Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

11:29 sáng – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 1 tại dưa leo tr. 

(Văn án) 

 

Bà nội vừa mới qua đời, ông nội đã tổ chức một đám cưới linh đình để cưới lại người tình cũ góa chồng.

 

Trong lúc bà nội mới hát hò nhảy múa, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt nuông chiều như vậy của ông nội.

 

Ba tôi đứng một bên vỗ tay khen ngợi: “Người đã khuất là chuyện quá khứ, người sống phải luôn nhìn về phía trước.”

 

Chỉ có tôi, mân mê di vật duy nhất của bà nội – chiếc nhẫn vàng vừa nhỏ vừa biến dạng, chìm vào nỗi tuyệt vọng sâu sắc.

 

Ông nội đã quên người bạn đời suốt đời vất vả của mình.

 

Ba tôi cũng đã quên người mẹ cả đời yêu thương ông.

 

Mở mắt ra, tôi đã quay lại năm tôi hai mươi ba tuổi.

 

Ông nội nằm trên ghế sofa chỉ trỏ bà nội: “Thục Phân, bà đi mua cho tôi chai rượu.”

 

Tôi nhìn bà nội còn sống sờ sờ, bất chợt nước mắt trào ra. Tôi kéo tay bà bước ra cửa và hỏi:

 

“Bà nội, đã bao giờ bà nghĩ đến chuyện ly hôn chưa?”

 

1

 

Bà nội bị câu hỏi của tôi làm choáng váng: “Chau nói cái gì vậy? Bà đang sống yên ổn, tại sao phải ly hôn?”

 

Thế hệ cũ là vậy, có người cả đời vất vả, rồi dần dần cũng quen.

 

Bà hoàn toàn không biết rằng thực ra trong cuộc đời này, người ta không cần phải sống khổ sở như vậy.

 

“Cháu nói thật mà.” Tôi nhìn bà, “Mặc dù cháu vừa mới tốt nghiệp, nhưng cháu đã bắt đầu kinh doanh từ khi còn học đại học, cháu có thể nuôi bà.”

 

Bà không nghe những lời tôi nói, chỉ coi tôi là nói nhảm: “Cháu bị cảm nắng hay sao vậy?”

 

Tôi lau nước mắt, rồi cười.

 

Vẫn còn kịp.

 

Còn mười năm nữa mới đến ngày bà qua đời.

 

Tôi muốn bà sống cho chính mình trong mười năm còn lại này.

 

Tôi hít một hơi thật sâu:

 

“Bà nội, bà có biết người tên Trương Thúy Bình này không?”

 

2

 

Bà nội tránh né câu hỏi của tôi, chỉ giả vờ không quen biết với ánh mắt ngượng ngùng.

 

Tôi mỉm cười mà không vạch trần.

 

“Đây có phải là thời trẻ của bà không?” Về đến nhà, tôi chỉ vào bức ảnh cũ hỏi bà nội.

 

Bức ảnh đã ngả vàng, lại do bảo quản không tốt nên nhiều chỗ bị rách.

 

Nhưng bà nội hồi đó thật thuần khiết và xinh đẹp, khóe miệng còn vương nụ cười.

 

Sống cùng ông nội mấy chục năm, thời gian không chỉ làm bạc mái tóc bà mà còn mài mòn đi góc cạnh của bà.

 

Có lẽ bà đã lâu không cười một cách sảng khoái như vậy.

 

“Bà nội, ly hôn đi, rồi bà đi cùng cháu.”

 

Thế giới của bà nội chỉ có con cái và người bạn đời.

 

Bà cứ quay cuồng với họ, nhưng chẳng ai biết ơn bà, thậm chí khi bà mất đi, cũng không ai nhớ đến sự tốt đẹp của bà.

 

Không, bà đã bị quên lãng rất nhanh, kể cả người con trai bà yêu thương nhất.

 

“Cháu nói nhảm cái gì vậy? Đừng để ông nghe thấy, kẻo ông lại không vui.”

 

Tôi có lẽ đang tiến hành một kiểu thuyết phục tinh vi:

 

“Bà nội, bà mỗi ngày ngoài việc nhà là vườn rau và chuồng gà, bà đã bao giờ ra khỏi thành phố này chưa?

 

“Ông nội luôn tìm cách đi chơi, nhưng lại nói bà phải cho gà ăn không đi được.

 

“Sau khi mẹ mất, ba luôn nói bà chăm sóc cháu, nhưng ông lại không biết lưng bà đau, tim bà không khỏe.

 

“Bây giờ cháu lớn rồi, cháu có thể nuôi bà. Cháu đưa bà đi xem thế giới này được không?”

 

3

 

Có lẽ sự tẩy não của tôi đã tạo ra phản ứng hóa học.

 

Gần đây bà nội thường ngừng làm việc giữa chừng để ngẩn người.

 

Ông nội lại sai bà nội rót nước, bà đang ngẩn ngơ: “Thục Phân, bà làm gì vậy, tôi khát c.h.ế.t đi được.”

 

Nghe vậy, tôi liền từ trong phòng bước ra: “Ông nội, chân ông vẫn khỏe mà, ông không thấy bà nội đang nấu canh à? Sao ông không tự rót nước đi?”

 

Tôi thương bà nội, mỗi lần như vậy đều giúp bà lên tiếng.

 

Nhưng lần nào bà nội cũng sợ tôi và ông nội cãi nhau, đều ra ngăn chúng tôi.

 

“Sao cháu lại nói với ông thế, không lễ phép.” Ông nội luôn khó chịu với tôi hơn.

 

“Cháu không nói sai, ông ngày nào cũng sai bà nội, hôn nhân là sự tương hỗ, cháu chưa từng thấy ông giúp bà nội làm gì. Bà nội sống với ông lâu như vậy, cháu thấy ông chưa từng thương bà.”

 

“Tôi sao lại không thương bà ấy?” Ông không làm được, chỉ có thể to tiếng quát tôi.

 

Từ nhỏ đến lớn, ông là như vậy, lúc nhỏ thì đánh tôi, lớn lên không đánh được thì mắng tôi.

 

Tôi chợt nghĩ ra một ý.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Lập tức làm theo:

 

“A, xin lỗi ông nội, là cháu hiểu lầm ông rồi.

 

“Ông thương bà nội nhất mà, cháu vừa thấy trên điện thoại ông đặt mua chiếc vòng vàng hơn hai mươi ngàn tệ.

 

“Chắc chắn là quà kỷ niệm ngày cưới cho bà nội rồi nhỉ?

 

“Cháu sẽ giúp ông ra ngoài nói với mọi người, ông nội đối xử với bà nội rất tốt.”