Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 57

1:10 sáng – 04/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 57 tại dualeotruyen. 

Cho dù là đại cô nương thơm ngào ngạt, đứng ngồi đầy một phòng như vậy, không khí cũng chẳng trong lành nổi, huống chi là đám đại lão gia thối hoắc này.

Chưa bao lâu, không khí trong lều đã vẩn đục kinh khủng, nhưng điều này chẳng mảy may ảnh hưởng đến việc phát huy giọng của bọn họ, đây “oa oa oa”, kia “a a a”, tranh luận không ngớt. Trường An nhanh chóng ngáp một cái, y rụt ra sau dựa vào một góc để mình không gây chú ý lắm, sau đó dựng một đầu gối, cúi đầu dùng cánh tay gác ngang lên che mặt, bắt đầu ngủ gật hết sức chuyên chú.

Y tranh thủ thời gian để ngủ, kết quả là vừa vặn lão thú nhân Bố Đông ngày ấy cùng y thủ thành lâu cãi nhau với Tạp Tá.

Một người nói phải ra ngoài rồi đóng cổng thành đuổi đánh Hắc Phong, một người nói cổng thành tốt đẹp ở ngay đó không cần, đấy mới là ngu ngốc.

Hai người mới đầu còn làm bộ nhã nhặn bày sự thật ra nói lý, lát sau nóng lên cãi nhau ầm ĩ, bắt đầu đua nhau nói, càng lúc càng bất chấp lý lẽ, sau đó ông gà bà vịt tranh cãi om sòm.

Tạp Tá chỉ mũi Bố Đông mắng: “Lão già này, chỉ biết co đầu rút cổ nấp sau tường thành, đồ rùa đen rụt đầu!”

Bố Đông nói: “Ngươi biết cái gì!”

Tạp Tá đứng dậy, đập bàn rầm rầm: “Đây là ông sợ phiền phức! Không dám xuất đầu thì cút về lều của mình đi, đừng đến trước mặt người khác làm trò mất thể diện!”

Bố Đông tiếp tục nói: “Ngươi biết cái gì!”

Tạp Tá lật bàn, mọi người buộc phải đứng dậy, hắn chống nạnh trừng mắt hét lên: “Theo như ông nói, chúng ta cả đời cũng chỉ nghĩ chuyện sống tốt, hôm nay dựa vào tường thành đánh đuổi chúng, ngày mai bọn chúng tâm tình tốt hoặc là rỗi việc, lại muốn đến, thế ông không trồng trọt, không đánh cá săn thú sao Cả ngày hao phí theo bọn chúng à”

Bố Đông ngồi sau cái bàn bị ném đi nghe vậy nhướng mí mắt: “Ý ta là vậy sao”

Sau đó nhìn Tạp Tá đầy trào phúng, lại bổ sung một câu vang dội: “Ngươi biết cái gì!”

Tạp Tá sải bước đến, chắc là cảm thấy miệng nói không rõ được, phải đánh một trận với đối phương, Hoa Nghi đương nhiên không thể để họ đánh nhau trước mặt ngần này người, những người khác cũng có phần không nhìn nổi, vì thế âm thầm thò chân ngáng hắn, Tạp Tá nhất thời bất cẩn ngã nhào, đầu cắm xuống đất đập lên khuỷu tay Trường An.

Gáy Tạp Tá đập trúng xương cốt rắn chắc của người thanh niên, hắn kêu ầm lên, tay Trường An bị hắn đụng rơi khỏi đầu gối, đập vào mặt mình, y rốt cuộc lắc lư một chút, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cau mày ngước lên với biểu cảm vừa bực mình vừa mù mờ.

Tạp Tá trừng y giây lát, không thể tưởng tượng nổi mà kêu la ầm lên: “Ngươi cư nhiên ngủ! Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng có thể ngủ được”

Trường An: “…”

Y lặng thinh một hồi, mặt âm trầm, tỉnh bơ nhấc chân đạp văng Tạp Tá.

May mà lực chú ý của Tạp Tá chỉ một khắc sau đã không còn ở y, hắn nhảy dựng lên hùng hổ muốn xông đến Bố Đông: “Lão khốn nạn này!”

“Ôi, tách ra tách ra.” Hoa Nghi không thể nề hà khoát tay, ngả ra sau dựa lưng lên ghế mà thở dài. Mỗi lần nhìn thấy Tạp Tá là y mất đi phán đoán đối với trí lực của mình, bởi vì luôn tự nhiên sinh ra cảm giác ưu việt không cách nào phai mờ.

Sách Lai Mộc ẩn ý cười nói với y: “Bách thú chi vương.”

Hoa Nghi lườm hắn một cái, lại chuyển hướng sang Trường An, càng vô lực hơn: “Sao buồn ngủ sớm vậy, không còn kiên nhẫn nghe chúng ta nói chuyện nữa phải không”

Trường An chẳng hề cảm thấy mình ngủ gật ở nơi nghị sự trước đông người có gì không ổn, liền gật đầu cực kỳ thẳng thắn.

Hoa Nghi nghẹn một hơi trong họng, quả thực không biết làm sao cho phải, giây lát sau đành nói: “Ôi, ngươi… ngươi nên sớm cút về ngủ đi.”

Trường An dụi mắt, chờ câu này từ lâu, nghe vậy lập tức thống khoái đứng dậy đi luôn.

Y không có ý kiến gì đối với chuyện đánh nhau, bởi vậy chẳng biết phát biểu từ đâu, chỉ cảm thấy những kẻ tự dưng đến gây hấn này rất phiền.

Song từ lúc còn rất nhỏ, Trường An đã hiểu được đạo lý như thế này, một người không thể quyết định người khác ra sao, y cho rằng mình đại khái hơi ngốc, không có tài năng lo trước tính sau lấy đại cục làm trọng, cũng chẳng bao giờ phỏng đoán nổi tâm tư người khác. Người khác ức hiếp y, khinh thường y, hoặc là chiếu cố y, tốt với y, những điều này y đều không thể nào đoán được, cũng không thể nào quyết định.

Trường An nghĩ thông và cũng nghĩ thoáng – chỉ có khiến mình trở nên cường đại, mới có thể thành thạo ứng đối những thứ y không cách nào khống chế, tự tay cho thiện ác y phán định một sự chấm dứt, mới có thể tâm bình khí hòa mà sống tiếp… Giống như hồi nhỏ khi y nghe thấy tay thợ mộc nói chân tướng cái chết của Triết Ngôn, trong lòng đột nhiên cuộn dâng sự oán hận và độc ác không cách nào ngăn chặn, chỉ có thời điểm tiếng kêu thảm thiết của những người này biến mất giữa đại hỏa thì nó mới tự bình ổn lại.

Đây là con đường y tìm cho mình, bởi vậy dù trong tay chỉ cầm một mẩu sắt, y cũng dám xông lên Vũ Phong sơn, dù căn cốt trời sinh không tốt, y cũng có thể mười mấy năm như một ngày chưa bao giờ buông lỏng đao trong tay.

Hoa Nghi trợn mắt há mồm nhìn Trường An cứ thế gật đầu, rồi không hé răng một tiếng bỏ đi mất, rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng phàn nàn với Sách Lai Mộc: “Y vô tâm vô phế thật đấy!”

Sách Lai Mộc nhướng mí mắt nhìn y một cái, uể oải nói: “Vô tâm vô phế, nhưng cũng phân được tốt xấu, không tốt hơn tà tâm lạn phế và lang tâm cẩu phế Thủ lĩnh, ta thấy ngài không nên vênh váo, được lợi còn khoe khoang.”

Hoa Nghi vênh mặt cười “khà khà”.

Sau đó y liền nghiêm túc, đưa tay gõ bàn, ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói đến chính sự: “Chúng ta có bao nhiêu người”

Sơn Khê vẫn ở bên trầm mặc như xem náo nhiệt tiếp lời: “Trừ nữ nhân, hài tử và công tượng nông dân không thể chiến đấu, cùng với những người thương bệnh, hiện tại tổng cộng là ba trăm lẻ tám người.”

Sơn Khê hi hi ha ha, bên ngoài giỏi nói chuyện, bên trong cũng nắm được, hai người họ vừa nói như vậy, mấy người đang nhảy nhót khác đều không khỏi im lặng. Ở phương bắc, một bộ lạc tính cả nam nữ già trẻ có trên dưới một trăm thì đã không coi là nhỏ. Trong mắt người khác, bộ lạc họ hiện tại quả thực có thể nói là binh cường mã tráng.

Hoa Nghi lại trầm mặc giây lát, tay chống cằm, một hồi lâu mới ẩn ý nói: “Ít người quá.”

Trong lều nghị sự hôm ấy đèn đuốc sáng đến nửa đêm, chờ mọi người tan đi hết thì chân trời đã mờ sáng rồi.

Hoa Nghi hơ qua hai tay trên bếp lò nhỏ dùng để sưởi ấm, theo mọi người đi ra ngoài, giống như tiễn họ một đoạn. Sách Lai Mộc không nhịn được bỉ ổi hỏi: “Sao hôm nay khách khí vậy, trời sắp sáng rồi, ngài không đi nằm một lúc à”

Hoa Nghi ngoài mặt tiễn họ, trên thực tế thành ý có hạn, đi chưa đến ba mươi bước liền quay sang hướng khác, nghe vậy ngoảnh lại ném cho Sách Lai Mộc một ánh mắt khinh thường, đắc ý dương dương nói: “Trời lạnh cóng, nằm một mình có gì thú vị Ngươi không hiểu đâu.”

Khiến Sách Lai Mộc ế lâu năm giận sùi bọt mép.

Trường An bị một người bỗng nhiên đến nương náu đánh thức, do thường niên sinh hoạt trong bộ lạc nên y đã không còn thói quen gối giáo chờ sáng như khi lang thang trong rừng rậm, nhưng dù tay không tấc sắt, y cũng sẽ có phản ứng theo bản năng.

Người chưa tỉnh táo, động tác lại tỉnh đến không thể tỉnh hơn, y nghiêng mình đè người nọ, bàn tay lồi gân xanh đã đè trên yết hầu đối phương.

Sau đó nhìn kỹ lại mới phát hiện Hoa Nghi đang nằm đấy cười khanh khách nhìn y, không hề để ý bị bóp cổ, hai tay sờ soạng ôm eo y, nhẹ nhàng vỗ lưng y, thấp giọng nói: “Làm gì thế Mưu sát chồng à”

Trường An buông tay, ngạc nhiên nói: “Ngươi Có chuyện gì vậy”

Hoa Nghi ánh mắt lóe lóe, cái chân dê thỉnh thoảng cọ lưng Trường An vô lại luồn vào quần áo, ngón tay hơi lạnh làm Trường An thoáng run rẩy, tỉnh táo hơn không ít, Hoa Nghi lại bỗng nhiên đè ngược y, bàn tay chống bên gáy, cúi đầu hôn trán y một cái, hạ giọng nói: “Ôi, ta hỏi ngươi, hiện tại ta có thể cởi quần ngươi hay không”

Dựa trên đạo lý thì hiển nhiên là có thể, song sắc mặt Hoa Nghi đê tiện, làm chuyện càng không nghiêm túc như thế, vậy là Trường An vô sự tự thông buột miệng nói: “Ngươi tự dưng luôn nhớ mong quần của ta làm chi”

Hoa Nghi chữa lại: “Ai nhớ mong cái quần nát của ngươi Ta nhớ mong chính là cởi quần ngươi đấy.”

Trường An nhíu mày, cảm thấy rất kỳ quặc, dưới quần có cái gì tốt đâu Y nghĩ bụng: Trong đầu tên Hoa Nghi này chẳng có việc gì đứng đắn cả.

… Lúc này y quên khuấy rốt cuộc là ai ngủ ngon lành ngay trong lều nghị sự.

Hoa Nghi vô lại nói: “Vẫn chưa được Là ngươi tự mình nói…”

Trường An không muốn dây dưa mãi vấn đề này. Y cho rằng làm người không thể không thống khoái như Triết Ngôn, cả ngày hệt như nín một xe lời nói trong lòng, lại cau mày chờ người khác hiểu chứ chẳng chịu hé răng gì hết.

Vì thế Trường An kiềm chế sự khó chịu, hết sức rộng lượng phất tay nói: “Được thôi được thôi, ngươi thích cởi thì cởi, nhìn xem so với ngươi thì có thêm cái gì, tránh cho ngươi rảnh rỗi nghĩ hoài nghĩ mãi.”

Y nói không hề e dè, sự tình liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, Hoa Nghi phẫn nộ đét mông y một phát: “Bảo ngươi nói tiếng người khó như vậy à”

Trường An trầm mặc giây lát, không nghĩ ra lại là chỗ nào chọc giận y, vì thế bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật khó hầu hạ.”

Hoa Nghi cười gằn nói: “Thế ta sẽ hầu hạ ngươi đàng hoàng.”

Bàn tay Hoa Nghi chần chừ bên hông Trường An đã sớm nhờ da đối phương ủ nóng hổi, chui tọt vào quần Trường An như người cá, Trường An hơi giật mình, nơi chưa bao giờ bị người ta chạm qua truyền đến cảm thụ khác thường, y kìm nén sự kích động muốn tóm lấy tay Hoa Nghi, thân thể bất giác cong lên.

Hoa Nghi cúi đầu hôn lên môi y, lần này lại không hề ôn nhu, cương quyết vặn mở hàm Trường An, dường như muốn cho y biết sự lợi hại của mình, hôn như thể cuồng phong quét lá rụng vậy.