Chương 17: Ca ca thật quá đáng!
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 17: Ca ca thật quá đáng! tại dua leo tr
Cậu sắp khóc đến nơi, hai má do bị hạ thân kích thích mà ửng hồng, hai chân trắng nõn thon dài hơi co giật, thật sự quá kích thích, Tiêu Vĩnh Thụy chưa bao giờ gặp phải tình huống rối loạn thế này, đầu óc cậu không thể nghĩ ra thêm được gì nữa. Nhưng “hoạt động” một lúc thì cảm giác khó chịu không giảm mà còn mãnh liệt hơn, nó ăn sâu vào từng tế bào trong cơ thể, len lỏi vào từng mạch máu, nó nhấn chìm cậu, cậu cần một phao cứu sinh…..
“Khó chịu quá….” Tiêu Vĩnh Thụy khẽ mấp máy môi nói, hai mắt nhắm hờ bất lực mà nhìn Hàn Trạch. Hàn Trạch tận mắt chứng kiến cảnh full HD, hạ thân cũng bốc hỏa lên luôn rồi, nhưng hắn dù gì cũng là lão làng, vẫn có thể kiềm chế được dục vọng của chính mình. Nhưng cậu thiếu niên đơn thuần kia thì không được như vậy, Hàn Trạch lúc đầu chỉ nghĩ là ngồi xem trò vui, nhưng đến lúc này thì trong lòng lại ngứa ngáy, một mặt thì muốn khi dễ Tiêu Vĩnh Thụy tới cùng, nhìn vẻ mặt động tình phòng trần tuyệt mỹ kia, một mặt thì lại không nỡ để cậu khó chịu, thật sự là cảm xúc đảo điên.
“Muốn tôi giúp?” Hàn Trạch tà tính nói.
“Muốn….” Tiêu Vĩnh Thụy bị bức đến bất chấp, khẽ nói bằng giọng mũi. Thanh âm trong trẻo thật sự làm người ta mềm lòng. Hàn Trạch hạ quyết định, giơ đôi tay to, các đốt ngón tay thon dài, cầm lấy ‘vật nhỏ’ kia của Tiêu Vĩnh Thụy. Tiêu Vĩnh Thụy bị nắm lây mệnh căn, cả người co giật nhẹ, ‘Tiểu Thụy’ hơi run rẩy, cậu hoảng sợ nhìn hắn. Hàn Trạch cười nhẹ một tiếng, hai mắt cong cong nhìn Tiêu Vĩnh Thụy, chỉ trong phút chốc này, trái tim cậu như được một cái gì đó khều nhẹ, ngứa ngáy vô cùng. Lòng nhủ, thật đẹp…. thôi vậy….
Ý nghĩ này như một ma chú, Tiêu Vĩnh Thụy thả lỏng, bất khuất dâng cả tính mạng của mình cho Hàn Trạch, hắn cười tà mị, nheo mắt lại chăm chú nhìn Tiêu Vĩnh Thụy, nói “Để tôi giúp cậu.” Giọng nói trầm ấm, kèm theo dục vọng kiềm nén làm cho Tiêu Vĩnh Thụy chỉ nghe thôi cả cơ thể cũng nhũn ra. Hàn Trạch ngoài miệng nói tử tế, nhưng tay lại hành động đầy thô bạo. Hắn tuốt động ‘Tiểu Thụy’ không thương tiếc, có thể cảm nhận được từng sợi gân, cường độ ngày càng nhanh ngày càng mạnh, lúc đầu cậu có thể theo được nhưng càng về sau càng không chịu nổi, khó chịu rên rỉ “A…dừng, dừng…dừng lại….a…nhanh..nhanh quá rồi…”
Do tác động mãnh liệt ấy, chỉ vài phút sau Tiêu Vĩnh Thụy bỏ súng đầu hàng mà bắn tinh. Cậu ngã rạp trên giường, thở hổn hển. Tâm nghĩ, thật kinh hồn, cũng thật…thoải mái. Khi nghĩ đến nụ cười nhẹ khi Hàn Trạch nắm lấy cậu, Tiêu Vĩnh Thụy bất giác mỉm cười. Hàn Trạch thì không xong rồi, làm xong cho Tiêu Vĩnh Thụy hắn cũng chịu hết nổi, dứt khoát đi vào nhà vệ sinh tự xử.
Trải qua một buổi sáng đầy “gian nan”, Hàn Trạch có chút ngượng ngùng, nhưng cũng kèm theo khoái cảm khi ăn hiếp cậu, mặt mày vui vẻ hẳn lên. Còn Tiêu Vĩnh Thụy thì còn xấu hổ bạo hơn, không dám nhìn thẳng Hàn Trạch, vì cứ nhìn thấy hắn thì lại nhớ lại cảnh tượng xấu hổ tột độ ấy, lúc đi đều cúi đầu, hai má vẫn còn hơi hồng. Người ta đã ngại cũng không cho người ta ngại trọn vẹn, Hàn Trạch từ khi phát hiện khi dễ Tiêu Vĩnh Thụy là một thú vui tao nhã thì trên cả đoạn đường đến công ty hắn đều chọc cho cậu mặt đỏ tai hồng.
Chiếc SUV dừng trước cửa đại sảnh tập đoàn Hàn thị, Tiêu Vĩnh Thụy nhanh như thỏ nhảy ra khỏi xe, nhưng vẫn còn nghe thấy người bên trong nói vọng ra, “Nhớ chuẩn bị tâm lý để tôi hoạn cậu đấy!”. Làm cho Tiêu Vĩnh Thụy suýt thì vấp bậc thang ngã.
Hàn thị rất lớn, cũng rất rộng, một mình Tiêu Vĩnh Thụy đi chỉ sợ lạc đường, nên đành phải đứng chờ Hàn Trạch từ bãi đậu xe đi ra, dẫn cậu đi. Hàn Trạch nhìn Tiêu Vĩnh Thụy ngoan ngoãn đứng chờ mình ở ngoài, tiến lại gần sát đến tai cậu nói, “Đợi ca ca sao, ngoan thế.”
“Ca ca gì chứ!” Tiêu Vĩnh Thụy chột dạ nói, vì lúc trước mê sảng nói tào lao với Hàn Trạch là “ca ca” nên giờ hắn cứ lấy ra mà trêu chọc, khi trước… hắn cũng là ca ca của Tiêu Vĩnh Thụy, nhưng chỉ là khi trước. Hàn Trạch không để ý cậu nói, nắm tay Tiêu Vĩnh Thụy đi vào, cậu không muốn có bất kỳ hành động thân mật nào với hắn nữa, có ý muốn rút tay lại, Hàn Trạch quay đầu lại, mỉm cười vô cùng ‘thân thiện’ nói “Chuyện hồi sáng….”. Tiêu Vĩnh Thụy giật bắn mình, hai mắt đảo qua đảo lại, chạy đến chủ động nắm lấy tay Hàn Trạch, miệng còn vô cùng vô liêm sỉ nói “Đi thôi.”
Hàn Trạch vẫn mỉm cười, cùng nhau đi vào. Mọi người ở đại sảnh nhìn hai người như nhìn sinh vật lạ, thiếu niên này là ai đây? Thanh tú quá! Ai xem dự báo thời tiết chưa? Hôm nay sao nghe nói thời tiết xấu mà tui thấy trời còn đẹp hơn hôm qua.
Hàn Trạch dẫn Tiêu Vĩnh Thụy đến phòng chủ tịch ở tầng cao nhất, Tiêu Vĩnh Thụy như nhà quê lên phố. cái gì cũng thấy mới lạ, ngó qua nhìn lại, ngây ngô như con nít. Hàn Trạch thoải mái ngồi xuống ghế chủ tịch, trên bàn công văn chất một chồng vẫn còn chờ ‘hoàng thượng’ phê chuẩn. Hắn mỉm cười nhìn Tiêu Vĩnh Thụy nói, “Nên thực hành rồi….Cởi xuống đi.”
Tiêu Vĩnh Thụy mặt tái xanh, lùi lại phía sau dựa vào cánh cửa, lắc đầu như lắc trống, lắp ba lắp bắp nói “Không…. không muốn, không được đâu, đau lắm….”
“Cậu không có quyền lựa chọn. Chuyện sáng nay….” Hàn Trạch vô cùng phúc hắc nói, còn chưa hết câu đã nghe thấy tiếng “Hức….hức…” phát ra từ xa. Tiêu Vĩnh Thụy trượt từ cánh cửa xuống, ngồi ôm chân mà khóc, cậu không muốn bị hoạn! Thế giới này thật đáng sợ, cậu muốn về…
“Hức hức… tôi muốn về… tôi, tôi không muốn bị hoạn…anh…hức…anh…” Tiêu Vĩnh Thụy khóc lóc, lắp ba lắp bắp nói. Hàn Trạch nhìn mà đau lòng, cơ thể cậu run lên, hắn nhìn thấy chứ, dường như trò đùa này hơi quá rồi. Hàn Trạch đi đến chỗ Tiêu Vĩnh Thụy ngồi, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, nói “Nín đi, tôi đã làm gì cậu đâu mà….ha? Được rồi, được rồi, tôi hứa không làm gì cậu, được chưa?”
Tiêu Vĩnh Thụy ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi, “Thật chứ? Không hoạn tôi?”
Hàn Trạch cười, nói “Thật.” Rồi dẫn Tiêu Vĩnh Thụy đến ngồi trên ‘long kỷ’. Tận tình đưa một ly trà nóng cho cậu, bảo “Nhìn trên bàn đi, giấy hoàn thành thủ tục gia nhập diễn viên của Hàn thị, chỉ cần ký tên, từ nay về sau cậu là người của Hàn thị, sẽ nhận ưu đãi vượt bậc hơn những diễn viên ở công ty khác.”
“Ưu đãi vượt bậc?” Tiêu Vĩnh Thụy khó hiểu hỏi.
“Hừm…. có thể hiểu là ‘phong thần’ đấy. Giống như Hàn Tiểu Hạo là ảnh đế vậy, sau này cậu cũng giống nó, là ảnh đế. Tôi chắc chắn, diễn viên đi ra từ Hàn thị đều là nhân tài.”
“Vậy có nghĩa là sẽ có rất nhiều tiền?”
“Phải, có rất nhiều tiền!” Hàn Trạch bật cười, nhóc con này suy nghĩ thật thực dụng, tay nhéo mũi Tiêu Vĩnh Thụy, hỏi, “Cần nhiều tiền làm gì?”
Tiêu Vĩnh Thụy không cần suy nghĩ gì hết, nói ngay, “Tôi muốn về nhà, nhà tôi không phải chỗ này, tôi muốn gặp mẹ!”
Hàn Trạch nụ cười nhạt dần, hắn đã tra, ba mẹ Tiêu Vĩnh Thụy mất sớm từ vụ tai nạn, một thời gian đó hắn không tài nào tìm hiểu sâu vào được nhưng về sau cậu phải lưu lạc ăn xin, làm thuê, làm mướn, rồi dấn thân vào giới giải trí, chỉ muốn được…. về nhà gặp lại ba mẹ. Mà như vậy chẳng lẽ cậu ấy muốn….. Tới đây, hắn không nghĩ cũng không dám nghĩ, một thiếu niên tươi sáng như thế sao lại có ý nghĩ cực đoan như vậy?
Khi Hàn Trạch suy nghĩ lung tung thì Tiêu Vĩnh Thụy đã ký xong tên của mình vào. Chữ cậu rất đẹp, là do cậu chăm chỉ luyện từ nhỏ. Hàn Trạch mặt vui vẻ thu lại tờ giấy, hỏi Tiêu Vĩnh Thụy, “Hình như cậu không có điện thoại?”
“Điện thoại là gì?” Tiêu Vĩnh Thụy ngây thơ hỏi.
Câu này khiến Hàn Trạch suýt nữa chân này đá chân kia, quay lại khó hiểu hỏi “Điện thoại mà cũng không biết?”
“Ừm, không biết.” Phụ thân có dạy Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học.
Hàn Trạch lấy điện thoại ra gọi cho thư ký, “Thư ký Dương, mua gấp một chiếc điện thoại đời mới nhất đem lên phòng cho tôi.” Cô thư ký vâng vâng dạ dạ, lòng nghĩ, chắc hắn nhị Hàn tổng cũng chính là Hàn Tiểu Hạo kia đòi mua cái mới rồi.
—- Hết chương 17 —-
Liên tiếp 5 chương luôn (UvU)
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️