Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 52

1:19 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 52 tại dua leo tr

Edit: Arisassan

Tống Ngôn Khê nằm trong chăn, vươn tay lấy ra một vài thứ mà Ninh Vũ giấu trong ám cách đầu giường, không chỉ Ninh Vũ thích xem, mà y đôi khi cũng lén xem một chút. Vừa giở tờ đầu tiên đã trông thấy bóng lưng của Ninh Vũ cùng với đường nét bắp thịt vô cùng mạnh mẽ rắn rỏi, khuỷu tay đang nâng hai cẳng chân người, do bị Ninh Vũ che khuất nên không thấy rõ mặt của người nọ, chỉ thấy được hai cẳng chân kia.

Thế nhưng, thế nhưng trước mặt bọn họ lại có một tấm gương rất lớn, ảnh phản chiếu trên gương khắc họa rõ ràng những gì bọn họ đang làm.

Tống Ngôn Khê xem mà mặt đỏ bừng cả lên, để vẽ ra bức tranh này, Ninh Vũ đã làm trong tư thế này rất nhiều lần, mãi đến khi y khóc lóc bảo đã nhớ kỹ hết rồi, có thể vẽ được thì hắn mới tha.

Rõ ràng thân thể của Ninh Vũ trông không cường tráng mấy, mặc quần áo vào thì trông rất gầy, cởi quần áo ra mới thấy được cơ bắp, vậy mà ôm y không hề khó khăn chút nào.

Ngoài cửa vừa vang lên tiếng bước chân, Tống Ngôn Khê lập tức cất sách lại chỗ cũ, ngoan ngoãn chính trực ngồi chờ người nào đó, chỉ có rặng đỏ trên mặt là không thể che giấu được.

Ninh Vũ bước vào, trên người còn vương hơi nước mát mẻ, ngay sau đó liền được một tấm thân nóng rực như lửa ôm chầm.

Dù biết trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tống Ngôn Khê vẫn nhìn dáo dác xung quanh một chút, chắc chắn không có ai thì mới thẹn thùng hỏi: “Ừm, có phải ngươi muốn lắm không? Hay là, để ta giúp ngươi vuốt vuốt một chút nhé?” Vừa nói vừa đưa chân lên chạm nhẹ vào khối tròn vô cùng nổi bật kia.

Ninh Vũ cực kỳ kiên quyết mà từ chối: “Không cần, bằng không ta sẽ không nhịn được mất.”

“Hay để ta dùng mông kẹp cho ngươi?”

“Im lặng, mau ngủ đi.”

Tống Ngôn Khê chợt cảm thấy đau lòng, nhẫn nhịn kiểu này khó chịu biết bao nhiêu cơ chứ, trước đây lúc nào Ninh Vũ cũng có nhu cầu cả: “Nghe bảo có thể dùng miệng được đó, để ta thử một chút xem?”

Ninh Vũ xốc chăn lên, đi chân trần xuống giường: “Ngươi ngủ trước đi.”

Tống Ngôn Khê chống nửa người ngồi dậy: “Ngươi đi đâu thế?”

“Ta tự giải quyết một chút.”

“Ta cũng có thể lấy tay giúp ngươi được mà. Ngươi muốn xem họa bản không? Hay để ta cởi quần áo tạo dáng cho ngươi nhìn?”

Ninh Vũ thẹn quá hóa giận: “Tống Ngôn Khê, ngươi im lặng một chút được không?” Một mình hắn tự tưởng tượng cũng được rồi, không cần phải làm phiền Tống Ngôn Khê.

Ninh Vũ rời phòng rất lâu sau mới trở về, Tống Ngôn Khê luôn cảm thấy trên người Ninh Vũ có vương một mùi gì đó, lập tức nằm sát lại gần rồi ngửi thử xem.

Ninh Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Ta rửa tay rồi, nơi đó cũng được lau sạch sẽ luôn.”

Tống Ngôn Khê bĩu môi: “Ta có nói gì đâu, chưa kể mùi này cũng rất dễ ngửi.”

“Tống Ngôn Khê, bây giờ ngươi sắp làm cha rồi, phải biết chín chắn đoan trang, không thì Tiểu Táo sẽ mất mặt lắm đấy.”

“Lúc bắt ta vẽ tranh sao ngươi không bảo ta đoan trang đi? Do hiện tại ngươi chỉ có thể nhìn không thể ăn nên mới không cần tiểu yêu tinh chứ gì.”

“Ngươi muốn ta ra ngoài thêm một lần nữa sao?”

Tống Ngôn Khê cuối cùng cũng yên tĩnh ngậm miệng lại.

Ninh Vũ thở phào nhẹ nhõm, tiểu yêu tinh rốt cuộc cũng an phận rồi, dù cho sự tự chủ của hắn có tốt đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng khó thể chống lại tiểu yêu tinh công lực thâm hậu được. Rõ ràng lúc tắm hắn đã giải quyết một lần, ai ngờ Ngôn Khê chỉ cần nói ra hai ba câu đã làm hắn cứng lên, đúng là mất mặt mà.

Ninh Vũ cũng từng nghe nói đến cuộc thi hoa hậu ở Ỷ Thúy Viện. Hiện tại hắn đã xác định được Lý Hàn chính là người đã chiếm xác hắn ở đời trước. Bởi vì sau đó tên ngoại lai kia cũng mở thanh lâu, tổ chức mấy hoạt động y hệt như cái này.

Ví dụ như tổ chức cho tiểu quan biểu diễn tài nghệ, khách nhân thích ai thì sẽ tặng hoa cho người đó, hoa được tặng là do thanh lâu bán ra. Hoa có giá khác nhau cũng sẽ đại biểu cho số phiếu khác nhau. Giá càng mắc thì số phiếu tượng trưng càng nhiều, qua vài vòng, người có số phiếu nhiều nhất sẽ là hoa khôi.

Khách nhân nào bầu bao nhiêu phiếu đều được ghi chép lại, kỹ tử tham gia có thể chọn người bỏ phiếu nhiều nhất để qua đêm.

Do từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy hoạt động kiểu này, mọi người ngay lập tức cảm thấy hứng thú, miệng này truyền miệng kia, cả những người không thường đến thanh lâu cũng tò mò đến xem một lần. Chưa kể việc mua hoa để bỏ phiếu cũng mang tính tranh đua, dưới tên của mỗi mỹ nhân đều có một bảng ghi chép treo công khai ở đại sảnh, sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến bé, chỉ có mười người đứng đầu mới được treo lên, hơn nữa mỗi ngày đều được làm mới một lần.

Mỹ nhân thường chú ý hơn đến người bỏ phiếu nhiều nhất cho mình, cho nên các thiếu gia giàu có vì muốn mỹ nhân mình thích có thứ hạng cao hơn một chút, liền không tiếc vung tiền mua hoa.

Mặc dù Ninh Vũ thật sự không ưa Lý Hàn, nhưng hắn không thể không thừa nhận ý tưởng này rất mới mẻ khác lạ, cũng rất dễ kiếm tiền, nhìn lượng người mỗi ngày nườm nượp đi ra đi vào thanh lâu là đủ hiểu.

Từ trà lâu đến tiệm cơm, từ quan to quý nhân đến các thương buôn lớn nhỏ đều xôn xao về chuyện đó, thế cũng biết nó nổi tiếng đến mức nào. Nếu không biết thì sẽ bị xem là thiếu kiến thức, bị người xung quanh cười nhạo.

Ninh Vũ giữ đúng lời hứa, mời hai phu phu nhà Hạ Như Phong ăn cơm, bởi vì không tiện đến tửu lâu, nên đành phải dặn nhà bếp trong phủ làm những món dành riêng cho dựng phu, sau đó đến tửu lâu mua vài phần ăn chiêu bài.

Hạ Như Phong vừa ăn táo vừa nói: “Ồ? Ninh Tiểu Vũ, ngươi cảm thấy hứng thú với cuộc thi hoa hậu kia à? Tên Lý Hàn kia còn viết ra một bài thơ cho Bạch Vô Trần, đặt tên là nghiêng nước nghiêng tthành gì gì đấy nữa. Buồn cười chết mất, Bạch Vô Trần mà nghiêng nước nghiêng thành thì A Thịnh nhà chúng ta là gì?”

Tống Ngôn Khê thâm thúy nhìn chằm chằm Hạ Như Phong: “Ngươi đang ăn táo kìa.”

Hạ Như Phong cẩn thận hỏi: “Ưm, không được ăn à?”

“Ngươi thế mà lại ăn táo ngay trước mặt Tiểu Táo ư?”

Hạ Như Phong cầm một chùm nho lên: “Vậy ta ăn nho được không?”

“Ăn đi, Tiểu Nho vẫn chưa tới.”

Hạ Như Phong nghe vậy lập tức ăn vô cùng vui vẻ: “Ta nói này Ninh Tiểu Vũ, sao ngươi lại lấy tên đồ ăn đặt cho tiểu bảo bảo vậy, thế thì chẳng phải là không thể ăn rất nhiều thứ sao? Như nhà ta này, tên là Tiểu Hồ Lô, vừa dễ nghe vừa không cần phải kiêng gì hết.”

Bụng Cao Thịnh đã bảy, tám tháng, thế nhưng sức khỏe của Cao Thịnh khá tốt, bụng cũng không quá to, hoàn toàn có thể hoạt động thoải mái.

Ninh Vũ thấp giọng thì thầm: “Phương Bắc hữu giai nhân, nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc, ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc, giai nhân nan tái đắc.” Đời trước tên yêu quái kia cũng viết ra một bài thơ y như vậy, hai người họ chắc chắn là một người!

[*bài thơ ở trên trích từ bài Giai nhân ca của Lý Diên Niên (nhưng mất câu 2 là Tuyệt thế nhi độc lập), tạm dịch như vầy:

Bắc phương có một giai nhân

Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng

Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng

Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay

Thành nghiêng nước đổ mặc bay

Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?

Nguồn: thivien.net]

Hạ Như Phong quan sát thần sắc của Tống Ngôn Khê một chút, rồi nháy nháy mắt vài cái với Ninh Vũ, nói về Ỷ Thúy Viện trước mặt Tống Ngôn Khê chưa đủ à? Còn dám khen tiểu ca nhi khác nữa, đúng là lớn mật.

“Hạ Tử Câm sắp thành thân rồi sao?”

Hạ Như Phong trợn mắt, chuyện gì thế này? Dám hỏi chuyện cây ớt nhỏ nhà hắn trước mặt Tống Ngôn Khê luôn ư? “Gần đây cha ta đang xem xét các thanh niên tuấn kiệt ở Uyển thành. Cây ớt nhỏ nhà ta phải làm chủ quân, không thể làm thị lang được.” Cho nên Ninh Tiểu Vũ ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.

Ninh Vũ nể mặt Hạ Như Phong nên mới quan tâm đến Hạ Tử Câm như vậy, nhưng nếu Hạ Tử Câm vẫn khăng khăng đòi gả cho Lý Hàn như đời trước thì cũng không liên quan gì đến hắn, dù sao con người ai cũng phải biết chịu trách nhiệm cho quyết định của mình.

Tuy trước đây Tống Ngôn Khê cũng từng “phòng bị” Hạ Tử Câm do từng là thị lang của ‘Ninh Vũ’, nhưng hiện tại y hoàn toàn không hề lo lắng, trái lại còn cảm thấy đáng tiếc thay cho Hạ Tử Câm, một Như Mặc công tử tài hoa giỏi giang như thế, vốn nên làm một chủ quân sống trong vinh hoa phú quý, ngày ngày lo việc cầm kỳ thư họa, nhưng chỉ vì quá ngây thơ mà ngã vào vũng bùn, khiến cho người khác cực kỳ tiếc hận.

“Hạ Tử Câm rất thích những người có tài, thông minh cơ trí. Các ngươi có thể dựa theo phương diện này mà lựa chọn, đừng chọn cho y những kẻ ngu ngốc chỉ có gia thế.”

Hạ Như Phong nghe Tống Ngôn Khê nói vậy, lập tức nhìn về phía Ninh Vũ, ừa, giống như Ninh Vũ chứ gì, một kẻ ngu ngốc chỉ có gia thế.

Tống Ngôn Khê cũng nhận ra ánh mắt của Hạ Như Phong: “Phu quân thì không được, tuy hắn cũng thông minh tài giỏi hơn người, nhưng hắn có ta rồi, sẽ không cưới người khác đâu.”

Hạ Như Phong sợ ngây người, từ nhỏ hắn đã leo cây săn thú, ngắm hoa đá gà cùng Ninh Vũ, tới bây giờ cũng không biết Ninh Vũ tài hoa hơn người, không phải chỉ thi đậu đồng sinh thôi sao? Tự nhiên thành hoa luôn rồi.

Hắn ưu tú không kém nhưng cũng đâu có khoe khoang khắp nơi như Ninh Vũ đâu.

“Ngươi muốn đến Ỷ Thúy Viện xem thử không?”

Hạ Như Phong suýt nữa đã phun hết thức ăn trong miệng ra ngoài: Trước đây không phải ngươi từng bảo chỉ có kẻ ngốc mới đến đó thôi sao? Nào là chỗ đó không tốt bằng Tống Ngôn Khê nhà ngươi, còn phải tốn bạc nữa, ngươi muốn giao hết bạc cho Tống Ngôn Khê.”

Tống Ngôn Khê ngồi bên cạnh vừa cười tít mắt vừa gật gật đầu, tỏ rõ tâm trạng vô cùng tốt.

“Nhưng ta rất tò mò về cuộc thi hoa hậu kia.” Ninh Vũ nhìn Tống Ngôn Khê, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi, dù sao cũng chỉ là thủ đoạn để lừa gạt người khác.” Còn lâu hắn mới làm chuyện khiến cho Tống Ngôn Khê khó chịu.

“Không sao đâu, ngươi đi xem rồi về kể lại cụ thể cho ta nghe cũng được mà.”

Hạ Như Phong thương cảm nhìn Ninh Vũ, hắn nói muốn đi thanh lâu mà Tống Ngôn Khê còn bảo mình không ngại, Ninh Vũ đúng là đáng thương mà.

Cao Thịnh ngồi bên cạnh an tâm ăn cơm, từ lời nói trong miệng của Hạ Như Phong với Tống Ngôn Khê, y coi như hiểu thêm về người tên Ninh Vũ này, cho nên khi nghe Ninh Vũ rủ Hạ Như Phong đến Ỷ Thúy Viện xem thi hoa hậu cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.

Ninh Vũ nói lại tin tức mình tìm được: “Lúc Lý Hàn đề xuất ý kiến này cho lão bản của Ỷ Thúy Viện là Phù Mạt, Phù Mạt cũng không tin lời Lý Hàn nói sẽ mang lại lợi nhuận cực cao, cho nên lúc viết hiệp nghị chỉ chia sáu-bốn, toàn quyền quản lý giao cho Lý Hàn. Lúc trước Lý Hàn đảm bảo với lão rằng lợi nhuận hàng tháng sẽ tăng gấp đôi. Thế nhưng hiện tại hình như hai bên đang có mâu thuẫn gì đó, Phù Mạt cho rằng Lý Hàn chỉ ngồi đó chỉ đạo, còn nhân lực vật lực cùng tài lực đều do Ỷ Thúy Viện bỏ ra, bên họ có rất nhiều người, bạc kiếm được lúc chia ra đã ít lại càng ít, mà Lý Hàn lại một thân một mình được hưởng hết nhiều như vậy, cho nên trong lòng họ đã bắt đầu oán trách gã.”

“Ỷ Thúy Viện định qua cầu rút ván sao?”

“E là vậy.”

Hạ Như Phong nghi hoặc: “Có phải ngươi không ưa Lý Hàn, muốn chèn ép gã không?” Trước đây bọn họ cũng có căm ghét một vài người, ném đá giấu tay hay tụ tập đi đánh lén là chuyện thường: “Ta nói với lão đầu tử nhà ta một chút, để ổng phái người đi điều tra Ỷ Thúy Viện, làm bọn họ không thể kinh doanh nữa là được chứ gì.”

“Không cần. Bây giờ đang là giai đoạn dầu sôi lửa bỏng, nơi đó đang thu hút rất nhiều sự chú ý, tự nhiên buộc họ đóng cửa chẳng những sẽ chọc giận nhiều người, mà còn khiến cho bọn họ càng nổi tiếng hơn, nên không cần phải làm như vậy.” Ninh Vũ rót trà cho Hạ Như Phong: “Không nói đến mấy chuyện phiền lòng này nữa, Tiểu Hồ Lô nhà ngươi sắp sinh rồi đúng không?”

“Khà khà, Tiểu Hồ Lô lớn tuổi hơn Tiểu Táo, sau này nhi tử của ngươi sẽ phải theo đuôi nhi tử nhà ta gọi ca ca.”

Ninh Vũ bổ sung thêm: “Giống như hồi còn bé ngươi chạy theo sau gọi ta là ca ca đúng không?”

“…”

Cao Thịnh đưa tay lên che miệng lại, nhưng đôi mắt cong cong cũng tỏ rõ chủ nhân của nó đang cười. “Không phải đâu, hắn lừa các ngươi đó, hắn mới là người chạy theo sau gọi ta là ca ca, ta không muốn chơi chung với hắn, nhưng hắn cứ bám theo ta mãi nên ta mới miễn cưỡng chịu chơi với hắn thôi.”

Ninh Vũ xua xua tay: “Ừ ừ, là ta, lúc tiểu tử hai nhà Vương Lưu đánh nhau, ta là người trốn phía sau ngươi gọi ngươi là ca ca, nhờ ngươi giúp ta đánh lại giùm.”

“Đúng thế.” Thế nhưng Hạ Như Phong lại vô cùng thắc mắc, tại sao Ninh Vũ đã thừa nhận như vậy rồi mà Tống Ngôn Khê với A Thịnh vẫn nhìn hắn mà cười vậy?