Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 166: Giả thuyết 0-1 thành lập

10:18 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 166: Giả thuyết 0-1 thành lập tại dưa leo tr. 

Phòng họp 201.

Trong lúc đợi mọi người đông đủ, ai nấy ngồi trên ghế đều có vẻ mặt nghiêm nghị.

Âu Oánh hướng mắt nhìn về phía Vương Phi Hàng, lại nhìn thành viên đội tuần tra phía sau Vương Phi Hàng, cô không thấy Lâm Dị.

Trước đó cũng có mấy cuộc họp Tần Châu không cho Lâm Dị tham gia, nhưng đó đều là họp phục bàn, Tần Châu có thể dựa vào góc nhìn của Lâm Dị để tự thuật. Nhưng hôm nay là họp khẩn cấp trọng đại cấp một, Tần Châu chưa bao giờ tổ chức một cuộc họp cấp cao như vậy khi còn đương chức.

Trước đây, các cuộc họp khẩn cấp trọng đại mà trường tổ chức chủ yếu là để thông báo về sự hi sinh của chủ tịch hội sinh viên. Bây giờ Tần Châu lại mở cuộc họp này, nhưng hắn vẫn còn sống sờ sờ.

Trường hợp khẩn cấp nào có thể tương tự được với sự hy sinh của chủ tịch hội sinh viên? Âu Oánh chỉ có thể nghĩ đến là quy tắc 0-1 thành lập.

Nhưng những người khác thì chưa chắc. Không nhiều người biết đến giả thuyết 0-1. Hầu hết những người trong cuộc chỉ coi giả thuyết 0-1 là một giả thuyết. Giả thuyết là giả thuyết, tin vào giả thuyết thì thực sự quá nực cười.

Lâm Dị cũng là một “nhân vật nổi tiếng” trong hội sinh viên. Bây giờ Lâm Dị không ở đây, đại đa số mọi người đều tự nhiên cho rằng Lâm Dị đã xảy ra chuyện.

Suy cho cùng, Lâm Dị là người đầu tiên sử dụng quy tắc tử vong của quái vật để tiêu diệt quái vật. Mới năm nhất, cậu là sinh viên nhỏ tuổi nhất trong hội sinh viên. Nửa học kỳ trôi qua, cậu đã loại bỏ quy tắc 7-7, quy tắc 2-6 và quy tắc 8-4. Đặc biệt là biểu hiện ở quy tắc 2-6 rất xuất sắc. Có thể nói, nếu không có cậu, hội sinh viên như một lần thay máu vậy.

Ngoài ba quy tắc này, cậu còn tiến vào quy tắc 16-8 và quy tắc 4-4, khám phá tuyến chính của thế giới quy tắc, cho phép hội sinh viên hoàn thành Nội Quy Trường, ngăn chặn thêm nhiều sinh viên bị thả xuống, bị cuốn vào.

Lần này Lâm Dị và Tần Châu rời khỏi trường đi tìm 21 bạn học ở bộ phận Mua Sắm. Mọi người cũng nghe bóng nghe gió, bọn họ nghe được một số tin đồn bát quái về Lâm Dị và Tần Châu, nếu Lâm Dị xảy ra chuyện, Tần Châu triệu tập mọi người để tổ chức cuộc họp khẩn cấp trọng đại cấp 1 cũng là hợp tình hợp lý.

Nhưng so với việc Tần Châu tổ chức cuộc họp khẩn cấp trọng đại cấp một cho Lâm Dị, điều họ để ý chính là chuyện đã xảy ra với Lâm Dị

Lâm Dị tính tình tốt, rất được lòng người, không ai muốn nghe tin xấu của cậu, đặc biệt là các thành viên tuần tra, tuy rằng bọn họ đã sớm quen với việc đồng đội của mình sẽ rời đi bất cứ lúc nào.

Nghe thấy âm thanh nói chuyện phía sau, Âu Oánh đi tới trước mặt Tần Châu, nhỏ giọng nói: “Anh Châu, Lâm Dị cảm thấy không thoải mái sao? Có thể cho em ấy kiên trì một chút, tham gia cuộc họp lần này không…”

Tần Châu siết chặt Nội Quy Trường, hằn một vết thật sâu lên trên tờ giấy, trầm mặc một lúc rồi dùng một câu hai nghĩa nói: “Em ấy không thích hợp.”

Lâm Dị thực sự không thích hợp để tham dự cuộc họp khẩn cấp lần này. Thứ nhất, Tần Châu có thể tưởng tượng ra Lâm Dị khi tham dự cuộc họp sẽ đứng ngồi không yên như thế nào. Thứ hai, thân phận của Lâm Dị vẫn là một bí ẩn, ý trên mặt chữ cũng không thích hợp.

Âu Oánh sửng sốt một lát, không hiểu: “Gì cơ?”

Tần Châu mở miệng thở dốc, nhưng cuối cùng một câu “né tránh quy tắc” vẫn chưa nói được ra, trực tiếp chuyển chủ đề, nhìn đồng hồ treo trên tường trong phòng họp, năm phút tập trung đã hết.

“Tất cả mọi người đều ở đây?”

“Em đảm bảo.” Âu Oánh nói.

Mặc dù cuộc họp khẩn cấp cấp một không yêu cầu mọi thành viên của hội sinh viên tham gia nhưng nó cũng dành cho tất cả các bộ phận của hội sinh viên, ngay cả các bộ phận như bộ phận hậu cần cũng phải tham dự cuộc họp này. Chẳng qua là vì trách nhiệm của các bộ phận, người tham dự cuộc họp đều phải có trưởng và phó bộ phận đó.

Hai phút tiếp theo, các bộ phận báo cáo cho Âu Oánh sự có mặt của nhân viên.

Âu Oánh kiểm kê xong, nhìn Tần Châu, nghiêm túc nói: “Chủ tịch, mọi người đã đông đủ.”

Sau đó, Tần Châu ngước mắt nhìn về phía mênh mông một mảnh người.

Theo ánh mắt của Tần Châu, phòng họp trở nên yên tĩnh. Bất cứ ai có thể tham gia cuộc họp khẩn cấp trọng đại cấp một đều hiểu tầm quan trọng của cuộc họp này. Mọi người đều tự giác im lặng, trong lòng ít nhiều gì cũng trở nên căng thẳng.

Tần Châu thở ra một hơi, trịnh trọng nói: “Giả thuyết 0-1 được đàn anh Lục nhắc đến. Nội dung là toàn bộ trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên được coi là một thế giới Quy Tắc, mệnh danh trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên là “Thế giới Quy Tắc 0-1”. Lựa chọn bạn và tôi đến ngôi trường này, tên là “Quái vật 0-1″.”

“Hiện tại tôi tuyên bố, giả thuyết 0-1 thành lập.”

——

“Anh Lâm Dị, sao anh lại không tham gia cuộc họp lần này vậy?”

Trong căng tin, Trình Dương cái hay không nói, đi nói cái dở.

Không phải cậu ta không có mắt nhìn, chỉ là cậu ta thực sự không thể hiểu tại sao ở cuộc họp toàn thể nhân viên này lại loại bỏ Lâm Dị, mà Lâm Dị cũng không phải là vì bộ dáng bị trọng thương mà buộc phải vắng mặt.

Lâm Dị bóc vỏ trứng luộc nước trà trong tay, Trình Dương gọi cậu: “Anh Lâm Dị?”

“A?” Lâm Dị phản ứng lại: “Gọi tôi à?”

Trình Dương nhìn chằm chằm Lâm Dị một hồi, nhìn ra vẻ cô đơn trên mặt Lâm Dị, “Anh cãi nhau với… chủ tịch Tần sao?”

Kỳ thực Trình Dương cảm thấy lý do này rất buồn cười, Tần Châu làm gì có khả năng loại bỏ Lâm Dị ra khỏi cuộc họp chỉ vì hai người cãi nhau chứ.

Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, Trình Dương vắt óc suy nghĩ mãi cũng không có cách nào nghĩ ra được. Mà theo lẽ thường, Lâm Dị vì Tần Châu theo ra khỏi trường học, hai người cùng nhau trải qua sinh tử, giây phút cuối cùng trở lại trường học đầy mạo hiểm như vậy, có thể trực tiếp thúc đẩy tình cảm của cặp đôi trẻ lên cao trào, vì cớ gì mà ngược lại còn cãi nhau nữa?

Lâm Dị tiếp tục bóc trứng, lắc đầu: “Không có.”

“Tôi chỉ là…” Lâm Dị suy nghĩ một chút, lại không nghĩ ra được lý lẽ nào thuyết phục được Trình Dương, cũng như thuyết phục chính mình, cuối cùng cậu rầu rĩ nói: “Tự bản thân tôi không muốn tham gia.”

Trình Dương còn chưa kịp hỏi tại sao, cậu lại nói trước một bước: “Không vì lý do gì cả, chỉ là không muốn đi thôi, có hơi mệt.”

Trình Dương: “Ồ.”

Quả nhiên, ngay cả Trình Dương cậu cũng không có biện pháp thuyết phục, Lâm Dị ủ rũ nói: “Không tin thì thôi vậy.”

“…” Trình Dương nói: “Tôi có nói không tin đâu?”

Lâm Dị oán giận: “Nhìn mặt là biết.”

Trình Dương: “…Xin lỗi nhé.”

Biết Lâm Dị và Tần Châu chắc chắn đã xảy ra vấn đề, Trình Dương muốn hỏi rõ ràng để giúp Lâm Dị tìm ra giải pháp, nhưng thấy bộ dáng Lâm Dị không muốn nhiều lời, Trình Dương cũng không dám hỏi thêm vấn đề gì, sợ vạ miệng vài câu lại chọc Lâm Dị khóc.

“Trứng luộc nước trà của anh nguội rồi, để người anh em này đãi anh phần khác ấm hơn.” Trình Dương nói.

Sợ Lâm Dị từ chối, Trình Dương nhanh chóng đứng dậy, lấy thẻ trường của mình quét cho Lâm Dị một phần trứng luộc nước trà.

Lâm Dị không kịp ngăn cản, cậu cũng không có tâm trạng đi ngăn cản, tiếp tục chọc chọc quả trứng trong tay.

“Biết tin gì chưa, tối nay vừa mở họp khẩn cấp trọng đại cấp 1 đấy.”

“Đờ mờ? Chủ tịch xảy ra chuyện à? Nghe nói trước đó chủ tịch rời khỏi trường mà.”

“Câm, câm, câm, nói bậy gì thế, chủ tịch không sao cả.”

“Thế sao lại đột nhiên tổ chức họp khẩn cấp trọng đại cấp một? Đây là cuộc họp cấp cao nhất mà?”

“Tôi đoán là chắc phải liên quan gì đó đến việc chủ tịch rời khỏi trường. Nghe bảo chủ tịch một giây trước vừa vào trường, giây sau liền triển khai họp luôn đấy.”

Hai thành viên của hội sinh viên hoàn thành xong nhiệm vụ đến căng tin dùng bữa, nhưng họ không nhận ra Lâm Dị vì Lâm Dị cúi đầu. Lúc này trong căng tin không có người, bọn họ lo nói chuyện nên đi lướt qua Lâm Dị.

Lâm Dị ngẩng đầu nhìn hai người này.

“Chẳng lẽ là tìm được biện pháp rời khỏi đây rồi?” Một người trong số họ ngạc nhiên.

“Tôi cảm thấy không phải đây, nghe nói lần này chủ tịch trở về vẻ mặt rất khó coi.” Một người khác lắc đầu nói: “Rời khỏi trường nào có dễ dàng như vậy, đối với chúng ta, sống lâu thêm một ngày đã là quá tốt rồi.”

“Thế nguyên nhân là gì?” Người này khó hiểu: “Hay là có người ở cấp trên xảy ra chuyện rồi không? Nhưng lúc anh La Diệc qua đời làm gì triển khai họp cấp cao nhất nhỉ.”

“Cậu cứ há mồm ra là lại nói xúi quẩy thế à?” Người trả lời nói: “Chắc là bộ trưởng bộ phận Mua Sắm và bộ trưởng bộ phận hậu cần làm ăn thất trách. Nghe nói vì lần sơ suất này, 21 người bên bộ phận Mua Sắm chỉ trở về được một nửa thôi đấy.”

Bộ phận Hậu cần luôn là bộ phận có ít thương vong nhất. Con số này đủ để khiến người khác chấn động tiếc hận.

Lâm Dị cứ nhìn bọn họ, vốn là muốn tự an ủi mình, cũng có thành viên của hội sinh viên không tham dự cuộc họp lần này, cậu không phải ngoại lệ. Nhưng dần dần cậu bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của bọn họ.

Trình Dương mua xong trứng luộc nước trà rồi trở về lúc nào cũng không biết.

Hai người kia mua đồ ăn xong, tìm một chỗ ngồi xuống.

“Thì ra là vậy, khó trách chủ tịch muốn mở họp, 21 người chỉ còn lại một nửa, bọn họ gặp phải loại chuyện nguy hiểm gì vậy chứ?”

“Cụ thể thì tôi không biết, chỉ biết là bọn họ hình như mất liên lạc ở gần phố Kim Mã.”

“Phố Kim Mã? Không phải là phố quán bar à? Trường cấm rượu mà. Sao sinh viên bộ phận Mua Sắm lại đến phố quán bar làm gì?”

“Cậu không phải người bản địa hả? Bên cạnh phố Kim Mã là phố Tân Hoa, phố điện thoại di động đấy. Là giúp anh Tung nhập hàng. Trường mình vẫn có nhu cầu về điện thoại mà. Nghe nói lần cuối cùng anh Tung liên hệ với người bên bộ phận Mua Sắm, anh Tung yêu cầu họ mua MP4 nữa, nói là lúc điền đơn nhu cầu quên mất.”

Lâm Dị bỗng nhiên giật mình.

Trình Dương bị phản ứng của Lâm Dị doạ sợ: “Sao… sao thế?”

Lâm Dị lẩm bẩm: “MP4, MP4.”

Cậu nhớ ra rồi, lúc cậu tìm Trần Tung để lấy lại MP4, điện thoại của Trần Tung vẫn còn sáng.

Cậu nhắm mắt lại, cố hết sức nhớ lại màn hình điện thoại đặt trên tủ điện thoại di động lúc ấy. Trên đó có ID người gọi.

A!

Cậu nhớ tới, là Tần Châu.

Trần Tung đang nói chuyện điện thoại với Tần Châu.

Năng lực trinh thám của Lâm Dị không kém. Cậu dường như có thể dựa vào đôi câu vài lời ở đây để suy đoán toàn cảnh câu chuyện.

Khi bước vào thế giới Quy Tắc 8-4, MP4 và điện thoại của cậu bị rơi ra khỏi túi nên chúng được gửi tới cho Trần Tung kiểm tu.

Trong quá trình kiểm tu, sao Trần Tung lại có thể không khởi động MP4 được chứ? Chắc chắn là đã nghe thấy âm thanh cậu ghi ở trong MP4.

Loại âm thanh đó xác thật sẽ khiến mọi người hiểu lầm là MP4 xuất hiện vấn đề.

Nhưng hiện tại không có nhiều người sử dụng MP4. Trần Tung có kho điện thoại di động nhưng không có kho MP4. Tần Châu mua cho cậu một chiếc điện thoại mới, làm sao hắn có thể bỏ qua một chiếc MP4 “bị hỏng” được.

Cho nên, nhiệm vụ mua MP4 được bổ sung thêm vào danh sách mua hàng của sinh viên bộ phận Mua Sắm.

Lâm Dị bỗng nhiên không thở nổi.

Rốt cuộc có phải người của bộ phận Mua Sắm vì cậu mà băng qua phố Kim Mã để đến phố Tân Hoa hay không, tạm thời vẫn còn phải tranh luận thêm. Mặc dù nhiều lần tự nhủ không nên nghĩ tới nữa, nhưng nỗi áy náy trong lòng Lâm Dị dâng lên khiến cậu không thể lảng tránh vấn đề này.

Kết quả là vấn đề này lại dẫn đến nhiều vấn đề khác. Tên cậu là Lâm Dị, chính cậu cũng chẳng thể phủ nhận rằng cậu không có quan hệ với 0-1.

Nơi này là trường đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên, tất cả mọi người ở đây đều là đối tượng hãm hại của 0-1…

Có Tần Châu, có Âu Oánh, có Trình Dương, có Nhậm Lê, có La Diệc, thầy cố vấn và giảng viên phụ đạo các khoa.

Có Viên Viện, còn có Lâm Quyến.

Cậu nhìn xung quanh, bao gồm cả hai người đang nói chuyện, cùng các nhân viên làm việc trong căng tin.

Giảng viên và sinh viên toàn trường đều là người bị hại.

Trình Dương lo lắng: “Anh Lâm Dị, anh sao vậy?”

Lâm Dị nhìn Trình Dương bóc vỏ trứng luộc nước trà, nhìn nhìn, cậu đột nhiên xoa mặt: “Xin lỗi.”

Trình Dương khó hiểu: “Xin lỗi cái gì?”

Lâm Dị không mở miệng được, chỉ có thể vô cùng gian nan nói: “Tôi không xứng ăn trứng luộc nước trà.”

Trình Dương: “Hả? Anh nói cái gì vậy? Chỉ là một quả trứng luộc nước trà thôi mà, đáng mấy đồng bạc đâu.” Phát hiện cảm xúc của Lâm Dị không đúng, Trình Dương an ủi cậu: “Đừng bảo là anh nhớ thương bánh kếp nhân cua đấy nhá? Đợi tới kỳ nghỉ đông, chúng ta xin ra khỏi trường, tôi mời anh ăn, ăn một trăm nghìn cái luôn, anh đây nhiều tiền mà.”

“Tôi… tôi đi yên tĩnh một chút.” Lâm Dị vội vàng ném lời này lại, bỏ chạy.

Trình Dương không ngờ Lâm Dị lại đột nhiên sẽ chạy trốn, đợi đến lúc cậu ta kịp phản ứng đuổi theo, bóng dáng Lâm Dị đã mất tăm.

Trình Dương chỉ có thể hét lớn trong màn đêm rộng lớn: “Anh Lâm Dị, tôi ở phòng ngủ đợi anh trở về.”

Lâm Dị nghe thấy giọng nói của Trình Dương, bước chân chạy trốn nhanh hơn.

Bản thân cậu cũng không biết mình đã chạy bao lâu, càng không biết chính mình đã chạy bao xa, đợi đến khi cậu lấy lại tinh thần, cậu mới phát hiện mình đã ở bên ngoài phòng ngủ của Tần Châu.

Cậu đứng ở cửa phòng, bởi vì cậu và Tần Châu rời đi gấp nên cửa phòng vẫn chưa đóng.

Lâm Dị đưa tay đóng cửa lại cho Tần Châu, sau đó xoay người rời đi.

Đi được hai bước, cậu đổi hướng, đẩy cửa ra.

Cuộc họp khẩn cấp lần này, Lâm Dị rất rõ ràng Tần Châu muốn tuyên bố cái gì.

Cậu không thể ngăn cản Tần Châu, đây là chức trách của Tần Châu, mặc dù cậu có cảm giác mãnh liệt rằng, sau cuộc họp lần này, cậu có thể trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận. Nhưng cậu xứng đáng mà, ai bảo cậu lại có liên quan đến 0-1 chứ?

Trước đó cậu không nói, là vì cậu ích kỷ, chẳng lẽ giờ lại không cho những người bị hại công khai lên án mình sao?

Đồ đạc trong phòng vẫn chưa được dọn dẹp, đồ ăn thừa bọn họ ăn vẫn còn ở trên bàn.

Lâm Dị nhìn chằm chằm cái bàn, lại nhìn hai chiếc giường trong phòng ngủ, Tần Châu đã nói, một trong số đó là dành cho cậu.

Lâm Dị không dám ngồi lên giường của Tần Châu, cậu ngồi ở chiếc giường mà Tần Châu nói là cho cậu.

Ngồi được một lúc, dòng suy nghĩ miên man bị tiếng rung điện thoại gián đoạn.

Là Trình Dương gọi tới, Lâm Dị nhanh chóng trả lời điện thoại, tâm trạng mất kiểm soát vừa rồi của cậu sẽ khiến Trình Dương sợ hãi nên cậu phải nhanh chóng nói cho Trình Dương một tiếng, tránh để Trình Dương lo lắng.

Trình Dương hỏi cậu ở đâu.

Lâm Dị nói đúng sự thật, cậu nói cậu đang ở ký túc xá dành cho sinh viên năm cuối.

Trình Dương nói: “Anh Lâm Dị, anh không nói dối đâu đúng không?”

Lâm Dị nghẹn lại.

Trình Dương bổ sung: “Vậy anh cứ ở phòng của chủ tịch đi, bên ngoài đột nhiên mưa to, còn có sấm sét nữa, muốn quay về thì cứ alo tôi, tôi qua đưa ô cho anh.”

Lâm Dị nhỏ giọng “ừm”.

Trời mưa sét đánh, Lâm Dị không biết liệu đó có phải là bản chất xấu xa của quái vật 0-1 hay không, dù sao ngôi trường này cũng là thế giới của nó, việc kiểm soát thời tiết thì có bao đơn giản.

Quái vật 0-1 như đang cười nhạo cậu.

Cũng không đúng, Lâm Dị đột nhiên nghĩ tới bộ phim truyền hình mình từng xem, nữ chính trong phim truyền hình chính là Tiểu Long Nữ, tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới, khi tâm trạng cô không tốt thì bầu trời liền đổ mưa sấm sét.

Lâm Dị liên tưởng đến chính mình, giễu cợt nghĩ.

Không thể nào chứ, kiêu ngạo vậy sao?

Chẳng lẽ bây giờ tâm trạng cậu không tốt, cho nên nơi này mới đổ mưa sét đánh?

Nếu đúng như vậy, khả năng là cậu thực sự có mối liên hệ chặt chẽ với quái vật 0-1.

Lâm Dị không tin, đi đến bên cửa sổ, mở ra, nhìn bên ngoài trời mưa to như trút nước.

Cậu cố gắng bình tĩnh lại, muốn kiểm tra xem thời tiết trong khuôn viên trường có thực sự thay đổi theo tâm trạng của mình hay không.

Chỉ là tâm trạng đã hạ xuống mức cực điểm, muốn khiến tinh thần vui lên có hơi khó khăn.

Lâm Dị hát, nhưng hát hết một bài tâm trạng cũng không khá hơn chút nào.

Cậu suy nghĩ có nên ngủ không, ngủ rồi sẽ không có tâm trạng chán nản như vậy nữa, lúc tỉnh dậy cậu sẽ hỏi Trình Dương thời tiết chuyển từ mưa to sang nắng ấm gì đó là có thể nhận được câu trả lời rồi.

Nghĩ đến đây, Lâm Dị cởi giày, chuẩn bị rửa chân rồi đi ngủ.

Lúc đến gần vòi nước, cậu lại nghĩ đến việc hạn chế dùng nước, vì thế cậu tựa người lên bậu cửa sổ, duỗi một chân ra.

Trời mưa mà, là tự nhiên.

Trong lúc rửa, cậu cảm thấy mình thật buồn cười nhưng lại không cười nổi.

Rửa xong, cậu lau chân khô ráo rồi trở lại giường, ngoan ngoãn nằm xuống nhắm mắt ngủ.

Xoay người.

Mẹ nó đờ mờ, Lâm Dị trong lòng chửi tục một câu.

Vốn đã khó ngủ rồi, bây giờ tâm trạng còn trùng xuống khiến càng thêm khó ngủ nữa.

Cậu bất đắc dĩ lấy chiếc MP4 trong túi ra, đeo tai nghe vào tai.

Cậu tăng âm lượng.

MP4 chất lượng kém cùng chiếc tai nghe chất lượng kém chặn lại thính giác của cậu, cũng tạo nên âm thanh yếu ớt vang lên trong phòng ngủ.

Lúc Tần Châu trở lại ký túc xá, hắn nghe thấy âm thanh từ tai nghe của Lâm Dị.

Sau đó hắn nhìn thấy Lâm Dị cuộn tròn mình trên chiếc giường đơn.

Hắn bước đến bên cửa sổ, hút một điếu thuốc xong, đóng cửa sổ lại.

Sau đó hắn đứng ở trước mặt Lâm Dị, nhìn chằm chằm Lâm Dị.

Mí mắt của Lâm Dị hơi run lên, chứng tỏ Lâm Dị chưa ngủ.

Tần Châu tháo tai nghe ra khỏi tai Lâm Dị. Động tác này cũng không “đánh thức” Lâm Dị.

Hắn nằm xuống, xoay cơ thể Lâm Dị đối diện với mình.

“Nhóc thiên tài.” Trong cuộc họp Tần Châu đã phải nói rất nhiều, thanh âm hắn khàn khàn, “Em đang run.”

Thật lâu sau, từ trong yết hầu của Lâm Dị phát ra một tiếng “ừm”, nhưng vẫn không mở mắt.

Tần Châu nói: “Âm thanh quá lớn, không tốt cho tai.”

Nghe vậy, Lâm Dị nhắm mắt mò mẫm chiếc MP4, chuẩn bị giảm âm lượng xuống.

Nhưng Tần Châu lại tháo tai nghe bên tai kia ra, tiếng “cạc cạc cạc” cũng biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng bản thân và Tần Châu hít thở.

Lâm Dị nghe thấy Tần Châu nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe được.”

Lâm Dị lại càng dùng sức cuộn tròn mình, cơ thể run rẩy nhiều hơn trước một chút.

Tần Châu nói: “Có lạnh không?”

Sau đó chuẩn bị đắp chăn cho Lâm Dị.

Lâm Dị túm lấy quần áo của hắn, vẫn nhắm chặt mắt như cũ: “Em không lạnh, em sợ.”

“Tần Châu.”

Lần đầu tiên Lâm Dị gọi tên Tần Châu: “Cuộc họp kết thúc, hội sinh viên đã thảo luận xong biện pháp đối phó với em rồi ạ? Anh chị sẽ giết em sao? Hay giam em lại? Những người khác thì sao, bọn họ biết đến sự kỳ quái của em chưa ạ? Chị Âu Oánh, đội trưởng Vương, anh Nhậm Lê có phải đều căm hận em không?

“Em mở mắt ra.” Tần Châu nói.

Lâm Dị vẫn nhắm hai mắt như cũ, dùng sự im lặng biểu thị sự không phối hợp.

“Mở mắt ra, nhìn tôi.” Tần Châu nói: “Tôi cho em đáp án.”

Lâm Dị siết chặt góc áo của Tần Châu, cậu do dự mà giãy giụa, mở mắt.

Tần Châu bị mắc mưa, người hắn ướt nhẹp, tóc cũng ướt đẫm, khoảnh khắc cậu mở mắt nhìn thấy hắn rõ ràng, Tần Châu hôn lên trán cậu, khàn giọng nói: “Cuộc họp chỉ tuyên bố giả thuyết 0-1 thành lập.”

“Tôi không giết em, cũng không giam em lại. Đổi lại nếu là Âu Oánh, hay Vương Phi Hàng, bọn họ cũng sẽ không làm như vậy với em. Em biết tại sao không? Bởi vì bọn tôi có mắt, có thể thấy em tốt như thế nào.”

Lâm Dị sửng sốt, mất thật lâu mới tìm lại được thanh âm của chính mình: “Lỡ như thì sao ạ, cứ coi như không phải… thì em cũng có quan hệ với quái vật 0-1 mà anh. Rốt cuộc em là con người hay quái vật, bản thân em cũng không biết nữa. Em vẫn đang… vẫn đang tìm đáp án, em vẫn chưa tìm được.”

Tần Châu nói: “Tôi cùng em tìm.”

Lần này Lâm Dị sửng sốt triệt để.

Một lúc lâu sau, Lâm Dị đột nhiên ôm lấy Tần Châu, gắt gao siết chặt hắn: “Đành anh, em thích anh.”

“Nếu đáp án tìm được là kết quả tệ nhất, em cam đoan, em sẽ không làm anh khó xử đâu! Nhất định sẽ không, xin anh hãy tin em.”