Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 66

2:39 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 66 tại dưa leo tr. 

Mãi đến khi Diệp Kỳ đi rồi Hạ Thanh Từ mới xoay người lấy. Cậu nắm tay lái, nhìn vết mực còn sót trên tay mới nhận ra rằng nó rửa không sạch, về nhà phải rửa bằng xà phòng.

Về câu nói của Diệp Kỳ, Hạ Thanh Từ cũng không mấy để tâm.

Hạ Thanh Từ về nhà như thường lệ sẽ kiểm tra điện thoại, hôm trước cậu quên trả lời tin nhắn của Thẩm Ý, bây giờ nhìn lại mới phát hiện Thẩm Ý chưa gửi thêm tin nhắn gì cho mình.

Cuối cùng vẫn là tin nhắn chúc ngủ ngon của Thẩm Ý gửi cho cậu.

Hạ Thanh Từ soạn tin nhắn gửi đi.

SS: Tôi về nhà rồi

Nhớ ra Thẩm Ý sắp đến làm tình nguyện viên tại giải đấu bóng rổ liên trường nên đã gửi thêm một tin nhắn nữa.

SS: Ở trường thế nào rồi?

SS: Thứ sáu đến đây sao?

Hạ Thanh Từ vừa gửi tin nhắn, Thẩm Ý đã lập tức trả lời ngay.

Shen: Thứ sáu sẽ đến

Shen: Trường chúng tôi có khoảng mười mấy tình nguyện viên, tôi sẽ đi cùng họ.

Hạ Thanh Từ đáp “Được” rồi đi tắm. Đợi một lúc không thấy phản hồi thêm nên Thẩm Ý nhắn một tin nữa.

Shen: Tôi tưởng hôm qua cậu không vui.

Sau khi thấy tin nhắn này, Hạ Thanh Từ mới nhận ra hôm qua mình ngủ quên chứ không phải giận hờn gì nên liền nhắn tin giải thích với Thẩm Ý.

Shen: Ừm /vui vẻ/

Shen: Có phải tôi hỏi nhiều lắm phải không?

Hạ Thanh Từ không biết trước đó Thẩm Ý đã hỏi cái gì, lướt lại lịch sử trò chuyện và phát hiện ra rằng Thẩm Ý hỏi cậu và Tạ Bệnh Miễn có phải là bạn thân không.

Đầu ngón tay Hạ Thanh Từ hơi dừng một chút, rồi tiếp tục gõ chữ.

SS: Không sao, tôi và cậu ta không thân.

Hạ Thanh Từ chính là đưa ra câu trả lời, cậu không hiểu tại sao Thẩm Ý lại quan tâm đến mấy chuyện thế này. Nghĩ đến tính cách của Thẩm Ý, cũng cô độc giống mình, có lẽ cậu ấy không muốn bạn bè của mình có bạn thân khác.

Cũng có thể là Thẩm Ý không thích Tạ Bệnh Miễn.

Hạ Thanh Từ lấy lại tinh thần, gửi một tin nhắn khác.

SS: Tôi thấy tin nhắn đều trả lời ngay, hôm qua ngủ quên mất.

Sáng hôm nay lại dậy trễ.

Shen: Không sao, tôi biết rồi

Shen: /vui vẻ xoay vòng vòng/

Hạ Thanh Từ nhìn biểu tượng cảm xúc do Thẩm Ý gửi đến, hơi nâng khóe môi gật gù.

Cậu cũng bấm vào gói biểu tượng cảm xúc, mấy con thỏ nhỏ đang nhảy nhót với nhiều biểu cảm khác nhau hiện lên, tiện tay bấm vào một cái rồi gửi đi.

SS:/ Thỏ Thỏ vui vẻ/

Hạ Thanh Từ gửi xong, đợi hồi lâu Thẩm Ý vẫn không trả lời.

Cậu nhấn nhấn màn hình, một lúc sau Thẩm Ý mới gửi lại cho cậu hai chữ.

Shen: Ngủ ngon.

Hạ Thanh Từ nhìn qua thời gian, bình thường giờ này Thẩm Ý vẫn sẽ chưa ngủ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều vì còn bài tập cần phải làm. Ngay khi Hạ Thanh Từ thoát khỏi khung trò chuyện, một hình đại diện quen thuộc khác đã gửi tin nhắn tới cho cậu.

X: Cậu về nhà chưa?

X: Tuế Tuế

X: Hôm nay tôi ném được bốn cú ba điểm

X: Bọn tôi đánh bại họ 3-0

X:.

X: Tuế Tuế, Tuế Tuế, Tuế Tuế để ý tôi đi mà

Hạ Thanh Từ lóa mắt trước hộp tin nhắn nhấp nháy không ngừng, bấm vào khung trò chuyện của Tạ Bệnh Miễn, tiện tay nhắn “Ồ” một cái, sau đó trả lời “Đã về”.

X: Cậu đang làm gì thế, tắm xong chưa?

Hạ Thanh Từ nhìn vào ghi chép trên bàn rồi gõ chữ.

SS: Chuẩn bị làm bài tập

Gửi tin nhắn xong, Hạ Thanh Từ đặt điện thoại sang một bên và bắt đầu nghiêm túc làm bài. Lúc này trời đã sang thu, nhà cậu còn ở tầng trệt nên ngoài cửa sổ vẫn có thể nghe được tiếng muỗi vo ve.

Hạ Thanh Từ bật chiếc đèn bàn nhỏ, sờ lên cổ mình một chút, đem xác con muỗi ném vào thùng rác, sau đó tiếp tục làm bài.

Làm xong đã là mười một giờ rưỡi, trước khi đi ngủ Hạ Thanh Từ lại nhìn qua điện thoại một chút, vẫn là cái ảnh đại diện quen thuộc, gửi cho cậu cả đống tin nhắn.

XX: Tuế Tuế, cậu làm bài xong chưa?

XX: Tôi đổi tên rồi

XX: Tên cậu là SS, tên tôi là XX

XX: Tên tôi nghe có hay không?

XX: Tôi cảm thấy rất hay và rất phù hợp.

XX: Chán quá đi, cậu có thể ngừng làm bài tập và chơi game với tôi được không?

XX: Hoặc chỉ cần nghe tôi hát thôi cũng được.

XX: Tôi muốn hát cho cậu nghe mỗi ngày

XX:/Thỏ Thỏ căng thẳng/

Hạ Thanh Từ nhìn vào tên của Tạ Bệnh Miễn và biểu tượng cảm xúc mà hắn ta sử dụng, còn không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu vô liêm sỉ như vậy, cậu ấn nhẹ đầu ngón tay vào màn hình.

SS: Đáng ghét.

Gõ xong hai chữ này, Hạ Thanh Từ tắt điện thoại đi ngủ, mặc kệ màn hình nhấp nháy liên tục, cậu tắt luôn cả khung trò chuyện.

Hôm đó Hạ Thanh Từ vẫn đi ngủ như thường lệ, trước khi nhắm mắt còn nhớ đến biểu tượng con thỏ mà Tạ Bệnh Miễn gửi tới, nằm mơ cũng mơ thấy thỏ. Cậu mơ thấy một con thỏ rất hung dữ đang oan ức nhìn mình, ôm cậu không chịu buông và còn kêu “gru gru” hai tiếng, có lẽ là không cho phép cậu chê nó phiền.

Khi Hạ Thanh Từ tỉnh dậy có chút ngây người, sực nhớ ra thực tế con thỏ nó không hề kêu như trong giấc mơ.

Đến lớp, Hạ Thanh Từ vừa thu bài tập xong thì vừa vặn có người bước vào. Nhìn bản mặt của Tạ Bệnh Miễn, cậu không thể nào liên tưởng ra được con thỏ, nhưng rõ ràng biểu cảm lại khá giống nhau.

Ánh mắt Hạ Thanh Từ rơi trên mặt của Tạ Bệnh Miễn, trầm ngâm chốc lát, Tạ Bệnh Miễnlộ ra ý cười: “Lớp trưởng, cậu ngơ ngác gì đó?”

Hạ Thanh Từ thu hồi tầm mắt và phớt lờ Tạ Bệnh Miễn.

Thứ sáu là ngày diễn ra giải đấu bóng rỗ liên trường, trường bọn họ là nơi thi đấu, buổi chiều có thể phải mở hội, mỗi lớp phải chú ý trật tự.

Nghe nói các đội tuyển của trường chuyên, Nhất Trung và Trung học số 14 đều sẽ đến. Đây chắc chắn sẽ là một ngày náo nhiệt và các nữ sinh lại càng hào hứng hơn. Không khí trong trường hai ngày nay đã rất sôi động.

“Nghe nói Nhất Trung có rất nhiều trai đẹp, Giang Dã cũng ở Nhất Trung, cậu cảm thấy Giang Dã có tới không?”

“Giang Dã chơi nhạc, không nhất định sẽ chơi bóng rổ, nhưng tôi nghe nói Nhất Trung hình như có tình nguyện viên, nếu cậu ấy làm tình nguyện viên thì chắc chắn sẽ tới. Cậu cảm thấy Giang Dã trông giống người có thể làm tình nguyện viên không? “

“Ngược lại thì bên Trung học số 14 có hoa khôi. Tôi nghe nói cậu ấy sẽ tới… Cậu ấy trước đây là hát chính trong ban nhạc của Nhị ca, rất quyến rũ.”

*Vâng, không sai đâu ạ, nó chính xác là hoa khôi:vv Hoa khôi *váy đỏ:)))

“Trường chuyên thì tôi không biết, nhưng hình như chiều nay sẽ có vài người bên đội thi đấu tới xem thử, tan học sẽ tới sân tập. Phỏng chừng sẽ rất náo nhiệt.”

Hạ Thanh Từ sau giờ học phải đến tòa nhà của hội học sinh để họp, Tạ Bệnh Miễn thì đến sân tập, lúc đi hắn còn tóm lấy Hạ Thanh Từ không buông.

“Lớp trưởng, cậu họp đến mấy giờ, xong thì về nhà liền sao?”

“Không biết.” Hạ Thanh Từ bị Tạ Bệnh Miễn nắm lấy góc áo đồng phục, lập tức kéo mạnh ra.

“Không cần cậu quản.”

“Tôi không có nói là quản cậu.” Tạ Bệnh Miễn suy nghĩ một chút, ở đó còn có Kỷ Nguyện chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn nâng lên khóe môi:

“Ngày mai dậy sớm, có cần tôi qua đón cậu không?”

Chỉ là vừa vặn ngày mai hắn phải dậy sớm mà thôi.

“Không cần.” Hạ Thanh Từ nói xong liền cầm lấy sổ và bút rời đi.

Tòa nhà của hội học sinh tương đối khá xa, gần tạp hóa cũ trong trường. Hạ Thanh Từ đến trước để chuẩn bị cho cuộc họp. Các cuộc họp tổ chức cho lớp trưởng chủ yếu đều nhấn mạnh đến kỷ luật và một số thông báo về thời gian.

Kỷ Nguyện nhắc nhở bọn họ về vấn đề thời gian, còn có một số tình nguyện viên của Nhất Trung sẽ đến. Vì Nhất Trung cũng ở gần đây nên các tình nguyện viên sẽ không làm trễ nãi bất cứ cái gì, hội học sinh sẽ sắp xếp người đón tiếp.

“Ngày mai sẽ được nghỉ học cả ngày, các lớp tập trung ở sân tập và vẫn đứng theo đội hình buổi sáng. Bên cạnh nhà thi đấu vẫn có các cổ động viên luyện tập. Chúng ta phải nhấn mạnh lại tính kỷ luật một lần nữa trong sáng ngày mai.”

“Hội học sinh bên này có cung cấp nước, những người dự thi ở lớp các cậu có thể đến lấy hoặc bên lớp muốn tự mua cũng được.”

Kỷ Nguyện giải thích ngắn gọn, Hạ Thanh Từ đều ghi hết vào sổ, nói xong mọi người cũng giải tán, cậu cũng gom đồ đứng dậy.

“Này chị dâu, đừng đi vội.”

Giọng Kỷ Nguyện vang lên, tiện tay tháo xuống luôn chiếc băng tay màu đỏ, từ phía sau gọi Hạ Thanh Từ: “Chị dâu, bây giờ cậu về sao, không đến sân tập xem Nhị ca à?”

“Đã từng xem qua.” Hạ Thanh Từ nói.

“Ngày mai thi rồi.” Kỷ Nguyện nói: “Hôm nay có người từ trường khác tới, sân tập chắc khá là náo nhiệt.”

Nếu có người từ trường khác tới, rất có thể sẽ gây sự với đám Nhị ca một trận.

Hạ Thanh Từ “Ồ” một tiếng: “Cậu đi đi, tôi phải về.”

Kỷ Nguyện cũng không miễn cưỡng, đưa Hạ Thanh Từ đến cửa tòa nhà một đoạn thì hai người mới tách nhau ra. Kỷ Nguyện nói “Tạm biệt chị dâu” rồi đi về phía sân tập.

*

“Anh Du, đợi một chút. Bây giờ bọn tôi sẽ qua đón cậu… Tòa lớp học bỏ hoang? Tam Trung này đâu thiếu mấy cái đó, cái trường mục nát bao nhiêu năm rồi còn không chịu sửa.”

Thẩm Du Hàm nghe âm thanh phát ra từ điện thoại, chỉ thuận miệng “ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh, vừa đi ngang một sạp tạp hóa cũ kỹ và ghé vào định mua gì đó nhưng tìm không thấy, rồi lại tiếp tục tìm đường quay lại sân tập.

“Chúng tôi ở trên sân có gặp Tạ Bệnh Miễn. Con chó đó còn rất giỏi làm màu. Nó thậm chí còn chưa chạm vào bóng mà mọi người trong trường đều đã sủa trước. Ngay cả trước khi nó ném bóng thì tất cả còn bắt đầu vỗ tay trước, cười chết tôi rồi.”

“Anh Du, đợi một chút.”

Thẩm Du Hàm đang cầm điện thoại đi dạo thì khóe mắt chợt chạm phải thứ gì đó và lọt vào tầm mắt là một bóng người quen thuộc.

Hắn xém chút đã quên mất rằng con chuột nhỏ cũng học ở Tam Trung.

Đôi mắt ôn hòa giấu đi vẻ u ám, Thẩm Du Hàm nâng lên khóe môi: “Không cần đến đây.”

Trên đường từ tòa nhà của hội học sinh đến tạp hóa chỉ cách một con đường nhỏ.

Từ đây đi qua đó rất gần, trong đầu Hạ Thanh Từ hiện lên hai cái bóng nhỏ, cậu muốn qua xem một chút. Hai ngày trước cậu có đến xem, hai đứa nó được Tạ Bệnh Miễn cho ăn càng ngày càng béo, không còn chịu quấn lấy cậu như lúc trước nữa.

Đã có người khác cho ăn, liền không cần cậu.

Trong lúc còn đang chìm suy nghĩ, bóng cây ngô đồng dài ra, xa xa truyền đến tiếng bước chân.

Khóe mắt quét qua  một bóng người, đỏ bừng một mảng. Lúc đầu Hạ Thanh Từ còn không để ý lắm, nhưng khi nhớ lại lời mà Kỷ Nguyện và nhiều bạn cùng lớp đã nói: “Hôm nay đội tuyển của các trường khác cũng sẽ đến.” nên ánh mắt cậu thoáng dừng lại.

Cũng không nên trùng hợp như vậy.

Khi đang suy nghĩ thì đập vào mắt chính là chiếc quần đỏ quen thuộc và khuôn mặt kiều diễm đó, đầu ngón tay cầm sổ của cậu đã hơi cứng ngắc.

“Ừm…biết rồi.”

Giọng nói trầm ấm của nam sinh, trong lòng Hạ Thanh Từ đã dấy lên cảnh giác, cơ hồ là theo bản năng xoay người lại đổi phương hướng, có ánh mắt dán chặt vào lưng, còn chưa đi được hai bước thì phía sau đã truyền đến một giọng nói ôn hòa:

“Bạn học.”

Đây là con đường dẫn đến tạp hóa, cũng có thể đi đến cửa sau của sân tập nhưng tương đối xa. Hiện tại chỉ có hai người bọn họ, ngoại trừ cậu thì không thể gọi được ai khác.

Hạ Thanh Từ nghe vậy, bước chân thoáng cứng đờ, như thể bị dội một chậu nước lạnh lên lưng, cảm thấy hơi ớn lạnh.

Hai lần trước đều là trùng hợp, nhưng lần này hình như cũng là trùng hợp. Lần trước Thẩm Ý ở đây, Hạ Thanh Từ cũng không đến nổi lo lắng như vậy. Nhưng bây giờ phải một mình đối mặt thì những ký ức kinh hoàng từ tận sâu trong tâm trí cậu lại bắt đầu tuôn ra.

Hạ Thanh Từ đứng yên ở đó không hề quay lại, định giả vờ như không nghe thấy rồi bỏ đi. Một lúc sau sẽ có những học sinh khác đi tới, muốn hỏi đường hay gì đó cũng có thể hỏi người khác.

Hạ Thanh Từ vừa tiến lên một bước, bên tai lại truyền tới một tiếng “bạn học”, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, sức mạnh của đối phương thật đáng kinh ngạc, từ khóe mắt cậu thoáng thấy một góc quần màu đỏ phía sau.

Cơn đau từ cổ tay truyền đến, Hạ Thanh Từ quay đầu lại đối mặt với Thẩm Du Hàm.

Đối phương nở nụ cười nhẹ nhàng, khẽ dùng lực nắm lấy cổ tay của cậu: “Bạn học, chúng ta từng gặp nhau chưa?”

“Cậu là… bạn của Tiểu Ý.”

Tai Hạ Thanh Từ dường như có thể nghe thấy chính nhịp tim của chính, từng nhịp một, giọng nói của Thẩm Du Hàm được khuếch đại và vang vọng trong tai. Cậu kiềm chế bản thân để bình tĩnh lại, nhìn bàn tay của Thẩm Du Hàm đang nắm lấy mình, sắc mặt hơi đổi, đầu ngón tay dùng sức rút ra.

Đối phương dường như ngay khi cậu muốn rút ra thì liền buông.

“Xin lỗi.” Thẩm Du Hàm nói với một nụ cười: “Vừa rồi tôi có chút sốt ruột.”

“Bạn học… Tôi không làm cậu sợ đấy chứ?”

Cậu bạn trước mặt hắn đang mặc đồng phục lam trắng của Tam Trung, cài hẵn cúc áo trên cùng, tóc rất đen, khuôn mặt phía dưới cũng rất thanh tú, trong con ngươi màu trà còn đang phản chiếu dáng người của hắn, đáy mắt mang theo một chút lạnh lùng cùng xa cách.

Nhìn đầu ngón tay trắng nõn của đối phương, sau đó ánh mắt rơi xuống cổ tay, đã hằn lên hai vệt đỏ do hắn nắm.

Đối phương lên tiếng, giọng nói đúng mực, còn có chút lạnh lùng.

“Có chuyện gì?”

_____