Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 8

10:47 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 8 tại dualeotruyen. 

Buổi gặp mặt kết thúc, Minh Bằng trở về khách sạn, vừa xuống xe anh thấy Linh Vy lững thững đi dạo trong khuôn viên, anh lại gần hỏi:

-Sao còn không đi ngủ, giờ này em còn làm gì ở đây?

Linh Vy giật mình quay lại:

-Là anh à? Làm tôi hết hồn! Không quen chỗ, tôi không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, còn anh đi đâu giờ này?

-Tôi có hẹn, Hạnh Như đâu sao cô ấy không đi cùng em?

-Cô ấy có việc phải làm. _Linh Vy uể oải trả lời.

Minh Bằng thấy cô có vẻ căng thẳng, anh muốn giúp cô xả tress nên đưa ra đề nghị:

-Chắc lần đầu tiên đến đây em chưa quen nên cảm thấy căng thẳng, có muốn đi xem chợ đêm để xả tress không?

-Anh biết chỗ đó sao?-Cứ lên xe taxi bảo họ đưa đi đâu mà chẳng được.

-Vậy chúng ta đi thôi còn chờ gì nữa. _mắt Linh Vy sáng rỡ lộ rõ vẻ hào hứng, cả hai ra ngoài bắt xe taxi đến khu chợ đêm.

Cảnh về đêm, ánh sáng tỏa ra từ những tấm biển quảng cáo đủ màu sắc lung linh huyền ảo, mang lại cho người ta cảm giác náo nhiệt, người người qua lại đông nghịt nhưng đa phần là những đôi tình nhân nắm tay, khoác vai nhau rất tình tứ. Thấy họ quay ra nhìn mình rồi bịt miệng cười xì xèo với nhau gì đó, Minh Bằng ngượng ngùng tiến lại nắm tay Linh Vy, cô đỏ mặt định rụt tay lại nhưng bàn tay to khỏe hơn vội giữ chặt lấy:

-Anh làm cái gì vậy?

-Em xem! Đông người thế này, lỡ chúng ta lạc mất nhau thì biết đâu mà tìm? Tôi về biết ăn nói với tổng giám đốc thế nào đây? Sáng mai tôi còn phải tham gia dự hội thảo nữa đấy._Minh Bằng tìm cách chống chế hợp lý nhất.

Linh Vy thấy anh nói đúng nên im lặng để yên bàn tay của mình trong bàn tay ấm áp của anh. Họ đi qua nhiều gian hàng khác nhau, đến gian hàng nào cũng lôi nhau vào thử đồ và đùa nghịch vui vẻ. Linh Vy lần đầu đến những nơi thế này thì vô cùng thích thú, cô cứ ăn thử xiên que chỗ này một miếng, bánh nướng chỗ kia một miếng. Bỗng một mùi hương ngầy ngậy nghi ngút sượt qua mũi cô, cô liền kéo anh đi về phía phát ra mùi thơm đó.

-Wow… cái này là gì? Nhìn giống nui xào quá đi! _ Linh Vy ồ lên một tiếng.

-Là tuk bok ki. Em muốn ăn à? Để tôi mua.

-Không cần không cần! _ Nói rồi cô nhanh tay gắp một miếng trên chỗ ăn thử.

– Cay quá!

Cái món này cay đến xé lưỡi, khiến Linh Vy vừa thử một đũa đã nhảy cẫng lên. Minh Bằng luýnh quýnh chạy đi, một lát sau trở lại với 2 ly nước trên tay. Cả hai vừa uống nước vừa thong dong thả bộ.

-Sao? Đã đỡ chút nào chưa? _ Minh Bằng phì cười.

-Đồ ăn Hàn Quốc đúng là món nào cũng cay! _ Linh Vy chun mũi.

-Nhưng nếu em muốn ăn sao không mua mà lại thử?

-Đồ ngốc! Lần đầu tôi đến đây có rất nhiều món chưa từng nếm, ăn mỗi thứ một miếng đã đủ no rồi, mua làm gì chứ?

Minh Bằng lại bật cười. Cũng không biết từ lúc nào mà Linh Vy lại bị anh cuốn theo, cười một cách thoải mái, khoảng cách giữa hai người dường như được rút ngắn đi rất nhiều, nhìn họ bây giờ chẳng khác gì một đôi tình nhân thực sự. Linh Vy đang kéo tay anh lôi sang bên kia đường để xem thì có một chiếc xe moto lạng lách chạy tới giật túi xách trên tay cô, anh vội vã kéo tay cô lại và ôm gọn vào lòng che chở. Trong giây phút ngắn ngủi đó cô cảm nhận nhịp tim hai người đang đập loạn nhịp, anh kéo cô ra hốt hoảng:

-Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

-Tôi…tôi không sao? –Linh Vy bối rối trả lời.

Minh Bằng nhắm mắt lại thở phào:

-Không sao thì tốt rồi, em ở đây đợi tôi một chút, bọn chúng vừa chạy vào ngõ hẻm này, chắc không thể thoát ra được.-Thôi bỏ đi! Anh đừng đuổi theo chúng, nguy hiểm lắm.

-Không sao đâu. Em đứng yên đây không được đi đâu đấy biết chưa?

-Uh!

Linh Vy gật đầu, ánh mắt lo lắng nhìn bóng anh đuổi theo xe moto. Minh Bằng chạy theo chúng một đoạn thì phát hiện xe chúng dựng trong hẻm, trong khi hai tên cướp thì đang lục lọi đồ trong túi, anh tiến lại phía chúng đứng khoanh tay trước ngực:

-Này hai nhóc! Mau trả lại chiếc túi đó cho tôi.

-Hư! Thì ra là một thằng ngoại quốc, muốn sống thì hãy mau cút đi, đừng có ở đây mà lải nhải nữa. _ Hai tên cướp tiến lại phía Minh Bằng cười khẩy hất mặt, ấn tay vào ngực anh đe dọa.

-Lời nói đó phải dành cho hai nhóc mới phải. Tôi nhắc lại lần nữa, hãy mau trả lại chiếc túi xách đó nếu không muốn bị tóm vào đồn cảnh sát._ Minh Bằng nở nụ cười nhạt đe dọa lại hai tên kia.

-Ha…ha…thằng này đúng là đầu óc có vấn đề, đã là dân ngoại xứ không biết thân biết phận lại còn muốn rước họa vào thân, vậy để bọn tao cho mày tọai nguyện.

Hai tên kia sấn lại ra đòn nhưng Minh Bằng đã né kịp và anh bật người lên phản đòn, anh sạng hai chân đạp mạnh vào bả vai hai tên kia khiến chúng ngã úp mặt xuống đất, chưa kịp định thần lóp ngóp bò dậy lại bị anh ra đòn liên tục cho tới khi chúng lên tiếng kêu xin tha mới chịu ngừng tay và nói với chúng:

-Nhìn bộ đồng phục của hai nhóc thì biết ngay là học sinh, sao không chịu ngoan ngoãn học hành mà lại đi trộm cướp hả?

-Xin ông anh tha mạng! Chúng em từ nay không giám nữa, đây cũng là lần đầu tiên thôi ạ.

-Nhìn cách hai nhóc không biết cách chạy thoát thân thì anh cũng đoán không phải là dân chuyên nghiệp nên lần này tha cho, từ nay về sau hãy chịu khó học hành đừng có đi phá phách nữa biết chưa?

-Dạ …dạ…chúng em biết rồi ạ!

Minh Bằng lấy túi xách và bỏ đi vừa bước được vài bước thì Linh Vy chạy đến tìm anh, cô nhìn thấy anh liền lo lắng hỏi:

-Anh không sao chứ?

-Tôi không sao, em xem kìa._ anh chỉ tay về phía hai tên cướp nghiệp dư vẫn đang ôm người nhăn nhó. Linh Vy thấy vậy tủm tỉm cười, hỏi đùa anh:

-Anh thật là, học thì thành tích đầy mình, làm việc thì xuất sắc, cái gì cũng biết, bây giờ đánh nhau cũng giỏi vậy việc anh không thể làm được là việc gì vậy?

Anh ghé sát xuống mặt cô, nhìn xoáy vào đôi mắt đen láy của cô hỏi lại:

-Em thực sự muốn biết à?

Linh Vy gật đầu:

-Uh!

-Vậy để tôi nói cho em biết nhé! Đó là thất bại! Con người tôi việc không thể làm chính là thất bại.

Linh Vy phát hiện trong câu trả lời của anh có gì đó u uất khó tả, ánh mắt anh cũng trở nên lạnh lùng xa xăm. Cô hoàn toàn không thể đoán nổi tâm trạng anh lúc này, dường như trong anh ẩn chứa nỗi đau nào đó khó tả bằng lời. Ánh mắt này, tâm trạng này cô đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nó rất quen thuộc nhưng cô nghĩ mãi mà vẫn không biết mình đã thấy qua ở đâu. Bây giờ tiếp xúc với anh nhiều hơn cô cũng cảm thấy tính cách con người anh có gì đó rất quen thuộc chỉ có điều cô không thể nhận ra anh là ai?****************************************

Sáng hôm sau Minh Bằng chuẩn bị cho buổi dự thảo, anh chọn cho mình bộ vest đen bóng sang trọng, tôn lên vóc dáng và tăng thêm vẻ đẹp lịch lãm vốn có, mái tóc được vuốt ngược lên để lộ vầng trán vuông, cao rộng, sáng sủa, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sáng đầy tự tin. Sau khi hài lòng với hình ảnh của mình qua gương, Minh Bằng mỉm cười tự tin với lấy chiếc cặp da rời khỏi phòng. Anh đến phòng Linh Vy và trao thẻ phòng của mình cho cô:

-Em hãy giữ thẻ phòng của tôi, biết đâu tôi để quên gì đó và cần em giúp. Em sẽ không từ chối chứ?

-Ok! Có gì anh hãy gọi cho tôi. Tôi luôn ở tư thế sẵn sàng.

-Cảm ơn sự nhiệt tình của em!

Minh Bằng rời khỏi phòng Linh Vy và vào thang máy xuống tầng hầm bãi đậu xe, anh vừa bước ra khỏi thang máy, đưa mắt tìm vị trí xe của mình thì đi ngược chiều lại với anh xuất hiện một người đeo kính đen che đi nửa khuôn mặt, tay xách chiếc cặp da tương tự chiếc cặp mà Minh Bằng đang xách, hắn cố ý xô mạnh vào anh khiến anh văng chiếc cặp xuống sàn, hắn nhanh tay nhặt lên và nói xin lỗi:

-Xin lỗi anh! Tôi vội quá!

-Không có gì!

-Ông anh cũng là người Trung Quốc à?

-Tôi là người Đài Loan! Xin lỗi anh tôi đang vội.

-À vâng! Một lần nữa xin lỗi về sự cố vừa rồi, chúc ông anh một ngày tốt lành.

-Cảm ơn anh!_ Minh Bằng cúi đầu chào hắn rồi đi về phía xe của mình, tên kia cũng nhanh chóng lẩn đi. Anh vào xe khởi động máy lái đi và rút điện thoại gọi cho Linh Vy:

-Linh Vy! Em hãy sang phòng tôi lấy chiếc cặp chứa tài liệu trên bàn, mang thẳng đến phòng họp giúp tôi.

-Hả! sao anh có thể bỏ quên tài liệu dự thảo được chứ?

-Chuyện này nói bây giờ thì sẽ phải giải thích dài dòng lắm, tôi không có thời gian, sau khi họp xong sẽ giải thích với em. Bây giờ em hãy nhanh chóng mang đến phòng họp giúp tôi.

-Tôi biết rồi! Tôi sẽ đi ngay.

-Cảm ơn em! _ Minh Bằng cúp máy, khóe môi anh khẽ nhếch lên, vẽ thành một nụ cười nửa miệng lạnh lùng:

-Muốn đối đầu với tao? Tu 10 kiếp nữa đi!

Ở đằng xa Hiếu Cường ngồi trong xe theo dõi nhất cử nhất động của Minh Bằng, thấy anh không kiểm tra lại cặp mà vẫn thản nhiên lái xe đi, hắn yên tâm rằng kế hoạch của mình đã thành công với nụ cười ngạo mạn:

-Alec Su! Để xem hôm nay mày tài giỏi đến đâu, nghĩ đến vẻ mặt tội nghiệp ngơ ngác khi mở chiếc cặp rỗng ra trước toàn thể hội nghị sẽ thế nào nhỉ? Ha…ha…

Tại phòng họp của tập đoàn I’Park, nơi diễn ra cuộc hội thảo tất cả những thành viên tham gia dự thảo đã đến đông đủ và ngồi vào vị trí của mình, chỉ còn ít phút nữa là cuộc họp bắt đầu. Hiếu Cường và Minh Bằng ngồi đối diện nhau. Một lúc sau Linh Vy xách chiếc cặp da bước vào, Minh Bằng đứng lên nhận chiếc cặp từ tay Linh Vy trong sự ngạc nhiên ngơ ngác của Hiếu Cường, anh tặng cho Hiếu Cường ánh mắt với ngầm ý “Thế nào? Huỳnh Hiếu Cường! Có phải quả dưa bở này quá to so với sức tưởng tượng không nhỉ?”.Hiếu Cường vội vã đứng lên ra ngoài rút điện thoại gọi cho trợ lý của mình ra lệnh:

-Trợ lý Ngô! Anh hãy kiểm tra chiếc cặp của Alec Su ngay.

Trong giây nát đầu máy bên kia trợ lý của Hiếu Cường run rẩy trả lời:

-Thưa giám đốc! Bên…. Bên…trong cặp chứa hồ sơ rỗng và giấy lộn…

-Cái gì? Chiếc cặp đó chứa hồ sơ rỗng và giấy lộn? Sao có thể thế được?- Chiếc điện thoại trên tay Hiếu Cường lập tức bị ném xuống sàn một cách không thương tiếc:

-Alec Su! Mày có thể qua được lần này nhưng sẽ không qua được lần sau, hãy đợi đấy!

Hiếu Cường giận đến nghiến răng, siết chặt hai tay, không ngờ mình lại bị chơi một vố đau như vậy, anh thắc mắc không hiểu tại sao Minh Bằng lại có thể dự đoán trước việc này.

*Hồi tưởng

Sau khi Hiếu Cường rời khỏi quán café Nicky nhấn số gọi cho Minh Bằng nói:

-Alec! Có tin cho cậu đây! Huỳnh Hiếu Cường hắn đã thuê người theo cậu sang Hàn Quốc để tìm cách đánh cắp tài liệu dự thảo của công ty cậu, vì vậy hãy cẩn thận với tập tài liệu đó.

-Cái gì? Hắn dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy sao?

-Ừ! Hắn vừa thỏa thuận và đưa vé đi Hàn Quốc cho bọn chúng, còn thông báo địa điểm ngày giờ chính xác nữa.

-Cảm ơn cậu đã thông báo tin tức quan trọng này Nicky!

-Chúc thành công anh bạn!

-Ok! Hẹn gặp lại sau Nicky!

Minh Bằng đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đôi mắt anh ánh nên sự giận giữ “Huỳnh Hiếu Cường! muốn đánh cắp tài liệu dự thảo ư! Hãy đợi đấy!”

*Kết thúc hồi tưởng

Theo kế hoạch Minh Bằng vẫn thản nhiên dự hội thảo như không có chuyện gì xảy ra, bài diễn thuyết của anh được giới chuyên môn đánh giá cao và chính thức lọt vào danh sách tham gia dự thầu các công trình xắp tới, nhưng không chỉ riêng anh lọt vào danh sách đó mà bên Huỳnh Thị cũng được chọn tham gia dự thầu, vấn đề cần cạnh tranh giữa hai bên bây giờ là cả hai bên sẽ phải đưa ra dự án về các bản thiết kế, mô hình kiến trúc nếu bản dự án của bên nào xuất sắc sẽ được chọn làm đối tác duy nhất. Như vậy là cuộc chạy đua chưa kết thúc mà mới chỉ là sự khởi đầu.

Cuộc hội thảo kết thúc tốt đẹp, tập đoàn I’Park cho mở tiệc dạ hội chiêu đãi khách vào buổi tối. Linh Vy và Hạnh Như cùng sánh vai Minh Bằng bước vào hội trường, tất cả mọi người có mặt tại đây đều đổ dồn ánh mắt về phía họ. Tổng giám đốc Park đang bận chào hỏi khách nên Si Hoo và Chae Rim thay mặt đến tiếp đón Minh Bằng. Si Hoo tiến lại bắt tay Minh Bằng:

-Chào anh Alec! Hai quý cô đây là…_Si Hoo nhìn sang Linh Vy và Hạnh Như.

-À! Đây là Ruby cô ấy là thư ký của tôi_ Minh Bằng chỉ sang Hạnh Như.

-Xin chào! Rất hân hạnh được làm quen với cô. Alec! Tôi có thể mời Ruby nhảy một bản chứ?

-Ồ! Tôi không có ý kiến gì, nhưng quyền quyết định ở cô ấy. Anh có thể hỏi ý kiến cô ấy, khả năng nói và nghe tiếng Hàn của cô ấy rất tốt.-Cảm ơn anh! Ruby cô đồng ý nhảy với tôi một bản chứ?

Hạnh Như cũng muốn để cho Minh Bằng và Linh Vy tự do nên cô đồng ý sánh vai cùng Si Hoo, khi hai người rời đi thì đến lượt Chae Rim thắc mắc với Minh Bằng:

-Alec! Cô ấy là ai vậy?

-Đây là Vicki! Con gái của tổng giám đốc công ty anh.

-Vicki! Chào cô tôi là Chae Rim!

-Vâng! Xin chào! Rất vui được gặp cô!

-Tôi cũng vậy! Cô nói tiếng Hàn giỏi quá!

-Cảm ơn cô quá khen!

– À! Alec em sẽ dẫn anh đi giao lưu với những đối tác Hàn Quốc, hy vọng sẽ giúp ích được gì cho anh.

-Cảm ơn em Chae Rim! Do anh không quen biết với đối tác bên Hàn nhiều nên sự giúp đỡ của em rất có ý nghĩa với anh vào lúc này.

-Vậy chúng ta đi.

– Linh Vy chúng ta đi thôi.

-Anh và cô ấy cứ đi đi, đôi dày tôi đang mang không được thoải mái lắm, nên việc đi lại không dễ dàng.

-Sao vậy? Nó khiến chân em đau sao? Hay để anh đưa em về phòng nghỉ?

-Không cần đâu! Anh không nên bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ tốt như vậy, anh cứ đi đi, đừng lo cho tôi.

-Vậy em cố gắng chờ anh một lát, sau khi chào hỏi mọi người xong anh sẽ trở lại ngay.

-Được rồi! tôi không sao đâu đừng lo.

Chae Rim đưa Minh Bằng đi giới thiệu với mọi người, các cô gái trẻ có mặt ở đây đều ngoái lại nhìn anh và thầm ghen tỵ với Chae Rim khi cô sánh vai cùng anh, đang đi thì anh va nhẹ vào người đối diện, cả hai bên cùng cúi đầu lên tiếng xin lỗi nhau, khi cả hai ngẩng mặt lên thì lại mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau vì nhận ra người quen:

-Hye Sun! Em trở về Hàn Quốc khi nào vậy?_Minh Bằng cười vui vẻ hỏi cô gái.

-Alec! Sao anh lại có mặt ở đây? Em mới về cách đây hai ngày._ Hye Sun mừng rỡ.

-Anh tham gia dự hội thảo lần này, còn em?

-À! em…em…

-Cô ấy là con gái tổng giám đốc tập đoàn Sam Sung._ Chae Rim cướp lời thay Hye Sun trả lời.

-Chae Rim! Lâu rồi không gặp chị. Chị ngày càng xinh đẹp.

-Em cũng vậy mà, em đi cùng bác Goo sao?

-Vâng! Em không muốn tham dự những dạ hội thế này nhưng ba em bắt em đi bằng được._Hye Sun vờ xị mặt xuống một cách đáng yêu.

-Tham gia những buổi dạ hội thế này cũng tốt mà.

-Hai người quen nhau sao? _Minh Bằng ngạc nhiên

-Vâng! Chúng em quen nhau từ nhỏ và hai gia đình thường qua lại nên khá thân nhau. _vẫn là Chae Rim nhanh nhẹn trả lời.