Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 32

3:30 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 32 tại dua leo tr

~~~~ Chương 32~~~~

Edit: Blanche

Thôi Định Sâm dùng thanh âm trầm thấp mà nói: “Năm ngày sau, tới tìm ta.”

Nhất thời Hứa Chiêu không hiểu được Thôi Định Sâm, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Thôi Định Sâm thấy thế nói: “Cùng vào trong thành phố.”

Hứa Chiêu lúc này mới giật mình, sau đó hỏi: “Tiểu thúc không bận sao?”

Thôi Định Sâm dừng một chút, đáp: “Năm ngày sau ta cũng có việc phải vào thành phố.”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn tiểu thúc.”

Thôi Định Sâm thản nhiên ừ một tiếng, lần thứ hai khởi động xe rời đi.

Tâm tình Hứa Chiêu sung sướng, cúi đầu nhìn Hứa Phàm, tay nhỏ của Hứa Phàm đang ôm món đồ chơi, đôi mắt trông mong mà nhìn chiếc xe ô tô, vẫn là vẻ mặt vừa hâm mộ vừa khát vọng, bộ dáng “rất muốn ngồi lên ô tô”, thật khiến người khác đau lòng.

Hứa Chiêu nhịn không được ôm Hứa Phàm lên, nhìn thẳng vào Hứa Phàm, gọi: “Hứa Phàm.”

Hứa Phàm nhìn Hứa Chiêu đáp lại một câu: “Ba.”

Hứa Chiêu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, nói: “Năm ngày sau, ba ba cùng con ngồi lên ô tô, được không?”

Ánh mắt ngập nước của Hứa Phàm nhanh chóng tỏa sáng, hỏi: “Thật ạ?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”

Hứa Chiêu bi bô hỏi: “Là ngồi ô tô lớn của Thôi nhị gia sao ạ?”

“Đúng.”

“Vậy, vậy, vậy khi nào được ngồi ạ?” Hứa Phàm hỏi.

Hứa Chiêu cười: “Không phải vừa mới nói sao? Là năm ngày sau, năm ngày sau, được không hả?”

Hứa Phàm nhu thuận đáp: “Dạ được.”

Âm thanh thật dễ nghe nha.

Hứa Chiêu thích thú mà thân thân khuôn mặt mập mạp của Hứa Phàm, nói: “Được rồi, chúng ta vào cửa hàng ăn vịt nướng đi.”

Hứa Phàm vui vẻ mà nhại lại Hứa Chiêu: “Vào cửa hàng ăn vịt nướng đi!”

Vịt nướng là Thôi Định Sâm mua, đầu bị chặt mất, da giòn thịt mềm, lại béo ngậy, khiến cho giấy dầu gói hai bên bị thấm ướt, khiến Hứa mẫu luôn tiết kiệm đau lòng không thôi, cảm thấy thật là lãng phí dầu, dùng để xào rau có thể dùng đến hai ngày.

Nhưng mà hôm nay mẹ Hứa không ăn dè, nói là trời nóng, con vịt này không thể để lâu, cho nên người một nhà ăn cùng với màn thầu, gặm sạch sẽ hơn nửa con vịt, dư lại nửa non để tối ăn nốt, đây là lần đầu tiên cả nhà được ăn nhiều thịt như vậy.

Sau khi ăn xong, Hứa Phàm dường như không đã nghiền, chẹp chẹp mà liếm ngón tay.

“Hứa Phàm ơi.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.

Hứa Phàm nâng ánh mắt ngập nước nhìn Hứa Chiêu cười hì hì, lập tức xòe hai bàn tay đầy thịt ra, nói: “Ba ba, rửa sạch nào.”

Hứa Chiêu cầm lấy tay Hứa Phàm, ngồi xổm bên chậu nước, dùng xà phong xoa xoa, rửa sạch rồi, Hứa Chiêu lại tới nhà họ Thôi buổi chiều làm kem cây.

Hứa Phàm ở lại Phàm Tiểu Điếm, nói là trông cửa hàng, thực chất là chơi đùa với đám trẻ gần đó, chơi bắn bi, chơi bắn nước, chơi nhảy vòng, bé còn quá nhỏ, đứa khác thường không cho bé chơi cùng, bé cứ chạy theo lung tung, nhưng lần này nhờ vào chiếc xe bus hồng, thành công gia nhập với đám nhóc bốn năm tuổi, cùng nhau lăn lộn thành một đoàn.

Mãi cho tới khi chạng vạng về nhà, Hứa Phàm lại chạy về thôn Nam Loan chơi với Đại Trang, trong lúc chơi bị Hứa nhị oa vừa tròn năm tuổi cướp lấy.

Hứa Phàm, Đại Trang không phải đứa dễ chọc, đồng thời nhào vào cắn Hứa nhị oa, Hứa nhị oa khóc trở về cáo trạng, trong chốc lát Hứa Hữu Thành đã chạy tới làm loạn một hồi, cha con Hứa Hữu Thành tuy không mò được cái gì tốt, nhưng nhìn thấy được trong phòng bếp còn nửa con vịt nướng, và một bát con thịt heo quay.

Hứa Hữu Thành trở về nhà ngói, đem chuyện này kể cho Hứa Tả Thành nghe.

“Bọn họ thực sự được ăn nhiều thịt như vậy?” Hứa Tả Thành hỏi.

“Tôi nhìn thấy rõ rang đấy!” Hứa Hữu Thành còn nhanh chóng kể thêm: “Tam oa tử còn có cả đồ chơi, ngẫm lại hai đứa đại oa nhị oa nhà ta, coi như chúng tự làm tự chịu, chỉ là tam oa tử… Anh xem nó hiện tại béo như vậy, chắc chắn ngày nào cũng ăn no, nếu không làm sao đánh lại được đại oa nhị oa.”

“Bọn họ ngày nào cũng ăn thịt?” Hứa Tả Thành hỏi.

“Bà già kia co tiền!” Hữu Hữu Thành ám chỉ Hứa mẫu.

“Bà ta lấy đâu ra tiền?” Hứa Tả Thành hỏi.

Hứa Hữu Thành kiên định mà nói: “Tại sao không có tiền, không có tiền mà dám cho Hứa Chiêu lên tỉnh đi học? Nhất định là mấy năm nay trộm giấu đi, bình thường tiếc ăn tiếc mặc, khắt khe với chúng ta, chắc chắn là cho con trai bà!”

Hứa Tả Thành có điều suy nghĩ mà nhìn Hứa Hữu Thành.

Hứa Hữu Thành còn nói: “Đại ca, đại oa sắp lên tám tuổi, có thể học lớp một, học phí có thể lên tới hai ba tệ, còn có sách vở, bút, phụ phí, ba không cho chúng ta tới trường thì cũng phải cho đại oa nhị oa đi học, không thể bên khinh bên trọng được!”

Hứa Tả Thành do dự một chút: “Nhưng ba đang bị bệnh…”

“Ba vẫn sống đấy sao? Lại nói, tiền đều do bà già kia giữ, bà già kia đương nhiên sẽ lấy tiền cho ba chữa bệnh, chúng ta không phải là không hiếu thuận, mà bởi vì chúng ta không có tiền! Có tiền ai mà chả nguyện ý chữa, phải không? Có tiền thì nên hỗ trợ nhau đúng chưa? Thực ra trong tay ba chắc chắn có tiền, vì sao thiên vị tam oa tử, không nghĩ tới đại oa nhị oa, cái khác không nói, học phí chắc chắn phải lấy được từ ông bà, không phải vợ anh vợ tôi sắp sinh đứa thứ hai sao?”

Hứa Tả Thành lần thứ hai rơi vào trầm tư.

Hứa Hữu Thành hỏi: “Đại ca, anh cảm thấy tôi nói đúng không?”

Hứa Tả Thành lấy lại tinh thần nói: “Đúng.”

“Chúng ta liền đi hỏi lấy tiền luôn đi.”

“Đợi tao lên kế hoạch đã.”

“Kế hoạch gì?”

“Hiện tại Hứa Chiêu không giống trước, không thể xằng bậy.”

Trong khi Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành còn đang thảo luận cách đối phó Hứa Chiêu, Hứa Chiêu lại đang giặt quần áo của mình và Hứa Phàm, cậu còn muốn giặt cho cả Hứa phụ Hứa mẫu, chỉ là hai người không đồng ý.

Cho nên Hứa Chiêu chỉ có thể giặt quần áo của mình và Hứa Phàm, tiếp đó Hứa Chiêu mặc quần đùi Hứa mẫu may cho ngồi bên đèn dầu tính sổ, viết tổng kết, lên từng bước cho kế hoạch tiếp theo.

Đang viết viết, Hứa Phàm mặc áo yếm phơi mông trần lẹt xẹt dép lê lại đây, tay nhỏ không ngừng gãi mông, bi bô mà gọi: “Ba ba.”

“Làm sao thế?” Hứa Chiêu không ngẩng đầu mà đáp.

“Muỗi cắn con.”

“Cắn vào chỗ nào rồi?”

“Muỗi cắn mông con.”

“Lại đây ba nhìn xem.”

Hứa Phàm tiến trước hai bước, giơ mông để Hứa Chiêu nhìn.

Nương theo ánh sáng chập chờn của ngọn đèn, quả thực nhìn thấy trên mông nhỏ của Hứa Phàm có hai nốt sưng hồng hồng.

“Ngứa không?” Hứa Chiêu hỏi.

“Ngứa” Hứa Phàm lại dùng tay gãi gãi.

“Để ba gãi gãi cho, được rồi, đi chúng ta mắc màn lên, con đi ngủ thôi.”

“Dạ.”

Chờ tới khi bắt hết muỗi, Hứa Chiêu cũng mệt, ôm Hứa Phàm đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, người một nhà mang theo cơm trưa đi tới cửa hàng, thời điểm ăn trưa, vì trời nóng nên ăn cơm nguội không thấy sao cả, nếu là trời lạnh ăn cơm lạnh sẽ không tốt, nhất là đối với thân thể Hứa phụ.

Trong lòng Hứa Chiêu bắt đầu tính toán mua bát mua chậu trên thị trấn, nhưng hiện tại không có tiền, tính toán chỉ là tính toán mà thôi, trước vẫn phải xong việc tết Trung Thu đã.

Rất nhanh tới ngày ước định với xưởng thực phẩm Tây Châu, Hứa Chiêu còn nhớ lời Thôi Định Sâm nói, vì thế ôm Hứa Phàm tới Thôi gia, đầu tiên là tìm Thôi Thanh Phong, hôm nay Thôi Thanh Phong phải cùng Thôi phụ Thôi mẫu về nhà bà ngoại nên không thể tới Tây Châu được.

Hứa Chiêu đành phải mang Hứa Phàm tới tìm Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Phàm béo ôm đồ chơi, rồi sau đó nhìn Hứa Phàm, nghi hoặc hỏi: “Nó cũng đi?”

Hứa Chiêu ngại ngùng mà nói: “Dạ, để bé ngồi thử xe một chút ạ.”

Thôi Định Sâm lại hỏi: “Ai trông nó?”

Hứa Chiêu nói: “Cháu trông.”

Thôi Định Sâm không nói gì nữa, mở cửa để Hứa Phàm, Hứa Chiêu lên xe.

Hứa Chiêu ngồi vào trong xe trước, sau đó vươn tay với Hứa Phàm ở bên ngoài, nói: “Hứa Phàm, đến nào.”

Giấc mộng trở thành sự thật khiến cho người ta không tin được, Hứa Phàm ngơ ngác, tới khi được Hứa Chiêu ôm vào trong xe, ngồi lên ghế, Hứa Phàm không có điên cuồng như trước, mà là an an tĩnh tĩnh ngồi yên, nhã nhã nhặn nhặn mà nhìn trái nhìn phải, tới khi xe khởi động di chuyển làm bé cả kinh, ngơ ngác mà nhìn, chờ tới khi xe khởi động xong, thân thể bé theo quán tính đổ về phía trước.

“Ôi.” Hứa Chiêu vội vàng đỡ lấy Hứa Phàm, cười hỏi: “Làm sao vậy? Không phải vẫn luôn muốn ngồi thử ô tô sao? Ngồi lên rồi sao lại không vui? Không muốn ngồi nữa sao?”

Hứa Phàm không quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám người với phòng ốc lướt qua, lúc này mới có cảm giác ngồi trên ô tô, bỗng nhiên bé lớn tiếng nói: “Ba ba! Nhìn! Chạy thật nhanh!”

“Đúng vậy, thích không?” Hứa Chiêu hỏi.

“Thích.” Hứa Phàm rốt cục lấy lại tinh thần, sự cuồng nhiệt đối với ô tô đã trở lại, căn bản ngồi không yên, chốc lát lại nhìn cửa sổ bên trái, chốc lát lại ghé vào người Hứa Chiêu nhìn cửa sổ bên phải, chỉ ra bên ngoài gọi: “Ba ba! Nhìn! Ba ba! Nhìn xem!”

“Làm sao vậy?” Hứa Chiêu nhìn qua hỏi.

“Trâu! Trâu con!” Tay nhỏ bé của Hứa Phàm chỉ vào đàn trâu ngoài cửa sổ.

“Ừ, là con nghé.”

“Còn có dê, bebe.”

“Đúng rồi.”

“Oa, căn nhà lớn! Ba ba! Là nhà lớn!”

“Ừ, là nhà lớn, ba tầng.”

“A, ba ba! Thật nhiều người!”

“Ừ.”

“…”

Suốt đường đi Hứa Phàm chưa từng im lặng.

Hứa Chiêu vẫn luôn giữ chặt Hứa Phàm, cũng tận lực để Hứa Phàm nhỏ tiếng lại, không quấy rầy Thôi Định Sâm.

Mà Thôi Định Sâm tưởng rằng đang chăm chú lái xe, chính là thi thoảng lại qua kính chiếu hậu nhìn Hứa Chiêu, khuôn mặt anh tuấn vẫn lạnh bang, cư như vậy chạy tới trước cửa nhà máy Tây Châu.

Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm xuống xe, đang muốn vào xưởng, bảo vệ lại ngăn lại, nói trẻ con không được vào.

Xin mãi mà không được, Hứa Chiêu không còn cách nào, đành phải gửi Hứa Phàm cho Thôi Định Sâm, cũng chỉnh là để bé ngồi ở ghế phó lái, biết Thôi Định Sâm không thích trẻ con, Hứa Chiêu lần nữa cam đoan với Thôi Định Sâm, hai mươi phút, không, mười lăm phút, nhiều nhất mười lăm phút, cậu chắc chắn sẽ ra khỏi nhà máy đón Hứa Phàm.

Thôi Định Sâm không cao hứng mà gật đầu.

Hứa Chiêu nhanh chóng vào khu nhà máy.

Hứa Phàm ôm món đồ chơi ngồi phía trước, nhìn ba ba tới khi biến mất, ánh mắt chuyển hướng nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm cũng nhìn Hứa Phàm

Không khí đột nhiên yên tĩnh lại.

Thôi Định Sâm không nói gì, kỳ thật có hơi xấu hổ, y nhìn từ trên xuống dưới nhóc béo Hứa Phàm, đứa nhỏ này là đứa trẻ lần đầu hắn tới gần, đứa trẻ đầu tiên hắn giao lưu.

Hứa Phàm cùng lẫn đầu tiên ở chung với Thôi Định Sâm, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy món đồ chơi, nhận thấy ánh mắt của Thôi Định Sâm, đột nhiên mở miệng nói: “Ông có ô tô lớn rồi, cái, cái, cái này là ô tô lớn của cháu, ba ba của cháu mua, không cho ông chơi đâu!”

Thôi Định Sâm: “…”