Chương 6: Dị thú (thú biến dị)
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 6: Dị thú (thú biến dị) tại dua leo tr
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dọc theo đường đi vẫn vô cùng yên ả, liền ngay cả tang thi cũng chưa từng thấy qua. Yên tĩnh đến khiến người ra nảy sinh lo ngại.
Mục Siêu nắm tay lái, cùng đoàn xe cứ đi tới, cậu cảm thấy hình như mình đã quên mất cái gì đó thì phải, láo liên nhìn xung quanh, nhưng cũng không phát hiện ra điều gì. Lại quay đầu nhìn Tô Hàng, khuôn mặt nhỏ của tiểu Tô Hàng cũng cứng ngắc, bé cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Đoàn xe chậm rãi chạy, dường như không có nguy hiểm nào cả, trong khi mọi người nghĩ bản thân mình đã quá mức khẩn trương thì Tô Hàng đột ngột la lên: “Đến rồi! Mục ca! Chúng nó đến đây rồi! Bốn phương tám hướng! Nhiều lắm!” Tô Hàng không ngừng thét lên chói tai, Tô Viện đau lòng ôm em trai vào trong ngực.
Mục Siêu và Thẩm Sâm cùng nhau quay lại nghiêm túc xem xét. Dị năng của Tô Hàng đã đến ranh giới của cấp một, rất nhanh sẽ tiếp cấp. Bé thét chói tai xong thì liền hôn mê bất tỉnh. Mục Siêu đưa tay sờ trán cậu bé, nóng vô cùng. Sắp tiến cấp rồi.
“Tiểu Viện, một hồi hai đứa phải ở trên xe, bảo vệ tốt Tiểu Hàng. Chỗ nào cũng không được đi ra.” Mặt Thẩm Sâm trầm như nước. “Xem ra thứ đến không phải tang thi.”
Mục Siêu lấy ra một phen cẩu đao*. Kiếp trước dị năng của cậu tương đối gân gà, cậu cũng không nghĩ sẽ để bại lộ. Cho nên còn không bằng xách một cây đao, đơn giản mà thực dụng. Còn Thẩm Sâm thì dùng đại khảm đao*. Lưỡi đao của hai thanh này có thể làm thương tổn những thứ nó chạm vào.
“Sao thế, Mục huynh đệ?” Mập mạp thấy bọn họ dừng xe, xe đi phía sau cũng ngừng lại luôn, liền lập tức chạy xuống xe dò hỏi.
“Không thấy rằng quá im lặng hay sao?” Mục Siêu hai tay níu bám lấy đỉnh xe, học theo Thẩm Sâm nhà cậu bám vào trần xe mà lật người. Thanh đao được rút ra từ sau lưng. Mập mạp vừa muốn hỏi chuyện gì, liền nghe tiếng một người phụ nữ thét lên ở bên xe mình.
“Béo ca, béo ca! Có động vật! Rất nhiều động vật!”
“Mẹ kiếp, động vật thì sợ cái quái gì…….” Gã đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức hét lớn một tiếng. “Mau chuẩn bị chiến đấu!” Mập mạp lập tức biến thành một con gấu ngựa lớn cao bằng hai người, hướng về phía rừng cây im lìm mà rống giận.
Dị biến nổi lên! Một con chim mỏ nhọn hướng về phía mập mạp mà lao nhanh xuống. Cách Mập mạp gần nhất là Mục Siêu, cậu đứng trên nóc xe cùng đối lưng tựa lưng với Thẩm Sâm. Trong một chốc com chim đó tiếp cận Mập mạp, Mục Siêu vung lên cẩu đao, hung hăng chém một nhát trên cái cổ dài của con chim lớn đó! Máu văng ra, mặt Mục Siêu không khỏi dính đầy máu. Những người có năng lực chống đỡ đều xuống xe hết. Một người phụ nữ tập trung tinh thần nhìn về phía rừng cây đối diện mình, dưới chân cô ta có một mãng xà mở to cái miệng như chậu máu, người phụ nữ đó không kịp thét lên đã bị nuốt vào bụng con rắn đó rồi.
Từ trong rừng chạy ra một con hổ, ba con lợn rừng, cùng một con rắn biến dị to lớn dài đến năm sáu mét. Trên bầu trời mấy con chim biến dị thì cứ bay xung quanh, chúng đang chờ đợi thời cơ.
Sắc mặt Mục Siêu ngưng trọng, vẫn như cũ căng cứng thần kinh nhìn đám động vật trước mặt. Đội hình này so với kiếp trước cậu nhìn thấy thì ngược lại là rất nhỏ, nhưng dựa vào những người này…. Hai mươi người giờ thì chỉ còn mười chín, trừ những người không có sức chiến đấu, thì năng lực của người khác lại không đủ đối phó với mấy con thú biến dị này, huống chi còn có người lại nảy sinh ý muốn chạy trốn.
Mục Siêu nhảy xuống xe, phóng thẳng về phía biến dị xà kia. Thẩm Sâm nhíu nhíu mày, cũng theo sát phía sau. Xà kia vừa nuốt một người, bụng đã hơi nhô lên, hướng về phía Mục Siêu há rộng cái bồn máu của mình, hai tia độc từ trong răng nanh phóng ra. Mục Siêu xoay thân mình trên không trung, rơi xuống mặt đất. Tố chất thân thể cậu được phát huy rất tốt, loại động tác này làm cũng thật quá nhẹ nhàng. Nọc độc phun đến cái cây phía sau cậu, cây đó bị ăn mòn, phát ra tiếng xèo xèo.
Biến dị xà thấy nọc độc không có tác dụng, dùng đuôi quất đến. Làm ngã một mảng cây cối. Mục Siêu linh hoạt nhảy tránh đi, huy đao xuống, lưỡi đao lưu lại thật sâu trên thân con rắn một vệt trắng toát. Biến dị xà dường như bị chọc tức, vặn vẹo thân mình muốn siết chết Mục Siêu. Thẩm Sâm theo phía sau cũng tại nơi Mục Siêu lưu lại vệt trắng mà bổ thêm một đao. Hai người nhắm rất chuẩn vào phía bảy tấc của xà (nơi tim của rắn). Biến dị xà vừa định quay đầu đuổi theo Thẩm Sâm, một con mắt liền bị cương đao (Editor: đao thép) đâm xuyên! Nó đau đến lăn lộn, thân thể to lớn quật ngã không ít cây cối. Thẩm Sâm truyền lên đao một dòng điện lưu nhỏ cũng đủ làm con rắn này tê liệt trong ba giây!
Lập tức bổ thêm một đao, lần này cẩu đao xuyên thẳng qua lớp da vào trong thịt, máu xà theo miệng vết thương chảy ra, cự xà ăn đau, muốn trốn, nhưng đầu nó vừa chuyển động một chút thì Thẩm Sâm đã nhảy lên, lại đâm đao về phía một con mắt còn lành lặn kia của nó.
Thân rắn giãy dụa uốn éo đến muốn động đất. Nhân cơ hội đó, Mục Siêu lại đem đao đâm sâu thêm vào thân rắn, dùng sức rạch một cái, con rắn bị chặt đứt. Đầu rắn chỉ kịp phun ra một ngụm nọc độc, liền ngã sang một bên. Cái ngụm độc đó phun về hướng Thẩm Sâm, Mục Siêu nhìn mà kinh hoàng run sợ, trực tiếp nhào vào Thẩm Sâm, hai người cũng ngã vào bụi cỏ. Nọc độc rơi vào khoảng không.
Hai người ngửi thấy hương cỏ xanh bị cháy khét, Mục Siêu mới phát hiện mình lại đang nằm trên người Thẩm Sâm, lập tức đỏ mặt đứng lên. Không được tự nhiên ho nhẹ hai tiếng.
Chiến đấu bên này đã dứt, nhưng bên kia Mập mạp đối phó với con hổ biến dị lại không dễ dàng tý nào. Gã còn phải bảo vệ Cố Giai nữa. Thế mà Cố Giai tựa hồ lại không tính hỗ trợ bảo tiêu của mình, ba người vững vàng ngồi ở trong xe. Mập mạp biết rõ muốn tìm họ giúp là không có khả năng, nghĩ đến đội ngũ khác luôn cùng nhau, chỉ là mới ngơ ngác một chút, đã bị lão hổ đè lên người. Gã dùng lực chống lại đầu hổ, cách gần như vậy khiến gã ngửi được mùi tanh thối trong miệng con hổ.
Một phen khảm đao chém vào cổ con hổ đó, tuy rằng không có như vẩy xà, nhưng động vật khi tiến hóa da đều trở nên cứng rắn hơn rất nhiều. Huống chi cái con hổ biến dị này lại còn cao hơn Thẩm Sâm những hai cái đầu lận. Đao chém vào một nửa, lão hổ bị đau, buông Mập mạp ra. Hai người đối phó hổ biến dị khiến Mập mạp rốt cuộc có cơ hội để hít thở.
Mục Siêu thì đến giúp những người còn lại đối phó lợn rừng. Nhất hổ nhị lang tam lợn rừng, ai tiến vào rừng sâu núi thẳm đều vô cùng tin tưởng cùng nhớ kỹ lời này. Lợn rừng sau khi biến dị, răng nanh ngay khóe miệng dài hơn và lợi hại hơn. Ba con lợn rừng này thì ngã xuống một con, số lượng người thì lại chiếm thế thượng phong, nhưng tình huống kỳ thật cũng chả tốt hơn chút nào.
Hai dị năng giả biến dị lực lượng đã bị húc thương (Editor: thương tổn đó). Còn lại một vài người dị năng hệ hỏa là còn đánh được, toàn bộ hành trình MT, khiến đội hữu đã có thể đem toàn bộ dị năng của mình phóng ra. Một đầu khác là hai người biến dị tốc độ cùng một dị năng giả hệ thổ, hệ thổ tạo ra không ít tường đất, gai đất, lại đối với lợn thì thương tổn không lớn, hai người biến dị tốc độ càng là không thể xuống tay. Mục Siêu huy đao chém vào trên lưng lợn rừng, đầu lợn rừng này đã trở thành tân MT. (Editor: Mt ở đây có liên quan đến game, ví dụ khi bước vào trò chơi, game thủ sẽ đánh boss, thăng cấp, nạp anh em, mỹ nhân, có phu thê gì đó, vân vân và mây mây. Còn em lợn rừng là “tân MT” có nghĩ là đã biến dị thành boss mới, nhưng tất nhiên là boss nhỏ thui)
Lợn rừng thích lăn trong vũng bùn này nọ, lớp bùn trên người sẽ tạo thành một tầng giáp chắn, trừ bỏ phần bụng thì những nơi khác không biết chỗ nào là nhược điểm của nó nữa. “Thổ hệ, mau tạo gai đất dưới phần bụng của chúng, mau lên.” Đều nói không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội dốt như heo, đối thủ của Mục tiểu gia lại là heo, thế nhưng chẳng lẽ đồng đội cũng là heo nốt sao, bộ mấy người là mật thám do heo phái tới hử?
Cuối cùng sử dụng công kích cũng đã có hiệu quả, dị năng giả hệ thổ lặng lẽ thở phào một cái. Hai dị năng giả tốc độ cũng vung vũ khí giúp Mục Siêu thu hút thù hận, nhưng bất đắc dĩ cừu hận của lợn rừng là trên người Mục tiểu gia, người này như thế nào đều không thể OT. Hai người đành phải thôi, cùng nhau công kích bụng lợn rừng. Bốn người hợp lực, rốt cuộc cũng khiến con lợn rừng lật ngửa.
Bên kia khi nghe Mục Siêu nói, cũng chuyển sang công kích phần bụng của lợn rừng. Chỉ lát sau mùi hương thịt nướng truyền ra, lợn rừng cuối cùng cũng đi theo thân thích của mình. Mục tiểu gia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã lấy lại chút thông minh rồi.
Con hổ biến dị đã bị Thẩm Sâm giết chết, noi theo kinh nghiệm chém rắn, Thẩm Sâm cứ nhằm một chỗ mà chém cực lực! Da hổ làm sao có thể cứng như vẩy rắn được chứ? Biến dị hổ vừa muốn nhào về phía Thẩm Sâm, xương sườn nó liền bị Mập mạp tát gãy. Rốt cuộc nhờ vào việc hai người thay nhanh đánh tới, biến dị hổ không cam lòng phải ngã xuống đất.
Mấy con chim trên trời rất thức thời mà kêu lên vài tiếng rồi bay đi.
Mọi người mệt mỏi nằm ườn trên đất mà thở dốc. Mục Siêu cùng Thẩm Sâm chủ yếu chỉ tiêu hao thể lực nhiều mà thôi, còn những người khác thì lại tiêu hao tinh thần lực quá độ. Hai người biến dị lực lượng đang được dị năng giả hệ thủy cứu trợ. Thủy cùng Mộc đều là năng lượng tương đối nhu hòa, năng lực cứu trợ cũng không phân cao thấp, chủ yếu đều là dị năng phụ trợ.
“Sao lâu thế! Tôi đói lắm luôn rồi đó!” Cửa xe SUV vừa mở ra, Cố Giai bất mãn lê bước xuống. “Nhìn qua đã biết là mấy người rất vô dụng mà, chỉ mới có mấy con động vật đã mệt như vậy rồi.” Cố Giai hừ một tiếng. Quay sang bảo tiêu nói: “Tôi muốn ăn thịt nướng.” Hai tên bảo tiêu mặt không chút thay đổi tính đi cắt thịt. Một thanh đao tích máu chặn ngang trước mặt họ.
“Ây dô, đây không phải là Cố đại tiểu thư có ba là nhân vật lớn sao? Sao thế? Ăn không nổi mì gói nữa nên đến cướp con mồi của chúng tôi à?” Mục Siêu tuy rằng mệt nhưng là bản lĩnh thông minh vẫn nên biểu hiện ra chứ nhể.
“Cướp gì chứ? Chờ ba ưu việt của tôi đến đây nhất định sẽ không thiếu mấy người! Tránh ra!” Cố Giai đẩy mạnh Mục Siêu, bản thân Mục Siêu đã mất hết khí lực, bị cô ta đẩy như thế, lảo đảo một cái, đổ về phía sau. Cũng may Thẩm Sâm nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy thân thể đang ngã ra sau của cậu, ánh mắt lạnh như băng mà nhìn Cố Giai chòng chọc.
“Cố đại tiểu thư vẫn nên đợi mọi người đem thịt phân đủ rồi nói sau đi.” Hắn ôm lấy Mục Siêu, liếc nhìn Mập mạp một cái, hướng xe của mình mà đi.
Mập mạp bị Cố Giai đẩy một cái sợ đến kinh hồn bạt vía, lại bị Thẩm Sâm nhìn thoáng qua mà muốn tiểu ra quần. Bà cố nhỏ ơi, ánh mắt cô bị mù hử? Người lợi hại như thế mà cô cũng dám đắc tội! Này không phải là do ăn quá nhiều cải trắng hay sao!
…………..
Một con rắn lớn, bọn Mục Siêu chỉ lấy có một nửa, một cái đầu của lợn rừng, cùng cái đầu tròn của con hổ và hai chân trước của nó, còn có thêm con chim lớn bị một đao chém chết lúc trước nữa.
Mọi người tò mò sao một đội mà chỉ lấy đi đầu thôi. Lại thấy, hai đứa nhỏ gầy teo, à, bổ não nghen. Cũng liền không thấy quá kỳ quái. Đều lấy phần thịt của mình rồi lên xe. Nơi này không nên ở lâu. Ai biết sẽ có thêm cái gì xông ra chứ. Không thể không nói, trải qua quá trình bổ não cho mọi người như vậy, những gì Mục Siêu phải giải thích cũng giảm đi. Kỳ thật là cậu muốn nói trong đầu của đám động vật này có tinh thạch.
Cố Giai thì ngồi ở trên xe giận điên, đến cuối cùng cô cũng chỉ được Mập mạp phân cho một cái chân hổ! Nếu không phải cái tên tiểu bạch kiểm kia ngăn lại, cô đã sớm có nhiều thức ăn hơn rồi! Lại nhớ đến Thẩm Sâm ôm Mục Siêu, trên mặt Cố Giai ửng lên một đám mây hồng hồng, người đàn ông kia thật soái nghen. Nhất định là tiểu bạch kiểm quấn quýt lấy người đàn ông đó rồi. Hừ, chờ tao tìm được ba coi, mày chờ xem! Cái tên tiểu bạch kiểm đáng chết.
……
Mục Siêu kiểm tra độ ấm của Tô Hàng, cơ bản đã ổn định. Cậu lấy tinh thạch của con chim lớn trước, đặt trong tay Tô Hàng, giục Tô Viện giúp cậu bé xúc tiến hấp thu.
“Nè, A Sâm, cậu nói coi cái cô Cố Giai kia có phải đứa ngốc không cơ chứ….” Rảnh rỗi, Mục Siêu ngược lại còn có khí lực đi nhiều chuyện.
“Cậu để ý làm gì, chúng ta mau chóng đến làng di lịch ở ngoại ô thành phố P thì liền cùng đám bọn họ mỗi bên mỗi ngả. Cái cô gái tực cho là đúng đó….A.”
Mục Siêu tựa lưng vào ghế, người như cô ta, cần phải té đau một lần, mới biết sự thật tàn khốc đến cỡ nào. Trật tự thế giới chính là như vậy, mà mạt thế…… Cậu nhắm mắt lại, quên đi, cậu quản nhiều như thế làm chi.
*Cẩu đao:
*Đại khảm đao:
Lời tác giả: (Editor: ta chỉ trích phần cần thiết thôi)
Giải quyết tinh anh, đạt được điểu tinh *1, trư tinh * 1, hổ tinh *1
Nhiệm vụ ẩn được mở ra (sẽ không nói cho mấy người là nhiệm vụ gì đâu ~)
Cái bà tác giả này -.=
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️