Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đam Mỹ Tôi Đến Từ Thế Giới Song Song Quyển 2 – Chương 87: Đứa nhỏ này nhớ mẹ rồi

Quyển 2 – Chương 87: Đứa nhỏ này nhớ mẹ rồi

3:12 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 87: Đứa nhỏ này nhớ mẹ rồi tại dua leo tr

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dâu

Kẻ kia nhằm vào Tưởng Tường mà đến, cậu ta muốn ra khỏi nơi đây khó lắm.

Tưởng Tường biết là người Long Ngũ tìm, cậu ta trốn trong góc phòng, bịt lỗ tai đang chảy máu không ngừng mà run rẩy, “Cao Nhiên, mày cứu tao với, mày nhất định phải cứu tao, nếu không chuyện mày chơi gay với cấp trên sẽ bị lan truyền ra ngoài, mày không quan tâm nhưng còn ba mẹ mày nữa, họ…”

Cao Nhiên ngắt lời Tưởng Tường, “Đưa đồ cho tao, tao đưa mày vào trại cai nghiện, chờ đến khi mày cai thành công tao sẽ để mày rời đi.”

Tưởng Tường gầm lên, “Tao mà vào đó chỉ còn đường chết thôi!”

Cao Nhiên nói, “Long Ngũ còn khó giữ được thân mình.”

Mắt Tưởng Tường lóe lên, cậu ta đang phỏng đoán, tính toán, do dự.

Cao Nhiên chỉ chỉ bên tai đang chảy máu của cậu ta, nhắc nhở, “Vừa nãy tao đã cứu mày một mạng đấy.”

Tưởng Tường trào phúng nghĩ, mày làm thế, còn không phải vì thứ đồ trong tay tao sao.

“Cho mày ba phút để cân nhắc.”

Cao Nhiên cong người tiếp cận cửa sổ, tay bị kéo lại, cậu ngoái ra sau, ra hiệu bằng mắt cho Vương Trường Hựu thả tay ra.

Vương Trường Hựu nghiêm mặt nói, “Tao đi.”

Cao Nhiên không đồng ý, “Nhỡ mày có mệnh hệ gì, ông già nhà mày sẽ đòi mạng tao và cả nhà tao mất.”

Vương Trường Hựu mấp máy môi, cậu ta chửi bậy, tâm trạng nóng nảy.

Trong tất cả các loại súng, Cao Nhiên thích nhất súng bắn tỉa, không cần phải cầm súng xông về phía trước, chỉ cần tìm một chỗ thích hợp để trốn, khóa chặt mục tiêu, trong lúc kẻ đó chưa hề phát giác mà bắn một phát vỡ đầu.

Nhưng nếu mình bị súng bắn tỉa chiếu vào, xuất hiện trong ống ngắm, cảm giác đó không ổn cực kỳ, chẳng biết lúc nào đầu sẽ bị đạn bắn nát nữa.

Cao Nhiên nép sát vào vách tường cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, trong tầm mắt chỉ là cảnh sóng êm gió lặng, cậu biết nhiệm vụ chưa hoàn thành, người sẽ không bỏ đi, chỉ là chưa có động thái tiếp theo mà thôi.

Càng yên tĩnh, càng nguy hiểm.

Có một bãi chất lỏng lớn len qua khe cửa chảy vào, ngọn lửa bò lên toàn bộ cửa ra vào, lập tức men lên trên cao, đồng thời lan ra với một tốc độ đáng sợ, tủ giày, sàn nhà tất cả bị lửa lớn nuốt chửng, khói đặc trong nháy mắt bao phủ căn nhà nhỏ.

Biến động này chỉ phát sinh trong chớp mắt.

Cao Nhiên tóm cổ áo Tưởng Tường lôi tới phòng ngủ, “Điện thoại di động của mày đâu?”

Tưởng Tường chỉ lo ho khan, nước mắt nước mũi giàn dụa.

Cao Nhiên mặc kệ cậu ta đi tìm.

Vương Trường Hựu cố gắng phá cửa, đạn bắn sượt qua bàn chân cậu ta, cậu ta tái mặt lui về chỗ cũ, trơ mắt nhìn thế lửa dữ dội hơn.

Cao Nhiên nhanh chóng tìm miếng vải dội nước lên, bất kể có phải là mưu kế của Long Ngũ hay không, tình cảnh hiện tại của họ đang rất nguy hiểm, đi ra ngoài hoặc tới cửa dập lửa liền bị bắn chết, không ra ngoài sẽ bị thiêu chết, hun chết, làm thế nào cũng không được.

Miệng mũi Tưởng Tường được đắp thêm miếng vải ẩm, cậu ta hơi dễ thở hơn một chút, lập tức run lẩy bẩy tóm lấy ống quần Cao Nhiên, “Tao không muốn chết, Cao Nhiên, tao không muốn chết.”

Cao Nhiên nhìn người bạn học ngày xưa của mình, “Mày giờ chỉ còn có thể hợp tác với cảnh sát, không còn lựa chọn nào khác cả.”

Tưởng Tường nói gì đó, Cao Nhiên nghe không rõ, “Mau đưa di động của mày cho tao.”

Vương Trường Hựu kéo Cao Nhiên lại, “Di động của nó ở chỗ Long Ngũ rồi, lúc thoát khỏi không kịp mang theo.”

Cao Nhiên hít phải một hơi khói đặc, cậu khom người ho khan, đầu bắt đầu nhức nhối, càng lúc càng đau, đau đến mức cậu đứng không vững phải dựa vào tường thở dốc.

Vương Trường Hựu bỏ miếng vải ướt đắp trên miệng mũi mình ra, che miệng mũi của Cao Nhiên nói, “Cả căn nhà bốc cháy, thế lửa lớn hơn, các cư dân xung quanh sẽ báo cảnh sát thôi, chúng ta chịu đựng một lúc nữa.”

Nói là một lúc nữa, kỳ thực ai cũng hiểu rõ đây là đang so vận may mà thôi.

Lửa quá lớn, khói đặc cuồn cuộn, toàn bộ căn phòng khách đều chìm trong ánh lửa đỏ rực.

Tưởng Tường ngồi co quắp trên đất, nức nở một cách đáng thương, “Cao Nhiên, mày cứu tao ra ngoài đi, tao đưa đồ cho mày, tiền tao cũng không cần nữa, tao chỉ cần sống thôi.”

“Không ai không muốn sống cả, khôn vặt thì còn chơi được, mày chơi không giỏi, mới có cục diện hiện tại, nếu mày sớm lựa chọn hợp tác với cảnh sát thì giờ Long Ngũ đã bị bắt rồi, không đe dọa được tính mạng của mày.”

Cao Nhiên vừa nói vừa lôi Tưởng Tường vào phòng vệ sinh, bảo Vương Trường Hựu dùng khăn tắm ướt bịt khe cửa, rồi lại dội thêm vài chậu nước lên nền nhà để giảm nhiệt độ.

Vương Trường Hựu răm rắp nghe theo, bộ quần áo hàng hiệu của cậu ta giờ nhem nhuốc cả, mái tóc ẩm ướt bết lên da đầu, đôi giày da đặt làm thủ công riêng bị thiêu mất một miếng, lộ ra chiếc tất rách lộ cả chỉ, hình tượng trông đến là chật vật, không còn chút dáng vẻ công tử phong lưu nào nữa.

“Cao Nhiên, chờ đợi thế này không phải là cách, chúng ta nhất định phải…”

Vương Trường Hựu bị sắc mặt tái nhợt của Cao Nhiên dọa, “Mày làm sao thế?”

Cao Nhiên phất tay.

Tưởng Tường nhìn Cao Nhiên đau đớn đến thế, một chút xíu hi vọng của cậu ta nhất thời vụt tắt, ánh mắt tối xầm, ngồi phịch trên sàn gạch men không nhúc nhích.

Phòng vệ sinh có một cái cửa sổ, hướng về phía bắc, Vương Trường Hựu dùng mạng của mình đi qua đi lại thăm dò mấy lần đều không tổn hại mất một cọng lông nào, cậu ta cắn răng, “Cao Nhiên, trước tiên tao nghĩ cách đi xuống đã, nếu như tao không làm sao, chứng tỏ không có mai phục, mày xuống sau, tao ở dưới đón mày, nếu có mai phục, mày ở yên trong phòng vệ sinh, chờ cứu viện.”

Cao Nhiên chưa mở miệng đã có một bóng người vụt qua trước mắt cậu, xông thẳng về phía cửa sổ kia, đầu óc cậu chưa kịp suy nghĩ, thân thể đã giành trước một bước nhào tới.

Tưởng Tường treo ngoài cửa sổ, gió lạnh bao lấy thân thể lơ lửng của cậu ta, đầu óc mất khống chế bị kéo về, lúc này mới ý thức được mình đang làm gì, cảm giác sợ hãi và bất lực ùa tới, cậu ta giãy dụa muốn trèo lên trên, “Cao Nhiên mày mau kéo tao lên đi, nhanh lên!”

Cao Nhiên nắm chặt cánh tay của Tưởng Tường kéo lên trên, cậu đau đầu quá rồi, sức lực không bằng một nửa bình thường, xương cốt như muốn vỡ vụn tới nơi.

Tưởng Tường tuyệt vọng lẩm bẩm, “Kéo lên cũng chẳng ích gì, lửa lớn đến thế, tao sẽ bị thiêu chết, tao không sống nổi, không sống nổi…”

Cao Nhiên bỗng ngẩng phắt đầu nhìn phía đối diện.

Trên tầng thượng có một bóng đen rất đỗi mơ hồ, cậu híp mắt nhìn về phía đó, có một bóng người lúc ẩn lúc hiện, một khẩu súng bắn tỉa, Long Ngũ trả giá cao đến thế càng lộ rõ tầm quan trọng của thứ đồ kia.

Tiền là quan trọng, nhưng không thể đánh đồng với tính mạng được.

Tưởng Tường thấy nguy hiểm từ phía sau, cậu ta sợ hãi kêu lên, gào khóc đòi Cao Nhiên không được buông tay cậu ta ra.

Cao Nhiên chẳng những không buông tay, còn siết chặt thêm nữa, liều mạng lôi Tưởng Tường vào trong, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cậu ngăn cản Vương Trường Hựu đang tới gần, “Đừng qua đây!”

Bước chân của Vương Trường Hựu khựng lại một giây, rồi lại tiến lên tiếp, trong ánh mắt giận dữ của Cao Nhiên nhoài nửa người ra ngoài, lớn tiếng nói với Tưởng Tường, “Đưa tay cho tao.”

Tưởng Tường gắng gượng hết sức giơ tay lên trên.

Đối diện không có động tĩnh gì, kẻ kia đang hưởng thụ cảnh ba người sắp chết giãy dụa.

“Pằng——”

Cánh tay đang tóm Tưởng Tường của Cao Nhiên bị trúng đạn, cậu hơi buông lỏng ra rồi lập tức nắm chặt, mặt nhăn nhó.

Tưởng Tường tròn mắt nhìn Cao Nhiên, rồi lại nhìn cánh tay đang níu mình kia, dính nhơm nhớp, tất cả đều là máu, cậu ta tỏ vẻ không thể nào tin nổi.

Cao Nhiên không phải không biết, người nọ sẽ không để cho họ kéo Tưởng Tường lên, lúc lên đến bệ cửa sổ sẽ nổ súng.

Có điều dù biết là vậy, Cao Nhiên cũng sẽ không thấy chết mà không cứu, cậu đang đánh cược.

Vai Vương Trường Hựu trúng đạn, cậu ta rên lên một tiếng, vừa chửi bậy, vừa bảo Cao Nhiên mau rời khỏi vị trí trước cửa sổ.

Cao Nhiên không thả tay Tưởng Tường ra, máu ngày càng đổ nhiều, cậu sắp không làm được gì nữa rồi, hơn nửa người đều bị Tưởng Tường lôi ra ngoài cửa sổ.

Tưởng Tường há miệng trông lên, trong họng phát ra âm thanh mơ hồ, dường như đang nói gì đó.

Cao Nhiên thầm giật mình, chờ đến khi cậu hoàn hồn, Tưởng Tường đã tránh thoát khỏi tay của cậu và Vương Trường Hựu, từ tầng năm ngã xuống mất rồi.

Nếu dù thế nào cũng là đường chết, Tưởng Tường thà rằng ngã chết, bị súng bắn chết tươi, cũng không muốn bị lửa thiêu sống, đau lắm.

Từ khi Tưởng Tường trèo ra khỏi cửa sổ đến khi Cao Nhiên và Vương Trường Hựu lần lượt kéo lại, rồi tới khi cậu ta ngã xuống, toàn bộ quá trình xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, chỉ tầm một, hai phút mà thôi.

Cao Nhiên nhìn dưới lầu nhiễm đỏ một màu, sững người tại chỗ, quên cả suy nghĩ.

Vương Trường Hựu đột nhiêm ôm chầm lấy cậu, đưa lưng của mình về hướng cửa sổ.

Trước khi mất đi ý thức Cao Nhiên nghe được một tiếng súng vang.

Tối hôm đó, Cao Nhiên tỉnh lại trong phòng bệnh, vết thương ở cánh tay đã được xử lý xong, ngoại trừ mất quá nhiều máu thì cũng không có vấn đề gì hết.

Trong phòng bệnh chỉ có một mình Phong Bắc.

Cao Nhiên húng hắng ho, Phong Bắc vẫn tư thế đó, người không động đậy, dùng đôi mắt che kín tơ máu nhìn cậu chằm chằm.

“Tưởng Tường thế nào rồi ạ?”

“Chết ngay tại chỗ.”

“Thi thể thì sao? Xử lý thế nào?”

“Hỏa táng.”

“Trường Hựu thì sao?”

“Còn đang cấp cứu.”

“Người nhà họ Vương có cử người đến bệnh viện không?”

“Kinh động đến cả thị trưởng thành phố A.”

“Tưởng Tường không để đồ trong nhà, trước khi chết cậu ta nói cho em biết rồi.”

“Thế à? Anh nên nói, hoàn thành nhiệm vụ khá lắm, ghi một công cho em, anh sẽ đăng báo, rồi lại vỗ vai em, cười bảo chờ có tiền thưởng đừng quên khao đấy nhé đúng không?”

Sau đó là một hồi trầm mặc.

Cao Nhiên nói, “Em đau đầu quá.”

Phong Bắc nghiêm mặt, “Nhịn đi.”

Cao Nhiên mong mỏi nhìn người đàn ông một cách đáng thương, “Đau thật mà, cho em hai viên giảm đau đi.”

Phong Bắc trừng mắt nhìn.

Cao Nhiên nở nụ cười lấy lòng, nghe anh nói một câu, nụ cười trên mặt chậm rãi cứng lại.

Phong Bắc nói, Cao Nhiên, nhìn em một mình chấp hành nhiệm vụ thực sự rất đau khổ, đừng có lần sau nữa, em đừng ép anh giết em, rồi sau đó tự sát.

Triệu Tứ Hải gõ cửa tiến vào, phát hiện bầu không khí trong phòng bệnh có gì sai sai, bước chân của anh khựng lại, vào cũng không được, ra cũng không xong.

Phong Bắc thu lại cảm xúc trong mắt, “Cứu được người rồi à?”

Triệu Tứ Hải gật đầu, “Có điều chưa thoát khỏi nguy hiểm, người đứng đầu nhà họ Vương sẽ đến trong vòng năm phút nữa.”

“Cậu ở đây chăm sóc em ấy.” Phong Bắc đứng dậy đi ra ngoài.

Phong Bắc vừa đi, vai Cao Nhiên liền sụp xuống, mái đầu đen cúi gằm, trông đến là ủ rũ.

Triệu Tứ Hải nhìn cậu, nhớ tới con chó mực to đùng trong nhà, khi làm sai cũng tỏ ra y chang thế này, anh gợi chuyện, kể về nhiệm vụ độc lập đầu tiên là nằm vùng, ông trùm không tin, ném gói bột trắng ra trước mặt anh, anh chẳng còn cách nào, chỉ có thể kiên trì giả làm tên nghiện thò ngón tay chấm bột trắng cho vào trong miệng, xong việc liền kiếm cớ vào nhà vệ sinh móc họng nôn ra.

Cao Nhiên hỏi, “Nhiệm vụ có hoàn thành không?”

Gương mặt Triệu Tứ Hải xuất hiện ý cười, “Em đoán đi.”

Cao Nhiên nói, “Không hoàn thành.”

Triệu Tứ Hải gãi cằm, “Sao lại nói thế?”

Cao Nhiên liếc mắt nhìn Triệu Tứ Hải, “Dù anh đang cười, nhưng cơ mặt anh run một cách thiếu tự nhiên, cả người cũng thế, chứng tỏ anh cố ý ra vẻ thôi.”

Khóe miệng Triệu Tứ Hải giật giật.

Cao Nhiên cúi đầu rũ mi, “Em có hoàn thành, anh ấy cũng sẽ không vui.”

Triệu Tứ Hải dùng giọng người lớn nói, “Đội trưởng Phong là lo cho em thôi, sợ em gặp nguy hiểm.”

Cao Nhiên nói, “Làm cảnh sát, gặp nguy hiểm là chuyện rất bình thường mà.”

“Đúng, em nói không sai,” Triệu Tứ Hải tiếp lời, khuyên nhủ, “Chờ kinh nghiệm của em nhiều thêm chút, ảnh sẽ không lo đến rối bời vậy nữa đâu.”

Cao Nhiên không cho là vậy, “Không thể nào, qua năm năm, mười năm, thậm chí là hai mươi năm nữa, em làm nhiệm vụ, ảnh vẫn sẽ giống như ngày hôm nay thôi.”

Trong đầu Triệu Tứ Hải bật ra bốn từ, như anh như cha, đội trưởng Phong hẳn mâu thuẫn lắm đây, vừa muốn xem Cao Nhiên tự bay, vừa muốn giấu cậu ấy ở dưới cánh chim của mình, nói cho cùng vẫn là sợ mất đi.

Cảm giác này Triệu Tứ Hải có thể hiểu một chút, anh mới vừa cầu hôn người yêu, hạnh phúc muốn chết, hi vọng mỗi ngày trôi qua đều bình yên tốt đẹp.

“Lần trước đội trưởng Phong bị thương, trông em như trời sập tới nơi, còn dùng tay không nắm thủy tinh vỡ, cũng có khá hơn ảnh chút nào đâu, theo anh ấy mà, hai người ai cũng đừng nói ai, đều giống y như nhau, yêu đến chết đi sống lại, hận không thể kiếp sau, kiếp sau nữa còn ở bên nhau.”

Mặt Cao Nhiên nóng bừng, cậu đổi chủ đề, “Trường Hựu nhỡ mà có chuyện gì, khó mà bàn giao với nhà họ Vương lắm.”

Triệu Tứ Hải động viên, “Đội trưởng Phong có thể xử lý được.”

Mấy ngày sau, Vương Trường Hựu được chuyển từ phòng bệnh nặng xuống phòng bệnh bình thường, Cao Nhiên và Phong Bắc cùng đến thăm.

Nhà họ Vương là một gia tộc lớn, trắng đen đường nào cũng dùng được, không truy cứu Cao Nhiên, là do Phong Bắc đứng ra nói chuyện với ông cụ nhà họ Vương, huống chi chuyện này không thích hợp để công khai, thuộc về một món nợ đào hoa của tiểu thái tử gia mà.

Trong phòng bệnh có tiếng nói chuyện, y tá bị mấy câu của Vương Trường Hựu chọc cười, khiến cho mặt mũi xấu hổ đỏ tưng bừng.

“Biết phát tình, xem ra vài hôm nữa xuất viện được rồi.”

Vương Trường Hựu nghe tiếng cười nơi cửa, cậu ta cứng đờ, mặt lúng ta lúng túng nhìn Cao Nhiên, “Mày, mày tới thăm tao đấy à.”

Cao Nhiên đi qua ngắm nghía Vương Trường Hựu, trên đầu quấn mấy vòng băng gạc, chân bó thạch cao, tinh thần không tệ, “Lúc trước ở nhà Tưởng Tường hỗn loạn quá, tao chưa kịp hỏi, không phải mày ở nước ngoài sao? Tại sao lại về?”

“Hôm đó là ngày giỗ mẹ tao.”

Vương Trường Hựu cười lạnh, “Chẳng biết Tưởng Tường nghe ngóng thế nào, tao vừa bước xuống máy bay đã nhận được điện thoại của nó, căn chuẩn thật.”

Cao Nhiên liếc nhìn cẳng chân bó thạch cao của Vương Trường Hựu, vỗ một cái nhẹ hều, nửa đùa nửa thật, “Thời này món nợ phong lưu không dễ trả đâu, không cẩn thận là đền cả mạng luôn đấy, nếu sắp đính hôn thì sống thành thật đi.”

Vương Trường Hựu muốn nói lại thôi.

Hồi học đại học, cậu ta rất thích Cao Nhiên, bất kể là dáng người, tính cách, hay bề ngoài, đều phù hợp với tiêu chuẩn của cậu ta, cũng là lần đầu trong đời cậu ta ăn phải trái đắng.

Tâm tình thiếu niên quấy phá, Vương Trường Hựu không chịu bỏ cuộc, một mực quấn lấy Cao Nhiên, vẫn luôn không thực hiện được, càng ngăn càng hăng, giằng co với cậu, một ngày nọ biết trong lòng cậu có người, là một kẻ si tình, tâm tình rạo rực kia cũng chậm rãi biến mất, biến thành đồng tình.

Bởi lẽ một kẻ si tình càng dễ dàng bị tổn thương hơn, lại còn cam tâm tình nguyện, đáng thương biết bao.

Gã trai bao kia Vương Trường Hựu không ấn tượng mấy, cậu ta không phải một kẻ yêu được dài lâu, nhiều bạn giường lắm, không biết Tưởng Tường nói thật hay giả, lúc đó nghe được câu đó có phản ứng lớn đến vậy, chỉ đơn thuần là do hoảng hốt, sợ mất đi người anh em là Cao Nhiên mà thôi.

Vương Trường Hựu phát hiện trên nền nhà có một cái bóng, biết có người đi cùng Cao Nhiên qua đây, chính là vị đội trưởng đội hình sự kia, cậu ta biết, và cũng đã từng gặp rồi, còn cao hơn cả cậu ta nữa, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ chính trực, là một người lợi hại vô cùng.

“Cao Nhiên, chúng ta còn có thể làm anh em không?” Vương Trường Hựu trông ngóng.

Cao Nhiên cười bảo, “Xem chính mày.”

Vương Trường Hựu cũng bật cười, giọng nghẹn ngào, “Người anh em.”

Không lâu sau, một cô gái cao gầy đẹp đến nao lòng xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Cao Nhiên đoán được thân phận của cô gái này, cậu lễ phép mỉm cười.

Cô gái cũng cười đáp lại đầy hào phóng và cao quý.

Cao Nhiên bất chợt cảm thấy thương thay cho cô gái mới gặp lần đầu này, hôn nhân nào phải trò đùa, thực sự không phải.

Có lẽ Vương Trường Hựu sẽ quay đầu là bờ, có lẽ sẽ vĩnh viễn lang thang tiếp, đại khái ngay cả chính bản thân cậu ta cũng không biết tương lai sẽ phát triển như thế nào.

Cô gái đặt túi da xuống, khom người chỉnh lại cổ áo xộc xệch của Vương Trường Hựu, động tác rất đỗi dịu dàng, móng tay không sơn màu diêm dúa gì cả, sạch sẽ cực kì, màu hồng nhạt.

Cao Nhiên không tiện ngồi thêm nữa, cậu chào tạm biệt Vương Trường Hựu, “Giữ sức khỏe nhé.”

Vương Trường Hựu duỗi cổ ngó ra ngoài, thấy có một cánh tay đưa về phía Cao Nhiên, dìu cậu rời đi.

Cao Nhiên bị thương tay trái, có thể tự lo sinh hoạt hằng ngày được, cậu không nằm viện bao lâu đã xuất viện, không chịu nổi mùi đó.

Trên đường về, Phong Bắc đỗ xe ở trước chợ, “Em đợi trong xe đi, anh mua con gà mẹ.”

Cao Nhiên nhìn người đàn ông đầy nghi ngờ, “Anh biết gà trống với gà mái khác nhau thế nào không?”

Phong Bắc đưa qua ánh mắt ‘em tưởng anh ngu à’, “Gà mái không có mào.”

Cao Nhiên hỏi tiếp, “Thế anh biết gà mái với gà mẹ khác nhau chỗ nào không?”

Phong Bắc nghẹn lời.

Cao Nhiên nói, “Không biết chứ gì?”

Phong Bắc điều chỉnh sắc mặt, bình chân như vại, “Anh hỏi người bán gà.”

“Thế anh chờ đó mà bị lừa đi.” Cao Nhiên chậm rãi chém gió, “Bình thường người ta không bán gà mái đâu, còn phải đẻ trứng nữa, trong chợ hầu như toàn là gà trống thôi, anh thì hay rồi, không chỉ muốn mua gà mái, còn muốn mua gà mẹ, anh nằm mơ đấy à.”

Phong Bắc bị gà mái, gà trống, gà mẹ làm cho xoay mòng mòng, anh châm điếu thuốc, “Thời này làm gì có thứ gì không bán, chẳng qua là muốn đi cùng anh chứ gì? Được rồi, cho em đi cùng đấy.”

Cao Nhiên xuống xe, “Em bảo anh này, nếu muốn mua gà mẹ, phải xem chân gà, cựa càng dày càng già, mẹ em nói rồi, không chệch đi đâu được đâu, mẹ còn bảo lông gà mẹ không quá sáng…”

Cậu nói một hồi rồi im bặt.

Phong Bắc thở dài trong lòng, đứa nhỏ này nhớ mẹ rồi, anh có thể làm cha làm anh, nhưng không tài nào đóng vai một người mẹ được.

Bầu không khí trong chợ rất bẩn, trước mỗi sạp hàng đều có rất nhiều người, ồn ào hỗn loạn.

Cao Nhiên đi một đường mua một đường, Phong Bắc đi một đường trả tiền một đường, ai nhìn vào hai người họ đều tưởng là hai anh em, quan hệ thân thiết, chỉ là trông không giống nhau lắm thôi.

Phong Bắc vừa về nhà đã lăn vào bếp.

Cao Nhiên muốn tắm, cậu tìm túi ni lông bọc ngoài vết thương, vừa định bước vào nhà tắm đã bị Phong Bắc ôm lấy từ đằng sau, “Nhịn một chút hẵng, chờ anh chặt gà cho vào nồi rồi tắm cho em.”

“Anh cứ bận việc của anh đi.” Cao Nhiên nói, “Trước đó phải trụng gà đã, anh biết chứ?”

Phong Bắc thầm giật nảy mình, còn phải trụng gà nữa hả? Anh mặt không đỏ tim không đập nhanh nói dối, “Trụng gà ấy hả, biết chứ.”

Cao Nhiên rất hoài nghi liệu tối nay có uống được canh gà không đây.

Trước tiên Phong Bắc đi hầm con gà mẹ, vo gạo nấu cơm, rồi mới vào buồng tắm hầu hạ đứa nhỏ nhà mình, bận thì bận thật, nhưng phong phú.

Cao Nhiên ra khỏi buồng tắm là ngủ ngay, mệt bở hơi tai.

Lúc Triệu Tứ Hải đến, Phong Bắc đang ngậm điếu thuốc ngoài ban công giặt quần con cho Cao Nhiên, tay toàn bọt xà phòng, “Cậu đợi một chút, tôi giặt nốt đống quần áo còn lại đã.”

Đóng cửa thay giày, Triệu Tứ Hải ngửi thấy mùi canh gà, nuốt nước bọt đánh ực, tối nay có lộc ăn rồi, anh ra ban công, nhìn thấy chiếc áo khoác trong chậu, nhận ra là chiếc Cao Nhiên mặc hồi sáng nay, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên vi diệu cực kỳ.

Phong Bắc giặt xong quần con vắt khô rồi ném vào trong chậu, vừa thành thạo vừa nhanh nhẹn.

Triệu Tứ Hải khép miệng lại, ánh mắt lại không nhịn được quét qua người đội trưởng Phong, thật không ngờ còn có mặt đảm đang đến vậy.

Phong Bắc dập thuốc ném vào trong thùng rác, thả tay áo len xuống, “Có tình huống gì?”

Lúc này Triệu Tứ Hải mới báo cáo với anh, “Em đã điều tra địa điểm mà Tiểu Cao cung cấp, hôm qua đã đổi chủ sở hữu rồi, người không có nhà, bọn em không tiện đi thẳng vào lục soát, đồ của Tưởng Tường còn chưa cầm tới tay.”

“Đổi chủ rồi?” Phong Bắc nhíu mày, “Lai lịch thế nào? Điều tra hồ sơ chưa? Có vấn đề gì không?”

“Họ Tống, tên gì em quên mất rồi, anh đợi một chút, em xem lại.”

Triệu Tứ Hải lấy sổ ra lật lật, “Tống Mẫn.”