Chương 24
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24 tại dualeotruyen.
Edit: Luna Tan
“Ưm…”. Lâm Mộ Tịch đau đớn nắm chặt lấy ga giường. Cho dù đã làm chuyện này với Mạnh Vãn Đình không biết bao nhiêu lần y vẫn không thể nào thích ứng được, thời gian làm tình càng dài thì nỗi thống khổ lại càng tăng thêm gấp vạn lần.
Mạnh Vãn Đình giữ chặt lấy vai y, từ phía sau điên cuồng liếm lộng, giảo cắn lên cần cổ nhạy cảm non mịn.
Cắn chặt môi thở dốc, Lâm Mộ Tịch cố gắng chống cự lại nỗi đau đang dày xéo trên cơ thể.
“Cậu lại cắn môi”. Lần trước khi hôn nhau anh mới phát hiện ra trên môi y có rất nhiều vết rách cùng những vết thương nho nhỏ do Lâm Mộ Tịch tự mình cắn nát.
“Há miệng ra”. Khẽ nắm lấy cằm y, Lâm Mộ Tịch ngoan ngoãn nghe lời, anh liền duỗi ngón tay với vào trong khoang miệng ấm áp nhẹ nhàng khuấy đảo, mơn trớn đầu lưỡi.
“Lâm Mộ Tịch, vẫn không có một chút cảm giác nào sao?”
Đợi cho ngón tay rời khỏi, y mới bất đắc dĩ suy yếu nói: “Vấn đề này anh đã hỏi tôi quá nhiều lần rồi…”.
Mạnh Vãn Đình điên cuồng gia tăng tốc độ trìu sáp, tiếng “ba… ba…” *** mỹ vang vọng khắp căn phòng, tại một lần tiến sâu trong cơ thể liền không kiềm chế được mà phóng thích.
Người kia mệt mỏi vô lực ngã xuống giường.
Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc cậu, bàn tay âu yếm dần dần trượt xuống theo xương sống rồi dừng lại trên phía thắt lưng nhẹ nhàng nhu nhu, xoa bóp.
Không muốn cơ thể đang dơ bẩn lại bị người khác đùa giỡn, Lâm Mộ Tịch giữ vững tinh thần nói: “Mạnh tiên sinh, tôi có thể đi tắm được không?”.
“Được… Tôi cũng đi”
Loạng choạng đứng dậy khỏi mặt giường, Mạnh Vãn Đình đưa tay muốn đỡ lấy y nhưng đều bị y né tránh.
“Cậu hận tôi đến vậy sao?”
Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười đạm mạc: “Chỉ cần tôi biết ngoan ngoãn nghe lời, những thức khác đối với anh mà nói cũng đâu có nghĩa lý gì?”.
Hai người một trước một sau bước vào phòng tắm, y giống như thường ngày mở vòi hoa sen xối lên người rồi kiệt sức nằm trên mặt đất.
“Cậu mỗi lần đều tắm như vậy sao?”
“Phải, tôi thực sự rất mệt”. Lâm Mộ Tịch nhắm mắt lại cảm thụ làn nước ấm đang bao bọc lấy cơ thể mình.
“Đứng dậy!”. Anh đưa tay kéo người kia lên để tựa y vào thành tường rồi lấy khăn mặt thay y kỳ cọ.
“Làm đầu tiên anh làm chuyện thế này phải không?”
“Đương nhiên… Có gì sao?”
“… Đau quá…”
…
Trải qua buổi tắm rửa gian nan, Lâm Mộ Tịch lần mò trở lại giường đưa tay xoa nắn vòng eo vô cùng nhức mỏi.
Mạnh Vãn Đình vẫn chưa mặc quần áo, trần truồng đứng bên cạnh chăm chú nhìn theo nhất cử nhất động của y.
Hình như hôm nay anh có chút không giống mọi khi: “Mạnh tiên sinh, anh hôm nay không phải làm việc sao?”.
Người kia nhíu chặt chân mày nói: “Không liên quan đến cậu, cứ lo cho tốt việc của mình là được rồi”.
Lâm Mộ Tịch thờ ơ gật đầu, lại đưa tay xoa xoa thắt lưng. Mạnh Vãn Đình mặc một bộ áo ngủ lên người rồi rời đi.
Mỗi ngày đều qua đêm ở đây cho đến sáng sớm hôm sau mới quay về phòng mình thay đổi trang phục rồi đi làm. Hành vi của Mạnh Vãn Đình luôn khiến cho người khác có cảm giác không sao hiểu nổi.
Cơn đau nhức bên hông truyền đến dần bị thay thế bằng cơn buồn ngủ, y xoay người ôm lấy tấm chăn bên cạnh nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
“Bác sĩ Lâm, mau tỉnh dậy”
Có ai đó lay lay người y. Lâm Mộ Tịch không tình nguyện mở mắt liền trông thấy chú Tần đang đứng nhìn y tủm tỉm cười.
“Tần quản gia, là chú sao”. Trong đầu trống rỗng, lập tức vội vàng ngồi bật dậy.
“Từ nay cứ gọi tôi là chú Tần được rồi”. Không màng đến những dấu vết loang lổ trên người y, ông đi thẳng đến tủ quần áo kéo xuống một bộ đưa đến.
Y đỏ mặt đứng thẳng lưng dậy, chú Tần có chút ngạc nhiên rồi sau đó cười rộ lên.
“Chú Tần, chú sao vậy?”. Lâm Mộ Tịch thoáng chốc lúng túng không biết phải làm gì.
“Bác sĩ Lâm, tôi cũng không phải là thầy của cậu, đâu cần phải đứng nghiêm túc như vậy chứ?”
Lúc này mới đột nhiên phát giác mình đang chân trần mặc áo ngủ, hai tay đặt thẳng đứng hai bên hệt như tư thế chào cờ.
Lỗ tai phút chốc nóng ran, y đưa tay lên gãi gãi đầu: “Thật vô ý quá, đây chỉ là thói quen khi đứng trước mặt trưởng bối của cháu thôi”.
Chú Tần kéo lấy tay y nói: “Đúng là một đứa trẻ ngoan, trách không được thiếu gia lại thích cậu đến vậy”.
Đáy lòng bỗng nhiên trùng xuống, rút lại tay mình: “Chú Tần, có lẽ chú đang hiểu lầm rồi, Mạnh tiên sinh làm những việc như vậy với cháu chẳng qua chỉ giống như một loại trừng phạt”.
Trên mặt người kia liền hiện rõ vẻ ngạc nhiên pha lẫn nét ảm đạm, sau đó rất nhanh khôi phục lại tinh thần: “Chuyện này cứ tạm gác lại trước đã, thiếu gia có dặn tôi đưa cậu đi dạo một chút hít thở không khí trong lành”.
Nhìn vẻ mặt chờ mong đôn hậu của người quản gia, Lâm Mộ Tịch liền gật đầu đáp ứng.
Chú Tần vào làm việc trong nhà này từ khi Mạnh Vãn Đình chỉ mới hai tuổi, đương nhiên lúc đó sản nghiệp của Mạnh gia còn chưa được lớn mạnh như bây giờ.
Có thể nói, ông hiện tại chính là người thân duy nhất của anh trên cái thế giới này. Mặc dù là quản gia nhưng kỳ thực còn gần gũi hơn cả cha con ruột thịt.
Chú Tần đưa y đi dạo khắp trang viên, mỗi nơi đi qua đều kể lại những kỷ niệm hồi bé của Mạnh Vãn Đình. Trong mắt ông, Mạnh Vãn Đình luôn là một đứa trẻ thông minh nghịch ngợm.
Là giả thôi, y yên lặng thầm nghĩ, trong lòng bồn chồn lắng nghe lời ông kể.
Cho đến tận khi chân trời nhuốm đỏ, chú Tần mới đưa y trở lại phòng.
“Thế nào? Nghe nói mấy hôm nay cậu đều không muốn ăn uống gì cả, hiện tại đã thấy đói bụng rồi chứ?”
Nghe ông nhắc, y mới đột nhiên phát hiện mình đang phi thường đói bụng.
“Vâng… Đi dạo lâu như vậy, đúng thật là có chút đói”. Vô tâm trả lời nhìn chú Tần mặt mũi đỏ rần, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay lau lau khuôn mặt già nua lấm tấm mồ hôi do phải đi bộ trong khoảng thời gian dài, vẻ mệt mỏi cũng không sao che giấu nổi sự vui mừng ánh lên trong đôi mắt.
“Thật xin lỗi… Đã khiến chú phải vất vả rồi”
Chú Tần cười cười nói: “Đúng là một đứa trẻ ngoan, mau đi ăn chút gì đó đi, thân thể… dù sao cũng vẫn là của mình”.
Lâm Mộ Tịch cảm kích nhìn người đàn ông lớn tuổi mái tóc hoa râm đang đứng trước mặt.
Không biết sự trả thù của Mạnh Vãn Đình sẽ kéo dài bao lâu, nhưng dù cho chỉ có một tia hy vọng y cũng không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa.
Cầm đôi đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
“Chú Tần, thật không biết phải làm sao để cảm tạ chú”
“Lâm thiếu gia, cậu cũng không còn nhỏ nữa, có gì cần giúp cứ nói với tôi, nhưng cho dù là bất cứ chuyện gì cũng nên suy nghĩ thấu đáo trước, đừng để bản thân phải hối hận”
“… Chú Tần, cháu hiểu”
“Lâm Mộ Tịch, nghe nói tâm trạng của cậu hôm nay khá tốt”
Quả nhiên là… y khẽ thở dài.
“Phải, rất tốt”
Mạnh Vãn Đình đi đến bên giường, y theo theo quen cởi hết quần áo, đầu chếch sang một bên nhắm mắt nằm chờ.
Thân hình nặng nề trong trí nhớ không giống thường ngày bổ nhào đến khiến y nghi hoặc mở mắt ra.
Trong tay người kia đang cầm vật gì đó. Y bắt đầu có chút sợ hãi gọi tên anh: “Mạnh tiên sinh…”.
Mạnh Vãn Đình đổ một ít ra ngón tay rồi quơ quơ trước mắt y.
Dầu bôi trơn!
“Thứ này… anh muốn làm gì…”
Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ thấy ngón tay thoa dầu hướng thẳng về phía sau y tiến tới.
Cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo đang từng chút từng chút xâm nhập vào hậu huyệt, dị vật bên trong linh hoạt vỗ về chơi đùa, ma sát với nội vách tường mềm mại. Lâm Mộ Tịch cố gắng nhịn xuống cảm giác quái dị trong lòng, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.
Ngón tay nhịp nhàng ra vào cơ thể đột nhiên xoay tròn khiến y thoáng chốc run rẩy.
Cảm giác khuất nhục nháy mắt trào lên, không thể phủ nhận, vừa rồi trong một thoáng đó dường như đã dấy lên một tia khoái cảm. Có lẽ đúng là như vậy mới càng làm y có cái cảm giác mình sắp không thể chịu nổi nữa.
“Mạnh tiên sinh, xin anh dừng tay”
Mạnh Vãn Đình híp mắt nhìn y, mỉm cười đắc ý, bàn tay còn lại đưa đến xoa nắn bộ phận mẫn cảm phía trước của Lâm Mộ Tịch.
“A ha!”. Đã thật lâu rồi chưa có phát tiết, Lâm Mộ Tịch không thể chịu nổi khiêu khích của người kia, vật trong tay anh rất nhanh lập tức đứng thẳng dậy. Đáng xấu hổ hơn nữa là tiếng rên rỉ nhỏ vụn cứ từng chút từng chút thoát ra khỏi miệng.
Cặp mắt mông lung tràn ngập hơi nước ra sức giãt giụa: “Dừng tay!”.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️