Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 25

2:37 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 25 tại dưa leo tr. 

Tạ Bệnh Miễn đương nhiên sẽ không lên lấy, hắn làm xong bài tập rồi đưa cho Hạ Thanh Từ: “Tiểu lớp trưởng, hôm trước cậu nói làm xong thì đưa cậu xem.”

Còn một lúc nữa mới đến giờ học nên Hạ Thanh Từ xem giùm hắn. Hôm nay cậu không có tâm trạng, khi giảng bài cho Tạ Bệnh Miễn mi mắt cậu liên tục đánh nhau, nhưng cậu nhất quyết phải giảng cho xong.

“Tự xem bài mình sai, muốn thì sửa lại không thì lát nghe thầy Trương giảng.”

Hạ Thanh Từ nói xong liền nằm nhoài ra bàn nghỉ ngơi một chút, dưới mắt đã có thêm một vòng màu xanh rất mờ, bên cạnh truyền đến giọng Tạ Bệnh Miễn:

“Tiểu lớp trưởng, hôm qua cậu ngủ không ngon sao?”

Mí mắt khẽ động, nhưng không có đáp lại. Đầu ngón tay cậu hơi cong lên, mãi cho đến trước giờ học hai phút cậu mới rời khỏi bàn.

“Khai giảng đã hơn một tháng, tuần này sẽ tiến hành tổ chức thi hàng tháng đồng thời chúng ta còn có hoạt động thực nghiệm xã hội. Mỗi lớp nhiệm vụ đều không giống nhau. Hạ Thanh Từ, lát nữa em đến hội học sinh để lấy mẫu đơn.”

Các hoạt động thực nghiệm xã hội nhằm đảm bảo cho học sinh trung học có được đời sống ngoại khóa phong phú bên cạnh việc học tập trong cuộc sống ở trường cấp 3. Hoạt động này thường kéo dài từ một đến hai ngày, mỗi người đều phải điền vào danh sách để ghi chép lại những cảm tưởng của mình về hoạt động thực nghiệm xã hội.

Hạ Thanh Từ bị gọi tên, cậu nghe những gì lão Trương nói liền viết nó vào tờ giấy nháp bên cạnh, rồi đến hội học sinh lấy đơn.

Sau đó, lão Trương phổ biến thêm những điều vụn vặt khác, Hạ Thanh Từ cũng viết lại những gì cần chú ý. Bọn họ ngồi ở cuối lớp, đôi khi lão Trương cũng không chú ý nên Tạ Bệnh Miễn cũng hí hoáy viết cái gì đó.

Một mảnh giấy nhỏ được đưa cho Hạ Thanh Từ, phía trên là nét chữ như học sinh tiểu học của Tạ Bệnh Miễn.

: Hôm qua tôi bị gọi về nhà nên không đến quán trà sữa được.

: Sau này tuần nào tôi cũng sẽ qua, cậu đừng làm phiền tôi.

: Nếu cậu không khỏe, xin nghỉ ngơi đi, đừng cố.

Cậu nhìn lướt qua, liền đẩy tờ giấy trở về. Cậu phát hiện ánh mắt đối phương vẫn đang nhìn mình, chằm chằm nhìn cậu, nhưng hắn cũng không đẩy tờ giấy qua nữa. Sau giờ học cậu đến hội học sinh để lấy mẫu đơn, Tạ Bệnh Miễn cũng lẽo đẽo theo sau.

“Lớp trưởng, cậu về ngủ đi để tôi đi lấy cho cậu, Kỷ Nguyện sẽ đưa cho tôi.”

“Không cần.” Hạ Thanh Từ đi xuống lầu, quay lại nhìn bóng lưng phía sau: “Tôi tự đi, cậu không cần theo.”

“Để tôi đi theo cậu.” Tạ Bệnh Miễn nói: “Chúng ta trước đó đã thống nhất, tôi không thể lại để cho cậu xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Tôi chỉ là đi lấy một tờ đơn.” Hạ Thanh Từ liếc nhìn hắn.

“Vậy tôi cũng không yên lòng. Hôm nay trạng thái cậu không được tốt, nửa chừng ngất đi thì phải làm sao?”

Hạ Thanh Từ không quản nữa, cậu đến tòa nhà của hội học sinh nhận mẫu đơn của lớp mà các lớp khác cũng đang nhận ở đây.

“Không biết thực nghiệm xã hội của lớp mình là gì… Tôi hy vọng không phải là đến mấy khu quy hoạch hay mấy khu dọn dẹp gì. Quảng trường mà chúng ta đã đến năm ngoái thật mệt và nóng nực.”

“Tôi nghe nói năm ngoái lớp 12 được đi leo núi gây quỹ. Cảm giác cũng không tệ, không biết chúng ta có may mắn thế không?”

“Này, Nhị ca cậu tới đây xem náo nhiệt à?”

Một trong những người đến nhận mẫu đơn nói chuyện với Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ đứng bên cạnh nghe Tạ Bệnh Miễn trả lời: “Đi lấy mẫu đơn cùng lớp trưởng.”

Nghe được câu này phía trước có người quay đầu lại, ánh mắt Hạ Thanh Từ và Trần Tinh phía trước giao nhau, con ngươi Trần Tinh hơi dừng lại nhìn cậu một cái, xong liền đá Tạ Bệnh Miễn bên cạnh.

Một tia mỉa mai lóe lên trong mắt cậu ta, rồi cũng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.

“Ồ, vậy ai trong hai người sẽ lên bốc thăm?”

Vận may Hạ Thanh Từ luôn không tốt nên cậu đứng yên không nhúc nhích, nói với Tạ Bệnh Miễn: “Cậu đi.”

“Nhị ca rất may mắn.” Kỷ Nguyện cầm tờ đơn đưa cho Hạ Thanh Từ: “Đây là của lớp cậu.”

“Vậy tôi đi thay cậu.” Tạ Bệnh Miễn nhìn thiếu niên bên cạnh: “Cậu ở đây chờ tôi.”

Tạ Bệnh Miễn đi bốc thăm, phía trước mấy người vây xem, Kỷ Nguyện khẽ “Hừ” một tiếng.

“Quả nhiên là cậu, cậu thật may mắn.”

“Chỉ có duy nhất một hoạt động ở ngoại thành là trường tiểu học ở ngoại ô thành phố. Nơi đó hình như còn có chỗ ở, các cậu có thể ở đó một ngày.”

Kỷ Nguyện có chút tiếc nuối: “Lớp bọn tôi đối với hoạt động này sớm đã có hứng thú, không nghĩ tới lại bị các cậu bốc trúng.”

Hắn nháy mắt với Tạ Bệnh Miễn, nói: “Nhị ca, trân trọng nó.”

Tạ Bệnh Miễn cười như không, hắn không hiểu Kỷ Nguyện đang nói cái gì, quay lại nhìn Hạ Thanh Từ:

“Lớp trưởng, tôi rút trúng ngoại ô thành phố. Chúng ta phải thuê xe đến đó.”

Tạ Bệnh Miễn cầm tờ thăm bước lại, đó thực sự là thăm tốt nhất. Hạ Thanh Từ nhận lấy, liếc qua xong liền kẹp vào bảng mẫu đơn.

“Tiểu lớp trưởng, đến lúc đó sẽ phân chỗ ngủ thế nào?”

Hạ Thanh Từ liếc hắn ta: “Sắp xếp ngẫu nhiên, nam nữ sinh tách ra.”

“Cái này tôi đương nhiên biết”, Tạ Bệnh Miễn rảnh tay đề nghị: “Chúng ta một kèm một, không phải nên ở chung một chỗ sao? Như vậy càng thích hợp.”

Hạ Thanh Từ thần sắc lạnh lùng: “Đến đó vẫn còn sớm.”

“Vào lớp hỏi ý kiến ​​của các bạn học, thầy Trương quyết định.”

Trên thực tế, Hạ Thanh Từ không muốn hỏi ý kiến ​​​​của các bạn học. Bình thường, cậu sẽ tự mình sắp xếp. Mọi người đều có quan hệ tốt với nhau, nhưng cậu lại không có quan hệ đặc biệt tốt với bất kỳ ai trong lớp.

Cậu có mối quan hệ tương đối ổn đối với Đường Viễn, nhưng Đường Viễn còn có những người bạn khác thân hơn và sẽ không chọn ở với cậu.

Quan trọng hơn, trong trường hợp Tạ Bệnh Miễn muốn ở cùng cậu, cậu không thể từ chối.

“Được, nghe cậu.” Tạ Bệnh Miễn nói, khóe môi mang theo nụ cười: “Lớp trưởng, sắp xếp ngẫu nhiên cậu cảm thấy hai đứa mình có thể ở cùng nhau không?”

“Tốt nhất là không.” Hạ Thanh Từ mặt không chút thay đổi buông xuống bốn chữ, cầm đơn đi lên lầu.

Hạ Thanh Từ trở lại lớp học, vốn là định đi ăn sau khi lấy mẫu đơn. Nhưng trước khi bước đến bàn, cậu đã thấy một hộp cơm trưa đặt trên bàn của mình.

Hộp cơm hình vuông, cơm bên trong là hình trái tim, hộp màu hồng, mấy món trang trí cũng là hình trái tim, còn có một quả trứng hình trái tim.

Hồng, vàng và xanh lá cây, một sự kết hợp quái dị. Không có ai trong lớp và cũng không biết là ai đã tặng.

Quá xấu xí.

Hạ Thanh Từ cầm hộp cơm lên bên dưới còn có một tờ giấy, là một tờ giấy bị xé cẩu thả, trên đó có vẽ một trái tim.

Cậu nhìn trái rồi ngó phải, sờ hộp cơm vẫn còn nóng hổi, ​​có lẽ mới đưa tới không lâu.

Vứt thì thật lãng phí, nhưng không thể lấy đồ của người khác, biết đâu người ta đang theo dõi mình ở đâu đó.

Hạ Thanh Từ nghĩ thế và như có linh cảm cậu liếc mắt nhìn quanh, nhìn về phía cửa sau của lớp học nhưng vẫn không thấy ai.

Núp sau cánh cửa, Diệp Kỳ, Mạnh Phi Du và Tạ Bệnh Miễn: “…”

Diệp Kỳ dựa vào tường suýt nữa bị phát hiện, cậu ta rất lo lắng nhéo Mạnh Phi Du đang ở bên cạnh và hạ giọng:

“Lớp trưởng không muốn biết cũng không được, cậu ấy biết rõ đó là của Nhị ca. Có lẽ cũng giống buổi sáng sẽ để nó lên bục giảng.”

Mạnh Phi Du hất tay Diệp Kỳ ra, nói thẳng: “Hộp cơm Nhị ca chọn xấu quá, là tôi tôi cũng không muốn, nhìn xong đã không muốn ăn.”

“Câm miệng.” Tạ Bệnh Miễn nhìn Hạ Thanh Từ đang cầm tờ giấy, trong lúc nhất thời hắn tựa hồ có thể nhìn ra thiếu niên này hơi khựng lại, ánh mắt khẽ biến.

“Cậu ấy biết là của tôi nhưng cũng không trực tiếp từ chối.” Tạ Bệnh Miễn bình tĩnh nói: “Có lẽ còn hy vọng.”

Diệp Kỳ: “…” Cậu lấy đâu ra tự tin.

Mạnh Phi Du do dự: “Cậu ấy là không muốn làm cậu quá khó xử.”

Bắt gặp ánh mắt của Nhị ca, Mạnh Phi Du dứt khoát làm động tác kéo khóa miệng, không dám nhìn biểu cảm của Nhị ca.

“Nhị ca, cậu xem tiếp đi. Chúng tôi đi ăn cơm, có bị ném cũng đừng buồn. Lớp trưởng không làm xấu mặt cậu là tốt lắm rồi.”

Mạnh Phi Du nói xong đã nhanh chóng kéo Diệp Kỳ đi, nếu chậm một bước rất có thể sẽ xảy ra án mạng.

Ở cuối lớp, Tạ Bệnh Miễn thấy Hạ Thanh Từ nhấc hộp cơm lên rời đi, đợi tiếng bước chân truyền xa, một lúc sau hắn mới đi theo.

Đây là đem ném nó vào góc nào mà hắn không thể nhìn thấy?

Một đường ra khỏi tòa lớp học, Tạ Bệnh Miễn theo sát phía sau. Hắn phát hiện ra bước đi của Hạ Thanh Từ không nghiêm túc như khi đang học, rất dễ thất thần và không biết cậu đang nghĩ cái gì.

Hắn đi theo Hạ Thanh Từ đến căn tin trước đó, bên cạnh căn tin là một ngôi nhà cũ bỏ hoang không kịp sửa sang, vài năm nữa có thể sẽ bị phá bỏ.

Bên này có một rừng cây, hắn thấy Hạ Thanh Từ đi tới góc tường cũ sau đó ngồi xuống, ngồi xổm ở đó một lúc rồi đưa tay ra.

Ánh mặt trời chiếu xuống người Hạ Thanh Từ, sắc mặt có chút nhu hòa, ánh mắt ôn nhu tựa hồ đang thì thầm điều gì. Sau đó một sinh vật nho nhỏ mềm mại nhiều lông chậm rãi từ trong nhà cũ đi ra.

Đó là hai con mèo con gầy gò, hình như còn chưa đầy ba tháng, có thể là hơn ba tháng vì suy dinh dưỡng nên trông có thể hơi bé.

Tạ Bệnh Miễn nhìn một chút, ghét bỏ thu tầm mắt lại, hai thứ xấu xí.

9

Mèo con ngửi đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ, như thể nó rất đói nên liên tục liếm, láp đầu ngón tay của cậu.

Đôi mắt Tạ Bệnh Miễn từ từ rơi xuống tai Hạ Thanh Từ, có chút bất ngờ, tai cậu ấy đang đỏ.

Đây là do làm thân được nên ngại ngùng à?

Hắn thấy Hạ Thanh Từ từ từ rút tay lại, mở hộp cơm ra, bên trong có thịt gà, cơm và thịt heo. Hạ Thanh Từ dùng đũa chia thịt thành nhiều phần nhỏ, rửa lại bằng nước sạch trước khi đút cho hai cái thứ xấu xí kia.

Hạ Thanh Từ ngồi xổm trên đất nhìn mèo con nghiêm túc ăn, khóe môi so với bình thường ôn hòa hơn, mèo con cúi đầu ăn cũng không để ý tới cậu ấy, cậu vươn tay cẩn thận sờ sờ đầu mèo con.

Mèo nhỏ không phản ứng, Hạ Thanh Từ lại chạm vào nó rồi rụt tay lại.

Tạ Bệnh Miễn đứng yên đó, Hạ Thanh Từ cư nhiên lại nhìn con mèo với vẻ mặt dịu dàng như vậy, hắn không tốt bằng hai thứ xấu xí đó sao.

4

Ánh mắt rơi vào hai hai thứ xấu xí kia, Tạ Bệnh Miễn mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại có chút thâm trầm.

Hạ Thanh Từ rút đầu ngón tay khỏi mèo con, như cảm thấy có gì đó nên quay đầu lại nhìn. Xung quanh không có ai, cảnh tượng vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cậu.

Cho mèo ăn xong cậu xuống căn tin ăn rồi quay về lớp, khi quay lại trên bàn đã có thêm một chai sữa Vượng tử.

Bóng người nhỏ bé màu đỏ với đôi mắt trợn ngược và cái miệng há rộng, đang mỉm cười.

Hạ Thanh Từ ngồi trên ghế, cậu lấy sữa Vượng tử và hỏi Tạ Bệnh Miễn: “Cho tôi?”

Tạ Bệnh Miễn, người đang chuẩn bị phát biểu: “…”

“Tiểu lớp trưởng, làm sao cậu biết là tôi mua?”

Hạ Thanh Từ liếc nhìn thùng rác, trong đó có một chai sữa Vượng tử rỗng. Ai đó đã mua một lốc và tự uống một chai, có khi còn hai chai ở trong ngăn bàn.

Lần trước Tạ Bệnh Miễn cũng mua sữa Vượng tử cho cậu, cậu không thích uống ngọt, cũng không biết Tạ Bệnh Miễn muốn làm gì nên đặt lại chai sữa xuống bàn của Tạ Bệnh Miễn.

“Sau này không cần mua cho tôi bất cứ thứ gì, tôi không cần.”

“Lớp trưởng, tôi mua cho cậu không phải là cậu cần.” Tạ Bệnh Miễn nghiêng đầu cười nói: “Tôi chỉ là muốn đối tốt với cậu.”

1

_____