Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

1:06 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dưa leo tr. 

Edit: LaVie

Beta: Ano

Xe dừng gần khu phố thương mại, đoạn đường này tuy không sầm uất lắm, nhưng có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng dày đặc phía trước.

“Đi tới phía trước một chút nữa là được, cậu chắc là người địa phương nhỉ?” Tài xế hỏi Lục Kiến Trạch.

“Ừm” Lục Kiến Trạch gật đầu, “Cảm ơn bác tài.”

“Đi thôi” Lục Kiến Trạch quay đầu lại nhìn Lâm Lạc Chỉ, “Xuống xe thôi.”

“À, được.” Lâm Lạc Chỉ đóng sầm cửa chiếc xe xa lạ, cuối cùng vẫn là Lục Kiến Trạch giúp cô mở từ bên ngoài.

Tài xế ở kính chiếu hậu bật cười, kiên nhẫn dặn dò, “Chậm thôi.”

Trung tâm mua sắm dưới lòng đất thật sự nằm dưới lòng đất, Lâm Lạc Chỉ đi theo Lục Kiến Trạch trên một đoạn cầu thang rất dài, nhiệt độ dường như cũng ngày càng thấp.

Cẳng chân càng ngày càng tê buốt, trong thời tiết mùa hạ nóng bức, nhiệt độ càng thấp thì sẽ khiến con người ta cảm thấy sảng khoái, Lâm Lạc Chỉ đã bắt đầu mong đợi những bộ quần áo cô sẽ mua rồi.

Tuy rằng lúc trước cô không có ý định mua quần áo, nhưng nếu Lâm Chấn Đông yêu cầu thì cô có chút mong chờ, hôm nay cô tính mua một chiếc váy mới.

Lục Kiến Trạch đẩy tấm rèm cửa trong suốt ra, Lâm Lạc Chỉ bước nhanh theo sau.

“Oa……” Lâm Lạc Chỉ nhẹ giọng tán thưởng,trung tâm thương mại lớn như thế, khu vực đối diện lối vào bày bán rất nhiều quần áo hợp tuổi cô, có vẻ như bác tài đã cố ý đỗ xe gần nơi này.

Trước mặt Lâm Lạc Chỉ là một chiếc đầm vàng nhạt với phần vai được điểm tô bởi những đóa hoa hướng dương tươi đẹp.

Lục Kiến Trạch quay đầu lại hỏi, “Thích à?”

Lâm Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt nhu hòa ấy, cô vô thức gật đầu.

Lục Kiến Trạch khẽ nhìn xung quanh, rồi lập tức bắt gặp một nhân viên của trung tâm thương mại.

Sau đó,một chị nhân viên đi đến, Lục Kiến Trạch nói chuyện với cô ấy một lúc.

Chị nhân viên rất nhanh đã tìm được một size vừa với Lâm Lạc Chỉ, “Đi nào, chị đưa em đi thử đồ nhé.”

Lâm Lạc Chỉ đang muốn rời đi thì bỗng dưng dừng lại một chút, cô hơi do dự ngẩng đầu ý muốn hỏi ý kiến Lục Kiến Trạch.

Lúc đầu, Lục Kiến Trạch nhướng mày, sau đó lại cười gật đầu dùng khẩu hình nói, “Đi đi.”

Lâm Lạc Chỉ mau chóng chạy theo chị nhân viên, khóe miệng không thể kìm được mà cong lên vui vẻ.

Gương ở phòng thử đồ cũng không hẳn là lớn, nhưng đó là kiểu dáng sang trọng nhất mà cô từng thấy.

Chị nhân viên ở bên cạnh đang ríu rít dành những lời khen cho sản phẩm thì liếc thấy Lâm Lạc Chỉ càng ngày càng xiêu lòng, lúc nãy, cô ấy cảm nhận được Lâm Lạc Chỉ có vẻ rất nghe lời Lục Kiến Trạch nên nhanh nhảu đề xuất, “Hay là đi ra ngoài cho anh trai em nhìn xem,anh ấy sẽ không nói dối em đâu.”

Theo suy nghĩ của nhân viên trung tâm thương mại, những cậu trai ở độ tuổi như Lục Kiến Trạch hầu như không thể đưa ra lời nhận xét gì có ích đối với quần áo của phái nữ, hơn phân nửa sẽ chỉ nói một câu “Đẹp”, như vậy thì cuộc giao dịch mới mau chóng thành công, dù sao lương cơ bản cũng thấp như vậy, cô ấy không muốn lúc nào cũng phải lật đật như sa vật ống vải.

Nhưng cô ấy không ngờ, vừa lúc Lâm Lạc Chỉ thẹn thùng đi ra ngoài, Lục Kiến Trạch lại nhíu mày, sau đó nhận xét, “Hơi ngắn rồi.”

Chị nhân viên nghe được thì bất ngờ, theo kinh nghiệm lùi về sau một bước,rồi mang đến một cái dài hơn.

Có điều cô ấy không nhận ra chiếc đầm màu rượu đỏ không hợp với một Lâm Lạc Chỉ điềm đạm hiền hòa.

Lâm Lạc Chỉ không để ý động tác nhỏ của cô ấy, trong đầu đều là những lời nói của Lục Kiến Trạch.

Cô cúi đầu nhìn thì phát hiện chiếc đầm còn chưa che hết phần đùi của mình.

Trong nháy mắt cô cảm thấy hơi xấu hổ, lúc ở trong phòng thử đồ cô được khen đến hoa mắt. Mà sự chú ý của cô đều đã đổ dồn vào những bông hoa hướng dương cô chưa thấy bao giờ trên đầu vai mình.

Chị nhân viên nhanh miệng giải thích: “Cô bé này quá gầy rồi, thông thường nên chọn một chiếc lớn hơn một cỡ so với chiều cao cô ấy, em có muốn thử lại cái này không?”

Lâm Lạc Chỉ xác nhận lại độ dài váy trước, sau đó mới nhìn tới kiểu dáng, cái này……, cô quay đầu lại lại dùng ánh mắt dò hỏi Lục Kiến Trạch.

Lục Kiến Trạch lúc đầu không nói gì cả,chỉ muốn xem thử phản ứng của Lâm Lạc Chỉ, lúc sau anh nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn, nhưng cứ để cho cô ấy chọn,chắc cô bận lắm, khi nào chọn được kích cỡ phù hợp chúng tôi sẽ gọi cô.”

Chị nhân viên ngạc nhiên một lát rồi xấu hổ đặt chiếc váy xuống gật đầu, “Vậy hai người cứ tùy ý chọn lựa.”

“Cực cho cô rồi.” Giọng điệu Lục Kiến Trạch vẫn không đổi.

Chị nhân viên mang theo tâm trạng không vui rời đi.

Lâm Lạc Chỉ thấy được sắc mặt của cô ấy,mười ngón tay đan vào nhau, “Cô ấy hình như không vui.”

“Ừ” Lục Kiến Trạch bước tới, nhìn chiếc đầm vàng trên người Lâm Lạc Chỉ, như thế đang nói với chính mình, “Nhưng nếu vui vẻ của cô ấy dựa trên sự khó chịu của cô, thì chúng ta chỉ có thể chọn làm cô ấy không vui thôi.” Dù sao chúng ta cũng không cần vì người không quan trọng mà cảm thấy có lỗi.

Nhưng nửa câu sau anh chưa nói hết, bởi vì nó khác xa so với tính cách thường ngày của anh, chỉ đến khi gặp được Lâm Lạc Chỉ với đôi mắt sạch sẽ, anh sẽ không thể kiềm lòng mà nhắc nhở một chút, có lẽ anh tìm thấy được bóng hình của chính mình trên người cô.

Lâm Lạc Chỉ ngơ ngác ngẩng đầu.

Lục Kiến Trạch nhanh chóng gạt chuyện này ra khỏi tâm trí, “Không có gì, chọn đi, quần áo ở đây rất nhiều, cô mua cái nào cô ấy cũng sẽ được hưởng phần trăm.”

Lâm Lạc Chỉ gật đầu, sau đó lại hỏi, “Hưởng phần trăm là gì?”

Lục Kiến Trạch kiên nhẫn giải thích, “Tức là cô ấy có thể kiếm tiền, cô mua một món hàng, thì cô ấy sẽ có được tiền phần trăm của món đó, cô biết phần trăm là gì không?”

Lâm Lạc Chỉ nghiêm túc gật đầu, “Biết chứ, tôi học qua rồi.”

“Ừm” Lục Kiến Trạch cười nhạt, “Ngoan lắm, chọn đi.”

Lâm Lạc Chỉ vốn đang rất bình tĩnh, cuối cùng lại bị câu  “Thật ngoan” này làm rối loạn tâm trí.

Cô bỗng cảm thấy Lục Kiến Trạch xem cô là một đứa trẻ, nhưng dù gì cô cũng nhỏ hơn hai tuổi so với Lục Kiến Trạch, cách hai lớp và họ sẽ sớm học cùng trường.

Nhưng Lâm Lạc Chỉ không thể phân bua với anh được, bởi vì Lục Kiến Trạch có vẻ hơi “già trước tuổi”.

Cách hành xử của anh khác hẳn với vẻ ngoài tràn đầy hơi thở niên thiếu trên người. Đó là ánh mắt hòa nhã khi đối đãi với tất cả mọi người, cũng là sự khoan dung do trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống.

Cuối cùng, Lâm Lạc Chỉ chọn một chiếc váy, một đôi giày và một bộ đồ thể thao mùa hè, so với dự tính ban đầu thì tăng thêm 30 tệ nhưng cũng may là mang đủ, ít nhất từ mùa hè này cho tới thời gian khai giảng năm mới không cần phải mua thêm quần áo nữa.

Còn về hình thức, có lẽ đã đủ làm Lâm Chấn Đông hài lòng rồi, nắm chặt 70 tệ còn dư lại trong tay, Lâm Lạc Chỉ mở miệng dò hỏi: “Lục ………”. Vừa mới gọi tới họ của anh, nửa câu sau cô lại không nói nữa, bởi vì cô chưa nghĩ ra nên gọi Lục Kiến Trạch là gì.

Lục Kiến Trạch chỉ vào chân cô, “Thang máy đấy, nhìn đường đi.”

Trung tâm thương mại này chỉ có thang máy đi lên, Lâm Lạc Chỉ dĩ nhiên chưa từng đi.

Lục Kiến Trạch liếc cô một cái sau đó thu chân lùi về sau

Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Lạc Chỉ.

“Nhấc chân lên.” Anh nói khi thang máy tiếp theo gần tới.

Lâm Lạc Chỉ ngoan ngoãn làm theo, sau đó bị Lục Kiến Trạch đưa vào thang máy.

“Đứng yên.” Lục Kiến Trạch lại nói.

Lâm Lạc Chỉ rủ một tay bên người, tay còn lại gắt gao nắm chặt làn váy.

“ Gọi tên của tôi là được.” Lục Kiến Trạch đột nhiên nói.

Lâm Lạc Chỉ thu hồi lại suy nghĩ bị đứt đoạn trong đầu, cô liền “Hả?” một tiếng, nhưng nhanh chóng phản ứng lại,cô gật đầu như giã tỏi, “Được…… Lục Kiến Trạch.”

Lục Kiến Trạch buông cổ tay của cô ra, “Siêu thị ở phía trước, đi tới mất năm phút.”

“Được.” Lâm Lạc Chỉ lập tức đáp lại.

Thang máy đi với tốc độ rất chậm, dường như qua nhiều năm chưa tu sửa.

Lúc sắp đến nơi, anh hỏi: “Cô có thể tự ra khỏi thang máy không? Cứ làm giống như lúc nãy,cố gắng tiến lên phía trước một bước nữa thôi.”

Lâm Lạc Chỉ muốn nói lúc nãy cô rất chóng mặt, nhưng cô thật sự ngại ngùng khi để Lục Kiến Trạch nắm tay dắt đi lần nữa.

Vì thế, một lát sau cô không chút do dự nhấc chân, gần như dùng ra hết sức nhảy ra ngoài.

Nhưng cô không nghĩ tới lực quán tính, gạch men sứ bên ngoài thang máy không ngờ lại trơn như thế, khi cả khuôn mặt sắp “bày tỏ yêu thương” đến đất Mẹ, bên hông bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy và nhấc lên.

Mặt Lâm Lạc Chỉ đỏ bừng, kết quả làm cho Lục Kiến Trạch không nhịn được cười.

Cô lập tức tránh ra khỏi cái ôm của Lục Kiến Trạch, hơi hoảng loạn sửa sang lại mái tóc bị rối tung.

Lục Kiến Trạch giơ tay che lại ý cười trên môi.

“Lục, Lục Kiến Trạch.” Lâm Lạc Chỉ không biết làm sao nhỏ giọng kêu.

Lục Kiến Trạch nhanh chóng thu lại ý cười, nhưng cảm xúc so với lúc trước tốt lên không ít.

Lâm Lạc Chỉ nhìn ra được, mới vừa rồi anh thật sự là bị chọc cười, chính là do sự ngốc nghếch của cô chọc cười.

Lâm Lạc Chỉ không thà dài trong lòng, lát sau lại cảm thấy bất lực, cô có lẽ thật sự là dáng vẻ đó, cũng thạt sự chưa trải qua sự đời, ở đây toàn bộ đều là những thứ cô chưa từng trải nghiệm, nhưng có một điều mà cô cảm thấy hơi buồn là Lục Kiến Trạch đã nhìn thấy tất cả.

Nếu hỏi vì sao cô không muốn cho Lục Kiến Trạch biết thì chính cô cũng không rõ nguyên nhân là gì.

Siêu thị ở lầu ba, cô đi theo Lục Kiến Trạch vào thang máy,nơi đây so với lúc nãy người qua lại còn nhiều hơn, hơn nữa toàn là những gương mặt tuổi “teen”, cách ăn mặc hầu hết là theo trào lưu xã hội.

Lâm Lạc Chỉ cúi đầu nhìn bản thân,cô mặc một bộ đầm màu tím nhạt, thật may là lúc trước cô có mua quần áo mới, nếu không ở nơi này, cô phỏng chừng sẽ trở thành  “sinh vật lạ” cho mọi người tham quan. 

Trước đây cô đã có ảo tưởng rằng dép xăng-đan chỉ có thể được mang bởi công chúa trong truyện cổ tích mà thôi, chúng sáng lấp lánh, mặt trên còn có nơ con bướm.

“Lâm Lạc Chỉ.” Thanh âm Lục Kiến Trạch truyền vào tai.

Lâm Lạc Chỉ lập tức ngẩng đầu, mới phát hiện mọi người đều ra khỏi thang máy rồi, Lục Kiến Trạch đang giữ thang máy chờ cô.

“Tôi xin lỗi” cô vội vàng chạy ra thang máy, nhìn thấy Lục Kiến Trạch đi ra, lại nhỏ giọng nói, “Xin lỗi anh.”

Lục Kiến Trạch nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao.”

Lát sau, Lâm Lạc Chỉ mới phản ứng lại, Lục Kiến Trạch vừa rồi đã gọi tên cô, đây là lần đầu tiên cô nghe Lục Kiến Trạch gọi tên mình, tuy rằng không có độ ấm, cũng không ôn hòa như mọi khi, nhưng lại khiến da đầu ngứa ran khó tả, Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ cắn môi dưới,để không mất tự nhiên trước mặt Lục Kiến Trạch.

Hai người vào siêu thị.

“Thích đến như vậy à?” Lục Kiến Trạch đẩy chiếc xe, mang theo chút ý cười hỏi.

Lâm Lạc Chỉ lúc đầu ngây ngốc “Hả?” nhưng nhanh chóng hiểu được Lục Kiến Trạch đang hỏi cái gì, cô hơi ngượng ngùng gật đầu, “Đúng, rất thích.”

“Ừ.” Lục Kiến Trạch không nói nữa, mang cô vào nơi bán đồ ăn.

Anh vốn dĩ muốn gọi nhân viên phục vụ của siêu thị, nhưng không ngờ rằng Lâm Lạc Chỉ đã đi vào ngay khi anh vừa mới đến.

Vì thế, anh dừng lại mọi động tác, chỉ lẳng lặng ở một bên chờ đợi.

Lâm Lạc Chỉ nhanh chóng ôm một bọc gạo nhỏ chậm rãi đi tới, trên mặt cô là nụ cười chưa kịp giấu, “Tôi mua được rồi, cái này ở chợ trước kia có thấy, không ngờ nơi này cũng có.”

Cô không phân biệt được nhãn hiệu, nên khi chọn những thứ mình quen thuộc sẽ khiến cô an tâm hơn.

Lục Kiến Trạch nhìn cô tươi cười, bất giác cũng nâng khóe môi lên, “Được, đi khu vực khác nhìn xem, nói không chừng còn có cái khác để mua.”

“Được!” Tâm tình Lâm Lạc Chỉ đã tốt lên sau khi mua được loại gạo mình yêu thích.