Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15

6:06 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15 tại dưa leo tr. 

 Vì để tránh việc Mộ Thần thường xuyên tới lui sẽ khiến nhiều người dị nghị, Lâm Nhạc đã thức gần như cả đêm để tìm nhà. Cô không muốn anh tiếp xúc với bọn trẻ quá nhiều, bởi tình thâm máu mủ tương thông. Nếu anh biết hai đứa trẻ là con anh thì chắc chắn cô sẽ không thể yên bình như bây giờ nữa.

 Thức trắng gần cả một đêm không phụ lòng cô, cô đã tìm được căn chung cư như ý. Hôm sau cô tranh thủ giờ nghỉ trưa chạy đi xem căn chung cư, thấy mọi thứ đều tốt cô quyết định dọn ngay trong ngày.

  ”Mẹ, sao chúng ta lại dọn nhà gấp thế ạ?”

 ”Mẹ thấy ở khách sạn bất tiện quá nên mẹ đã thuê một căn hộ rộng rãi hơn. Ở đây an ninh cũng rất tốt, các con ở nhà mẹ cũng yên tâm hơn.”

Lâm Kỳ không nói gì chỉ dùng ánh mắt như ra hiệu cho Lâm An. Cô bé hiểu ý anh mình liên giả với nói.

“Con có phòng riêng không ạ? Con muốn xem.”

“Ở đây có ba phòng tùy con chọn, thích phòng nào thì chọn phòng đó.”

“Tốt quá, để con đi tham quan xem đã.”

Nói rồi Lâm An chạy đi vào một căn phòng, nhưng cô bé lại không xem gì cả mà cầm điện thoại gọi đi.

Mộ Thần vẫn đang ở công ty, dù đã hết giờ làm việc nhưng anh vẫn ở lại vì công việc cần giải quyết khá nhiều. Nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến anh định không bắt máy, nhưng nghĩ một lúc lại đưa tay cầm lên. Vừa bắt máy đã nghe Lâm Ăn đầu dây bên kia nói chuyện rất khẽ.

  ”Chú đẹp trai, mẹ cháu chuyển nhà rồi.”

  ”Con là Lâm An?”

 ”Đúng thế, con gọi cho chú để báo với chú thế thôi. Cháu tắt máy đây.”

 Còn chưa hỏi rõ chuyện Lâm An đã vội tắt máy, Mộ Thần khẽ nhíu mày nhìn lại điện thoại nghĩ.

 ”Làm sao con bé biết số điện thoại mình nhỉ!”

 Nhớ đến lời của Lâm An rằng Lâm Nhạc đã chuyển nhà, chẳng lẽ Lâm Nhạc không muốn cho mình gặp gỡ bọn trẻ nên cố tình chuyển nhà sao? Nghĩ là thế nhưng anh không vội tìm đến hỏi rõ nguyên nhân, anh lẵng lặng nhắn tin cho Lâm An nói.

  ”Cho chú địa chỉ.”

 Nhưng khi gửi tin nhắn đi rồi anh lại nghĩ, con bé có biết đọc chữ không? nhớ con bé chưa đọc được chữ thì sao? Nghĩ thế anh định gửi tin nhắn thoại cho Lâm An thì nhận được tin nhắn của Lâm An cùng địa chỉ nhà. Mộ Thần cũng khá kinh ngạc với nhóc tì này, còn chưa đi học mà đã giỏi chữ như thế, viết không sai một từ nào. Cô ấy dạy con giỏi như vậy sao?

 Xem lại địa chỉ Lâm An gửi, Mộ Thần nhẹ công môi cười thích thú. Chạy đâu không chạy, lại chạy đến chung cư của Mộ thị mà thuê. Lâm Nhạc, chủ nhà của cháu sẽ đến thăm sớm thôi.

…****************…

Biết được Helen chính là Lâm Nhạc, mỗi ngày Mục Tử Yên đều đến Mộ thị tìm Mộ Thần. Mục đích của cô ta là cho Lâm Nhạc thấy hai người họ đang vô cùng hạnh phúc và cũng để Lâm Nhạc hết hy vọng với anh.

Nhưng mỗi lần cô ta đến Mộ Thần đều không để tâm, cô ta có bày trò hay nũng nịu cũng không làm sự chú ý của anh hướng về cô. Mục Tử Yên cũng vì thế mà căm ghét Lâm Nhạc hơn. Trong đầu cô ta mặc niệm nếu ngày nào Lâm Nhạc vẫn còn ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ không thể nào hạnh phúc bên Mộ Thần được.

 Vì muốn làm Lâm Nhạc mất mặt và mất đi vị trí quan trọng trong lòng Mộ Thần, Mục Tử Yên đã lợi dụng những người xua nịnh cô ta trong công ty để họ thay cô ta xử lý Lâm Nhạc.

Hôm ấy sau khi hoàn thành bản thiết kế của mình, dù vội nhưng cô vẫn chuyển vào mục lưu lại. Hôm nay đứng trước mặt tất cả các vị cấp cao của Mộ thị cô trình bày bản thiết kế của mình, sau khi cho mọi người xem hết bản thiết kế, Lâm Nhạc lên tiếng hỏi.

  ”Không biết mội người thấy bản thiết kế này có hài lòng không ạ?”

  ”Tôi phản đối.” Trưởng phòng thiết kế vẻ mặt vô cùng khó coi nhìn cô nói.

  ”Không biết trưởng phòng Lê không hài lòng ở điểm nào?”

  ”Tôi không hài lòng vì đây là một bản thiết kế đạo nhái của người khác.”

  Vừa nói Lê Vân mở máy tính hướng về phía Mộ Thần, bản vẽ thiết kế của công ty Vạn Tinh vừa cho ra mắt hôm qua có nhiều nét tương đồng với mẫu thiết kế của Lâm Nhạc vừa đưa ra. Mộ Thần nhìn bản thiết kế trên máy tính và bản thiết kế của Lâm Nhạc khẽ nhíu mày.

 ”Chuyện này là sao?”

Lâm Nhạc cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng đây chính là bản thiết kế của cô đã tốn biết bao công sức mấy ngày qua, sao công ty Vạn Tinh lại có thể giống với của cô như vậy chứ!

 ”Tôi cũng không hiểu chuyện này là sao, rõ ràng…

 Trưởng phòng thiết kế nhìn Lâm Nhạc cất giọng giễu cợt hỏi.

 ”Cô Helen, nếu thời gian gấp gáp cô không thiết kế được thì cứ nói chúng tôi cho cô thêm thời gian, không cần phải làm trò này đâu.”

 ”Làm trò??? Trưởng phòng Lê, ý cô nói là tôi ăn cắp ý tưởng của họ sao?”

“Có hay không bản thân cô Helen đây rõ hơn ai hết. Nếu cô không làm vậy bản thiết kế của cô sao lại giống với thiết kế của Vạn Tinh như vậy? Hay là cô muốn đổ lỗi cho người ở bộ phận thiết kế đã đánh cắp bản thiết kế của cô đưa cho Vạn Tinh?”

 ”Đủ rồi!”

 Tiếng quát lớn của Mộ Thần làm cả phòng im bặt. Mộ Thần ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Lâm Nhạc, anh biết cô không phải người như thế nên không một lời hỏi tội nào. Điều anh chờ là cô nói với anh một tiếng để anh thay cô làm chủ, nhưng cô gái này đúng là quá cứng đầu rồi.

  ”Việc này tôi sẽ điều tra làm rõ, nếu phát hiện kẻ giở trò sẽ lập tức sa thải khỏi công ty. Tan họp.”