Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 54: Trường Trung Học Số 1

12:03 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 54: Trường Trung Học Số 1 tại dưa leo tr. 

Edit: Tảo

Beta: Bách Bách

Nguyễn Thanh thấy thế theo bản năng lùi lại mấy bước, tránh khỏi bàn tay nam nhân duỗi lại đây.

Hẻm nhỏ vốn dĩ chật hẹp, Nguyễn Thanh lùi lại đến khi lưng cậu trực tiếp chạm vào tường, cuối cùng cậu cũng không còn đường trốn.

Mà hành động này vừa hay trực tiếp kích thích đến nam nhân, hắn dùng một tay đem Nguyễn Thanh vây vào tường.

“A……” Lực đạo của nam nhân không nhỏ, lưng đập vào tường làm Nguyễn Thanh đau đớn, theo bản năng liền ngẩng đầu lên, tóc mái trên trán cậu lộn xộn, lộ ra một đôi mắt long lanh ngấn nước, những giọt nước mắt của cậu làm cho thế giới nháy mắt phảng phất trở nên u ám.

Lúc này khoảng 12 giời trưa, ánh nắng trên đầu chiếu rọi chói chang, bởi trời mới bước vào đầu hè, ánh mặt trời cũng không tính là quá nóng, chiếu vào cơ thể xua tan đi sự chênh lệch nhiệt độ của ngày và đêm, ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, dừng ở trên người thiếu niên, cả người cậu dường như phủ thêm một tầng sáng phảng phất như ánh bình minh, đẹp đến kinh người.

Viên hồng ngọc đeo trên tai cậu phản xạ lại ánh sáng chiếu xuống, lộng lẫy lại loá mắt, nhưng như vậy cũng không khiến vẻ đẹp của thiếu niên trở nên lu mờ, ngược lại càng làm cho thiếu niên tăng thêm vài phần diễm lệ.

Nam nhân tạm dừng một chút, ánh mắt sâu thẳm nhìn thiếu niên đang hoảng loạn bất an trước mặt, giây tiếp theo mặt không đổi sắc đem tầm mắt mình dời đi, chuyển sang viên hồng ngọc trên tai cậu, ngữ điệu khẳng định nói: “Khuyên tai hồng ngọc này của cậu hẳn là không ít tiền đi?”

Âm thanh của nam nhân khàn khàn, giống như thật lâu không nói chuyện, làm người nghe có chút không thoải mái, ngữ điệu cũng khiến cho người ta có cảm giác âm ngoan vô tình, giống như đám bắt cóc hung hiểm độc ác, không đem mạng người để vào mắt.

Nguyễn Thanh nghe những lời nam nhân nói, lưng hơi thấp xuống, trên mặt lại không có lộ ra chút nào khác thường, phảng phất như không thèm để ý việc bị nam nhân cướp mất khuyên tai, cậu hiện tại khẩn trương đến mức siết chặt góc áo, nhỏ giọng thì thào: “Cái này là tôi tùy tiện mua trên ven đường, không đáng giá.”

“Đường đường là tiểu thiếu gia lại  mua một món đồ tùy tiện không đáng giá ở ven đường sao, cậu xem tôi giống kẻ ngu à?” Nam nhân cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là hoàn toàn không tin lời Nguyễn Thanh nói.

Nam nhân nói xong liền duỗi tay, tựa hồ là muốn trực tiếp đem khuyên tai thiếu niên tháo xuống.

Nguyễn Thanh thấy thế liền muốn đẩy nam nhân ra, nhưng nam nhân sớm đã đề phòng cậu, trực tiếp duỗi tay cường ngạnh giam cầm động tác giãy giụa của Nguyễn Thanh.

Thậm chí còn đem một cái tay khác của Nguyễn Thanh giam cầm, sau đó hắn dùng một tay của mình trói hai tay của thiếu niên lên đỉnh đầu cậu.

Sức lực của nam nhân rất lớn, dù có sử dụng cả 2 tay nhưng sức lực Nguyễn Thanh cũng không bằng sức một tay của hắn, giãy giụa căn bản là vô ích.

Hơn nữa một tay còn lại của hắn còn cầm dao, một khi nam nhân cầm không chắc, con dao sẽ rơi xuống trúng đầu cậu.

Khi mũi dao hướng lên hay hướng xuống đều không tốt, dù sao vận may của cậu từ trước đến nay đều không tốt lắm.

Nguyễn Thanh cắn cắn môi dưới, cảm thấy giãy giụa vô ích liền từ bỏ giãy giụa, cúi đầu có chút đáng thương nói, “Cái này thật sự không đáng giá, còn di động cùng bật lửa đều là bản giới hạn, anh cầm đi bán cũng có thể bán được không ít tiền.”

Đồ vật nguyên chủ dùng tự nhiên là không có món nào rẻ, trên cơ bản đều là bản giới hạn hoặc là nhãn hiệu hàng xa xỉ.

Chỉ tính cái bật lửa nho nhỏ, giá cả cũng ở mấy chục vạn.

Nam nhân hiển nhiên không phải đồ ngu, hắn lạnh lùng nói, âm thanh khàn khàn tràn ngập châm chọc, “Cậu thật nghĩ tôi là đồ ngu sao? Nếu tôi cầm thứ này đi bán, sợ là không đến nửa giờ liền bị tống vào tù.”

Nam nhân nói xong liền không để ý đến mong muốn của Nguyễn Thanh, trực tiếp duỗi tay sờ sờ khuyên tai hồng ngọc của thiếu niên, lực đạo của hắn có chút lớn, tựa hồ như muốn nhìn xem thứ này có phải là đồ thật hay không.

Viên hồng ngọc của cậu không tính là lớn, nhưng nếu là ngọc thật, giá trị ít nhất cũng là một vạn.

Nam nhân nhìn thật lâu, cũng sờ soạng thật lâu, lâu đến nỗi vành tai thiếu niên đều đã đỏ ửng, cùng với đá quý thoạt nhìn càng thêm xứng đôi.

Tựa như tia nắng ban mai vào buổi sớm, lại phảng phất giống như ánh nắng buổi chiều khi hoàng hôn.

Thiếu niên giống như mỹ nhân trong bức họa, làm người khác không thể rời mắt được.

Nguyễn Thanh giãy giụa vô ích, chỉ có thể đáng thương nghiêng đầu, co rúm lại, chịu đựng ánh mắt và sự đụng chạm hết xem rồi lại sờ của nam nhân.

Khi đau còn sẽ hơi run rẩy một chút.

Không biết nam nhân bị làm sao, cuối cùng hắn cũng từ bỏ viên hồng ngọc, sau đó rũ mắt nhìn túi áo đồng phục của Nguyễn Thanh.

Tim Nguyễn Thanh đập thình thịch, lại lần nữa cắn môi dưới, môi dưới trắng toát bị cậu cắn đến đỏ ửng tựa như bức tranh thủy mặc cuộn tròn rót vào một bông hoa đào xinh đẹp diễm lệ.

Nam nhân nhìn thấy cảnh tượng này sau, lơ đãng liếc nhìn môi của thiếu niên, nhưng cuối cùng tầm mắt vẫn dừng lại trên túi áo.

Tiếp theo hắn lạnh lùng vô tình duỗi tay vào bên trong túi áo của Nguyễn Thanhh.

Túi áo của bộ đồng phục không tính là nhỏ vì bên trong còn có tay áo ngắn tay, cũng coi như có thể bỏ đồ vật bên người.

Người đàn ông dường như đã dùng quá nhiều lực, khiến bộ quần áo vốn đã rộng thùng thình chạm trực tiếp vào vùng da trên eo cậu.

Đại khái là nam nhân cũng không biết bên trong túi không có đồ vật gì, hắn còn dùng lực lục lội vài lần, xác định thật sự không có gì mới dừng tay.

Bởi vì nam nhân dùng tay phải giữ tay cậu, tay trái thì lục túi áo bên kia. Sau đó hắn trực tiếp dời tầm mắt đặt ở trên quần của cậu.

Đồng phục và quần của học sinh THPT số 1 đều có túi.

Nam nhân trực tiếp duỗi tay, hướng về phía túi quần của cậu.

Đại khái là không quen thuộc, hắn tìm được lối vào, nam nhân dò xét rất nhiều lần, mới tìm được chiếc túi, sau đó duỗi tay vào.

Nguyễn Thanh chỉ có thể mím môi, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cố đè cảm giác không thoải mái xuống.

Bởi vì đang là mùa hè, nên đồng phục của học sinh khá mỏng.

Cho nên dù cách một lớp, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ bàn tay của nam nhân.

Nam nhân như cũ dò xét vài cái, ngay từ đầu chỉ là đơn giản kiểm tra bình thường xem trong túi có đồ vật không.

Nhưng dù rõ ràng đã biết túi quần không có đồ vật, nhưng nam nhân lại không rút tay về.

Mà là…… Cách một lớp vải mỏng, nhẹ nhàng chạm vào đùi Nguyễn Thanh vài lần, mang theo vài phần ái muội không rõ.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt, theo bản năng lùi lại, muốn tránh khỏi bàn tay nam nhân, nhưng mà phía sau cậu chính là tường, căn bản không thể lùi tiếp.

Hành động tránh né của Nguyễn Thanh hình như đã chọc giận hắn, lực đạo của hắn tăng thêm vài phần, không nặng không nhẹ nắm lấy đùi Nguyễn Thanh.

“A……” Cảm giác đau đớn bất ngờ ập tới làm cho Nguyễn Thanh co rúm lại, khóe mắt lập tức ửng đỏ, lông mi dài như lông vũ rung động, mắt cũng nhanh chóng nổi lên tầng sương.

Bởi vì Nguyễn Thanh nghiêng đầu, cũng không nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của nam nhân.

Thiếu niên từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng phải làm việc nặng, da thịt tinh tế mềm mại, hơi hơi dùng sức liền hãm xuống một chút, càng miễn bàn tới chuyện dùng sức nắm.

Dù bị ngăn cách bởi một lớp vải nên nhìn không thấy, nhưng nam nhân cũng có thể tưởng tượng được làn da trắng nõn sẽ ửng đỏ khi hắn dùng sức.

Nam nhân cường thế đến gần, ngữ điệu có vài phần lạnh lùng nói:”Nếu không có tiền, cũng không phải không được.”

Nam nhân vừa nói vừa duỗi tay sờ từ cổ áo Nguyễn Thanh, nhẹ nhàng nhấn rồi lại chậm rãi đi xuống, cuối cùng dừng lại nơi nào đó trước ngực Nguyễn Thanh, năng lực cảm nhận của Nguyễn Thanh từ trước đến nay tương đối mạnh, cảm thấy không khỏe co rúm người một chút.

Đại khái là biết sớm sẽ sớm xảy ra loại chuyện này, Nguyễn Thanh đối với sự phát triển này không hề ngoài ý muốn, thậm chí còn có chút chết lặng.

Dù sao thì loại chuyện này từ khi cậu còn nhỏ thường xuyên gặp phải, việc cậu có thể sống tới ngày hôm nay mà vẫn là xử nam thì cũng được coi là một kỳ tích.

Giá như cậu có thể sẵn sàng…., hoặc là có thể chấp nhận hết mọi thứ, có lẽ không cần sống mệt mỏi như vậy….

Đáng tiếc hắn vừa không bổn, cũng rất khó chấp nhận trở thành chim hoàng yến bị người khác cầm tù, càng khó chấp nhận từ năm này sang năm nọ chỉ có thể thông qua cửa kính, nhìn đám chim nhỏ tự do bay lượn.

Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, trực tiếp mở miệng lớn tiếng kêu cứu, “Cứu…… ưm ưm ưm!”

Ở giây phút Nguyễn Thanh kêu cứu nam nhân trực tiếp bịt chặt miệng cậu, Nguyễn Thanh cũng không hoảng hốt, nhân lúc nam nhân không chú ý, dùng chân đá vào loại địa phương yếu ớt kia của nam nhân.

Hiển nhiên đây mới là mục đích ban đầu của Nguyễn Thanh, kêu to chỉ là muốn hấp dẫn lực chú ý của nam nhân.

Nam nhân không nghĩ tới Nguyễn Thanh sẽ dùng chiêu này, nhất thời không tránh kịp, vừa vặn bị Nguyễn Thanh đá trúng.

Trong nháy mắt thân thể của nam nhân vì chịu loại đau đớn không thể tả mà khụy xuống, nhưng lại không buông thiếu niên ra, ngược lại càng dựa gần hơn, thậm chí khi ngã xuống hắn còn theo bản năng dùng sức, kéo thiếu niên cùng nhau ngã.

Bất quá không biết vì cái gì mà nam nhân lại không đè Nguyễn Thanh, mà là nằm lót ở dưới thân cậu, Nguyễn Thanh tuy rằng cùng té xuống, nhưng lại không chịu chút thương tổn nào.

Nguyễn Thanh nhìn gương mặt đang nhăn nhó thống khổ của nam nhân, không chút do dự dừng lại, không chút nghĩ ngợi bò dậy liền muốn chạy.

Nhưng mà phản ứng của nam nhân cũng cực kỳ nhanh, giống như loại đau đớn này căn bản không hề gây trở ngại đến hắn, trực tiếp ôm vòng eo mềm mại của thiếu niên, xoay người một cái, liền đem Nguyễn Thanh đè dưới thân.

Nam nhân hình như đã bị chọc giận, cầm lấy dao hung hăng đâm xuống.

Nguyễn Thanh thấy thế nhanh chóng nghiêng đầu tránh đi.

Nhưng mà dao cũng không có đâm xuống, mà là ngừng ở trước mặt Nguyễn Thanh, giây tiếp theo hung hăng cắm trên nền đất.

Khoảng cách giữa dao cùng Nguyễn Thanh chiều dài không tới một đốt ngón tay, thậm chí còn cắt đứt vài cọng tóc của cậu, hơn nữa mặt bên dao cùng Nguyễn Thanh tương đối gần, thậm chí có thể thấy ảnh ngược của hai người trên thân dao.

Nguyễn Thanh thấy thế đồng tử hơi co lại, trực tiếp mở to hai mắt nhìn, con ngươi tràn đầy kinh hãi.

Phải biết rằng bề mặt hẻm nhỏ này cũng không phải là bùn đất, mà là…… Mặt sàn xi măng.

Làm sao một con dao có thể cắm xuống được?

Dù con dao có sắc bén tới đâu cũng không thể cấm xuống như vậy.

Nhưng cố tình dao lại cắm xuống, thậm chí khe hở trên mặt đất còn thập phần bóng loáng san bằng, liền giống như là bị laser cắt đi.

Người bình thường tuyệt đối không có khả năng làm được loại chuyện này, giống như ở phó bản trước, người thường trên thực tế không năng lực to lớn, có thể đạt được trình độ này trừ khi là NPC mấu chốt của phó bản, hoặc chính là người chơi.

Là ai?

Mạc Nhiên? Tiêu Thời Dịch? Bùi Diễn? ” Hạ Bạch Y “?

Hay là……” chính cậu “?

Dù bị tử vong uy hiếp cũng không làm mất khả năng tự hỏi của Nguyễn Thanh, mà còn khiến đầu óc cậu càng thêm trở nên rõ ràng hơn, trong đầu cậu hiện ra lần lượt những người có khả năng làm được chuyện này.

Nhưng mà giây tiếp theo đã bị cậu phủ định.

Không đúng, không khớp, hơi thở, hình thể, cùng với cảm giác mang lại cho người khác, toàn bộ đều không khớp.

Hơi thở của người này quá xa lạ, phảng phất y như rằng cậu chưa từng gặp qua.

Nhưng Nguyễn Thanh dám khẳng định, tuyệt đối không thể có chuyện chưa gặp qua.

Có được năng lực như vậy hắn sẽ thiếu tiền đến mức đi cướp một học sinh cao trung? Không có khả năng, nếu thật sự thiếu tiền liền có thể trực tiếp đi cướp ngân hàng.

Cho nên mục tiêu của hắn ngay từ đầu là chính cậu, có lẽ lúc ra khỏi cổng trường cậu đã bị theo dõi.

Hoặc có lẽ…… Sớm hơn.

Edit có lời muốn nói:

Từ giờ tui sẽ không edit nữa, tảo sẽ thay tui edit nha. À tui sẽ đổi lịch 1 tuần 1 chap luôn nha, 1 tháng 6 chap đuối quá QAQ.

Yêu tảo lắm luôn á ヾ(*Őฺ∀Őฺ*)ノ lúc đầu tui định nghỉ edit truyện một thời gian nhưng bà tảo nhắn tin với tui sẽ phụ trùi ui đang buồn ngủ còn có người đưa gối o(*≧□≦)o mê bả vãi.