Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 76

2:40 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 76 tại dưa leo tr. 

Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý đi xem nơi làm việc ở gần quảng trường. Đó là công việc ngắn hạn, chỉ có một tuần nhưng lương không tệ. Công việc chính là mặc bộ đồ hình thú để tuyên truyền ở quảng trường.

Chỉ tuyển một người, Hạ Thanh Từ làm ở đây còn Thẩm Ý thì tìm việc khác cũng cách quảng trường không xa, làm nhân viên phục vụ trong quán bar.

Sau khi xem xong công việc, cả hai đều về nhà. Bài tập kỳ nghỉ đông của Hạ Thanh Từ vẫn còn một phần chưa hoàn thành và công việc sẽ bắt đầu trong vài ngày tới.

Hạ Thanh Từ không cần phải đi dạo với Thẩm Ý, vì nơi làm việc của hai người bọn họ cách đó không xa mấy, Thẩm Ý cũng dễ dàng đến tìm cậu.

Trong kỳ nghỉ đông, Hạ Thanh Từ ngày nào cũng dậy sớm và mấy ngày trước đã gần như làm xong bài tập về nhà. Cậu dùng điện thoại di động xem lại các địa điểm du lịch xung quanh, ở Khang Thành cũng có rất nhiều danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử. Hạ Thanh Từ không biết ba mình có muốn đi nơi khác không, hay chỉ dạo quanh ở Khang Thành mà thôi.

Và dự định chờ khi ba về thì cậu sẽ hỏi. Dọn dẹp xong, Hạ Thanh Từ cũng ra khỏi nhà để đi làm thêm. Quảng trường cách đó không xa nên cậu đã đạp xe tới đó.

Buổi sáng sương mù dày đặc, không khí khô lạnh khiến mặt Hạ Thanh Từ khô rát. Một số vệt nước trên đường đã kết thành băng, từ xa xa có tiếng còi tàu xé ngang nền trời trắng xóa.

Khi Hạ Thanh Từ đến nơi, đầu ngón tay nhanh chóng cuộn tròn vào trong túi áo và một luồng khí trắng từ hơi thở của cậu cũng đã phân tán vào trong không trung.

Nơi làm thêm là một cửa hàng đồ ngọt mới mở, trang phục hình thú là một bộ đồ Thỏ trắng tai cụp, tròn tròn mũm mĩm và còn có biểu cảm đang cười.

Được nghỉ lễ nên ở quảng trường khá là đông, người đến người đi rất là náo nhiệt. Hạ Thanh Từ chỉ cần mặc bộ đồ Thỏ trắng và đến những nơi đông người để phát tờ rơi cho cửa hàng đồ ngọt.

Cậu ôm bộ đồ Thỏ trắng và đi vào phòng thay đồ, trong điện thoại có tin nhắn của Tạ Bệnh Miễn vừa mới gửi tới.

XX: Tuế Tuế, chú Hạ vừa nói với tôi là cậu đã ra ngoài. Cậu đi làm thêm à?

XX: Hôm nay tôi cũng tới quảng trường, cậu ở đâu, hết bận tôi sẽ qua giúp cậu

XX: Hôm nay tôi có buổi biểu diễn, Trình Nguyệt sẽ chơi guitar, tôi sẽ hát chính

XX: Khi nào mới có kết quả thi cuối kỳ, tôi với đám Diệp Kỳ đã cược rằng lần này tôi sẽ không xếp chót

Tạ Bệnh Miễn gửi cho Hạ Thanh Từ rất nhiều tin nhắn, phần lớn đều là hỏi thăm, có một ít là hắn muốn nói cái gì thì nói, nếu thấy có gì thú vị thì đều sẽ gửi cho cậu.

Hạ Thanh Từ dùng đầu ngón tay kéo lên lịch sử trò chuyện, đọc một lúc rồi mới chọn ra những câu hỏi trọng điểm và trả lời.

SS: Tôi đi làm

SS: Không cần cậu giúp

Hạ Thanh Từ nhìn bộ trang phục con thỏ trong tay của mình và cũng không sợ nếu có gặp Tạ Bệnh Miễn ở quảng trường thì sẽ bị hắn nhận ra.

Trả lời tin nhắn xong, Hạ Thanh Từ đặt điện thoại sang một bên, tự mình thay đồ. Cậu tự mặc nên có chút khó khăn, phải mất một lúc mới thay xong quần áo.

Cửa hàng đồ ngọt mới mở ở quảng trường khá vắng, ngược lại trang trí thì rất đẹp mắt nhưng lại nằm hơi xa, không phải ở trung tâm quảng trường.

Ban đầu không có gì đáng chú ý cho đến khi một… con thỏ màu trắng chậm rì rì bước ra từ trong cửa hàng.

Đầu của Thỏ rất tròn, biểu cảm vui vẻ, trên tay cầm mấy tờ rơi đầy màu sắc của cửa hàng. Nó đi rất chậm, động tác có chút cứng ngắc, dường như vẫn còn chưa quen với cơ thể của mình. Khi đi một đoạn, thỉnh thoảng nó sẽ sờ sờ đầu mình, như sợ đầu sẽ rơi xuống mất.

Chẳng bao lâu, rất nhiều cô gái và trẻ em đi ngang qua đã bị thu hút bởi Thỏ trắng và tranh nhau muốn lấy tờ rơi trên tay của thỏ. Thỏ cũng lấy kẹo từ trong túi lớn trước ngực ra, động tác có chút vụng về đưa cho người lấy tờ rơi.

Hạ Thanh Từ mặc một bộ đồ nặng nề, chậm rì lấy kẹo từ trong túi ra, khi hơi cúi xuống thì có rất nhiều đứa nhỏ chạm vào đầu cậu.

“Đuôi của Thỏ dễ thương quá, em có thể sờ vào được không?”

Một đứa trẻ nhận lấy kẹo, đang được chị gái dắt tay, trong mắt có chút tò mò, ngón tay út chỉ vào mông Thỏ trắng trước mặt.

“Không thể tùy tiện chạm được, lần sau có sờ đầu thì cũng phải hỏi trước, nếu không Thỏ sẽ không vui, có biết không?”

Đứa trẻ “Ồ” một tiếng, không thể chạm nhưng sự chú ý của nó rất nhanh cũng đã bị một thứ khác thu hút. Nhóc con dắt tay chị gái đến cửa hàng đồ ngọt để xem heo con.

Hạ Thanh Từ bị một đám trẻ con vây quanh, động tác có chút cứng ngắc, bọn trẻ rất tò mò về cậu, lâu lâu hôn một cái, sờ một cái, ôm một cái, líu ra líu ríu thảo luận xem cậu là loại thỏ gì.

Hạ Thanh Từ đi vòng quanh cửa hàng cả buổi sáng, đến trưa được nghỉ một tiếng thì cậu đến cửa hàng tiện lợi để mua cơm, rồi tự về phòng thay đồ ăn một mình.

Mặc bộ đồ con thỏ cả buổi sáng khiến mặt Hạ Thanh Từ đã có chút đỏ bừng, tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi, phòng thay đồ vừa nhỏ hẹp vừa chật chội. Ăn xong, cậu cầm điện thoại báo cho ba biết mình đang ở đâu, rồi kiểm tra tin nhắn của một số người.

XX: Ăn cơm chưa, tôi hết bận rồi, có thể qua tìm cậu

XX: Mang mỳ bò và sữa nóng đến nhé, mỳ bò ở đây khá ngon

Hạ Thanh Từ liếc nhìn bộ đồ con thỏ trong góc, bên cạnh còn có mấy cái lon rỗng và chai nhựa bỏ đi, trông rất bừa bộn và cơ bản là không có chỗ để chân.

SS: Tôi ăn rồi

SS: Không cần phải đến.

Hạ Thanh Từ dọn hộp cơm đã ăn của mình, mặc lại bộ đồ con thỏ, buổi chiều phải đi đâu đó gần quảng trường nên không cần phải đứng trước cửa hàng nữa.

Gần quảng trường có rất nhiều con phố và một bên khác là được nối với những con hẻm phức tạp. Hạ Thanh hướng tới những con phố đông người qua lại, nhìn thấy ai thì cũng đều đi tới để phát tờ rơi.

“Nhị ca, cậu có chắc lớp trưởng ở quảng trường bên này không?”

Thứ mà Mạnh Phi Du đang cầm chính là sữa nóng mới mua, bọn họ không biết lớp trưởng làm việc ở đâu nên việc gặp cậu ấy trong đám đông quả là không thực tế.

“Tôi đang hỏi.” Tạ Bệnh Miễn liếc mắt nhìn điện thoại, là tin nhắn của Hạ Quốc An. Hạ Quốc An nói cho hắn biết Hạ Thanh Từ đang làm việc ở quảng trường.

Tin nhắn hắn gửi cho Hạ Thanh Từ vẫn chưa được trả lời, có lẽ là đang bận.

“Tôi nghe Tiểu Kỳ nói rằng Thẩm Ý hình như cũng làm cách đó không xa, lớp trưởng có đang ở cạnh cậu ta hay không?”

“Không.” Tạ Bệnh Miễn nói: “Thẩm Ý không ở quảng trường bên này.”

Mấy ngày trước Hạ Thanh Từ và Thẩm Ý đi tìm việc làm, Tạ Bệnh Miễn nói hắn có việc ở gần quảng trường, Hạ Thanh Từ thật sự cũng tìm việc ở gần quảng trường. Bất kể có phải là suy nghĩ nhiều hay không, hắn đều cho rằng Hạ Thanh Từ chọn việc ở bên này chính là vì mình.

“Không biết có thể tìm được hay không, phỏng chừng có thể gặp được.”

Hai người bọn họ đi xuyên qua hẻm, Tạ Bệnh Miễn lướt lại lịch sử trò chuyện, Hạ Thanh Từ vẫn không thường xuyên trả lời tin nhắn, nhưng so với trước đây đã là tốt lắm rồi.

Vừa mới xem lại lịch sử trò chuyện, Tạ Bệnh Miễn đem từng chữ Hạ Thanh Từ gửi cho mình mà đọc lại mấy lần, khóe mắt chợt đảo qua thứ gì đó màu trắng, khi nhìn sang thì thấy cách đó không xa có một người thọ màu trắng.

Tạ Bệnh Miễn chăm chú nhìn thêm lần nữa, Mạnh Phi Du cũng nhìn sang nói: “Hình như là cửa hàng đồ ngọt mới mở mà Trình Nguyệt nhắc đến, đang quảng cáo ở quảng trường bên này.”

“Nhị ca, có phải con thỏ này trông giống biểu tượng cảm xúc trên WeChat phải không?”

Mạnh Phi Du không hề biết Tạ Bệnh Miễn ngày nào cũng sử dụng nó, cậu ta lục mò trong điện thoại rồi đưa ra cho hắn xem, có vẻ rất giống biểu cảm “Thỏ Thỏ vui vẻ”, có lẽ là dựa theo nó mà làm ra bộ đồ này.

“Có chút.” Tạ Bệnh Miễn vừa mới gửi biểu tượng cảm xúc này cho Hạ Thanh Từ, hắn cũng không mấy để ý, nhìn con thỏ xiêu xiêu vẹo vẹo phát tờ rơi, rất nhanh thu lại tầm mắt.

Sau đó Thỏ trắng ở đằng xa làm một vài động tác, tầm mắt Tạ Bệnh Miễn hơi dừng lại, sau đó nhìn thẳng sang.

Thỏ trắng ở đằng xa phát tờ rơi cho người đi đường, người đi đường xin chụp ảnh với nó, nó ngập ngừng đồng ý, tư thế trông rất cứng ngắc và có một chút kỳ cục.

Bản thân Thỏ cũng không hề nhiệt tình chút nào, dù là phát tờ rơi, tặng kẹo hay chụp hình cùng người đi đường nó cũng đều dè dặt, trông…giống một người nào đó một cách kỳ lạ.

“Nhị ca, có chuyện gì vậy?”

Tạ Bệnh Miễn đội mũ, đeo khẩu trang đi ra, hất cằm nói: “Nhìn con thỏ kia đi, giống lớp trưởng không?”

Nghe vậy, Mạnh Phi Du nhìn sang, nhìn thế nào cũng không ra là giống lớp trưởng chỗ nào, không biết Nhị ca làm sao có thể nhận ra được.

“Tôi cảm thấy không giống.” Mạnh Phi Du nói: “Cậu thấy giống chỗ nào?”

“Không cần đưa sữa, tôi qua giúp cậu ấy. Cậu đi tìm Trình Nguyệt trước đi, lát nữa tôi tới sau.”

Tạ Bệnh Miễn nhìn tờ rơi trên tay của Thỏ trắng, đoán chừng phải phát mất cả buổi chiều. Hắn muốn Hạ Thanh Từ tìm việc ở gần quảng trường, nhưng cũng không cần vất vả như vậy.

Nhìn Thỏ trắng di chuyển chầm chậm, trong mắt có chút đau lòng.

“Nhị ca, cậu chắc chắn à? Lỡ như nhận nhầm thì sao?”

Toàn thân được bao phủ bởi lớp đồ thú nặng nề, không thể nhìn thấy mặt nên không có cách nào để xác định đó có phải là lớp trưởng hay không.

“Nhất định là cậu ấy.” Tạ Bệnh Miễn nói: “Tôi sẽ không nhận nhầm.”

Mạnh Phi Du nhìn Nhị ca bước tới, vừa lúc Thỏ trắng cũng đã phát gần xong ở khu vực này, xem ra là chuẩn bị rời đi.

Vốn dĩ bộ đồ hình thú rất nặng nên mặc vào mùa đông có lẽ sẽ gây khó chịu cho người bên trong. Thoạt nhìn Thỏ trắng di chuyển có vẻ chậm chạp, nhưng khi đưa tờ rơi lại rất lưu loát, túi lớn ở trước ngực hình như là còn đựng kẹo.

Khi Tạ Bệnh Miễn bước tới, khuôn mặt Thỏ trắng rõ ràng là đối diện với hắn, nhưng khi nhìn rõ thì lại nhanh chóng quay sang hướng khác.

Tạ Bệnh Miễn có chút muốn cười, hắn nhìn nhìn cái đuôi sau mông của Thỏ trắng, khi nó chầm chậm bước đi thì cái đuôi phía sau cũng theo đó mà chuyển động, hắn chậm rãi đi theo.

“Có thể cho tôi một tờ được không?”

Lúc vừa mới thấy Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ cho rằng hắn đã nhận ra mình. Nhưng sau khi nghĩ lại mình đang mặc bộ đồ thế này thì hắn hẳn là không thể nhận ra được. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cậu liền đứng yên tại chỗ.

Hạ Thanh Từ đưa tờ rơi sang, màu sắc rất bắt mắt. Tạ Bệnh Miễn nhận lấy, giọng nói mang theo ý cười:

“Cửa hàng đồ ngọt? Có thể lại cho tôi một viên kẹo được không?”

Hạ Thanh Từ đoán chừng người này sẽ không rời đi nếu mình không cho, cậu cũng không thể mở miệng nói chuyện được, lẳng lặng nhìn Tạ Bệnh Miễn một lúc, khi bắt gặp đôi mắt thâm sâu ấy cậu cảm thấy như là đối phương đã biết gì đó.

Hạ Thanh Từ lấy một viên kẹo từ trong túi ra và đi tới.

Kẹo này là loại phổ biến nhất được bán tại cửa hàng, giấy gói đủ loại màu sắc, đều là màu đặc trưng, nhỏ xíu, cậu đã thử một viên vào buổi trưa và thấy nó khá ngọt.

Đưa kẹo xong, trong tay Hạ Thanh Từ còn rất nhiều tờ rơi chưa phát xong nên cũng không có nhiều thời gian ở cùng Tạ Bệnh Miễn.

Còn chưa bước được hai bước, Hạ Thanh Từ liền cảm giác cái đuôi của mình dường như bị ai kéo lại, cậu nhíu mày, sau lưng truyền đến một giọng nói mang theo ý cười:

“Thỏ Thỏ nhỏ, đừng vội đi mà. Cậu có thể chụp ảnh với tôi được không?”

“Bạn nhỏ nhà tôi cũng rất thích Thỏ Thỏ, tôi muốn gửi cho bạn nhỏ xem.”

_____

#Bly