Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 201: Quái vật 0-1

10:19 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 201: Quái vật 0-1 tại dưa leo tr. 

Đối với câu hỏi của Trương Duy, Tần Châu hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”

Trương Duy sửng sốt một lát, ánh mắt Tần Châu nhìn cậu có chút thâm ý, giọng điệu cũng có chút nghiêm túc.

Trình Dương cũng nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, Nhậm Lê ở bên cạnh nói: “cuối cùng cũng”, Trình Dương nghẹn lại có chút không phục, Nhậm Lê liếc mắt một cái, để Trình Dương chịu phục, cậu ta phản ứng chậm, trước đó cậu ta không cho rằng Trương Duy có vấn đề, đến khi Tần Châu hỏi mới phát hiện ra.

Đi theo bọn họ xuất hiện trong ngôi sao này, lại là người đầu tiên phát hiện gợn sóng có thể xuyên qua, rất khó để không nghi ngờ Trương Duy đang dẫn dắt bọn họ.

Dù sao trong nhóm bọn họ có Tần Châu, lúc ở thế giới Quy Tắc 1-3, có thể nhìn ra được, quái vật 0-1 không thích Tần Châu, đương nhiên cũng sẽ không thích bọn họ.

Cho nên, quái vật 0-1 rất có khả năng bám vào người tham gia, đi theo bọn họ, chờ thời cơ để giết chết bọn họ.

Cả bốn người nhìn về phía Trương Duy, chờ đợi câu trả lời của Trương Duy.

Trương Duy đột nhiên cảm thấy lo lắng, nhưng không phải lo lắng vì bị phát hiện đuôi cáo, mà cảm giác căng thẳng giống như giáo viên đang hỏi bài học sinh hơn.

Cậu không dám nói bậy, thành thật nói: “Chủ tịch, em không biết…”

Dường như không có khe hở trong đáp án. Như thể đã biết câu trả lời của Trương Duy, Tần Châu mở miệng: “Nói bừa đi.”

Trương Duy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em nghĩ nơi em vừa bước vào là thật, còn nơi này là giả.”

Vương Phi Hàng hỏi: “Vì sao?”

Trương Duy lập tức nói: “Đội trưởng Vương, em nói bừa á.”

Vương Phi Hàng nói: “Nói bừa thì cũng phải có nguyên nhân để cậu lựa chọn nói, nguyên nhân vì sao, nói bừa đi.”

Trương Duy liếc nhìn Vương Phi Hàng, lại nhìn Tần Châu, nói: “Chủ tịch, đội trưởng Vương, em nói bừa tiếp nha.”

Cậu tỏ vẻ xấu hổ nói: “Vừa rồi bạn học Nhậm Lê nhắc đến “ký ức chân thật” và “ký ức hoang tưởng”. Từ “hoang tưởng” là một từ YY không dễ nghe, em nghĩ YY là một loại từ tự an ủi, bình thường YY là để chỉ những đồ vật thường không thể có được. Trong hai đoạn ký ức, ở đoạn ký ức kia cậu bé không có tào phớ để ăn, còn ở đây thì được, cho nên em mới nghĩ rằng nơi này là giả.”

Trình Dương cảm thấy Trương Duy nói đúng, nhưng nhìn thấy sự im lặng của ba người có chỉ số IQ cao hơn mình, Trình Dương không dám nói gì.

Cậu nói xong, xung quanh trở nên trầm mặc, vội vàng bổ sung: “Em thực sự nói bừa thôi mà…”

Tần Châu “ừm” một tiếng, nói: “Giống với suy nghĩ của tôi.”

Nói xong, hắn hỏi những người khác: “Mấy cậu nghĩ thế nào?”

Hiện tại bọn họ phải đưa ra lựa chọn.

Chọn một trong hai, một nửa xác suất sống sót, một nửa xác suất tử vong.

Kỳ thực manh mối trước mặt, Tần Châu rất ít khi hỏi ý kiến ​​của những người tham gia. Vương Phi Hàng biết ý nghĩa khi Tần Châu hỏi vậy, liền thuận theo: “Không khác lắm, em cũng nghĩ thế.”

Nhậm Lê gật đầu.

Trương Duy thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận hỏi: “Chủ tịch, bây giờ chúng ta… đi qua ạ?”

Gợn sóng trước mặt bọn họ ngày càng mờ nhạt dần, dường như chỉ giây tiếp theo thôi sẽ hoàn toàn biến mất.

Tần Châu đang muốn nói chuyện, xa xa có tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Mọi người nhìn thấy bà ngoại dẫn cậu bé về phía bọn họ, Tần Châu lạnh giọng: “Đi mau!”

Hắn kéo Trương Duy, đẩy Trương Duy về phía gợn sóng. Nhậm Lê cũng kéo Trình Dương, Trình Dương mới tiến vào một nửa, quay đầu nhìn lại.

Bà ngoại cách bọn họ càng ngày càng gần, toàn thân bà giống như người sói biến hình vào ngày trăng rằm, cơ thể bà dần nở ra, quần áo bị xé toạc.

Cậu bé được bà ngoại bế ngước nhìn họ, khuôn mặt vô cảm lộ qua nụ cười quỷ dị.

“Đệt mẹ.” Trình Dương giật mình, vội vàng lao vào trong gợn sóng, túm lấy Nhậm Lê còn chưa kịp buông tay, kéo Nhậm Lê vào trong.

Chỉ còn lại Vương Phi Hàng và Tần Châu ở bên ngoài gợn sóng, bước chân hướng về phía bọn họ càng lúc càng nhanh, dường như chẳng có khiêm nhượng thời gian gì nữa. Tần Châu ra hiệu cho Vương Phi Hàng nhanh chóng, Vương Phi Hàng vội vàng tiến vào. Tần Châu ngay sau đó tiến trong gợn sóng.

Theo sau họ là một bàn tay thô tráng như dã thú, cũng xuyên qua gợn sóng. Nghĩ thôi cũng biết, nếu bọn họ không nhanh chóng trốn thoát, bọn họ đã bị bàn tay này tóm lấy, sau đó bị túm từ ký ức chân thật sang ký ức hoang tưởng rồi bị xé nát.

Cũng may, vào thời điểm cuối cùng khi bọn họ tiến vào gợn sóng, bàn tay to kia cũng chỉ túm được không trung, không túm được gì bèn thu tay về, sau đó gợn sóng hoàn toàn biến mất.

Thành công trở lại ký ức chân thật, mọi người thở dốc nghỉ ngơi tại chỗ.

Tần Châu liếc nhìn Trương Duy, sắc mặt của Trương Duy có chút khó coi, dường như là bị bàn tay kia dọa sợ.

Hắn hỏi: “Lần đầu tiến vào thế giới Quy Tắc?”

Trương Duy tát mét mặt mày gật đầu.

Cho dù biết Đại học Kỹ Thuật Phi Tự Nhiên không bình thường, cũng biết các sinh viên của trường ăn bữa hôm lo bữa mai, càng biết thế giới Quy Tắc có quái vật Quy Tắc, nhưng lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy quái vật như vậy, Trương Duy vẫn bị doạ sợ.

Tần Châu cũng không an ủi, chỉ hỏi: “Nhát gan như vậy sao còn tới đây?”

Trương Duy nuốt nước bọt sợ hãi: “Em… em không muốn bỏ lỡ cơ hội rời đi lần này.”

Tần Châu không tỏ ý kiến, lại nói: “Tôi nhớ trong số 167 người, không chỉ có mỗi cậu ở ban Hậu Cần.”

Trương Duy không nghe được Tần Châu có ý gì, gật đầu nói: “Đúng ạ.”

Tần Châu không nói gì nữa, ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Sắc trời đã hoàn toàn ảm đạm, vầng trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời đêm, thỉnh thoảng lại xuất hiện những đám sương tựa như mây khói lặng lẽ chuyển động trước ánh trăng.

Vương Phi Hàng nói: “Anh Châu, có đi Bắc Uyển không?”

Nhậm Lê và Trình Dương cũng nhìn về phía Tần Châu, chờ đợi câu trả lời của Tần Châu.

Tuy bọn họ đã trở về ký ức chân thật nhưng hiện tại đã không còn ở trạng thái linh hồn như ban ngày nữa.. Họ đã có thực thể, điều này có nghĩa bọn họ có thể bị người trong ký ức phát hiện, có khả năng sẽ kích hoạt một loạt hiệu ứng bươm bướm, sau khi thực thể hoá, bọn họ có thể bóp méo ký ức chân thật. Như vậy, ký ức chân thật không chừng cũng bởi vì cốt truyện bị bóp méo mà trở thành ký ức giả dối.

Nhưng ở dị không gian còn có vô số ngôi sao đại diện cho ký ức, tất nhiên cũng có nhiều thật giả cần bọn họ phân biệt. Bây giờ bọn họ đang ở trong ký ức chân thật, hiểu biết thêm về cậu bé sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho việc phân biệt ký ức về sau.

Tần Châu nói: “Đi xem thử.”

Cuộc sống về đêm của 50 năm trước không thể so với hiện tại, trên con đường nơi họ đang đứng hiện tại không có người, hơn nữa hầu hết đèn đều đã tắt, mặt đường chỉ còn lại vệt ánh trăng mờ nhạt.

Đêm khuya tĩnh lặng, bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút, như vậy có thể tránh được nguy cơ bị phát hiện.

Mọi người không phản đối, đi về phía Bắc Uyển, lúc đi đến Bắc Uyển, Tần Châu chỉ vào một góc khuất, hắn không cần Trương Duy đi theo, lại để người ở lại trông coi Trương Duy, là Nhậm Lê và Trình Dương ở lại.

Sau đó Tần Châu và Vương Phi Hàng đột nhập vào nhà cậu bé.

Trong nhà cậu bé cũng là một mảnh yên tĩnh, dường như đều đã ngủ say.

Bọn họ không thể lẻn vào phòng để xem, như vậy quá mạo hiểm, thế là lại nhảy ra.

Thế nhưng, hai người lại không đi tới nơi nhóm Nhậm Lê đang ở, mà thay vào đó là đi đến một nơi tương đối kín đáo không có người, chờ bình minh hoặc tình huống khác xảy ra.

Vương Phi Hàng thấp giọng nói: “Anh Châu, anh nói xem Trương Duy có phải không cẩn thận rơi vào gợn sóng không?”

Tần Châu nói: “Cậu ta biểu hiện ra là như vậy.”

Chính Trương Duy là người đã phát hiện ra gợn sóng có động thiên, thoạt nhìn là dẫn dắt bọn họ từ ký ức chân thật đến ký ức hoang tưởng, cho nên Tần Châu đã hỏi ý Trương Duy, nhưng câu trả lời của Trương Duy lại không có vấn đề.

Vương Phi Hàng nghe Tần Châu nói thì ngộ ra Tần Châu vẫn còn nghi ngờ Trương Duy, thắc mắc nguyên nhân Tần Châu lại nghi ngờ Trương Duy: “Bởi vì cậu ta cư xử bình thường, cho nên mới không bình thường?”

“Thế thì không phải.” Tần Châu nói: “Cậu ta vẫn không giải thích được vì sao lại tiến vào nơi này.”

Vương Phi Hàng suy nghĩ một chút: “Đúng vậy, cậu ta không phải người duy nhất trong ban Hậu Cần, hẳn là phải lập nhóm với người quen mới đúng, nhưng quái vật 0-1 lại dễ dàng để chúng ta phát hiện ra như vậy à? “

Tần Châu: “Anh đâu khẳng định là quái vật 0-1.”

Vương Phi Hàng bối rối: “Không phải quái vật 0-1? Vậy thì là gì?”

Anh nghĩ tới con quái vật khiêu khích nào đó trong Nội Quy Trường: “Chẳng lẽ là quái vật 1-3 hả.”

Tần Châu cau mày: “1-3 chính là 1-3, đừng thêm từ “quái vật” vào.”

Vương Phi Hàng: “???”

Ban đêm trôi qua rất nhanh, mặt trăng lặn mặt trời mọc cũng rất nhanh, khi bình minh xuất hiện, tất cả ánh mắt của họ đều trắng xoá, sau đó quay trở lại dị không gian ban đầu.

Trong dị không gian, phần lớn những người có kinh nghiệm trong thế giới Quy Tắc đều không tỏ ra ngạc nhiên, bọn họ thành công phân biệt ký ức thật và giả, như vậy chỉ cần chờ bản thân thoát khỏi ký ức chân thật là được.

Một số tỏ ra bình tĩnh, cũng có người tỏ ra kinh hãi. Bọn họ phát hiện, có rất nhiều người không trở về.

Ánh mắt Tần Châu quét quanh dị không gian, cau mày.

Một số ngôi sao hiện ra sắc tối, mất đi ánh sáng rực rỡ, cũng có ngôi sao khác hiện ra màu đỏ như thể đẫm máu.

Hơn nữa, nhân số trước mắt có thể thấy đã giảm đi rõ rệt.

Vương Phi Hàng nói với Tần Châu: “Anh Châu, để em kiểm số lượng.”

Tần Châu: “Ừ.”

Bởi vì sau khi đám người Tần Châu tiến vào ngôi sao, những người khác cũng theo sau tiến vào, về cơ bản tất cả mọi người xuất hiện ở dị không gian đều đồng thời trở về, chậm nhất cũng chỉ chênh lệch khoảng năm phút.

Bọn họ không có thời gian chờ đợi những người chưa trở về xuất hiện, tất cả những gì họ có thể làm là kiểm nhân số, tìm hiểu tình hình tử vong. Thiếu niên cũng không tái xuất hiện nữa, ngược lại, một chiếc đồng hồ cát lơ lửng trong không trung, dường như là đang đếm ngược thời gian, tốc độ dòng chảy thời gian trong ngôi sao khá nhanh, nhưng cho dù như thế, thời gian ba ngày trong đồng hồ cát trôi đi nhìn vẫn rất gấp gáp.

Vương Phi Hàng đếm xong nhân số, báo cáo với Tần Châu: “Còn lại 120 người.”

Tần Châu nặng nề thở ra một hơi, 167 người còn lại 120 người, trong thời gian ngắn như vậy đã có 47 người tử vong.

Tần Châu liếc nhìn ngôi sao mà bọn họ tiến vào trước đó. Ngôi sao này biến thành sắc tối. Từ đó có thể suy ra, ngôi sao trở tối là ám chỉ phán đoán thật giả thành công, trong khi ngôi sao đẫm máu biểu thị phán đoán thật giả thất bại. Ngôi sao vẫn còn luồng sáng ám chỉ chưa có ai tiến vào.

Hắn chạm vào thử, không thể tiến vào ngôi sao trở tối được nữa.

Bởi vì thời gian có hạn, bọn họ không thể tìm hiểu tình hình của những người khác trong ngôi sao. Mặc dù Hội Sinh Viên trước đó có nói không thể đảm bảo an toàn cho mọi người, nhưng số người tử vong hiện tại vẫn khiến nhóm người Tần Châu, Vương Phi Hàng không thể bỏ qua được.

Vương Phi Hàng hỏi: “Anh Châu, bây giờ phải làm sao?”

Tần Châu nói: “Hai người một nhóm, mạnh dẫn yếu.”

Vương Phi Hàng đồng ý, hai người lập nhóm, nếu gặp phải ký ức không thể phân biệt được thật giả, mỗi người có thể ở lại một ký ức.

Các thành viên của đội tuần tra do Vương Phi Hàng dẫn đầu lập tức tổ chức phân nhóm cho mọi người, vì thời gian gấp rút nên hai người được phân thành nhóm tiếp tục đi đến ngôi sao. Trình Dương và Nhậm Lê vừa vặn thành một nhóm “mạnh dẫn yếu”, vì thế hai người dẫn đầu lại tiếp tục tiến vào ngôi sao.

Tần Châu lên tiếng: “Trương Duy.”

Trương Duy đang chờ lập nhóm, nhìn Tần Châu: “Chủ tịch.”

Tần Châu nói: “Cùng nhóm với Vương Phi Hàng.”

Trương Duy ngẩn người, có chút mất tự nhiên gật đầu: “A, dạ.”

Tần Châu nói: “Tôi còn chưa nói xong.”

Trương Duy: “Anh nói đi.”

Tần Châu: “Hay cùng nhóm với tôi?”

Hắn để ý, ngón tay Trương Duy hơi cong lại.