Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Tiểu Thư Hầu Phủ Chương 8: Niềm vui của bà cháu

Chương 8: Niềm vui của bà cháu

8:50 chiều – 27/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8: Niềm vui của bà cháu tại dua leo tr 

Sau đó hai mẫu thân con lại chơi đùa với nhau một lúc.

Tưởng thị còn chưa đùa nựng con gái được bao lâu, lão phu nhân ở Vinh Khánh Đường đã sốt ruột không đợi nổi nữa.

Lâu như thế rồi mà sao còn chưa đưa cháu gái cưng sang cho mình, tí nữa thể nào Hầu gia cũng sẽ sang tranh giành với mình cho xem. Vậy là lão phu nhân liền cử tâm phúc là lão Lưu sang đòi cháu gái.

Vì phải tiến cung nên Tưởng thị có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nhất là phục sức để con gái mặc ngày mai. Lần này bà không đi theo đến Vinh Khánh Đường.

Bà gọi nhũ mẫu của Vương Tự Bảo là Từ ma ma đến, bảo bà ấy đưa theo một đám nha đầu để hầu hạ.

Khi được sáu, bảy tháng tuổi, sau khi ăn dặm, Vương Tự Bảo bắt đầu cai sữa mẫu thân. Chẳng bao lâu sau thì dứt sữa hoàn toàn.

Để đề phòng việc hai vú em sau này dùng bầu sữa của mình để điều khiển chủ tử là Vương Tự Bảo, vợ chồng Vương Tử Nghĩa đã thưởng một số tiền lớn cho họ rồi dứt khoát đuổi hai vú em đó đi.

Từ ma ma là a hoàn của Tưởng thị, tính tình cởi mở thẳng thắn lại rất cẩn thận. Vậy là Tưởng thị để cho Từ ma ma làm ma ma phụ trách việc ở Bảo Châu Viện của Vương Tự Bảo.

Bảo Châu Viện khá gần với Mai Hương Viện, nơi đó có cảnh trí đẹp nhất trong phủ.

Kể từ khi Vương Tự Bảo chào đời, Vương lão Hầu gia liền tự mình sai bảo quản gia Phúc Tài phụ trách tu sửa nơi đó. Đến khi sửa chữa xong, Vương lão Hầu gia lại đích thân viết ba chữ “Bảo Châu Viện”, làm thành bức hoành treo trên cánh cổng nơi ấy.

Đây là viện nhỏ dành riêng cho Vương Tự Bảo. Khi nào cô bé lớn thì sẽ sống ở nơi đây.

Còn giờ thì sẽ sống ở Mai Hương Viện của Tưởng thị.

Trước khi để con sang Vinh Khánh Đường, Tưởng thị dặn đi dặn lại người hầu phải cẩn thận, chỉ sợ bọn họ không để ý sẽ làm Vương Tự Bảo bị đau.

Vương Tự Bảo huơ huơ cánh tay mập mạp của mình để nói lời tạm biệt tạm thời với mẫu thân.

Tưởng thị cũng vẫy tay với cô bé.

Tưởng thị cảm thấy con gái mình thật sự rất ngoan ngoãn. Con nhà người khác bằng tuổi Bảo Muội vẫn còn tè dầm, nhưng không bao lâu sau khi chào đời Bảo Muội nhà bà đã tự biết kêu lên khi muốn đi vệ sinh. Cho nên trừ những lúc không chăm sóc được, Bảo Muội hầu như chưa tè dầm hay tè ra giường bao giờ.

Bởi vậy nên Tưởng thị không lo Vương Tự Bảo sẽ gây ra chuyện gì khiếm nhã khi tiến cung ngày mai.

Về phần bạn nhỏ Vương Tự Bảo, vừa mới vào Vinh Khánh Đường, cô bé đã giãy giụa đòi ra khỏi lòng Từ ma ma.

Sau đó liền lảo đà lảo đảo chạy tới chỗ tổ mẫu, rồi lao thẳng vào trong lòng tổ mẫu như viên đạn nhỏ.

“Tổ mẫu, khỏe.” Đây là một trong những cách làm tổ mẫu vui vẻ mà Vương Tự Bảo phát hiện ra.

“Ui chao ui chao, cẩn thận nào. Thân già của tổ mẫu không chịu nổi Vương Tự Bảo làm vậy đâu. Nhưng mà, cháu gái của tổ mẫu đúng là ngoan quá, bé tí thế này đã biết thỉnh an rồi.” Lão thái thái vừa nói vừa vui vẻ ôm lấy cháu gái không rời tay.

“Dạo này con có ăn ngoan không? Tối ngủ có ngon không?” Hầu phu nhân Lý thị lúc nào cũng sẽ mở đầu bằng mấy câu hỏi kiểu này, hôm nay cũng không khác thường lệ.

“Ngon. Tổ mẫu?”

Vương Tự Bảo biết nói từ rất sớm. Ngay từ lúc tám tháng tuổi, nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Tưởng thị, Vương Tự Bảo cuối cùng cũng nể tình mà gọi một tiếng “mẫu thân”.

Kể từ lúc đó, cô bé bắt đầu sự nghiệp vĩ đại của mình: học đủ thể loại các kiểu xưng hô.

Để biểu hiện không quá khác thường, bây giờ cùng lắm nàng chỉ nói hai, ba từ một lúc. Nếu nói ba từ thì sẽ cố ý ngắt nghỉ một chút.

Lúc không có người ở bên, Vương Tự Bảo cũng thử nói dài thêm mấy từ, thế nhưng kết quả là: hiện tại bộ phận để nói chuyện của cơ thể bé nhỏ này phát triển rất bình thường. Nếu muốn nói một câu dài thì cũng không phải là không thể, nhưng có thể sẽ khiến cô bé toi mạng. Cho nên để giữ cái mạng nhỏ này thì tốt nhất vẫn nên cố gắng nói chuyện đơn giản thôi.

“Tổ mẫu, ngủ?” Qua thời gian dài tiếp xúc ắt phải có sự ăn ý nhất định. Tuy Vương Tự Bảo chỉ nói đơn giản, nhưng lão phu nhân vẫn hiểu được cô cháu gái ngoan ngoãn của mình đang hỏi xem mình ngủ có ngon không.

“Ổn, ổn cả, tổ mẫu ổn hết.” Nói xong bà liền hôn lên mái tóc mềm mại của Vương Tự Bảo.

Vương Tự Bảo hiểu rõ người già nhiều khi cũng như trẻ con, cho nên bây giờ ngoại trừ cô bé cần được dỗ dành ra, thì tổ phụ, tổ mẫu cũng cần được người khác dỗ dành như vậy.

Vương Tự Bảo cũng hiểu rằng yêu thương phải được trao lại cho nhau. Khi họ yêu thương cô bé thì cô bé cũng nên dùng cách thức của mình để hồi đáp lại đúng lúc.

Kiếp trước cô bé vô cùng oán giận phụ thân mẫu thân của mình, nhất là khi em trai ra đời, họ đã dồn toàn tâm toàn ý vào em trai. Lúc ấy cô bé như người thừa trong nhà, lúc nào cũng bị gạt ra ngoài.

Cũng may gia đình cô bé cũng khá giàu có, trước giờ chưa từng để cô bé phải thiệt thòi về mặt tiền bạc. Cũng chính vì vậy, cô bé dành toàn bộ thời gian rảnh để đầu tư vào việc học những thứ mình thích.

Thế nhưng bọn họ không hề biết rằng, so với tiền bạc, cô bé càng muốn được họ quan tâm hơn.

Bây giờ cô bé thật sự rất may mắn. Cô bé không chỉ được sinh ra trong một Hầu phủ giàu có, không phải lo kế mưu sinh, mà cả nhà họ đều cực kỳ cưng chiều, hơn nữa lòng yêu thương đó xuất phát từ tâm can chứ không phải giả dối.

Cũng bởi vì cô bé đã từng rất khát khao có được sự yêu thương này, nên mới hiểu rõ tình yêu thương này thật sự khó có được biết bao. Cô bé cực kỳ trân trọng nó, đồng thời cũng muốn đáp lại tình yêu ấy với họ.

“Tổ mẫu, ăn.” Khi đón lấy món bánh mà mình thích ăn nhất từ tay tổ mẫu, Vương Tự Bảo không ăn luôn mà giơ đôi tay ngắn cũn múp míp của mình lên, đưa miếng bánh lên cạnh miệng Lý thị.

Khi thêm bữa phụ, để tiểu tổ tông của Hầu phủ yêu thích, các đầu bếp nữ trong phòng bếp đã nghĩ ra đủ chiêu. Đây là món bánh được làm từ sữa dê, tan ngay khi cho vào miệng, dành riêng cho Vương Tự Bảo.

Vì lão phu nhân Lý thị đã có tuổi nên cũng thích món ăn dễ tiêu hóa này, bởi vậy khi món này được làm ra cũng rất được Lý thị ưa thích.

Lý thị vui vẻ cắn một miếng nhỏ, sau đó đẩy bàn tay nhỏ nhắn của cháu gái về phía miệng cô bé. “Ngoan, tổ mẫu ăn rồi nhé. Còn lại thì Bảo Muội ăn hết đi.”

“Vâng.” Vương Tự Bảo gật đầu đồng ý rồi ăn từng miếng bánh lớn.

Lý thị sợ cô bé nghẹn nên thi thoảng lại đưa nước ấm cho cô bé uống, còn không ngừng dặn dò: “Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.”

“Ngon quá.” Mỗi lần thấy cô bé ăn đồ ăn là cả nhà lại vui mừng khó hiểu.

Để mọi người đều vui, Vương Tự Bảo đành phải ra vẻ là đứa tham ăn.

“Ngon thì ăn thêm nhé.” Mỗi khi thấy cháu gái phồng má nhai đồ ăn, Lý thị lại có cảm giác mãn nguyện rất kỳ lạ. Dường như có ngắm bao nhiêu cũng không đủ.

“No rồi.” Vương Tự Bảo lập tức dừng ăn. Đâu thể chỉ vì muốn mấy người vui vẻ mà ta phải ăn cho béo tròn ra chứ? Nếu không thì đúng là thành Vương Như Heo rồi.

“Thế để chốc nữa đói thì ăn nhé.” Lý thị đón lấy chiếc khăn mà người hầu đưa đến, lau sạch bàn tay dính bánh của Vương Tự Bảo.

“Vâng.” Vương Tự Bảo ngoan ngoãn vâng lời.

Vương Tự Bảo ở lại chỗ Lý thị thêm một lúc thì bên Vương lão Hầu gia đã cử người tới giục.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.