Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 51: Trường Trung Học Số 1

12:03 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 51: Trường Trung Học Số 1 tại dưa leo tr. 

Edit: Bách Bách

Tiêu Thời Dịch nhìn về phía thiếu niên, rồi nhìn vào Mạc Nhiên vừa mới bước lên sân bóng, vẻ mặt bình tĩnh mở miệng: ” Tô ca đâu? Không lên sân sao?”

“Không lên.” Mạc Nhiên có chút lơ đãng gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiêu Thời Dịch nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh thiếu niên, hơi cau mày nói: Bạn học nữ kia sao ngồi gần Tô ca thế?”

Tuy thiếu niên không thiếu bạn gái, bạn trai, nhưng đến giờ vẫn chưa có trường hợp nào như vậy, nhìn thật chướng mắt.

“A.” Mạc Nhiên cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, sau đó hắn cũng không thèm để ý mở miệng: “Chỉ là một người phụ nữ ỷ lại vào sự sủng ái của Tô ca mà quên đi thân phận hèn hạ của mình, tao sẽ giúp nàng hiểu rõ. “

Tiêu Thời Dịch nhướng mày, không nói thêm gì nữa.

Trọng tài thấy hai người chuẩn bị tốt liền thổi còi, hiệp hai trận đấu bóng rổ chính thức bắt đầu.

Lần này thiếu niên không lên sân bóng, trận bóng rổ rốt cuộc cũng trở nên bình thường.

Nhưng cũng không phải đặc biệt bình thường.

Bởi vì thiếu niên ngồi trên ghế vỗ tay, có vẻ như cậu ấy đang khen ngợi ai đó.

Trên sân bóng rổ kỳ thật không thể nghe thấy tiếng vỗ tay của một người, những người vây xem trận bóng nhìn thấy thiếu niên vỗ tay, cũng nhiệt tình bắt đầu vỗ tay, lần này âm thanh vỗ tay trên sân bóng rổ đều được mọi người nghe thấy.

Bầu không khí trên sân bóng rổ bỗng trở nên có chút vi diệu, hưng phấn nhìn người chơi đang chuyền bóng.

Người chơi bị cắt đầu húi cua: “……” Nhìn…… nhìn hắn làm gì?

Người chơi tóc húi cua bắt đầu phản ứng lại, toàn bộ cơ thể hắn căng chặt, không phải là vừa bắt đầu liền nhắm vào hắn đi? Tiến lùi đều không được? Chẳng phải nhóm người này khó phục vụ quá sao?

Ngay khi người chơi tóc húi cua nghĩ rằng nhóm người này muốn đãi ngộ cho hắn giống người chơi cao lớn thì mọi người đều quay mặt đi.

Sau đó, người chơi tóc húi cua liền phát hiện ra bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi. Họ không phải vừa bắt đầu đã bắt nạt hắn, mà là thái độ thi đấu hoàn toàn thay đổi.

Lúc đầu thì đánh cho có lệ, nhưng sau khi thiếu niên vỗ tay, hai ba người đều dồn hết sức lực để cố gắng giành được quả bóng.

Thái độ nghiêm túc chưa từng thấy, cứ như thể đây là một cuộc thi quốc tế vậy.

Ngay cả tư thế còn mang theo chút hào nhoáng, trông rất soái khi, cho dù là chơi bóng rổ cũng giống như ảo thuật, đầy hoa lệ và không hề tỏ ra chật vật chút nào. ( Coi mấy đứa nó dại trai ghê kìa)

Giống như… một con công đang xòe đuôi.

Đặc biệt là khi nhìn thấy thiếu niên nhìn chuyên chú vào bên này, mọi chuyện càng trở nên nghiêm trọng hơn. Rõ ràng là một cuộc thi đấu ở sân trường đã trở thành một trận đấu bóng rổ quốc tế.

Nguyễn Thanh nhìn chuyên chú vào những người trên sân bóng rổ,【 Hệ thống, cơ thể của họ trông thật khỏe mạnh a. 】

Hệ thống cũng biết thân thể thiếu niên yếu đến mức nào. Đoán chừng từ nhỏ chỉ có thể ngồi một bên hâm mô nhìn người khác vận động giống như bây giờ.

Hệ thống đang muốn nói một câu an ủi, thiếu niên lại tiếp tục nói: 【 Hệ thống trong cửa hàng có trao đổi đạo cụ cơ thể không? 】

Hệ thống: “……”

【 Có, nhưng cậu không mua nổi. 】

Hệ thống trực tiếp nói thẳng ra, Nguyễn Thanh nhàn nhạt “a” một tiếng, không nghe được bất kỳ cảm xúc nào.

Một giây tiếp theo, Nguyễn Thanh sờ túi quần, như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng dường như không tìm thấy. Sau đó, cậu lấy trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng sau đó đưa cho Hạ Bạch Y bên cạnh.

“Y Y, em có thể giúp tôi mua một chiếc túi được không?”

Hạ Bạch Y gật đầu, đỏ mặt nhận thẻ ngân hàng: “Được, anh Tô Thanh đợi em một chút.”

Nói xong, Hạ Bạch Y lập tức đứng lên chạy về phía ngoài trường, cũng không hỏi Nguyễn Thanh mua làm gì, hiển nhiên là biết cậu sẽ không nói.

Nguyễn Thanh thấy đã không còn nhìn thấy bóng người nữa nên hướng về phía tiểu đệ bên cạnh, vẫy tay.

Tiểu đệ Nguyễn Thanh lập tức bước tới, cẩn thận mở miệng, giọng điệu trần ngập kính sợ: “Tô ca, làm sao vậy?”

Nguyễn Thanh không thèm để ý mở miệng: “Y Y vừa đi à?”

Tiểu đệ suy nghĩ một lúc, cuối cùng gật đầu: “Vừa đi ra ngoài, giống như đi qua nhà vệ sinh một lần vậy.”

Đi qua WC sao….

Nếu có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là trên đường đi qua WC hoặc là nhà vệ sinh nữ.

Nguyễn Thanh cũng không có cách nào vào nhà vệ sinh nữ được. Cho dù có người giết Hạ Bạch Y rồi cải trang thành Hạ Bạch Y thì cậu vẫn không cách nào xác nhận.

Thế là Nguyễn Thanh không nói gì nữa, tiếp tục xem trận bóng rổ.

Nửa thời gian trận đấu đã trôi qua, trên sân bóng thập phần quyết liệt, mỗi lần bóng vào rổ thì Nguyễn Thanh đều vỗ tay bất kể xanh hay đỏ.

Hơn nữa, cơ hội vỗ tay cũng không hề chậm lại, rõ ràng là thỉnh thoảng mới chú ý tới cuộc thi.

Mặc dù cả hai bên đã cố gắng hết sức nhưng số điểm của bên xanh chỉ kém bên đỏ vài điểm.

Tiêu Thời Dịch trực tiếp kêu gọi tạm dừng, sau đó lạnh lùng nhìn Tống Ngọc đang kéo chân sau của hắn. ( nhào vô combat luôn đi anh)

Thể lực của Tống Ngọc cực kỳ kém, hắn gần như không lấy được bóng, không cản được người, bên xanh chẳng khác gì bốn chọi năm, bên đỏ thậm chí còn chọn bên Tống Ngọc để tấn công, trong tình thế như vậy, điểm số dần dần cách xa.

Mặc dù Tống Ngọc và thiếu niên có thể chất khá giống nhau nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt. Tiêu Thời Dịch sau khi hô tạm dừng một tiếng, hung hăng đá vào chân Tống Ngọc, sau đó xoay người bỏ đi, lạnh lùng mở miệng: “Thay đổi người.”

“A……” Vốn đang đứng cạnh sân bóng rổ, Tống Ngọc liền trực tiếp bị đá vào cẳng chân. Tống Ngọc nằm dưới đất, che bụng sắc mặt tái nhợt đến mức không còn thấy một tia máu. ( Thw thằng bé QAQ)

Các bạn học khác liền phảng phất nhìn không thấy giống nhau, tùy ý để Tống Ngọc nằm trên mặt đất, không hề quan tâm đến việc hắn sống hay chết.

Cuối cùng vẫn là Tống Ngọc gian nan leo lên rồi rời sân bóng.

Bên xanh thay đổi một người, người thay thế Tống Ngọc là một người chơi.

Sau khi đổi người, tình thế đã thay đổi đáng kể. Dần dần, điểm cũng trở nên gần bằng, còn ẩn ẩn vượt qua bên đỏ.

Mạc Nhiên bên đỏ rất lợi hại, nhưng chỉ có một mình hắn chơi, bốn người còn lại cũng chỉ có thể tính như nhau, mà ở bên này xanh ngoại trừ Tiêu Thời Dịch, những người còn lại đều là người chơi, hầu như không có nhược điểm. ( bé Nhiên nhà ta gánh đồng đội cồng lưng)

Vào lúc đó, rõ ràng là hắn không thể theo kịp nhịp tấn công của bên xanh. Bốn vị bạn học bên kia liên tiếp chuyền bóng, họ nhắm vào Mạc Nhiên.

【 Mọi người trong à, Mạc Nhiên khổ sở quá, tôi bắt đầu đồng tình cho anh ấy. 】

【 Đây là lần đầu tiên tôi được xem một chương trình phát sóng trực tiếp kinh dị, lại giống như đang xem trực tiếp một trận bóng rổ. Trận bóng này nhanh chóng khiến mọi người quên mất rằng đây là một trò chơi kinh dị. 】

【 Quả thực trước đây Bùi Thần sẽ không để ý tới loại cốt truyện vô nghĩa này. Bây giờ lối chơi trên sân bóng của anh ấy thập phần kịch liệt, trước đây anh ấy không như vậy. 】

【 Đây là trận đấu bóng rổ kiểu gì vậy? Đây rõ ràng là một màn ảo thuật biến đổi! Đủ loại hoa hòe rực rỡ, một đám người đang xòe đuôi muốn dụ dỗ vợ tui thì có!~ 】

Hiệp thứ hai kết thúc, bên đỏ trực tiếp áp đảo bên xanh. Sau khi trọng tài thổi còi, sắc mặt Mạc Nhiên âm trầm, hung hăng liếc nhìn bốn người phía sau.

Bốn người bị hắn nhìn thấy đều lùi lại, run rẩy cúi đầu, không dám nói một lời.

Sau khi hoàn thành hiệp thứ hai, có thể nghỉ ngơi trong mười lăm phút.

Mạc Nhiên xoay người đi thẳng xuống sân bóng rổ, với vẻ mặt khó chịu bước đến bên cạnh Nguyễn Thanh, trông như sắp khóc: “Tô ca, xin lỗi, có lẽ em không thắng được trận này rồi, Tiêu Thời Dịch đúng là điên rồi, đêm qua còn nói rõ ràng là kẻ phản bội, nhưng hôm nay kết quả vẫn áp đảo lên chúng ta.” ( Nhiên trà xanh Online)

Nghe vậy, Nguyễn Thanh nhìn về phía Tiêu Thời Dịch, nhíu nhíu mày.

Nhìn thấy vậy, mắt Mạc Nhiên hơi lóe lên. Hắn bước đến bên cạnh Nguyễn Thanh, cẩn thận mở miệng: “Có phải hắn ta… đang tính phản bội Tô ca không?” ( Anh dở nách lên xem có thâm không ạ?)

Nói xong, Mạc Nhiên thở dài, giọng điệu thay đổi, hắn hoàn toàn lý giải được bộ dáng của Tiêu Thời Dịch, “Dù sao hắn cũng là thiếu gia lớn nhất nhà Tiêu gia, gia thế không tệ, lại là lớp trưởng nhất ban bình thường hẳn là không thích có người đè lên đầu mình.”

Nguyễn Thanh ngạo nghễ liếc nhìn Tiêu Thời Dịch, cuối cùng chẳng hề để ý mở miệng: “Không thắng được thì thôi, bất quả chỉ là một trận bóng rổ.”

Nói xong, Nguyễn Thanh đứng dậy, xoay người rời đi. Hạ Bạch Y không hề quay lại, bộ dạng đó dường như không hề quan tâm trước hành động của Tiêu Thời Dịch.

Mạc Nhiên cũng lập tức rời đi theo Nguyễn Thanh.

Tiêu Thời Dịch nhìn thiếu niên đang đi xa, cau mày vẫy tay với người bên cạnh: “Đi hỏi một chút, xem tại sao Tô ca lại bỏ đi.”

Người bên cạnh đi nghe ngóng nhanh chóng trở về, hắn nhìn Tiêu Thời Dịch, cẩn thận mở miệng: “Tô ca có vẻ tức giận, bởi vì đội chúng ta… chuyền bóng vào rổ quá nhiều.”

Nam sinh cố gắng nói một cách thực uyển chuyển, Tiêu Thời Dịch lập tức hiểu ra tại sao.

Bởi vì không đánh thắng hắn nên Mạc Nhiên đã cáo trạng với thiếu niên, thậm chí hắn ta có thể tưởng tượng ra cả nội dung cáo trạng.

Rốt cuộc, điểm khác biệt duy nhất giữa hắn và Mạc Nhiên chính là thân phận của hắn, vì hắn không phải là thành viên của ban 26.

Thiếu niên từ trước đến nay có chút keo kiệt. Nếu hắn không giải thích, chắc chắn cậu sẽ mang thù.

Tiêu Thời Dịch lập tức cởi đồng phục ra, đuổi theo hướng thiếu niên vừa rời đi.

Bùi Diễn lạnh lùng liếc nhìn ba người rời đi, cũng rời đi.

Ba người chơi còn lại nhìn Bùi Diễn và ba người kia rời đi cùng một phương hướng, ba người chơi ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại là thế nào.

Bùi Thần có phát hiện ra cái gì sao?

Trước đây họ cho rằng NPC tên Tống Ngọc là mấu chốt, nhưng sau trận bóng rổ, vấn đề rõ ràng nằm ở hai người tên Tiêu Thời Dịch và Mạc Nhiên.

Kỹ năng và sức mạnh của hai người này đều không quá thích hợp.

Sức mạnh lớn hơn nhiều so với những người đàn ông trưởng thành bình thường. Cho dù là những tuyển thủ thường xuyên tập luyện như họ vẫn có phần thua kém hai người này.

Hai NPC này tuyệt đối có gì đó cổ quái.

Chỉ là trong tình huống ba người chơi không rõ ràng lắm, họ đã bị thay thế bởi những học sinh khác của lớp một và đổi thành các bạn cùng lớp lên sân bóng.

* Nhất ban = lớp một

Ba người chơi không để ý mà chia sẻ tình hình với những người chơi khác.

“Vậy là Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch có vấn đề sao?” Một trong những người chơi đã tóm tắt những phát hiện của ba người.

Người chơi tóc húi cua gật đầu: “Được, tôi đề nghị chúng ta nên bí mật điều tra bọn họ, có lẽ sẽ phát hiện ra điều gì đó.”

Một người chơi nữ cau mày nói: “Tôi thấy Tô Thanh cũng lạ lắm, trông cậu ấy chẳng giống giáo bá chút nào, hơn nữa hai người này đều là tiểu đệ số một của cậu ấy phải không? Vì cái gì tiểu đệ cậu ấy có vấn đề nhưng cậu ấy lại không?”

Những người khác cũng tán đồng, mối quan hệ giữa những người đó thực sự quá cổ quái, không giống như giáo bá và tiểu đệ, tiểu đệ dường như không phải là người bình thường.

Nhưng hai người em vẫn rất trung thành với giáo bá, mà không hề oán hận.

Ngay lúc các người đang thảo luận với nhau, một số học sinh thay thế các tuyển thủ nhanh chóng bị mất điểm và thua trở lại.

Trong trận đấu bóng rổ này, tỷ số cuối cùng là 26 ban thắng hơn nhất ban một điểm.

……

Nguyễn Thanh cũng không nhìn thấy, cậu đi đến sân bóng rổ gần nhà vệ sinh nhất.

Cậu không có cách nào để vào nhà vệ sinh nữ, nhưng điều này không có nghĩa là nó ở trong nhà vệ sinh nữ.

Dù Nguyễn Thanh không chắc phán đoán của mình có xuất hiện vấn đề hay không nhưng cậu chắc chắn Hạ Bạch Y có vấn đề.

Cậu chưa bao giờ quá tự tin, mọi khả năng đều phải được cân nhắc.

Nguyễn Thanh nhanh chóng bước tới cửa phòng tắm và không phát hiện dấu hiệu gì bất thường.

Có vẻ như cậu thực sự phán đoán sơ suất, hoặc nó đang…ở trong nhà vệ sinh nữ.

Đó là nhà vệ sinh nữ mà cậu không có cách nào vào được.

Mặc dù trong nhóm người chơi đó có một vài người chơi nữ nhưng chắc chắn họ khó nhận ra được rằng Hạ Bạch Y có vấn đề.

Suy cho cùng, người bình thường căn bản sẽ không nghe được nhịp tim của người khác. Dù rất gần nhưng họ cũng chỉ có thể cho rằng trái tim của đối phương sinh ra đã ở phía bên phải.

Nguyễn Thanh lưỡng lự khi bước vào và mơ hồ ám chỉ nhóm người chơi đang bước vào.

“Tô ca, làm sao vậy? Thất thần sao.” Mạc Nhiên nhìn tốc độ của thiếu niên đột nhiên chậm lại, có chút nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.” Thật quá kỳ lạ khi dừng lại ở cửa phòng WC. Nói xong Nguyễn Thanh đi về phía nhà vệ sinh nam.

Nhà vệ sinh nam và nữ của trường tách biệt. Ngay từ khi bước vào đã có bồn rửa tay. Bồn rửa mặt hướng vào bên trong là toilet riêng.

Nguyễn Thanh vừa bước một bước vào cửa phòng vệ sinh nam, chưa kịp nhìn rõ hình ảnh đã nghe thấy một tiếng “bang” lớn, sau đó là tiếng mảnh thủy tinh rơi xuống.

Nguyễn Thanh vội lùi lại vài bước, tránh những mảnh thủy tinh rơi xuống đất.

Mạc Nhiên cũng lo lắng đến mức không biết làm cách nào để kéo Nguyễn Thanh ra và bảo vệ Nguyễn Thanh ở phía sau, sợ Nguyễn Thanh bị mảnh thủy tinh làm tổn thương.

Tuy nhiên, sau khi hắn phản ứng lại, hắn lập tức buông tay.

Gương của bồn rửa tay rất lớn, những mảnh gương vỡ trực tiếp phủ kín. Rất may Nguyễn Thanh chưa hoàn toàn bước vào nên thực tế cậu không bị thương.

Tuy nhiên, lại có người bị thương.

Lúc này, sắc mặt Tống Ngọc tái nhợt, ngồi xuống giữa mảnh thủy tinh. Trên người hắn có nhiều vết thương bị cắt bằng mảnh vỡ thủy tinh, vết máu trực tiếp nhuộm đỏ màu đồng phục của hắn.

Ngay cả mặt đất cũng nhiễm không ít vết máu, trông rất đáng sợ, như thể đây là hiện trường vụ án giết người.

Tư thế đó rõ ràng là đang rửa tay, gương đột nhiên vỡ tan, hắn còn chưa kịp chuẩn bị để bị tránh.

“Khụ khụ… khụ khụ…” Tống Ngọc đưa tay che miệng, không nhịn được ho khan, thậm chí còn ho ra máu.

Tiếng ho khan của Tống Ngọc nghe như không còn sức lực, toàn thân trông vô cùng yếu đuối, như thể một giây tiếp theo liền sẽ chết.

Ánh mắt Nguyễn Thanh rơi vào tay Tống Ngọc. Bàn tay của hắn dính đầy máu, hình như tay hắn cũng bị gương làm bị thương.

Nhưng cảm giác vết thương đó không quá giống nhau. Giống như bị vũ khí sắc nhọn làm bị thương, vết cắt tương đối rõ ràng và trơn tru.

Còn vết máu trên tay Tống Ngọc thì giống như… là đang nắm thứ gì đó, bởi vì dùng lực quá mạnh nên khiến cho bản thân bị thương.

Tống Ngọc mặt không biểu tình ngẩng đầu liếc nhìn hai người ở cửa. Hắn không kêu hai người hỗ trợ mà thay vào đó tập tễnh đứng dậy và sau đó vác cơ thể đầy máu đi ra. Hắn lảo đảo dùng chân nhẹ nhàng đẩy mảnh gương nhỏ ra, rồi đi ra WC.

Khi Tống Ngọc tới gần, Nguyễn Thanh và Mạc Nhiên đều lộ vẻ mặt chán ghét, tránh né, cứ như vậy nhìn hắn rời đi.

Mạc Nhiên “im lặng”, thấp giọng nói: “Thật xui xẻo.”

Vừa rồi chắc chắn không phải gương đột nhiên vỡ mà chắc chắn là có ngoại lực tác động vào gương khiến cho nó vỡ.

Về phần người đập vào gương, rất có thể đó là Tống Ngọc.

Vì cái gì?

Tại sao lại muốn đập vào gương?

Nổi giận? Nhưng rõ ràng thái độ vừa rồi của Tống Ngọc không giống nổi điên.

Hay là nói vì bị Tiêu Thời Dịch giẫm chân nên đập vỡ gương để trút giận?

Không đúng, chắc chắn là không, nếu chỉ trút giận thôi, tuyệt đối sẽ không để chính mình bị thương.

Tư thế vừa rồi của Tống Ngọc rõ ràng đã bị mảnh gương làm bị thương không nhẹ.

Nếu muốn trút giận, lẽ ra anh ta nên đập vỡ gương và lui về phía sau mới đúng, hoặc chỉ cần đứng xa hơn một chút và dùng một hòn đá để chọi.

Bên ngoài WC có một bồn hoa, nên không phải là không tìm được đá.

Nguyễn Thanh nhìn vị trí Tống Ngọc vừa ngã xuống, rất gần bồn rửa mặt. Hiển nhiên có thể đang rửa tay nhưng hắn ta thấy tấm gương phiền toái nên đập đi.

Tình huống nào có thể khiến một người không quan tâm đến việc mình bị một, hai mảnh nhỏ làm bị thương và cuối cùng là phải đập đến mức gương vỡ?

Nguyễn Thanh đem chính mình vào tình huống vừa rồi, cố nghĩ xem là cảnh tượng gì mà Tống Ngọc muốn phá hủy tấm gương, thậm chí không quan tâm đến việc mảnh gương sẽ làm mình bị thương.

Nguyễn Thanh mở to mắt nhìn, Tống Ngọc muốn tạo ra một tấm gương lộn xộn để thu hút sự chú ý của người khác!

Nói cách khác, rất có thể hắn ta đã gặp phải kẻ sát nhân!

Không đúng, thân thể Tống Ngọc yếu đuối như vậy, nếu gặp phải hung thủ, hẳn sẽ không có cơ hội đối phó…

Nguyễn Thanh mở to mắt, nhớ lại cảnh tượng trong phòng tắm biệt thự nhà họ Tô bị người nào đó bắt cóc một cách vô lễ.

…… Tống Ngọc lớn lên…… Cũng khá đẹp trai.

Tuy rằng hắn luôn sắc mặt tái nhợt, cúi đầu nhưng cũng không giấu được khuôn mặt tuấn mỹ, giống như một thiếu gia bệnh hoạn.

Cùng cậu có vẻ tương tự.

Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn mảnh gương dưới mặt đất. Kẻ sát nhân lần này rất có thể là một người ham mê sắc đẹp. Nói không chừng khi thành công, sau đó hắn ta sẽ giết chết mục tiêu.

Hơn nữa, cậu và Tống Ngọc rất có thể sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của sát thủ.

Mặc dù cửa nhà vệ sinh bên này là một ngã rẽ nhưng hướng cậu vừa đi đến tình cờ nhìn thấy cánh cửa này vẫn nguyên vẹn.

Mà Nguyễn Thanh cũng không có thấy có bóng người rời đi, còn Tống Ngọc thì đập nát tấm gương rồi lập tức bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Chứng tỏ hung thủ rất có thể vẫn còn ở bên trong.

Nói cách khác, rất có thể hung thủ vẫn chưa rời đi.

Chỉ có một chỗ ở nhà vệ sinh có thể giấu được người, đó chính là WC cách gian.

Mọi thứ trong bồn rửa tay phụ đều là mảnh thủy tinh, cách xa hơn một chút cũng không có mảnh thủy tinh, nên nếu bạn muốn vào toilet chỉ cần đi sang một bên thì vẫn có thể đi được.

Nhưng Mạc Nhiên đã kéo ý định muốn vào nhà vệ sinh của Nguyễn Thanh lại. Hắn quay người hướng Nguyễn Thanh nở nụ cười: “Anh khoan bước vào đã, để em dọn sạch mấy mảnh thủy tinh này rồi đi.”

Nói xong, Mạc Nhiên liền xắn tay áo lên, chuẩn bị dọn sạch những mảnh thủy tinh rồi để Nguyễn Thanh bước vào.

Nguyễn Thanh liếc mắt nhìn Mạc Nhiên: “Tính”

Một lúc sau, Mạc Nhiên từ bỏ ý định dọn sạch mảnh thủy tinh mà thay vào đó là canh giữ bên ngoài phòng WC như thường lệ, hắn theo Nguyễn Thanh bước vào phòng WC để rửa tay, vừa định bước vào thì nhìn thấy Nguyễn Thanh bước vào nhà vệ sinh.

Nguyễn Thanh vốn định rủ Mạc Nhiên đi vào cùng, nhưng nguyên chủ chưa bao giờ bảo em trai đi vệ sinh chung nên chỉ có thể tự mình đi vào.

Bởi vì phần lớn học sinh đều ở phía bên kia sân bóng rổ nên về cơ bản không có người ở phía bên này của nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh trống rỗng, chẳng có gì cả.

Hơn nữa, có một cửa sổ ở cuối nhà vệ sinh. Khi cửa sổ đó mở ra, dù là một người đàn ông to lớn nhưng vẫn có thể đi qua cửa sổ và ra ngoài.

Nguyễn Thanh giống như muốn đi thẳng tới gian cuối cùng.

* gian: tương tự với cửa

Cậu liếc nhìn qua cửa sổ và bên ngoài cửa sổ.

Trên cửa sổ không có dấu vết, ngoài cửa sổ là bồn hoa cũng không có bất luận gì dấu vết, hẳn là không có người từ nơi này nhảy ra ngoài.

Cho nên… hung thủ rất có thể đang ở trong phòng vệ sinh cách vách.

Nguyễn Thanh liếc nhìn tất cả các nhà vệ sinh và cửa nhà vệ sinh đều được đánh dấu màu xanh lá cây. Nghĩa là các cửa đều vẫn chưa đóng.

Không đóng cửa không có nghĩa là trong cửa không có người.

Nguyễn Thanh đút một tay vào túi, nắm chặt lưỡi dao trong túi, tinh thần căng cứng rồi nhẹ nhàng đẩy cửa thứ nhất ra.

Không ai.

Nguyễn Thanh hướng ánh mắt về phía cửa thứ hai, hít một hơi nhẹ, lặng lẽ đi qua không một tiếng động, lần nữa đẩy ra.

Như cũ, không có ai.

Nguyễn Thanh liên tiếp đẩy 4 gian, nhưng không có ai ở bên trong.

Vì bên này là nhà thi đấu nên khu dạy học hơi xa, về cơ bản sẽ không có ai vào nhà vệ sinh ngoại trừ lớp thể dục nên nhà vệ sinh không lớn, tổng cộng có năm gian.

Chỉ còn lại một gian cuối cùng.

Nguyễn Thanh bước đến khe hở đầu tiên ở lối vào, nín thở, nắm chặt con dao trong túi, đảm bảo có thể rút ra, rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra.

WC…… Có người ở.

Chẳng qua chỉ là một cô một cô gái.

Nguyễn Thanh trố mắt nhìn một bạn nữ cùng lớp đang đứng trong nhà vệ sinh, áo trên đã cởi, nằm trên bồn cầu trong nhà vệ sinh. Bạn nữ cùng lớp đưa tay ra sau lưng mân mê.

Có vẻ như đang gài nút thắt của nội y.

Nhưng vì Nguyễn Thanh bất ngờ đẩy cửa ra nên nữ sinh mở to mắt nhìn cậu với vẻ mặt hoảng hốt.

“Xin lỗi, xin lỗi.” Đôi tay Nguyễn Thanh run rẩy đến mức rút ra được một nửa con dao. Cậu không có thời gian để lo lắng về bất cứ điều gì khác. Khuôn mặt thanh tú của cậu lập tức đỏ bừng, ngay sau đó cậu muốn mở cửa.

Tuy nhiên, cậu đã bị bạn nữ cùng lớp đó chặn lại. Bạn học nữ không còn thời gian để lo lắng về nút thắt. Cô một tay giữ cửa, tay còn lại nắm lấy Nguyễn Thanh kéo vào gian phòng.

Vì Nguyễn Thanh không có biện pháp phòng bị nên bị bạn học nữ kéo trực tiếp vào phòng trong, còn kém tí nữa bổ nhào vào người nữ sinh.

May mắn thay, cậu đã dựa vào tường và ổn định cơ thể.

Nữ sinh nhanh chóng chạy ra cửa, một tay giữ chặt áo ngực, tay kia đặt ngón trỏ lên môi trước, nhìn Nguyễn Thanh lo lắng mở miệng: “Hừ! Đừng nói! Nếu dám nói tiết lộ tôi vào nhầm nhà vệ sinh, có tin tôi sẽ đánh cậu không.”

Không gian vệ sinh không lớn, chứa hai người thực sự hơi chật chội.

Nguyễn Thanh cố gắng thu mình vào góc, không nhìn nữ sinh mà nhìn từ bức tường bên cạnh nhà vệ sinh, đáng thương hề hề gật đầu.

Nguyễn Thanh chưa bao giờ xấu hổ đến thế. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường, thậm chí còn không dám cử động đầu.

Bạn học nữ kia đại khái là gài không được. Cô nhìn chàng trai đang cố gắng dựa vào tường, thấp giọng nói: “Này, cậu có thể giúp tôi một chút được không?”

Nguyễn Thanh: “……?”

Chắc chỉ là ảo giác thôi, không có cô gái nào lại đưa ra yêu cầu như vậy cả.

Nhưng nữ sinh đó lại mở miệng, còn lôi kéo quần áo Nguyễn Thanh: “Tôi nói, cậu giúp tôi được không?”

Nguyễn Thanh lập tức kinh ngạc. Có thật là nhờ cậu giúp đỡ không?

Nguyễn Thanh đỏ mặt, lắp bắp mở miệng nói: “Này, e rằng thế này không thích hợp lắm, nam nữ thụ thụ bất tương thân.”

Bạn học nữ nghe vậy có vẻ hơi ngạc nhiên: “Cậu không phải là giáo bá sao? Quen nhiều bạn gái như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy các nàng không mặc quần áo à?”

“Cậu sẽ không phải là xử nam đi?”

Edit có lời muốn nói:

Huhu đuối quá cho tui nợ 2 chap, mai ra nha ❤❤❤