăng rằm ‘Bảo châu như ý”.
Ngoài ra còn có chén ngọc đỏ, trâm cài bạch ngọc cửu phượng, chậu vàng bát bảo song phượng, chén tương ba9r mạ vàng, đồng hồ khắc vàng, bát mã não đài hoa, vòng tay bích tỉ vân vân.
Nhìn trong hộp các loại kỳ trân dị bảo, các vị thượng lưu phu nhân dù là từng trải việc đời cũng đều không khỏi ngừng lại hô hấp, si ngốc nhìn.
Không có nữ nhân nào không thích châu báu, đặc biệt vẫn là những trân bảo cực phẩm như vậy.
Ngồi ở phía dưới An Thân Vương phi dẫn đầu theo trong rung động phục hồi tinh thần lại, xem các loại bảo vật trong hộp, chua xót nói “Đồ vật của Hoàng hậu nương nương quả nhiên là vô cùng tốt, trân bảo như vậy trừ bỏ ngài còn có ai có thể có được.”
Phu quân của bà ta là đệ đệ của hoàng thượng, tuy rằng không phải nhất mẫu đồng bào (cùng một mẹ), nhưng năm đó cũng không có cuốn vào chi tranh ngôi vị hoàng đế. Cũng bởi vì như thế, sau khi đương kim hoàng đế vào chỗ mới có thể được phong thân vương, mà bà cũng thành An Thân Vương phi tôn quý.
Nhưng thân phận bà có tôn quý thế nào, đúng là vẫn còn không so được với hoàng hậu. Nhìn xem những bảo bối quý hiếm này, thế nhưng một vật cũng là bà chưa từng từng có. Người ta đến cùng là hoàng hậu, có này nọ lại có thể là An Thân Vương phi bà có thể so sánh được sao. Nghĩ vậy, giọng nói cũng có chút chua xót.
Hoàng hậu khí định thần nhàn buông chung trà, đối với loief nói ghen tị của An Thân Vương phi coi như mắt điếc tai ngơ, chỉ nói “Không biết các vị phu nhân cảm thấy mấy thứ này như thế nào?”
Nghe được lời nói của hoàng hậu, mọi người mói theo từ trong si mê phục hồi tinh thần lại, ào ào ca ngợi nói “Tự nhiên là vô cùng tốt, bảo vật như vậy sợ là thế gian khó tìm nha.”
“Quả thật, đồ tốt như vậy cũng liền chỉ có hoàng hậu nương nương mới xứng có được nha”
“Hôm nay chúng ta có thể xem như đại khai nhãn giới, có thể có vinh hạnh nhìn đã mắt.”
Đủ loại ca ngợi không ngừng bên tai, các phu nhân ở đây đều thập phần cực kỳ hâm mộ nhìn chằm chằm những thứ trong hộp, dường như cảm thấy xem cũng xem không đủ vậy.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở phía trên, đem phản ứng của các quý phu nhân thu hết vào đáy mắt. Trong mắt hiện lên ý cười, chỉ có trước để cho bọn họ nhìn thấy lợi ích thật lớn, mới có cơ hội thuyết phục những người này đem đích nữ nhà mình gả cho Cẩn Nhi.
Hoàng hậu lộ ra một chút cười yếu ớt, lẳng lặng nói “Mấy thứ này đều là bản cung chuẩn bị cấp cho thê tử tương lai của Cẩn Nhi, xem như sính lễ.”
Lời này vừa ra, mọi người ở đây đều lộ vẻ dị sắc, xem thế này, cuối cùng bọn họ cũng biết ý tứ của hoàng hậu, đây không phải là nói chỉ cần ai nguyện ý đem nữ nhi gả đến Tĩnh vương phủ, người đó có thể có được nhiều kỳ trân dị bảo như vậy sao.
Thật không nghĩ tới, hoàng hậu vì thân cháu ngoại trai của mình, cư nhiên hạ vốn gốc như vậy.
Nhìn các dạng trân bảo tỏa sáng rực rỡ lung linh trong hộp. Các vị quý phu nhân chỉ cảm thấy lòng mình đang rỉ máu, nhiều bảo bối như vậy, chỉ cần mở miệng có thể thu vào trong lòng, nhưng đại giới cũng là muốn dùng nữ nhi của mình đi đổi.
Lý trí nói cho họ không thể đáp ứng, hãy nhìn trân bảo rực rỡ muôn màu kia, tâm lại ở rục rịch, cái này bảo các bà phải như thế nào lấy hay bỏ nha.
Nếu thế tử Tĩnh vương là người thân mình an khang, không cần hoàng hậu lợi dụ, bọn họ chỉ sợ đã sớm vì nữ nhi nhà mình tranh giành phá đầu. Dù sao thế tử Tĩnh vương không chỉ có gia thế tốt, còn rất được hoàng thượng tín nhiệm. Tuổi còn trẻ nhưng quyền thế trong tay cũng rất là kinh người. Nếu có thể tìm được hiền tế như vậy, đó thật đúng là không biết đốt bao nhiêu hương mới được.
Thế nhưng hiện thực cũng là thế tử Tĩnh vương vốn sinh ra đã kém cỏi, thân thể gầy yếu thật sự, còn chưa học ăn cơm đã trước học uống thuốc đi. Từ xưa đến nay, có người nào vốn sinh ra đã kém cỏi là có thể sống được qua hai mươi tuổi.
Hơn nữa nửa năm qua, nghe nói bệnh của thế tử Tĩnh vương kia càng nghiêm trọng, đã té xỉu vài lần. Tĩnh vương phi mới nghĩ ra biện pháp cấp cho đối phương đón dâu xung hỉ, nếu đem nữ nhi gả đi qua, không phải là rõ ràng để nàng đi thủ tiết sao.
Ở đây nhóm phu nhân thượng lưu vừa không muốn đem nữ nhi ruột thịt của chính mình gả đi qua, nhưng lại luyến tiếc nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, trên mặt hiện lên thần sắc giãy dụa cùng khó xử.
Hoàng hậu đem phản ứng của họ xem ở trong mắt, hợp thời mở miệng nói “Mấy thứ này còn chính là một phần nhỏ trong sính lễ mà thôi. Dù sao cũng là Cẩn Nhi muốn kết thân, cho nên hai trăm bốn mươi tám nâng sính lễ bản cung nhất định là cho chuẩn bị.”
Vì việc hôn nhân của Cẩn Nhi, mấy thứ này tính cái gì. Hàng năm các nơi tiến cống kỳ trân dị bảo nhiều đếm không xuể, chỉ là hai trăm bốn mươi tám nâng thôi, nhiều nhất cũng chính là chuyển một góc của quốc khố.
Mấy thứ này người làm dì như bà vẫn là lấy được, bà cũng không tin nhiều thứ tốt ưng thuận như vậy, sẽ không có người không động tâm.
Các vị quý phu nhân vừa nghe lời này của hoàng hậu, tất cả đều sững sờ tại chỗ. Hai trăm bốn mươi tám nâng sính lễ, như vậy sẽ có bao nhiêu thứ tốt nha. Vẫn là hoàng hậu cho chuẩn bị, bút tích lớn như vậy, chẳng phải là muốn đem những thứ tốt trong quốc khố đều chuyển ra.
Nghĩ đến đây, hô hấp của mọi người ở đây cũng không khỏi trầm vài phần.
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️