Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 74

1:20 sáng – 29/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 74 tại dua leo tr

Edit: Arisassan

Nghe xong một câu chuyện, bọn họ cũng nghỉ ngơi xong, Ninh Vũ chuẩn bị quay về phủ, đến giờ Ngôn Khê với Tiểu Táo ngủ trưa rồi.

Lúc đi ngang qua Trân Bảo Các, Ninh Vũ chợt nhớ ra đã lâu lắm rồi Ngôn Khê chưa mua thêm mấy thứ này, cho nên lập tức bước vào tiệm.

Tiểu Táo vươn người về phía quầy, tỏ rõ bé rất hứng thú với những thứ đồ đang được trưng bày trên đó, nửa người đều đưa ra ngoài, Ninh Vũ đành phải đặt hết những món đồ kia trước mặt Tiểu Táo, Tiểu Táo lập tức cầm một cái hoa tai lên, lão bản đứng bên cạnh nhìn mà căng thẳng cực kỳ, sợ Tiểu Táo không cẩn thận làm rơi nó xuống đất.

Tiểu Táo cầm lên rồi quay người đưa cho Tống Ngôn Khê.

Tống Ngôn Khê thụ sủng nhược kinh, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Ninh Vũ: “Tiểu Táo muốn đưa cho ta à?”

Ninh Vũ vô cùng hài lòng: “Tiểu Táo của chúng ta thật ngoan, còn nhỏ như vậy mà đã biết hiếu thuận cha mình rồi.”

“Đại ca, hoa tai kia đẹp quá đi, ngươi có thể mua nó về làm lễ vật được đó.”

Ninh Vũ nhìn về phía nhóm người vừa bước vào, dẫn đầu là một nam nhân mặc áo choàng màu đen, phía trên có thêu chỉ vàng, vừa xa hoa vừa khiêm tốn, khí chất trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh tựa hồ sâu, bên cạnh là một tiểu ca nhi thanh tú hiếu động.

Ninh Vũ và Tống Ngôn Khê không hề nhận ra hai người, quý nhân ở Uyển thành không ai là bọn họ không biết mặt cả, cho nên đây hẳn là người từ nơi khác đến, không biết có lai lịch như thế nào.

“Ta rất muốn nhường lại cho các hạ, thế nhưng tiểu nhi lại thích cái này, nên đành phải mời các hạ chọn cái khác. Nếu có thể thì hãy để ta trả tiền thay cho các hạ.” Ninh Vũ không định gây hấn với nhóm người này vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, cũng không phải là bảo bối vô giá gì, thế nhưng đây lại là thứ mà Tiểu Táo đưa cho Ngôn Khê, đương nhiên mang một ý nghĩa rất lớn, không cần phải vì ân tình mà nhường ra, khiến cho Ngôn Khê với Tiểu Táo phải buồn.

“Không được, đại ca ta muốn mua đồ để tặng cho hôn phu, sao có thể để ngươi trả tiền chứ? Nếu để cho người khác biết thì nhất định sẽ tức giận vì đại ca thất lễ với bọn họ.”

Tống Ngôn Khê nghe xong liền cau mày, tiểu ca nhi này thật điêu ngoa, phu quân chỉ có ý khách sáo một chút thôi, đây vốn là đồ bọn họ lấy trước, đối phương chẳng những muốn giành, phu quân y đã nể tình vậy rồi, mà bọn họ lại còn vô lễ như thế.

Tặng cho hôn phu? Tống Ngôn Khê lược qua các tiểu ca nhi đến tuổi đã đính hôn một lần, phải là những tiểu ca nhi xuất thân ở đây mà y biết, còn phải xứng được với nam nhân mặc áo choàng màu đen kia, Tống Ngôn Khê loại trừ đến cuối cùng thì chỉ sót lại Hạ Tử Câm.

Lúc trước Tống Ngôn Khê cũng có tìm hiểu một chút về hôn sự của Hạ Tử Câm, dù sao y cũng là người đã tính kế Hạ Tử Câm, nên mới quan tâm đến ứng viên được chọn làm phu quân của Hạ Tử Câm. Là trưởng tử của cấp trên của Hạ tri châu, y không biết gia cảnh cụ thể như thế nào, nhưng nghe bảo là quyền lực rất lớn, đồng thời Chu gia chủ có một tiểu ca nhi là phi tử được sủng ái nhất trong cung, còn sinh hạ một hoàng tử, cho nên hiện tại quyền thế của Chu gia vô cùng mạnh.

Tiểu Táo trong ngực Ninh Vũ không chịu nằm yên chút nào, nhìn về phía tiểu ca nhi đang nói một hồi lâu.

Tống Ngôn Khê cắn răng, đừng bảo là thấy đối phương dễ nhìn nhé? Không lẽ Tiểu Táo là một kẻ háo sắc thật? Không giống phu quân nhà y chút nào.

Thế nhưng Tiểu Táo chỉ nhìn một lúc, sau đó quay đầu đi không nhìn nữa, vẫn đưa hoa tai trong tay mình cho Tống Ngôn Khê. Thậm chí còn rướn người ra tiếp tục lấy trang sức trong quầy, Ninh Vũ không thể không thuận theo ý của Tiểu Táo mà đổi tư thế, Tiểu Táo một tay không cầm hết được, trang sức rơi hết cả ra, được Tống Ngôn Khê nhanh tay bắt lấy.

Tiểu Táo gom lại hết vào tay rồi nhét vào lòng của Ninh Vũ.

Ninh Vũ không quan tâm đến đám người lạ mặt kia nữa, trong lòng tràn đầy cảm giác xúc động vì Tiểu Táo biết hiến vật quý cho mình. Mấy cây trâm với trang sức kia, do bên trên có mấy chỗ nhọn nên lúc Tống Ngôn Khê có thai thì không hề mang, sợ vô ý làm bản thân mình bị thương.

Sau khi Tiểu Táo được sinh ra, hai người sợ bé không cẩn thận rồi bị chọc, cho nên mới bỏ hết vào rương, chuyển tới phòng kín. Tiểu Táo chưa bao giờ trông thấy những món trang sức sặc sỡ chói lóa đấy, chẳng trách dọc đường cứ nhìn chằm chằm vào mấy tiểu ca nhi trang phục mỹ lệ.

Ninh Vũ kiềm lại sự kích động trong lòng, nỗ lực khắc chế mà hôn hôn mặt bé mấy lần, kêu “bảo bối” liên tục, vui sướng vung tay, mua hết mọi thứ.

Tống Ngôn Khê đành phải cẩn thận loại những món trang sức có đầu nhọn ra ngoài, để lại những món tròn nhẵn bóng loáng, dù cầm lên cũng sẽ không chọc đau mình, còn phải không quá nhỏ, để Tiểu Táo không hiểu nhầm mà nuốt vào bụng.

Tiểu Táo vòng tay qua cổ Ninh Vũ, mở to miệng nhỏ, ngáp nhẹ một cái, bình thường thì giờ này sau khi ăn xong bé đã ngủ rồi, ngày hôm nay đi chơi cả ngày, nên giờ đôi mắt đã chớp chớp vô cùng buồn ngủ.

Ninh Vũ chỉnh lại tư thế, tay phải vỗ nhẹ vào người Tiểu Táo, dỗ bé ngủ, sau đó hạ giọng: “Chúng ta hồi phủ đi, đừng để bảo bảo bị trúng gió.”

Tống Ngôn Khê đương nhiên cũng không quan tâm đến đám người kia, dù là lai lịch gì thì cũng không liên quan đến bọn họ, do đó liền quay người rời đi.

Từ khi lời của mình không được ai quan tâm thì sắc mặt của thiếu niên kia đã cực kỳ xấu, vậy mà đối phương còn chẳng thèm nhìn về phía y, cũng chẳng thèm quay đầu lại mà đi mất, khiến y tức muốn chết, y chưa bao giờ bị người ta lờ đi như vậy.

“Đại ca, bọn họ vô lễ quá, ngươi nhất định phải cho bọn họ một bài học, những kẻ sống ở nơi hẻo lánh như thế này đúng là không biết lễ nghĩa gì cả. Không hề coi ai ra gì, không thèm nể mặt chúng ta luôn.”

Nam nhân mặc áo choàng màu đen không nói gì mà liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thiếu niên đành phải lúng túng ngậm miệng, không dám oán giận thêm câu nào.

Tống Ngôn Khê đoán không sai, nam tử mặc áo choàng đen chính là thiếu gia Chu gia, hắn ra hiệu cho thuộc hạ gói ba món quý giá nhất ở Trân Bảo Các lại, không hề quay đầu xem nó là gì mà rời đi.

Hắn không hề có hứng thú với chuyện đến xem mặt hôn phu của mình chút nào, thế nhưng lý do này có thể lấy ra để che mắt người ngoài được, còn về việc đệ đệ của hắn đòi đi theo, đối với hắn thì y đi hay không cũng không thành vấn đề, cũng chỉ có tác dụng khiến cho người ngoài tin vào lý do kia hơn thôi, cho thấy hắn thật sự đến đây chỉ để bái phỏng nhà nhạc phụ, vấn an hôn phu.

Cơ mà tình báo có nhắc tới nhi tử duy nhất của Ninh phủ, là một tên hoàn khố ngu ngốc, không làm nên tích sự gì. Hôm nay được gặp, người cũng không tệ lắm…

**

Ninh Vũ chờ đến khi Ninh Uyên trở về, kiêu ngạo mà khoe khoang hành động của Tiểu Táo cho phụ thân hắn nghe.

Ninh cha ở bên cạnh cười cười, sau khi về phủ Vũ nhi gặp ai cũng kể chuyện này, lặp đi lặp lại thật nhiều lần, không hề cảm thấy phiền chán.

“Ừ ừ, nhi tử của ngươi rất hiếu thuận, nhỏ như vậy đã biết tặng bảo bối cho ngươi rồi. Đâu như nhi tử của ta, có cả nhi tử luôn rồi, vậy mà lão tử vẫn chưa được nó tặng cái gì.”

Hả? Ninh Vũ ngây người.

Ninh Uyên cố ý hừ lớn một tiếng.

“Phụ thân, bánh tro lần trước là do phu quân tự tay gói đó, còn nói là làm xong rồi sẽ mang đến cho ngài, để ngài nếm thử. Trời mới vào thu, hắn đã dặn ta may cho ngài một cái nịt gối rồi, còn dặn ta phải làm thật gọn gàng mềm mại.”

Ninh Vũ mờ mịt nhìn Tống Ngôn Khê, bị Tống Ngôn Khê âm thầm đá một cái.

Ninh Uyên thấy rõ tất cả, thôi đi, tiểu tử này còn lâu mới nhớ ra mấy chuyện như vậy, bình thường toàn thích phá mình thôi.

Lúc ăn cơm, Ninh Vũ ngoan ngoãn gắp thật nhiều đồ ăn cho Ninh Uyên.

Thấy Ninh Vũ chột dạ căng thẳng như vậy, Ninh Uyên cũng không giỡn với hắn nữa, sắc mặt dịu đi.

Ăn cơm xong, Ninh Vũ cứ quanh quanh quẩn quẩn không chịu rời đi. Tầm mắt liên tục liếc tới liếc lui giữa Ninh cha và Tiểu Táo.

Ninh cha bế Tiểu Táo, ánh mắt tràn đầy thâm ý mà nhìn Ninh Vũ: “Ngôn Khê, hôm nay để Tiểu Táo ngủ ở chỗ của ta đi, để ta chăm sóc nó luôn cho.”

“Dạ.” Tống Ngôn Khê không nghĩ nhiều, chỉ cho là cha muốn chơi với Tiểu Táo một chút.

“Tiểu Táo, đêm nay ngủ với công công nha.” Tiểu Táo thường được Ninh cha bế, nên cũng không sợ, ngoan ngoãn để cho y ôm.

Sau khi Tiểu Táo ngủ rồi, phu phu Ninh Vũ mới rời đi, trước khi đi Tống Ngôn Khê còn cố ý dặn dò: “Cha, nếu Tiểu Táo quấy khóc thì ngươi phải sai hạ nhân đến gọi ta đó.”

“Ngươi cứ yên tâm ngủ đi, ta sẽ canh chừng Tiểu Táo cho thật tốt. Chắc chắn sẽ không tới gọi các ngươi.”

Tống Ngôn Khê thấy Ninh cha ý vị thâm trường nhìn mình, lại nhìn Ninh Vũ đang ngồi bên cạnh mình một chút, chợt hiểu ra được cái gì, cả người bùm một phát đỏ hết cả lên, băng ghế dưới thân tựa như có gì đó cấn cấn, làm y đứng ngồi không yên.

Sau khi Ninh Vũ cáo từ hai người, liền nắm tay Tống Ngôn Khê rời đi.

Vừa ra khỏi cửa, Tống Ngôn Khê đã đánh nhẹ Ninh Vũ một cái: “Ngươi làm gì kỳ vậy?” Tống Ngôn Khê vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, nếu ngại Tiểu Táo vướng bận thì để Tiểu Táo sang phòng bên cạnh ngủ, cho tiểu thị canh chừng là được rồi mà, sao lại nhờ cha canh chừng giúp chứ? Xem ánh mắt của cha lúc nhìn về phía bọn họ kìa, mất thể diện quá đi.

“Ta không yên tâm.” Ninh Vũ cảm thấy bảo bối của mình thì phải tự mình trông coi, giao vào tay người khác, dù là thân tín đến mấy hắn cũng không yên lòng, cho nên vẫn nên đưa tới chỗ cha với phụ thân cho yên tâm.

Tống Ngôn Khê cố ý rải cánh hoa vào thùng tắm, tắm rửa thật sạch sẽ từ đầu đến chân, cả người đều thơm ngát, còn đỏ mặt rửa kỹ phần mông.

Sau khi Tống Ngôn Khê tắm xong thì Ninh Vũ mới đi tắm, thấy Ninh Vũ vẫn chưa trở lại, Tống Ngôn Khê nhanh chóng lén lút thay một bộ trung y khác. Là một bộ áo lụa màu đỏ mỏng manh, phủ lên người cực kỳ rộng rãi, chỉ bó lại một chút ở phần eo, không hề che hết được lồng ngực trắng nõn cùng đôi chân dài lúc ẩn lúc hiện.

Ninh Vũ cầm khăn lên lau mặt, vừa nhìn Tống Ngôn Khê đắp kín chăn nằm trên giường vừa cười một cách phóng đãng: “Tiểu mỹ nhân, đừng vội đừng vội, ca ca đến rồi đây, để ca ca yêu thương ngươi nào.”

Ninh Vũ nói xong thì nhàn nhã lau mặt lau cổ, Tống Ngôn Khê nhìn mà nóng lòng cực kỳ, không vội, không vội cái gì chứ, vội chết luôn rồi này.

Tống Ngôn Khê kéo chăn lên che mặt, hai mắt phát sáng nhìn Ninh Vũ, bắp thịt bóng loáng, đường nét cơ bắp trên bụng kéo dài xuống dưới, biến mất trong chiếc khố màu trắng. Phía dưới là một cục to đùng nặng trịch, trông trọng lượng vô cùng khả quan.

Mặt Tống Ngôn Khê nóng hôi hổi, chẳng những có trọng lượng, lúc dùng còn trọng hơn lượng nữa.

Ninh Vũ rốt cuộc cũng bò lên giường, vừa kéo chăn ra liền trông thấy y phục trên người Tống Ngôn Khê, chợt cảm thấy sửng sốt, vải lụa màu đỏ chẳng những không thể giấu được làn da trắng nõn của Tống Ngôn Khê, mà còn khiến cho vẻ đẹp tuyệt trần của Tống Ngôn Khê càng thêm nổi bật, khiến cho khuôn mặt của y càng thêm phong tình vạn chủng.

Tống Ngôn Khê ngồi dậy, muốn cho Ninh Vũ nhìn rõ ràng hơn.

Ninh Vũ giơ tay kéo một cái, phần áo trên bả vai lập tức tuột xuống, hững hờ treo giữa cánh tay. Tống Ngôn Khê thậm chí còn chủ động cởi đồ.

“Ngươi như vậy thật sự rất xinh đẹp.”

Ninh Vũ vừa nói xong, Tống Ngôn Khê không thèm cởi nữa, cứ để phần áo treo hờ bên vai. Còn tâm cơ mà vểnh mông lên một chút.

Ninh Vũ sảng khoái cả tinh thần, thế nhưng eo có hơi mỏi một chút, có cảm giác dùng thận quá độ. Tống Ngôn Khê đang vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn, mặt đỏ vô cùng.

Tuy đã tỉnh dậy, nhưng Ninh Vũ vẫn không muốn nhúc nhích, có cảm giác toàn thân ngủ đến mức tê cả người, tiểu sâu lười Tống Ngôn Khê này luôn thích ngủ nướng hơn cả hắn, từ trước đến nay chưa bao giờ dậy sớm hơn hắn cả, vậy mà lúc mở mắt ra không nhìn thấy hắn thì lại không cao hứng chút nào.

Phát hiện nhịp thở của Tống Ngôn Khê hơi hơi thay đổi, thân thể giật giật như sắp tỉnh giấc, Ninh Vũ lập tức nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ.

Tống Ngôn Khê mơ mơ màng màng, giơ tay sờ soạng quanh thân hắn một phen. Sau đó Tống Ngôn Khê lại lắc lắc đầu, hôn hôn cằm hắn vài cái, rồi rúc vào ngực hắn không nhúc nhích nữa.

Ninh Vũ cũng không giả vờ ngủ tiếp: “Ngươi đói bụng chưa?”

“Không đói, ta được đút no rồi.” Tống Ngôn Khê vừa nói xong, bụng y lập tức phát ra tiếng “ục ục”.

Ninh Vũ thầm thở dài một cái, ôn nhu hương quả nhiên là mồ chôn anh hùng. Hắn ôm Tống Ngôn Khê nằm đó, không hề muốn rời giường chút nào, may là vẫn kiềm chế được.

“Mau dậy ăn điểm tâm đi, không biết Tiểu Táo có quấy khóc hay không nữa.”

“Không hôn hôn một cái thì không rời giường đâu.” Tiểu Táo không ở đây, Tống Ngôn Khê cũng hiếm thấy mà hưởng thụ đãi ngộ của bảo bảo.

Hai người dính nhau xong thì sửa soạn đi đón Tiểu Táo, vừa bước vào cửa đã thấy Tiểu Táo ngồi trong lòng cha trơ mắt nhìn về phía cửa, trông thấy bọn họ liền quay người sang chỗ khác.

Lúc Ninh Vũ vươn tay ra đón, Tiểu Táo lập tức ném cái gáy của mình về phía hắn, cũng không quan tâm đến Tống Ngôn Khê, quay đầu đưa lưng về phía hai người, nằm nhoài trên vai Ninh cha.

Tống Ngôn Khê và Ninh Vũ nhìn nhau vài lần, không chắc chắn mà hỏi cha: “Tiểu Táo đang giận à?”