Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 48

3:26 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 48 tại dualeotruyen. 

“Sao vậy?”

“Tay nghề lái xe thật là kém!”

“Không phải, đằng trước hình như cấm đường rồi.”

“Trời ạ, thật là, tại sao lại đột nhiên cấm đường chứ?”

“Đây là chuyển xe cuối cùng rồi, cũng không biết cấm đường đến lúc nào, chi bằng xuống xe.”

Mọi người trong thoáng cái đã râm ran cả lên, Ngôn Tiểu Nặc lấy tay vỗ lên trán, sao cô lại đen đủi đến vậy.

Bác tài xế không có cách nào khác miễn cưỡng xuống xe đi về phía trước xem tình hình, một lúc sau bác tài xế quay lại lên xe, “Thật làm khó cho các vị, phía trước bị cấm rồi, không biết lúc nào mới cho xe lưu thông, hay là các anh chị xuống xe đi.”

Ngôn Tiểu Nặc cũng không còn cách nào khác, đành cùng mọi người xuống xe, nhưng chỗ này cô không rõ đường, không biết nên đi kiểu gì?

Nhìn vào điện thoại của mình, chiếc điện thoại lúc này còn không bằng cục gạch.

Bên cạnh có vài người cảnh sát giao thông đang kiểm tra tình hình giao thông, Ngôn Tiểu Nặc loé lên một suy nghĩ, bước về phía trước, với nụ cười rạng rỡ rồi hỏi cảnh sát giao thông: “Chú cảnh sát chú biết đến biệt thự Hằng An đi kiểu gì không ạ?”

Chú cảnh sát cũng rất nhẹ nhàng trả lời: “Chỗ đó cách đây còn khá xa, hơn nữa lại không phải là một đường thẳng, phải rẽ vài con đường mới tới.”

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy những điều này gương mặt hiện lên đầy lo lắng và bối rối.

“Cô gái, cô có thể dùng điện thoại dò đường.” Chú cảnh sát có ý tốt đưa ra đề nghị.

“Nhưng điện thoại của cháu bị hết pin tắt máy mất rồi.” Ngôn Tiểu Nặc trả lời trong vô vọng.

Cảnh sát nói với cô: “Ồ, ở đây có trạm sạc pin cô đi thử xem sao?”

Ngôn Tiểu Nặc vui mừng hỏi: “Thật sao ạ? Ở đâu vậy chứ?” Cảnh sát chỉ địa điểm cho cô, Ngôn Tiểu Nặc liên tục cảm ơn rồi vội vàng đến trạm sạc pin.

Mặc dù là điện thoại đặt làm, nhưng được chuẩn bị đầy đủ các công năng sạc pin, Ngôn Tiểu Nặc tìm được một sạc cắm gần giống với cái của mình rồi cắm điện thoại vào sạc pin.

Ngôn Tiểu Nặc chờ khoảng 2 phút rồi mở lại máy, âm thanh của tin nhắn đến đột nhiên không ngừng kêu lên, làm cô sợ một trận.

Cô có đến tận 487 tin nhắn đến, trong đó có 356 tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ của Mặc Tây Quyết, còn lại toàn là tin nhắn của Mặc Tây Quyết gửi cho cô.

“Ngôn Uyển Cừ tại sao cô lại không ở nhà?”

“Nhìn thấy thì mau chóng trả lời tôi!”

“Ngôn Uyển Cừ cô cũng to gan rồi đấy nhỉ, không nghe điện thoại của tôi, cũng không trả lời tin nhắn của tôi?”

“Còn không trả lời tin nhắn của tôi, về nhà tôi sẽ ăn thịt cô!”

“Điện thoại của cô tại sao lại tắt máy? Cô cố ý sao?”

“Nếu còn không trả lời thì cô đừng nghĩ đến chuyện đi học nữa!”

“Ngôn Uyển Cừ rốt cuộc cô chạy đi đầu rồi, mau trả lời tôi!”

“Tôi đi tìm cô, đừng để tôi tìm thấy cô, không thì cô sẽ biết mặt!”

“Ngôn Uyển Cừ rốt cuộc cô đi đâu?”

Mặc Tây Quyết tìm cô như muốn phát điên? Ngôn Uyển Cừ chưa kịp tỉnh lại thì điện thoại của Mặc Tây Quyết gọi đến.

Cô táo bạo ấn nút trả lời, chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia liền truyền đến giọng nói giận dữ của Mặc Tây Quyết: “Ngôn Uyển Cừ! Giờ cô đang ở đâu!”

“Em ở..” Ngôn Tiểu Nặc nhìn xung quanh, muốn tìm biển chỉ đường nhưng không tìm thấy, “”Em cũng không biết em đang ở đâu, ở đây bị cấm đường rồi…”

Điện thoại đường dây bên kia đột nhiên tắt đi, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn điện thoại.

Trong giây lát, một chiếc xe hào nhoáng màu đen lao tới trước mặt cô, Ngôn Tiểu Nặc sợ quá trốn ra đằng sau trạm sạc pin.

Mặc Tây Quyết từ trong xe bước xuống, bước nhanh đến trước mặt cô, cơn giận dữ khắp cơ thể dường như muốn bùng phát bất cứ lúc nào.

“Ngôn Uyển Cừ, để tôi tìm thấy cô!” Tay của Mặc Tây Quyết bám vào hai vai của cô rồi hét lên.

Cô chỉ cảm thấy màng nhĩ của cô sắp bị nổ tung, giọng cô không yếu hơn được nữa nói, “Cậu Mặc, anh, anh có gì thì từ từ nói, đừng giận dữ như vậ..”

“Giận dữ? Tôi chỉ muốn bóp cổ cô!” Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy eo cô, “Cô dám bỏ bom tôi sao?”

Á á? Có chuyện gì vậy? Cô bỏ bom anh lúc nào?

Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Mặc Tây Quyết càng giận dữ, “Buổi chiều tôi đi lấy cho cô phiếu dự thi, lại còn chạy tới Saint Landis đặt bao cả nhà hàng, cô nói đi, cô đã chạy đi đâu?”

Ngôn Tiểu Nặc từ ngơ ngác trở lên ngạc nhiên , “Anh lấy phiếu dự thi cho em?”

“Ngoài tôi ra, còn ai giúp cô lấy cái phiếu rách ấy chứ!” Mặc Tây Quyết càng nói càng tức, “Không phải cô sợ người khác nói cô là có chân trong sao? Tôi tự thân đi lấy để đưa cho cô đây là cách tốt nhất!”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy tim mình có thứ gì đó nặng nề đâm trúng vào, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hoá ra là anh đã giúp cô, hoá ra anh nghĩ cô cùng với anh ra ngoài ăn tối, vì vậy tâm trạng của anh mới vui như vậy, lại còn dành tâm huyết giúp cô chọn váy, tạo kiểu tóc.

Nhưng cô lại hoàn toàn hiểu nhầm.

Lúc này quản gia Duy Đức đi tới hỏi nhỏ một tiếng: “Cậu chủ, dù gì cũng tìm thấy cô chủ rồi, đoạn đường phía trước nên cho lưu thông chưa?”