Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 136: C136: Chương 136

1:49 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 136: C136: Chương 136 tại dưa leo tr. 

Chu Hương Quân và Trần Tâm Liên đã tới, Thẩm Nghiêu Thanh đi qua cửa tam phòng đã báo cho họ biết. Hai người vừa tới, Vệ Lan Hương liền nhờ Chu Hương Quân đi gọi những phụ nhân từng sinh con, bà không dám rời đi, phải trông chừng Kỷ Thu Nguyệt đang nằm trên giường.

Người trong làng đa số đều đang làm việc ngoài đồng. Chu Hương Quân chạy không nhanh nên nhờ Thẩm Ngọc Bình ra đồng gọi người. Khi mấy người phu lang Toàn Tử và tức phụ Đại Trần tới, trong nhà toàn tiếng nói chuyện ồn ào khiến không khí trở nên hỗn loạn. Quai tử cũng kêu lên vài tiếng, thấy không ai để ý, nó cũng quay vòng vòng trong sân như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong nhà.

Gọi mấy phụ nhân tới là để giúp Kỷ Thu Nguyệt dựa lưng. Đây đều là những người có kinh nghiệm sinh con, Vệ Lan Hương không c ần sai bảo Lục Cốc nữa, còn đuổi Thẩm Nhạn ra khỏi phòng vì nàng chưa lập gia đình nên không thể ở lại trong này.

Phụ nữ chờ sinh nằm trên giường cao không thuận tiện, thường phải ngồi dạng ch@n dưới đất. Bởi vậy, cần có người để Kỷ Thu Nguyệt dựa lưng và ôm phía sau nàng làm điểm tựa.

Thùng gỗ lim trong nhà đã chuẩn bị sẵn. Phu lang Toàn tử khỏe mạnh hơn chút, một mình bê chậu lớn vào phòng để Kỷ Thu Nguyệt ngồi vào, đợi bà đỡ tới sẽ dễ đỡ đẻ.

Chậu gỗ lớn này là Thẩm Nghiêu Thanh tự mua. Nhà mẹ đẻ Kỷ Thu Nguyệt không giàu cũng không nghèo, không có chậu gỗ lớn làm của hồi môn. Phụ nữ trong làng thường sinh con trên đống rơm, nên gọi là “sinh con trong cỏ”.

Người trong trấn thường dùng chậu lớn để sinh con, sạch sẽ hơn đống rơm, rơm khô dù thế nào cũng sẽ làm người đau, dính máu thì bẩn, không bằng chậu gỗ. Thẩm Nghiêu Thanh cảm thấy năm nay có chút dư dả nên gọi thợ mộc tới làm một chậu lớn.

Thẩm Huyền Thanh ôm củi vào bếp đun nước nóng, nhóm lửa cả lò đất.

Lục Cốc tìm được hai cái kéo, đợi nước sôi sẽ chần qua. Trên bậu cửa sổ bếp vẫn còn nửa miếng màn thầu y đang cắn dở. Hiện giờ y không thấy đói chút nào, trong đầu chỉ nghĩ tới đứa nhỏ sắp ra đời.

“Nước trong vại không còn nhiều, ta đi múc vài thùng về, em ở đây thêm củi nhé.” Thẩm Huyền Thanh xách thùng gỗ nói. Sinh con cần nước nóng liên tục, hắn sợ không đủ.

Lục Cốc gật đầu nói: “Được, chàng đi đi.”

Sợ cần nước nóng gấp, y thêm nhiều củi vào bếp, lửa cháy lớn khiến lòng người cũng trở nên sốt ruột.

“Đại Thanh vẫn sao còn chưa về nữa.”

Y nghe thấy thanh âm lo lắng của Vệ Lan Hương, bất giác cũng mong Thẩm Nghiêu Thanh mau về, không thể ngồi yên nên đi xem lò đất bên ngoài, cũng thêm củi đốt lửa lớn.

Cửa sổ phòng Kỷ Thu Nguyệt đóng chặt, không thấy được gì bên trong. Trong phòng toàn người từng sinh con, y chưa sinh nên không được vào. Trần Tâm Liên và Thẩm Nhạn tìm ra khăn vải mới, lấy hai chậu gỗ, đợi nước nóng để dùng.

Đợi Thẩm Nghiêu Thanh cõng bà đỡ về, Kỷ Thu Nguyệt trong phòng đã đau đến nỗi kêu lên mấy lần. Nghe thôi đã khiến lòng người run rẩy.

Nước nóng đã đun xong, tức phụ của A Kim vội vàng đi từ trong phòng ra, bưng chậu nước nóng vào lại.

Bà đỡ vào phòng, trừ Thẩm Nghiêu Thanh, người khác không được lại gần, may mà bọn họ gọi được nhiều người tới.

Tiếng Kỷ Thu Nguyệt trong phòng đã ngừng lại, thanh âm của bà đỡ khá lớn. Lục Cốc nghe được là bà bảo Kỷ Thu Nguyệt đừng kêu, giữ sức để sinh con.

Thẩm Nghiêu Thanh lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng, cứ nghe thấy tiếng Kỷ Thu Nguyệt kêu là mặt lại tái nhợt.

Trong bếp, Lục Cốc không ngừng đun nước nóng. Sinh con là chuyện sống chết, mọi người đều căng thẳng. Dưới tình hình này, ngay cả Thẩm Huyền Thanh cũng cảm thấy có chút bất an.

Vì Thẩm Nhạn và Trần Tâm Liên đều ở bếp, hắn không tiện vào tìm Lục Cốc, chỉ chắp tay đi đi lại lại trong sân, Quai tử cũng đi loanh quanh theo hắn.

Thẩm Nghiêu Thanh lo lắng không thôi từ cửa phòng đi ra. Sắc mặt nhìn qua không ổn lắm, hắn chỉ có thể đi qua an ủi đại ca.

Việc đỡ đẻ là của bà đỡ, người dựa lưng cũng là người cùng thế hệ với Kỷ Thu Nguyệt, Vệ Lan Hương không giúp được gì nhưng lo lắng không rời, đứng một bên niệm phật, cầu ông trời, thần phật phù hộ.

Từng chậu nước nóng được mang vào, lẫn với máu rồi lại mang ra đổ. Không chỉ Thẩm Nghiêu Thanh, đến cả Thẩm Huyền Thanh, người quen đi săn, cũng tái mặt.

Đây là đứa nhỏ đầu tiên trong nhà. Khi nhà người khác sinh con, bọn họ chắc chắn không thể tới gần. Đây là lần đầu hai người thấy nhiều máu như vậy, không thể phủ nhận là họ có hơi sợ.

Bởi vậy, ngay cả Thẩm Nghiêu Thanh cũng không ngừng niệm “A Di Đà Phật”.

Không biết bao lâu sau, mãi đến khi mặt trời lặn dần về phía tây, trong tiếng ồn ào nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, anh mới ngẩn ra. Sau khi Thẩm Huyền Thanh vỗ vai, anh mới phản ứng lại là đã sinh ra rồi.

Nghe thấy tiếng bà đỡ và những người khác chúc mừng, Vệ Lan Hương hô ra bên ngoài cửa sổ: “Là một bé trai mập mạp! Mẹ tròn con vuông!”

“Chúc mừng đại ca.” Thẩm Huyền Thanh cười nói.

Thẩm Nghiêu Thanh lau mồ hôi trên mặt, tiện tay dụi mắt một cái, vội vàng đi tới cửa phòng. Trong phòng còn chưa dọn sạch máu nên không thể vào, nhưng bà đỡ sẽ bế con ra cho anh nhìn.

Anh đứng đợi một lát, bà đỡ quấn tã lót thật kỹ cho đứa nhỏ rồi mới ra.

“Chúc mừng, chúc mừng, có quý tử rồi đấy.” Bà đỡ cười tươi.

Thẩm Diệu Thanh lấy bạc đã chuẩn bị từ mấy hôm trước trong người ra, bọc vào trong vải đỏ, đưa cho bà đỡ: “Cảm ơn bà bà.”

“Không có gì, không có gì.” Bà đỡ nhận tiền cười càng tươi, sau đó nói: “Ngoài này không tiện đứng lâu, vẫn nên đưa bé về giường, lát nữa còn phải bú sữa.”

Nói xong bà bế đứa bé vào phòng.

Lục Cốc an tâm, vội bảo Thẩm Nhạn vào phòng Vệ Lan Hương lấy trà ngon, lát nữa phải đãi bà đỡ. Y và Trần Tâm Liên bắt đầu bận rộn trong bếp, một bữa cơm ngon cho bà đỡ cũng là không thể thiếu.

Vệ Lan Hương đưa tiền mừng bọc vải đỏ cho những phụ nữ và phu lang tới giúp, mỗi người năm văn tiền. Mấy thôn lần quanh đây đều như vậy, khi làm tiệc đầy tháng lại mời mọi người tới ăn một bữa.

Đứa cháu đầu tiên là một bé trai mập mạp, bà vui đến không biết cười sao cho hết. Lúc dọn dẹp trong phòng cùng Chu Hương Quân, cả người như thể không thấy mệt.

Bà đỡ rửa tay xong ngồi uống trà, bà từng đỡ đẻ khắp nơi, gặp qua nhiều người nhiều chuyện, chỉ cần nhấp trà đã biết là trà ngon, trong lòng càng thêm thỏa mãn.

Lục Cốc bận rộn trong bếp, lần sinh con này ít nhất cũng hai canh giờ, lúc đun nước y đã tiện thể nấu cơm luôn, ủ trong lồ ng hấp giờ vẫn còn ấm, làm thêm một món mặn một món chay, thêm một bát canh trứng rồi bưng qua cho bà đỡ.

Một bát cơm, một bát canh trứng, món chay là rau cải xuân xào, món mặn là măng xào thịt, thịt nhiều hơn măng, bà đỡ nhìn là biết nhà họ Thẩm làm ăn không tồi, ăn uống so với mấy phú hộ chẳng kém là bao.

***

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam w.a.t.t.p.a.d @nepenthe168)

Ăn xong trời đã tối, Thẩm Nghiêu Thanh mượn một con lừa nhỏ trong thôn để đưa bà đỡ về.

Lúc bà đỡ còn ở đó, nhà họ Thẩm chưa ăn, chỉ có bà đỡ ăn để thể hiện sự coi trọng. Bà đỡ vừa đi, Lục Cốc nhanh chóng xào thịt và rau đã cắt sẵn.

Kỷ Thu Nguyệt nằm trên giường. Trước đó, y đã hấp canh trứng và nấu một bát mì cho nàng bồi bổ.

“Mấy đứa cứ ăn đi, ta sang nhà bà A Kim mua hai con gà mái già cho a tẩu mấy đứa bồi bổ thân thể, còn cả tăng sữa nữa.” Vệ Lan Hương ăn nhanh, vừa buông bát xuống đã vội ra cửa.

Gà nhà bà mới nuôi hai năm, chưa đủ già, người ta nói gà mái già hầm canh mới tốt. Thịt gà mái tơ ăn cũng được, dù sao nhà bà nuôi nhiều gà vịt, uống canh hay ăn thịt đều đủ cả.

Đợi Thẩm Nghiêu Thanh vui mừng trở về, Lục Cốc bưng phần cơm đã để lại lên cho anh.

Thẩm Nhạn rửa chén trong bếp, Lục Cốc vào phòng thăm Kỷ Thu Nguyệt, giúp nàng đi vệ sinh, còn ngắm cháu trai nhỏ trên giường một lúc.

Ánh nến chiếu sáng, đứa nhỏ có chút nhăn nheo còn đang nhắm mắt nhưng miệng thỉnh thoảng lại nhúc nhích, trông qua đã thấy vui rồi.

“Đứa nhỏ thân mềm đến nỗi ta không dám bế, lúc cho con bú sữa vẫn là nhờ nương giúp đấy.” Kỷ Thu Nguyệt cười nói, ánh mắt dịu dàng.

“Đệ cũng không dám bế.” Lục Cốc nhỏ giọng nói, chỉ sợ đánh thức đứa nhỏ.

“Rồi nương cũng sẽ dạy đệ thôi.” Ý cười trên mặt Kỷ Thu Nguyệt chưa từng đứt đoạn.

Lục Cốc ngắm một lúc, rồi hỏi: “A tẩu, tỷ còn muốn ăn gì? Ta nấu cho tỷ, trứng hấp lúc nãy tỷ còn chưa ăn hết.”

Kỷ Thu Nguyệt nghĩ một lát rồi nói: “Nấu cho ta bát mì chua đi, cho ít giấm thôi là được.”

“Được, tỷ nghỉ ngơi trước đi, ta nấu xong sẽ bưng vào.” Lục Cốc đáp lời rồi đi ra ngoài.

Thẩm Huyền Thanh ngồi trong nhà chính bồi Thẩm Nghiêu Thanh ăn cơm, thấy Lục Cốc ra liền theo y vào bếp, nhỏ giọng hỏi: “Đứa bé sao rồi?”

Lục Cốc lấy một nắm mì từ trong chậu lên, nghe vậy đáp: “Bú sữa xong rồi, còn đang ngủ.”

Y cười nói: “Ngủ mà miệng vẫn nhúc nhích, không biết có phải mơ bú sữa không nữa, vừa mới sinh mà đã mơ rồi.”

Đứa bé nhỏ xíu mềm mại, Lục Cốc càng nghĩ càng thấy thú vị, bé còn biết quay đầu qua lại cơ. Vậy nhưng lúc ngẩng đầu lại thấy Thẩm Huyền Thanh ngập ngừng, vì sống chung lâu nên y cũng hiểu ra, bèn hỏi: “Chàng có muốn vào xem không?”

Thẩm Nhạn và y đã vào xem, Thẩm Nghiêu Thanh đương nhiên cũng đã gặp đứa nhỏ, trong nhà chỉ còn Thẩm Huyền Thanh chưa vào. Hắn là hán tử nên đúng là có chút không tiện.

Thấy Thẩm Huyền Thanh do dự gật đầu, Lục Cốc nở nụ cười, cong mắt nói: “Đợi em nấu mì xong, chàng vào cùng em nhé.”

“Được.” Thẩm Huyền Thanh đáp, cuối cùng cũng cười. Dù sao cũng là cháu ruột của mình, hắn vẫn rất tò mò, không biết đứa nhỏ trông như thế nào.

Đến khi hắn và Lục Cốc cùng vào phòng, Thẩm Nghiêu Thanh cũng đã ăn xong, buông bát đũa muốn vào xem vợ và con trai. Anh muốn bế con nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ đành gãi đầu nói: “Con đang ngủ, không bế nữa, nhỡ làm con khóc lại phải dỗ.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang2. Nếu Như Anh Yêu Em3. Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét4. Hoa Kiều=====================================

Kỷ Thu Nguyệt ngồi tựa đầu giường ăn mì, thấy Thẩm Huyền Thanh đứng bên giường nhìn đứa bé. Hắn cao lớn như vậy cứ ngó vào trong giường, rất có cảm giác tồn tại, nàng mới cười nói: “Đệ cứ cúi đầu thế không sợ mỏi cổ sao, Đại Thanh, lấy cái ghế tựa đến đây, cho nhị đệ ngồi xem cháu.”

Lời này khiến Lục Cốc cũng cong mắt, lén cười Thẩm Huyền Thanh, sao lại thành ra có chút ngốc nghếch thế này.

Ai ngờ còn chưa kịp thu lại ý cười đã đụng phải tầm mắt của Thẩm Huyền Thanh.

Thẩm Nghiêu Thanh cười lớn, thật sự lấy ghế tới nhưng Thẩm Huyền Thanh không ngồi.

“A tẩu ăn xong nghỉ ngơi sớm chút.” Thẩm Huyền Thanh nói xong nhìn cháu nhỏ lần nữa rồi mới cùng Lục Cốc ra ngoài. Trời đã tối rồi, sinh con rất mất sức, nên để Kỷ Thu Nguyệt nghỉ ngơi nhiều chút.

Có ba đứa Đại Hôi canh giữ bên nhà mới. Ban đêm tĩnh lặng, thôn bọn họ không phải quá lớn, tiếng chó sủa dữ dội chắc chắn có thể nghe thấy nên tối nay không cần người qua đó ngủ.

Đêm dần về khuya, cửa viện đóng chặt, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh nằm trên giường.

Người trong nhà đều rất vui, y cũng không phải ngoại lệ. Chỉ là hai người ôm nhau còn chưa kịp nói gì, y đã nghe Thẩm Huyền Thanh thấp giọng hỏi, có phải lúc nãy y chê cười hắn không.

Lục Cốc không ngờ Thẩm Huyền Thanh nhận ra, y cười lén người ta bị bắt được nên có hơi chột dạ, ấp úng nói: “Không phải, không có mà…”

Dù ngoài miệng nhỏ giọng phủ nhận hai câu nhưng lời nói lắp bắp đã để lộ sự chột dạ.

Thẩm Huyền Thanh véo nhẹ eo y, sau đó là một tràng cười đùa nhẹ nhàng. Sau khi vành tai và hai má Lục Cốc đều bị cắn để “hả giận”, Thẩm Huyền Thanh mới tha cho y.

Hôm nay cả nhà không ai làm được việc gì nhiều, ngay cả việc cho trâu, cừu, gà vịt ăn cũng nhờ Thẩm Ngọc Bình. Cũng may mà Kỷ Thu Nguyệt sinh vào ban ngày, nếu là vào ban đêm thì sẽ có nhiều cái bất tiện.

Cười đùa xong, Lục Cốc yên tâm chui vào lòng Thẩm Huyền Thanh. Trong nhà có thêm đứa nhỏ làm tâm tình y rất tốt. Sau này nhà họ lại có thêm một bé con mập ú rồi.

Thẩm Huyền Thanh cũng nhắm mắt. Nghĩ tới cháu nhỏ đương nhiên là vui mừng, thế nhưng nghĩ qua nghĩ lại, tâm tư lại chuyển tới lúc sinh con, Kỷ Thu Nguyệt kêu lên đau đớn, còn có từng chậu máu đi ra đi vào.

Trước chỉ nghe người ta nói sinh con là bước một chân vào cửa tử, đến hôm nay hắn mới thực sự hiểu rõ, vì vậy càng ôm chặt người trong lòng.