Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 49: Ôn nhu cùng vui thích

12:27 chiều – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 49: Ôn nhu cùng vui thích tại dua leo tr 

Edit: voi còi

Trong xe ngựa thoải mái hoa mỹ tràn ngập vui thích cùng ôn nhu.

Bữa tiệc đồ ăn sáng này, Hạ Thính Ngưng bất chợt thêm đồ ăn vào trong bát của Bách Lí Dung Cẩn, khi làm việc này đều có vẻ rất là tự nhiên, nửa điểm cũng không có mới cùng người ta ở chung mà ngượng ngùng cùng mới lạ.

Lúc đầu Bách Lí Dung Cẩn kinh ngạc đến cuối cùng thích ứng, hiện tại cũng học xong gắp thức ăn cho đối phương. Hắn phát hiện khi nhìn nàng mỉm cười mà tự nhiên ăn đồ ăn hắn gắp cho nàng, trong lòng sẽ có loại cảm giác ấm áp. Coi như hắn cùng nàng nguyên bản nên giống hiện tại thân mật như vậy.

Một chút đồ ăn sáng xuống dưới, Bách Lí Dung Cẩn ăn được cực no, những món ăn này đều là mỹ vị cực kỳ mà hắn chưa từng gặp qua.

Không dầu(mỡ) không ngấy, ngọt hương ngon miệng. Mỗi một món ăn ngon đều khiến hắn hiểu ra không thôi.

Ăn một bát cơm rang thơm ngào ngạt, bốn cái sủi cảo tôm thủy tinh, hai cái bánh dày đậu đỏ, lại uống thêm bát canh cá trích thơm ngon. Hạ Thính Ngưng liền đã cảm thấy no rồi. Nhẹ nhàng đặt chiếc đũa trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Bách Lí Dung Cẩn “Dung Cẩn, huynh no rồi sao? Muốn ăn thêm chút nữa hay không?”

Trong những món ăn này có mấy món đều rất thích hợp với tình huống thân thể của hắn, ăn nhiều một chút cũng tốt.

Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt  lắc lắc đầu, hắn ăn cũng không ít, lúc này đã no rồi. Nhưng mà sức ăn của nàng, lại khiến hắn cảm thấy kinh ngạc. Trong ấn tượng tựa hồ nữ tử đều là ăn được cực ít, luôn một bát cháo nhỏ lại gắp mấy đũa đồ ăn, một bữa dùng như vậy là xong rồi.

Không giống Ngưng Nhi của hắn sẽ ăn nhiều như vậy. Nhưng hắn cũng không cảm thấy có cái gì, thích ăn nên ăn thoải mái, làm như vậy người mới có thể thẳng thắn. Nàng ở trước mặt hắn không chút nào làm ra vẻ, phải là bộ dáng gì chính là bộ dáng gì, không giống nữ tử khác luôn một bộ tư thái liễu yếu đu đưa theo gió, liền ngay cả lúc bước đi đều như là dùng thước đo thật tốt vậy.

Gặp đối phương lắc đầu, Hạ Thính Ngưng cũng không miễn cưỡng, động thủ đem cái đĩa cùng mâm còn có bát đũa tất cả thu vào trong thực hộp, chờ Vãn Ngọc vừa tới là có thể mang đi.

Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười  xem động tác của nàng, rõ ràng là đang thu thập bát đũa, nhưng hành động như vậy từ nàng làm đến cũng là cảnh đẹp ý vui hết sức.

Dùng xong bữa ăn sáng này, đã đi qua hơn nửa canh giờ. Vãn Ngọc cũng cùng Thanh Vũ một trước một sau đi trở về.

Bách Lí Dung Cẩn vươn tay vì Hạ Thính Ngưng vén một luồng tóc bên tai, khẽ cười nói “Ngưng Nhi, ta phải đi. Có việc liền viết thư cho ta.” Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng kêu tên của nàng, hai chữ này phát ra từ môi cũng không có nửa điểm trúc trắc khó đọc, dường như hắn từng gọi qua tên này vậy.

Mặc dù Hạ Thính Ngưng đối với hành động vô cùng thân thiết của hắn có chút kinh ngạc nhỏ, nhưng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy không có gì. Nàng cũng sắp phải gả cho hắn, cho nàng vén lại tóc mai cũng không tính cái gì.

Liền gật đầu nói “Vậy trên đường huynh cẩn thận, ngày mai phải nhớ dùng đồ ăn sáng nha.”

Bách Lí Dung Cẩn lộ ra một chút mỉm cười, đem hộp gỗ chứa trang sức phỉ thúy đặt vào trong tay nàng, chỉ gật gật đầu nói “Ta sẽ.”

Sau khi được đến cam đoan, Hạ Thính Ngưng cũng liền an tâm, bàn tay trắng nõn xốc màn xe lên, ở Vãn Ngọc nâng đỡ xuống xe ngựa.

Thanh Vũ cũng lưu loát nhảy lên xe ngựa, vung roi ngựa thành thạo lái xe quay đầu, theo từng đợt âm thanh ‘Xành xạch’ vang lên, xe ngựa cũng tùy theo càng chạy càng xa.

Hạ Thính Ngưng mang theo Vãn Ngọc cầm thực hộp đi vào  cửa hông Hạ phủ. Lại cho gã sai vặt trông cửa mấy lượng bạc  đánh thưởng, phân phó hắn không cho đem chuyện để lộ ra ngoài.

Gã sai vặt được tiền thưởng phong phú tất nhiên là liên tục gật đầu, tỏ vẻ tuyệt sẽ không để lộ nửa điểm tiếng gió.

Đi ở trên đường trở về Lê viện, Hạ Thính Ngưng thuận miệng hỏi “Mẫu thân cùng đệ đệ dùng cơm xong sao?”

Vãn Ngọc mới nhỏ giọng nói với Hạ Thính Ngưng “Dùng qua, tiểu thư. Nhưng mà, lão gia mới vừa đến, cùng phu nhân và thiếu gia cùng nhau dùng bữa.”

Hạ Thính Ngưng nhướng mày, tiện nghi phụ thân này, từ lúc nàng bị Tĩnh vương phi lựa chọn đi vương phủ làm thiếp, mẫu thân liền đối với ông ta lạnh nhạt vài phần, ngay cả đệ đệ cũng không muốn gặp ông ta.

Nhưng ông ta vẫn mỗi ngày một chuyến chạy đến Lê viện, lời hay nói một cái sọt. Nói ông đều là bất đắc dĩ làm sao, dù sao là thánh chỉ, ông ta lại há có thể cãi lại vân vân.

Nói được quả thực so hát còn hay hơn, cái gì bất đắc dĩ. Ông ta bất đắc dĩ chính là dùng thứ nữ thay đích nữ đi tham tuyển? Nói đến nói đi còn không phải chính là không đem nàng làm sao, cảm thấy hy sinh thứ nữ là nàng bảo trụ đích nữ của ông ta là một vụ mua bán có lời. Dù sao hai nữ nhi cũng đều là muốn đi làm thiếp, đương nhiên là để cái người có thân phận thấp đi. Như vậy ngày sau còn có thể để đích nữ của ông ta cùng quan gia khác làm đám hỏi, lại vì hắn đổi lấy một cửa thông gia tốt.

Thực cho rằng nàng không biết ông ta đang đánh chủ ý gì sao? Không phải là muốn mượn quyền thế của Dung Cẩn để tiến lên, nói đến cùng vẫn là tính kế muốn lợi dụng nàng.

Giờ thánh chỉ vừa đến, nàng theo thiếp biến thành chính phi, người này sẽ được càng cần. Còn ngay cả vài ngày nay đều ngủ lại ở Lê viện, lần này đối mẫu thân của nàng nói ra lời nói liền cũng có tiêu chuẩn, nói nàng thật sự là nhân họa đắc phúc, lập tức sẽ có thân phận thế tử phi tôn quý như vậy. Cũng không cần đi làm thiếp cho người ta, khiến mẫu thân lúc này liền tha thứ cho ông ta, hiện tại kết quả không phải thình lình bất ngờ tốt sao. Cả ngày dán vào mẫu thân nàng nói tốt, rất có bộ dáng quấn quít làm phiền.

Thiếu chút nữa tức giận đến nàng một cái bàn tay tát đi qua, cái gì nhân họa đắc phúc. Nếu không phải lúc trước nàng cùng người ta từng có gặp mặt một lần, lại vì hắn bắt mạch chữa bệnh. Nàng có thể thuận lợi thoát khỏi vận mệnh làm thiếp đi làm chính phi như vậy sao, này còn phải nói người ta là chính nhân quân tử, bằng không nàng cũng không có khả năng nhanh như vậy liền giải quyết chuyện này.

Nàng cũng không tin chuyện Hạ lão phu nhân kia cùng Lí thị đem nàng thay Hạ Liên đi tham tuyển ông ta không biết, sợ là ông ta đã biết lại mở một con mắt nhắm một con mắt đi. Hiện tại cư nhiên còn có mặt mũi chạy tới Lê viện tranh công.

Muốn thăng quan phát tài, không dễ dàng như vậy. Nàng cũng sẽ không để tiện nghi phụ thân này dựa thế mà đi lên như vậy, không có cửa đâu.

Một đường trở lại Lê viện, Hạ Thính Ngưng đi vào Thiên sảnh, chỉ thấy mẫu thân cùng đệ đệ đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, cũng không thấy bóng dáng tiện nghi phụ thân kia của nàng, nghĩ đến là đã đi về trước.

Hạ Thính Ngưng bước sen nhẹ nhàng, chậm rãi đi qua. Mẫu thân đang chuyên tâm thêu hoa, đệ đệ lại ngồi ở một bên cầm hạt dưa ăn không ngừng.

Nghe được tiếng bước chân, Thủy thị ngẩng đầu lên, liền gặp nữ nhi đã trở lại, vội vàng buông bức tranh thêu, vẫy tay để nữ nhi đến bên người mình ngồi xuống.

Hạ Tử Vân cũng chuyển ghế đến bên người Hạ Thính Ngưng.

Thủy thị ôn hòa hỏi “Ngưng Nhi, con đi đâu vậy? Dùng đồ ăn sáng chưa?”

Hạ Thính Ngưng buông hộp gỗ luôn luôn cầm trong tay, cười nói “Nương yên tâm, nữ nhi đã dùng đồ ăn sáng rồi. Chính là đi ra ngoài cầm chút đồ thôi.”

Thủy thị hơi có chút kinh ngạc  nhìn về phía hộp gỗ đặt trên bàn “Đây là cái gì nha?”

Hạ Tử Vân cũng tò mò, vươn tay lấy hộp gỗ qua, nhìn trái nhìn phải. Cũng không có nhìn ra cái gì đến, liền động thủ đẩy nắp hộp ra.

Chỉ thấy từng đợt ánh sáng màu lam óng ánh từ bên trong chiếu ra, khiến hắn không khỏi kinh ngạc mở cái miệng nhỏ nhắn ra. Vẻ mặt ngạc nhiên nhìn trang sức màu lam trong hộp.

Thủy thị cũng bị trang sức này làm cả kinh, đổ hít một hơi nói “Ngưng Nhi, đây là từ đâu đến?” Mấy thứ này vừa thấy chỉ biết không phải vật phàm, chính là làm sao có thể ở trên tay nữ nhi.

Hạ Thính Ngưng nhợt nhạt  cười, khẽ lắc lắc vòng tay phỉ thúy sặc sỡ lóa mắt trên tay phải nói “Hắn đưa tới?”

Hắn? Thủy thị đầu tiên là mê mang, lập tức liền phản ứng lại, bắt lấy nữ nhi nói “Là Tĩnh vương thế tử?”

Hạ Thính Ngưng trọng trọng  gật gật đầu, cho Thủy thị câu trả lời khẳng định.

Thủy thị không khỏi sửng sốt, nhưng lập tức lại mặt giãn ra nở nụ cười. Thật không nghĩ tới, Tĩnh vương thế tử này có thể đối đãi với Ngưng Nhi như vậy, không chỉ có đáp ứng yêu cầu của Ngưng Nhi, còn tặng trang sức quý trọng như vậy.

Sau lại vui mừng nhìn về phía  Hạ Thính Ngưng đang khẽ cười, theo tình hình như vậy, Ngưng Nhi gả đi qua, sẽ trôi qua rất tốt đi.

Hạ Thính Ngưng vươn bàn tay ngọc non mềm trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn trang sức trong hộp gỗ thoáng hiện ánh sáng màu lam, trong lòng có  nhịn không được nhàn nhạt vui thích.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.