Chương 6
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dưa leo tr.
14.
Đi đằng sau Cố Mục Sâm là một nhóm trợ lý cầm quà đi vào.
Sắc mặt anh ngưng trọng nhìn chằm chằm ba tôi: “Ông muốn làm gì?”
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh thấu xương.
Ba tôi bị dọa sợ, lấy lòng nói:
“Cố tam gia, tôi đang dạy dỗ con gái tôi, sao ngài lại tới đây?”
Thẩm Khê hưng phấn tìm kiếm trong đám người, thất vọng nói: “Sao Cố Khải không tới đây?”
Ba mẹ tôi cũng sửng sốt một chút, sau đó lại cười vui vẻ.
Đúng vậy, Cố Khải chỉ là thái tử gia, nhưng người cầm quyền chính thức của Cố gia chính là Cố tam gia, Cố Mục Sâm.
Cố tam gia của Cố gia thế mà lại đến đây, chứng tỏ là Thẩm Khê càng được coi trọng hơn.
Mẹ tôi lấy lòng nói: “Cố tam gia, vất vả cả đoạn đường rồi. Ngài mau chóng ngồi xuống nghỉ ngơi.”
Ba tôi cũng xoa tay, kích động: “Đúng đúng, nếu chúng tôi biết ngài đích thân đến đây thì chúng tôi nhất định sẽ ra ngoài đón, thất lễ, thất lễ.”
Cố Mục Sâm hoàn toàn phớt lờ họ, trực tiếp đi về phía tôi, nhỏ giọng hỏi bên tai tôi: “Đã hết giận chưa em?”
Cố tình hạ giọng quyến rũ tôi, tôi không khỏi nhếch môi, gật nhẹ đầu.
Ý bảo anh rất kịp thời xuất hiện anh hùng cứu mỹ nhân.
Bởi vì thanh âm của anh rất thấp, cho nên mọi người đều không coi trọng, chỉ cho là anh vừa vặn lướt qua tôi, định ngồi vào ghế sô pha sau lưng tôi.
Khí chất của Cố Mục Sâm rất mạnh, anh cởi cúc áo âu phuc, lười biếng ngồi trên ghế, hai tay vịn vào lưng ghế sô pha, phong thái ung dung điềm tĩnh khiến người ta cho rằng anh mới là chủ nhà.
“Hôm nay đến đây là để giúp mẹ tôi chuyển quà.”
Vừa dứt lời, các trợ lý đã đặt lễ vật lên bàn.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là những chiếc vòng tay cực phẩm, ngọc lục bảo, một bức tượng Quan Âm bằng ngọc bích lớn,… Mọi người xung quanh đều hít một hơi.
Thẩm Khê nhìn đến hoa cả mắt. Trong mắt ba mẹ tôi cũng tràn đầy kinh diễm và tham lam. Đây chính là Cố gia, tùy tiện đưa lễ vật gặp mặt cũng quý giá như vậy.
Cố Mục Sâm nhìn tôi, cười khẽ: “Hài lòng không em?”
Thâm Khê vội vàng gật đầu: “Hài lòng, hài lòng.”
Cô ta lập tức cầm một chiếc vòng đeo lên tay.
Cố Mục Sâm nhấc mi, lạnh lùng nói: “Bỏ xuống.”
Thẩm Khê sợ đến run lên một cái, vội vàng bỏ chiếc vòng tay xuống, hai mắt trong nháy mắt đỏ lên, ủy khuất nói: “Cái này không phải cho tôi sao? Tôi đeo thì có vấn đề gì?”
Mẹ tôi cũng đau lòng nói: “Đúng vậy, đều là đưa cho Khê Khê mà.”
Cố Mục Sâm nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt: “A, mấy người đúng là dám nghĩ.”
Ba tôi nghi ngờ hỏi: “Ý cậu là sao? Không phải là tới cầu hôn Khê Khê sao?”
Cố Mục Sâm ngước mắt lên, đánh giá mấy người họ: “Đầu mấy người có vấn đề à?”
Một câu này làm cho phòng khách to lớn nhất thời yên tĩnh lại, mọi người đến thở cũng không dám thở.
Tôi tiện tay nghịch ngọc quan âm.
Mẹ tôi vội vàng lạnh giọng ngăn bà lại: “Thẩm Nhân, bỏ xuống ngay! Cô mà làm vỡ thì bán cả mười cô cũng không trả nổi.”
Tôi cười khẩy, còn cố ý vỗ vỗ xuống, làm bọn họ sợ tới mắt trợn ngược.
Ngay khi ba tôi định nói gì đó, Cố Mục Sâm đã chậm rãi nói: “Đừng nói là mười, cho dù một trăm cái thì Nhân Nhân nhà tôi cũng có thể ném.”
Sau đó lại cưng chiều nhìn tôi: “Nhân Nhân, món quà lần này có thích không em?”
Tôi híp mắt cười: “Cũng tạm, màu lần này cũng ổn.”
Sau đó Cố Mục Sâm mới hài lòng nói: “Em thích là được.”
Tất cả mọi người chết lặng.
Ba tôi là người phản ứng đầu tiên, kinh ngạc nói: “Thẩm Nhân, cô quen Cố tam gia à?”
Tôi tùy ý nghịch đống châu báu kia, nhìn sắc mặt tái nhợt của mẹ tôi và Thẩm Khê, cười yếu ớt:
“Chúng tôi quen nhau ở quê, cũng mười năm rồi.”
Cố Mục Sâm bên cạnh sửa lại: “Mười ba năm hai tháng.”
Tôi không khỏi cười thầm: “Trí nhớ tốt thật đấy.”
Cố Mục Sâm nhướng mày, có chút đắc ý: “Ừm, toán học cũng rất tốt.”
Nói trắng ra là não yêu đương!!
15.
Cố Mục Sâm ở lại ăn trưa, bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết, mẹ tôi tự tay xuống bếp muốn làm cơm, nhưng lại bị quản gia mời ra ngoài.
“Phu nhân, chúng tôi mang theo đầu bếp đến, đều là người làm theo khẩu vị trước kia của Thẩm Nhân tiểu thư, phu nhân cứ ra ngoài nghỉ ngơi đi.”
Cũng may phòng bếp ở đây đủ lớn, nếu không mười hai đầu bếp chưa chắc đã vào được.
Lúc ăn trưa, Cố Mục Sâm liên tục nhặt rau cho tôi, đến xương cá cũng nhặt sạch sẽ.
Ba tôi lại tiếp tục tâng bốc: “Cố tam gia đối xử thật tốt với Nhân Nhân nhà chúng tôi.”
Tôi ngẩng đầu liếc nhìn ba tôi, đây là lần đầu tiên ông ta gọi tôi là Nhân Nhân.
Cố Mục Sâm có chút đắc ý nói: “Nhân Nhân chính là được nhà chúng tôi cưng chiều mà lớn lên đấy. Nếu tôi đối xử không tốt với em ấy, mẹ tôi sẽ trở mặt không nhận thằng con trai này luôn.” 
Mặc dù giọng điệu là đùa giỡn, nhưng mọi người đều có thể thấy Cố gia coi trọng tôi như thế nào.
Mẹ tôi bóng gió nói: “Cố tam gia, sao Cố Khải thiếu gia không đến cùng cậu?”
Cố Mục Sâm bưng bát canh cho tôi thản nhiên nói: “Nó đến đây làm gì?”
Mẹ tôi vội vàng giải thích: “Đến gặp Khê Khê nhà chúng tôi, Khê Khê nhà chúng tôi ngày nào cũng ở đây mong cậu ấy đến.”
Cố Mục Sâm thậm chí không nhấc mí mắt: “Ồ, vậy sao?”
Sau đó không nói tiếp.
Đôi mắt của Thẩm Khê sưng lên, cô ta bị xỉ nhục sau khi đeo vòng tay, hiện tại lại bị xỉ nhục thêm lần nữa, mắt cô ta đỏ lên, nhưng không dám khóc trước mặt Cố Mục Sâm, vì vậy cô ta chỉ có thể thấp giọng: “Tôi no rồi.” Sau đó đi lên lầu.

Thấy vậy, bạn học nữ cạnh không khỏi len lén che miệng cười.
Mặc dù mấy ngươi nịnh bợ Thẩm Khê, nhưng bình thường cô ta kiêu ngạo hống hách, đối với bọn họ cũng vênh váo tự đắc, hôm nay nhìn thấy cô ta đá phải tấm ván sắt cũng thây vui vẻ.
Khóe miệng tôi nhếch lên, chẳng bao lâu nữa, Thẩm Khê sẽ trở thành trò cười của bạn học.
Sau bữa ăn, ba tôi đích thân rót cho Cố Mục Sâm một chén trà ngon, nhưng anh lại hơi cau mày:
“Trà này là trà cũ từ năm ngoái, tuy đã bảo quản tốt nhưng vẫn có mùi mốc.”
Ba tôi đỏ mặt xấu hổ.
Mẹ tôi đi cắt một đ ĩa trái cây, kết quả đều bị Cố Mục Sâm dùng dĩa đút cho tôi.
Trước khi đi, anh xoa đầu tôi, có chút không nỡ nói:
“Khi nào rảnh thì gọi cho anh.”
Tôi cười vẫy tay: “Được, đi đi.”
Sau khi tiễn Cố Mục Sâm ra ngoài, tôi định đi lên lầu, nhưng mẹ tôi lại thân thiết nắm tay tôi:
“Nhân Nhân, nói rõ chuyện của con và Cố gia cho ba mẹ nhanh.”
Tôi thản nhiên nói: “Tôi biết anh ấy đã lâu, anh ấy đối xử với tôi rất tốt”.
Ba tôi hào hứng nói: “Sao con không nói sớm hơn”.
Tôi cười lạnh: “Mấy người cũng có hỏi đâu?”
Sắc mặt ba mẹ tôi trắng xanh, đúng là họ không hỏi tôi.
Mẹ tôi oán trách: “Thế thì con cũng phải nói”.
Tôi lại cười lạnh: “Tôi nói mấy người sẽ tin à?”
Ba mẹ tôi cười gật đầu, thân thiết nói: “Đương nhiên, mặc dù chúng ta không nuôi lớn con, nhưng con cũng là một khối thịt rơi xuống từ trên người chúng ta, mẹ con vẫn luôn nhớ đến con, nhìn con sống tốt như bây giờ ba mẹ vui và tự hào lắm.”
Đến kinh kịch cũng không trở mặt nhanh như thế này.
Tôi cười nhạt: “Vậy tại sao khi tôi nói tôi không có thai mấy người lại không tin?”
Mặt ba tôi có chút mất tự nhiên: “Chuyện đó đã là quá khứ rồi.”
Tôi lười nói chuyện với bọn họ, lên lầu ngủ tiếp!
16.
Những ngày hạnh phúc luôn trôi qua nhanh chóng, viện dưỡng lão đã bắt đầu xây dựng, tôi cũng có một chiếc bánh ngọt mới, chính là khách sạn tình lữ.
Không có cách nào, phải nỗ lực kiếm tiền.
Một số người trong vòng tròn thắc mắc tại sao tôi vẫn chưa đồng ý với Mục Cảnh Sâm.
Bởi vì cái tôi muốn không phải sự che chở dưới cánh chim của anh, mà là sự tự tin để đứng bên cạnh anh.
Tình yêu mà hai bên đều cân bằng mới đủ thú vị
Cố Mục Sâm rất hiểu tôi muốn gì, cho tới bây giờ vẫn luôn sát cánh ủng hộ tôi, lần này nghe tin tôi chuẩn bị xây khách sạn tình lữ, anh liền cử một đội thiết kế đến bàn bạc hợp tác với tôi.
Anh cũng rất hứng thú với mảng này, ở nước ngoài loại hình này cũng rất nổi tiếng, mà trong nước thì lại không có nhiều lắm.
Đây coi như là lần đầu tiên tôi chính thức hợp tác với anh.
Đôi bên không thiếu tiền, lại có cùng mục đích nên rất nhanh đã ký kết hợp tác!
Vào ngày tin tức được công bố, cổ phiếu của cả hai công ty chúng tôi đều tăng, phía Cố gia tăng ít hơn một chút, khoảng 10%, trong khi Vân Đường tăng thẳng đến 60%.
Làn sóng này thực sự thu hút được rất nhiều lưu lượng truy cập.
Trên báo kinh tế tài chính cũng hình dung chúng tôi là sự hợp tác mạnh mẽ, những tập đoàn khác cảm thấy hứng thú với mô hình khách sạn tình lữ cũng dần bỏ cuộc, bởi vì đây không phải là điều mà ai cũng có thể làm một mình.
Nhìn thấy kết quả này, tôi rất hài lòng.
Tập đoàn lại bắt đầu đăng thông báo tuyển dụng, lúc này tôi cũng nhớ tới một số tay sai của Thẩm Khê, tôi liền tranh thủ thời gian tới phỏng vấn mấy người họ.
Cố Mục Sâm có chút khó hiểu: “Nhân Nhân, mấy cái phỏng vấn này có gì hay để xem sao? Yến hội buổi trưa của chúng ta khá quan trọng.”
Đúng vậy, bữa tiệc hợp tác công khai đầu tiên sẽ có sự tham gia của những người nổi tiếng trong giới kinh doanh.
Là chủ nhà, lòng hiếu khách rất quan trọng.
Nhưng mà, tôi cảm thấy phải nhìn được vẻ mặt của mấy kẻ chân chó khinh bỉ tôi ở trong nhà kia, khẳng định rất thú vị.
Phần thi của tập đoàn Vân Đường là có là thi viết và ba vòng phỏng vấn.
Tôi là vòng cuối cùng.
Trong phòng họp của tập đoàn Vân Đường, tôi ngồi ở chính giữa, nhìn chân chó của Thẩm Khê bên dưới há to miệng kinh ngạc, khóe miệng tôi hơi nhếch lên.
Chân chó kinh ngạc chỉ vào tôi: “Thẩm Nhân, sao cô lại ở đây?”
Tôi dựa lưng vào ghế thong thả xoay bút, cười nửa miệng nói:
“Tôi là giám khảo phỏng vấn.”
Chân chó không thể tin nổi:
“Cô thế mà lại là giám khảo phỏng vấn của Vân Đường?”
Địa vị của giáo khảo phỏng vấn trong tập đoàn cũng không hề thấp.
Tôi cười lắc đầu: “Đoán sai rồi”.
Chân chó thở phào nhẹ nhõm: “Làm tôi sợ muốn chết.”
Ngay sau đó, nữ nhân viên bên cạnh tôi mỉm cười và nói thêm: “Đây là tổng giám đốc của tập đoàn chúng tôi. Bởi vì bạn và tổng giám đốc của chúng tôi học cùng trường nên số suất trong trường của các bạn đã được mở rộng.”
Chân chó mềm nhũn cả chân ngồi phịch xuống đất.
Căn bản không cần tôi làm cái gì, là do tố chất tâm lý của các cô ta quá kém, nhìn thấy tôi thì lại nói lắp, trực tiếp bị loại rồi.
17.
Sau khi phỏng vấn, tâm trạng tôi cực tốt, ngồi trong xe của Cố Mục Sâm.
Cố Mục Sâm cười hỏi: “Có chuyện gì vui thế em?”
Tôi kể lại chuyện ban nãy, Cố Mục Sâm cũng cười theo: “Em đó, ai bảo bình thường cứ khiêm tốn như vậy.”
Tôi nhún vai, đắc ý nói: “Ờ, em đây chỉ thích giả heo ăn thịt hổ thôi.”
Đây là những gì anh dạy tôi, nói thương nhân thành công sẽ không bao giờ để lộ át chủ bài của bản thân.
Đột nhiên Cố Mục Sâm có chút nghi ngờ hỏi: “Sao tự dưng không giả bộ nữa?”
Tôi híp mắt, cảm nhận làn gió tự do ngoài cửa sổ xe, nhếch khóe miệng: “Bởi vì hôm nay là ngày ngả bài đó nha.”
Tối qua tôi nghe Thẩm Khê nói trên bàn ăn là hôm nay cô ta sẽ tới yến hội tìm Cố Khải, nhất định sẽ gặp được tôi, trò chơi này cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Nhìn một nhà ba người họ nhảy như tôm tôi cũng phát ngán. Thêm nữa, điều quan trọng nhất là do giá cổ phiếu tăng chóng mặt, giá trị xã hội của tôi cũng tăng vọt, tôi cũng đã có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp ở trong nước, cũng có thể kề vai sát cánh cùng Cố Mục Sâm.
Ban đầu tôi nghĩ rằng ít nhất phải mất ba năm cơ.
Yến hội rất long trọng, sảnh tiệc có thể chứa cả ngàn người cũng chật kín.
Lối vào là để kiểm tra thiếp mời, nếu giá trị con người không đến mức nào đó thì sẽ không thể vào được.
Tôi nhớ là lần đầu tiên tôi được Cố Mục Sâm dẫn tới loại yến hội này chính là mười năm trước, anh nói với tôi đồ ăn ở đây rất ngon, đều là vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài tới, hơn nữa còn ngon hơn chim sẻ nướng.
Sau đó tôi bị mỹ thực ở đây mê hoặc, vào kỳ nghỉ đông những năm tiếp theo, anh đều về quê đón tôi, ồi trịnh trọng giới thiệu tôi với tất cả bạn bè.
“Đây là bạn tốt của tôi, Thẩm Nhân.”
Khi đó, mọi người đều đối xử tốt với tôi, nhưng trong mắt họ vẫn có chút khinh thường, bởi vì tôi không xứng với anh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những người lúc đầu coi thường tôi đã kính cẩn gọi tôi: “Thẩm tổng.”
Không ít người bí mật nói tôi dựa vào Cố Mục Sâm để đứng lên, không có anh tôi vẫn là một nha đầu ở nông thôn, bọn họ nói rất đúng, vì vậy tôi đã cố gắng học cách sinh tồn trong thành
phố, còn làm tốt hơn những người kia nữa.
“Cố tổng, Thẩm tổng, chúc mừng hai người. Lần hợp tác này của hai người có ảnh hưởng rất lớn đó.”
Bình thường liên thủ giữa các tập đoàn đều là giữa tầng giữa và tầng giữa hoặc là cao tầng và tầng giữa. Rất hiếm khi có loại hợp tác giữa cao tầng và cao tầng như thế này.
Bởi vì điều này có nghĩa là họ ràng buộc lẫn nhau, lợi ích tạm thời cho dù lớn, nhưng trong tương lai sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, dễ khiến cả hai bên cùng chịu thiệt.
Trừ khi đó là vô cùng tín nhiệm, hoặc là có quan hệ thông gia.
Cố Mục Sâm gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi: “Đây chỉ là bắt đầu thôi.”
Tôi cũng cười: “Đúng vậy, tôi rất mong chờ những cuộc hợp tác trong tương lai.”
Mọi người cười cười chạm cốc, lập tức hiểu ra, chắc chắn là sau yến hội này sẽ có càng nhiều người mua cổ phiếu của chúng tôi hơn.
Đứng mệt mỏi rồi, tôi ngồi xuống nghỉ một lát.
Tôi ngồi trên ghế salon ăn hoa quả, Cố Mục Sâm ở bên cạnh chống cằm nhìn chằm chằm tôi, con ngươi thâm thúy tràn đầy yêu thương.
Tôi bị nhìn đến hai má tôi nóng như lửa đốt, chuyển đề tài nói: “Anh thật sự không lo lắng về sự hợp tác của chúng ta sao?”
Cố Mục Sâm cúi người về phía trước, lấy khăn tay và lau nước sốt trên khóe miệng tôi.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm: “Nhân Nhân, em đang coi thường tình yêu anh dành cho em đấy à?”
Anh chưa bao giờ tỏ tình một cách tr@n trụi như vậy, bình thường anh vẫn luôn vừa ám muội lại vừa dịu dàng đứng ở bên ngoài vòng tròn an toàn mà tôi vẽ, lịch sự lại kiềm chế.
Nhưng lúc này, ánh mắt của anh nóng rực như là tôi là con mồi không thể tránh khỏi móng vuốt của anh.
Tình yêu và dịu dàng trong mười ba năm này như một tấm lưới, mà tôi thì sẵn sàng sa vào.
(Còn tiếp)
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️