Chương 124: Vũ cơ
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 124: Vũ cơ tại dưa leo tr.
Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung im bặt.
Hà Yến là Lại bộ Tả thị lang, chức vụ cao hơn Bùi Văn Tuyên, người vốn chỉ là Lại bộ Hữu thị lang một bậc, hiện tại Bùi Văn Tuyên chỉ vừa được điều nhiệm đến Lại bộ, ông ta chủ động mở tiệc chiêu đãi Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên đương nhiên không có lý gì từ chối.
Chỉ có điều…
“Hà Yến thật to gan!”
Lý Dung lạnh giọng nói, ông ta dám mời Phò mã của nàng đến thanh lâu, hiện tại Bùi Văn Tuyên vẫn chưa đắc thế, những người này còn có gan làm vậy, đợi sau này…
“Điện hạ”, Triệu Trọng Cửu lạnh nhạt nhắc nhở, “Người và Bùi đại nhân đã hòa li rồi ạ”
Lý Dung, “…”
Nàng chỉ thấy câu nói kia của Triệu Trọng Cửu chẳng khác gì một chậu nước lạnh bát thẳng vào người khiến nàng tỉnh táo hơn, nhưng trong vô thức nàng vẫn thấy buồn bực, không khỏi thấp giọng mắng, “Không cần ngươi nhiều chuyện!”
Triệu Trọng Cửu mặt không chút cảm xúc, Lý Dung ngồi trong phòng điều chỉnh cảm xúc một chốc, cuối cùng nàng quyết định phải đến đó.
Một mặt vì muốn xem Bùi Văn Tuyên ở thanh lâu “bàn công vụ” thế nào, mặt khác, chuyện của Thôi Ngọc Lang thật sự không thể trì hoãn lâu hơn nữa.
Sau khi nghĩ kĩ rồi, nàng kìm nén lửa giận trong lòng, phất tay ra lệnh, “Ngươi cho người đến Xuân Phong lâu xem xét tình hình, sau đó sắp xếp một thân phận để ta trà trộn vào. Nhớ làm cẩn thận vào, đừng để bị ai phát hiện”
Triệu Trọng Cửu đáp một tiếng, sau đó làm theo sự phân phó của nàng. Chẳng bao lâu sau, Triệu Trọng Cửu đã phái một nữ thị vệ về phủ mang Lý Dung đến Xuân Phong lâu.
Lý Dung muốn lẻn vào Xuân Phong lâu cho nên không thể đi theo con đường bình thường mọi người hay đi. Trên đường đi, thị vệ báo lại cho Lý Dung lịch trình hôm nay, “Triệu đại nhân đã thuê một vũ cơ chuyên múa góp vui ở Xuân Phong lâu, đêm nay Điện hạ có lẽ phải chịu thiệt một chút, thay nàng ta múa phục vụ, không biết ý Điện hạ thế nào?”
“Chỉ cần đạt được mục đích là được”
Lý Dung gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, vũ cơ cũng tốt, vừa hay nhờ vậy nàng có thể biết được Bùi Văn Tuyên xã giao bên ngoài thế nào.
Nàng tin tưởng Bùi Văn Tuyên, song vì bản thân được di truyền tính đa nghi của Lý Minh cho nên dù là người mình tin tưởng nhất, Lý Dung vẫn luôn chuẩn bị sẵn chút tâm lý về việc người nọ cũng có thể biến thành kẻ đồi bại.
Vì suy cho cùng, nữ nhân nào chẳng thấy người mình yêu là tốt nhất chứ?
Lý Dung rũ mắt, vuốt v e chiếc quạt nhỏ trong tay.
Nữ thị vệ dẫn nàng vào Xuân Phong lâu từ cửa sau, đến căn phòng của vũ nương kia. Người nọ quan sát Lý Dung, chỉ nghĩ Lý Dung là phu nhân của ai đó và dặn dò mấy lần liền, “Phu nhân, hôm nay dù ngài có nhìn thấy gì đi nữa thì xin ngài cũng đừng nổi nóng ngay ở đó, bằng không ma ma sẽ xử đẹp ta mất”
“Ngươi yên tâm”, Lý Dung khẽ cười trấn an, “Ta chỉ đến xem thế nào thôi, nhất định sẽ không liên lụy đến ngươi”
“Chẳng qua, có chuyện này…”, nữ thị vệ đột nhiên lên tiếng, “Lỡ như có vị khách nào nhìn trúng Người thì phải làm sao ạ?”
“Ngài cứ yên tâm…”, vũ nương bật cười, “Vị Hà đại nhân này là khách quen ở đây, sẽ không gây khó dễ cho người khác đâu ạ. Hơn nữa, ta đã nhắn trước với người hầu rượu sẽ dẫn các vị vào phòng rồi, hôm nay ta không tiếp khách, đến lúc đó người hầu rượu kia sẽ giúp ngài”
“Vậy được rồi”, Lý Dung gật đầu, nghĩ một chốc lại nói, “Nếu họ thật sự có suy nghĩ kia… Ta cũng có cách”
Suy cho cùng, một khi bị vạch trần thân phận, Bùi Văn Tuyên đương nhiên sẽ ra mặt che chở nàng, cho nên chẳng có gì đáng để nàng sợ cả.
Nữ thị vệ nghe vậy mới yên lòng, bảo vũ nương mang Lý Dung đi thay quần áo.
Khi ra phía sau bình phong, vũ nương cầm một bộ váy khiêu vũ của Ba Tư đưa cho Lý Dung nói, “Phu nhân có cần ta giúp không?”
Lý Dung nhìn bộ quần áo với những ta rua màu vàng chói lòa trước mặt, nhất thời có chút nghẹn lời.
Nàng bắt đầu hoài nghi, phải chăng tất cả những chuyện này đều là cái bẫy do Bùi Văn Tuyên bày ra…
(Tây: oan cho anh nhà quá a)
Vũ nương thấy Lý Dung hồi lâu không nói gì liền dè dặt gọi, “Phu nhân?”
Lý Dung rốt cuộc hoàn hồn, tới cũng tới rồi, dù có là bẫy rập của Bùi Văn Tuyên, nàng cũng phải đi gặp hắn. Vì thế nàng chẳng quan tâm gì khác nữa và trả lời, “Không cần, ta tự mình thay được”
Vũ nương khom người chào nàng một cái mới lui ra ngoài.
Lý Dung đứng sau bình phong nhanh chóng thay bộ quần áo khiêu vũ kia, tiếp đến nàng bảo thị vệ giúp nàng trang điểm thật đậm vào, nàng còn mang thêm khăn che mặt để đảm bảo không ai có thể nhận ra nàng.
Thay quần áo xong, vũ nương ngay trong phòng dạy Lý Dung các động tác của điệu múa đêm nay.
Đêm nay, Lý Dung đứng ở vị trí gần cuối trong đội hình, cho nên nàng cũng không cần nhảy quá đẹp, chỉ cần làm theo, không mắc lỗi là ổn. Vì thế Lý Dung dành hơn một canh giờ nhớ kỹ các tư thế cơ bản và điệu nhạc từ vũ nương, lại nghe vũ nương giải thích đại khái về quy tắc ở Xuân Phong lâu. Lúc này, trời bắt đầu nhá nhem tối, bên ngoài treo đèn lồ ng, nữ thị vệ vừa châm đèn xong liền nghe thấy tiếng thông báo của một đứa trẻ, “Thanh Hà tỷ tỷ, các vị khách đã đến rồi, ma ma gọi ngài qua đó ạ”
Vũ nương cố tình đè thấp giọng đáp, “Ta đến ngay đây”
Đứa trẻ nghe thấy giọng của nàng, có chút nghi hoặc hỏi lại, “Giọng của Thanh Hà tỷ tỷ sao thế ạ?”
Vũ nương nghe vậy liền đứng trước cửa, mở ra, nàng khẽ ho hai tiếng, khàn khàn đáp, “Hôm nay cổ họng có chút đau, ngươi chờ một lát, ta thay quần áo xong sẽ qua đó ngay”
Đứa trẻ đáp một tiếng, vũ nương đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lý Dung, đè thấp giọng nói, “Đứa trẻ này tên Tiểu Quý, chốc nữa ngài đừng nói quá nhiều, cứ đi theo nó là được”
Lý Dung gật đầu, vũ nương nhẩm tính thời gian, liền bảo Lý Dung ra ngoài.
Lý Dung ra khỏi phòng liền nhìn đứa trẻ kia gật đầu.
Tiểu Quý nghĩ vì giọng của Thanh Hà không tốt nên cũng không nói thêm nhiều, hai người suốt cả đường đi không nói gì. Đứa trẻ vừa mang Lý Dung đến sảnh ngoài, Lý Dung liền nhìn thấy một nữ nhân trung niên, đây hẳn là “ma ma” mà Thanh Hà từng nhắc đến.
Người phụ nữ trung niên này son phấn trét cực dày, chống nạnh la mắng mấy cô nương trẻ tuổi vài câu, “Hôm nay Hà đại nhân mở tiệc chiêu đãi quý nhân, các ngươi phải biểu hiện cho tốt vào, đừng làm mất thời gian của họ. Hà đại nhân nói, nếu hôm nay khách quý không hài lòng, sau này ông ấy cũng sẽ không đến đây nữa. Các ngươi nhớ xốc hết tinh thần cho ta, dính người mị hoặc được bao nhiêu liền bày ra hết, hiểu chưa hả!”
Tất cả cô nương đồng loạt đáp vâng, Lý Dung đứng lẫn trong đám người, nghe thấy vậy cứ thấy có gì đó bức bối bị đè nén trong lòng ngực, xả ra không được nhưng cố nuốt xuống cũng chẳng xong.
Đây là bệnh nghề nghiệp của các cô nương kia, nàng cũng hiểu điều này, nàng vốn không phải là người thích làm khó dễ nữ nhân, do đó, việc có nên trút ngọn lửa giận này ra hay không, phải chờ xem thái độ của Bùi Văn Tuyên.
Lý Dung thầm nghĩ, đồng thời đi theo nhóm người về phía hậu viện, sau khi đứng đợi trong chốc lát liền nghe thấy tiếng ma ma đón khách từ dưới lầu truyền lên, “Đại nhân, một công tử tuấn tú như ngài, thật đúng là khách hiếm thấy nha…”
Lý Dung nghe vậy vội vã nhìn xuống, từ lầu hai, nàng vừa rũ mắt liền trông thấy Bùi Văn Tuyên người mặc lam sam ngọc quan, hai tay luồn trong tay áo, mang theo Đồng Nghiệp bước lên lầu.
Bộ dáng hiện tại của hắn có chút khác với hình ảnh nàng thường thấy, trên mặt không mang chút ý cười, kiêu ngạo xa cách, trông rất khó gần. Gương mặt dịu dàng như gió mát tháng ba ngày thường cũng hiện ra vài phần kiêu ngạo như tuyết trên núi cao, không thể với tới.
Những người xung quanh suốt quãng đường luôn cười đùa bắt chuyện với hắn, mà hắn luôn giữ bộ mặt đó, như thể không nghe thấy gì, thong thả bước lên lầu.
Một Bùi Văn Tuyên như thế khiến Lý Dung nhìn rồi không khỏi ngẩn người, tiếp đến nàng tự cười nhạo bản thân suy nghĩ quá nhiều. Gương mặt thối nát kia của Bùi Văn Tuyên, kiếp trước nàng từng gặp qua không biết bao nhiêu lần, hiện giờ vì đã nhìn quen bộ dáng khi Bùi Văn Tuyên dỗ dành nàng nên suýt chút nữa quên mất hắn là một người thủ đoạn nhường nào.
Việc có thể nhìn thấy một mặt khác của Bùi Văn Tuyên khiến Lý Dung lập tức cảm thấy chuyến đi này rất đáng giá. Bùi Văn Tuyên đi đến cửa, cô nương đứng đó vội vã khom lưng hành lễ, Lý Dung cũng không mấy tình nguyện khom lưng, Bùi Văn Tuyên nhàn nhạt nhìn lướt qua họ, khi nhìn thấy một chiếc eo thon trắng ngần, hắn sợ tới mức vội vã quay mặt đi, ra vẻ trấn định đẩy cửa bước vào.
Hà Yến quả nhiên là tay chơi già đời chốn phong nguyệt này, ngay cả mướn vũ cơ cũng cao cấp nhường này.
Điệu múa Ba Tư ban đầu vốn chỉ là một chút gì đó mới mẻ chốn dị vực được nhiều người yêu thích, nhưng sau này chốn phong nguyệt phát hiện, trang phục múa của Ba Tư rất có không gian phát triển, những màn vũ đạo như uốn eo, lắc hông càng dễ dụ dỗ nam nhân hơn, vì thế nó trở nên thịnh hành trong chốn phong nguyệt.
Thậm chí, so với những vũ cơ Ba Tư thật sự bán nghệ trên đường, áo trên của vũ cơ ở đây ngắn hơn rất nhiều, phạm vi da thịt lộ ra cũng nhiều hơn. Từ phần cổ nhìn xuống, lỡ ngực của cô nương nào đó có chút lớn, như vậy đường cong của nửa người trên có thể dùng bốn chữ “kinh tâm động phách” để miêu tả.
Có điều ăn mặc như thế quá lộ liễu, cho nên những văn nhân nhã sĩ không thích phong cách này, thứ được xem là gu thẩm mỹ của những tên háo sắc nơi đây.
Bùi Văn Tuyên hẳn cũng biết ít nhiều về vị “đồng nghiệp cũ” trong tương lai này của mình, và sự thật cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Từ thông tin hắn tìm hiểu được, Hà Yến là kẻ tham tài háo sắc, giỏi việc giao tế, cho nên những gì ông làm hôm nay cũng không khó đoán.
Hắn vốn không định đến đây vì sợ Lý Dung hiểu lầm, nhưng việc móc nối quan hệ với Hà Yến có ảnh hưởng quan trọng nhất đến bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn. Hà Yến đã chủ động mở tiệc chiêu đãi hắn, nếu hắn không đi sẽ để lại ấn tượng quá thanh cao, sau này muốn tiếp cận Hà Yến e rằng sẽ gặp khó khăn.
Vì thế hắn vẫn căng da đầu đến đây, chỉ mong sớm kết thúc và đi tìm Lý Dung giải thích.
Đương nhiên, không giải thích cũng chẳng sao, hắn không giải thích, đợi Lý Dung hỏi hắn, hắn lại hỏi nàng chuyện Thôi Ngọc Lang. Lúc đó nàng đuối lý, đương nhiên sẽ không dám nhiều lời.
Bùi Văn Tuyên vào giây phút bước vào phòng cũng đã nghĩ xong kịch bản cãi nhau với Lý Dung.
Sau khi xác định mình có thể giành phần thắng, hắn bật cười, hướng về phía Hà Yến đang ngồi trên vị trí hành lễ, “Hà đại nhân”
Nói xong, hắn lại hành lễ với những người khác có mặt trong phòng, “Xin chào các vị đại nhân”
“Bùi đại nhân đến rồi”
Hà Yến đứng lên, trông ông chỉ mới hơn 40 tuổi, thân hình gầy nhưng rắn chắc, trên mặt để hai chòm râu khiến ông có vẻ khá giảo hoạt.
Ông đến đón Bùi Văn Tuyên về chỗ ngồi, “Đến đây đến đây, ngồi xuống đi, hôm nay cứ nghe theo sự sắp xếp của đại ca”
Chỉ bằng dăm ba câu, Hà Yến đã xưng huynh gọi đệ với Bùi Văn Tuyên. Hà Yến bảo Bùi Văn Tuyên ngồi xuống, sau đó giới thiệu cho Bùi Văn Tuyên biết từng người trong phòng.
Những người có mặt ở đây có thể nói đều là quan viên Lại bộ, chức vụ có cao có thấp. Vì mọi người đều là đồng liêu sau này làm việc chung với nhau, bọn họ vừa thầm đánh giá lẫn nhau, vừa trò chuyện tăng tình cảm.
Bùi Văn Tuyên là người biết tiến biết lùi, chẳng bao lâu sao đã làm thân được với mọi người. Hà Yến thấy không khí đã tốt hơn, liền phất tay bảo người hầu gọi các cô nương vào.
Lý Dung đi theo nhóm người bước vào phòng, nàng đứng dưới hàng cuối cùng, sau khi quét mắt nhìn một vòng, xác định đều là người của Lại bộ đã đại khái đoán được điểm nhấn của bữa tiệc hôm nay là gì.
Nàng vừa khiêu vũ, vừa cẩn thận nghe Bùi Văn Tuyên nói chuyện với mọi người.
Nhóm người trong phòng liên tục hàn huyên, chủ đề đều là mấy chuyện chốn quan trường, ngươi một câu ta một câu, nhưng mãi không vào chủ đề chính. Số rượu nốc cạn không ít, mấy lời vô nghĩa cũng nói rất nhiều.
Lý Dung làm theo đội hình xoay người lắc hông, đồng thời dùng dư quan nhìn Bùi Văn Tuyên. Rượu quá tam tuần, mọi người cũng dần thân thiết với nhau hơn, Hà Yến bưng chén rượu, chủ động đến trước mặt Bùi Văn Tuyên, giơ tay ôm lấy hắn, phấn khích nói, “Bùi lão đệ, đệ là một người rộng rãi, ca ca rất thích. Đệ yên tâm, sau này đến Lại bộ rồi, ca sẽ che chở đệ”
“Vậy Văn Tuyên xin đa tạ đại ca”
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, lập tức thay đổi xưng hô, Hà Yến vỗ vai Bùi Văn Tuyên, ngồi vào chỗ bên cạnh Bùi Văn Tuyên, có chút cảm khái nói, “Ta biết đệ bị Bình Lạc Công chúa khi dễ rất nhiều, hiện tại vất vả lắm mới được hòa li, cuối cùng cũng được tự do nhỉ? Nào, hôm nay cứ thoải mái đi, ca ca mời khách”, Hà Yến nâng tay chỉ thằng vào nhóm các cô nương, “Đệ nhìn đi, thích cô nào thì cứ gọi cô đó đến”
Tất cả mọi người đều nghe thấy câu nói kia, bao gồm cả Lý Dung.
Lý Dung đứng trong nhóm vũ cơ nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên, nàng đang đợi xem Bùi Văn Tuyên sẽ trả lời như thế nào.
Nếu hắn dám đồng ý, lúc về nàng nhất định sẽ xé xác hắn.
Bùi Văn Tuyên cũng có chút khó xử, khó khăn lắm mới tiếp cận được Hà Yến, nếu hiện tại trực tiếp từ chối e rằng sẽ phải đắc tội Hà Yến, nhưng nếu hắn đồng ý…
Khi Bùi Văn Tuyên còn chưa kịp nói gì, Hà Yến liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, ông vội vã khuyên, “Đệ vẫn còn trẻ, ta biết đệ ngượng ngùng, nào, ca ca giúp đệ chọn. Đệ xem đi, nữ nhân này, nơi đẹp nhất chính là phần eo”
Hà Yến nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phần eo đang lắc lư của vũ cơ nọ chẳng khác gì lang sói nhìn vào miếng thịt mỡ, bình luận, “Cách đánh giá một vòng eo đẹp, một là đẹp, hai là mềm dẻo, ba là phải linh hoạt. Điệu múa Ba Tư chính là dùng để kiểm tra sức bền phần hông của một cô nương…”
“Hà đại ca…”, Bùi Văn Tuyên không muốn nghe tiếp nữa, ngẩng đầu muốn dời đề tài, nhưng vừa ngẩng đầu, hắn liền thấy Hà Yến đang nhìn chằm chằm vào một cô nương không bỏ, khen ngợi, “Lão đệ, đệ xem”
Bùi Văn Tuyên theo bản năng nhìn sang, tiếp theo lại nghe thấy Hà Yến nói, “Vòng eo kia thật tuyệt!”
Bùi Văn Tuyên vừa nhìn sang liền sửng sốt.
Đập vào mắt hắn là chiếc áo ngắn tay Ba Tư được viền dãy tua rua vàng óng của vũ nương, và bên dưới lớp tua rua đang lắc lư khiến lòng người xuyến xao kia chính là vòng eo thon thả của nữ tử đang múa, linh hoạt chẳng khác gì một chú rắn.
Vòng eo kia không chút thịt thừa, săn chắc xinh đẹp, đường cong từ trên xuống dưới cực kì mượt mà, phập phồng quyến rũ. Quan trọng nhất chính là, trên phần da láng bóng ấy, bên cạnh xương sống là một nốt ruồi son nho nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn. Nó như thể triệu hoán thứ gì đó, khiến người khác nhìn vào rồi không thể dời mắt.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên ngơ ngác nhìn mình, lửa giận phút chốc cháy phừng phừng. Hôm nay nàng cố ý trang điểm rất đậm nên Bùi Văn Tuyên không thể nào phát hiện ra nàng. Hiện tại hắn ngơ ngác nhìn nàng như vậy, tám phần là vì thấy cô nương này quá xinh đẹp không dời mắt được.
Nhưng Lý Dung cảm thấy, nàng cũng không thể kết luận như vậy, vì thế nàng liền đợi xem phản ứng tiếp theo của Bùi Văn Tuyên.
Việc Bùi Văn Tuyên ngây người cũng khơi dậy sự hứng thú của Hà Yến, ông quay đầu sang, đè thấp giọng hỏi, “Bùi lão đệ, đệ nhìn trúng cô ta à?”
“Quả thật rất không tệ”, Bùi Văn Tuyên hồi thần, lập tức xác định người nọ chính là Lý Dung.
Còn về lý do vì sao Lý Dung lại xuất hiện ở đây cũng không khó đoán, e rằng vì sốt ruột muốn bàn chuyện của Thôi Ngọc Lang với hắn mới chạy đến tận đây.
Bùi Văn Tuyên nghĩ đến điểm này, trong lòng không khỏi có chút buồn bực, nhưng hắn càng bực, nét cười càng tươi tắn hơn.
Hắn nhìn Hà Yến trêu ghẹo hỏi, “Hà đại nhân cũng nhìn trúng sao?”
“Nếu đệ đã nhìn trúng, sao ta có thể giành với đệ được?”
Hà Yến cười to, quay đầu chỉ vào Lý Dung nói, “Người đứng ở dãy cuối cùng đó”, ông khẽ vẫy tay, “Lại đây đi. Hôm nay khách quý nhìn trúng ngươi, một vị đại nhân anh tuấn nhường này, ngươi hẳn đang mừng thầm trong lòng nhỉ!”
Vừa nghe thấy vậy, tất cả vũ cơ đều bật cười, nhưng người hầu rượu chỉ thấy sốt ruột, vội vã tiến lên nói, “Đại nhân, nàng ấy chỉ là thanh quan* ở đây…”
(*清倌女, chỉ những hầu nữ chỉ bán nghệ hoặc hầu rượu tiếp chuyện)
“Đây là một trăm lượng”, Bùi Văn Tuyên không đợi đối phương nói xong, trực tiếp lấy ngân phiếu ra đặt lên bàn. Thấy đối phương chợt sững người, Bùi Văn Tuyên lại cười nói, “Ngươi nói xem, số bạc này ta nên cho ngươi hay cho bà chủ của các ngươi nào?”
Số tiền nhiều như vậy đã đủ chuộc thân cho một vũ cơ, nếu chúng đến tay bà chủ, dù là thanh quan cũng phải tiếp khách.
Người hầu rượu được Thanh Hà dặn dò, đương nhiên biết Lý Dung không phải người ở đây, hắn nhanh chóng tìm lý do muốn giúp Lý Dung giải vây, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra cách thì Lý Dung đã hành lễ nói, “Ta không thể khiến ca ca khó xử”
Nói rồi, Lý Dung bước ra khỏi đội ngũ, đi đến trước mặt Bùi Văn Tuyên, dùng chất giọng khàn khàn đầy cung kính hành lễ với Bùi Văn Tuyên, “Hầu hạ đại nhân vốn là chuyện đương nhiên, công tử không cần lãng phí như vậy đâu ạ”
Đùa nhau sao, một trăm lượng lận đó!
(Tây: anh nhà biết chị nhà tiếc tiền nên chơi ngay chiêu bài chọc trúng vào điểm yếu 😂, dùng tiền kiếm chung với nóc nhà để bao nóc nhà hầu rượu, thật sự vi diệu)
Bùi Văn Tuyên chưa từng được Lý Dung đối xử cung kính như thế, trong lòng không khỏi trào dâng một kh0ái cảm chưa bao giờ được trải nghiệm. Hắn mỉm cười nhìn Lý Dung, khẽ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Cô nương ngồi đi”
Lý Dung nghe vậy hận đến ngứa răng.
Nhìn bộ dáng dịu dàng quan tâm kia của hắn, chắc chắn đầu óc đã bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi.
Nhưng nàng vẫn muốn xem xem Bùi Văn Tuyên còn dám làm đến mức độ nào, vì thế nàng hành lễ xong, cố tình yếu đuối lại nũng nịu đáp, “Tạ ơn đại nhân”
Hà Yến thấy Lý Dung như vậy liền bật cười to, “Quả thật hiểu chuyện”
Ông nhường lại vị trí bên cạnh Bùi Văn Tuyên, đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình, sau đó gọi ba cô nương đến, trái một cô phải một cô, còn thêm một người đang quỳ gối phía sau để ông ta dựa vào, hình ảnh kia trông cực kỳ thoải mái, vui vẻ.
Mà những quan viên khác cũng gọi cô nương đến, mỗi người ôm ít nhất một cô, bọn họ thi nhau mời rượu, nói chuyện phiếm, những cô nương không được chọn trúng tiếp tục khiêu vũ, không khí chẳng mấy chốc cực kì náo nhiệt.
Lý Dung vòng qua bàn nhỏ, ngồi xuống cạnh Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên quay đầu sang, dịu dàng đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt. Lý Dung cúi đầu, ngoài mặt giả vờ như ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại lo lắng không biết bản thân có bị đôi mắt tinh tường của Bùi Văn Tuyên nhìn ra không.
Về phần Bùi Văn Tuyên, khi nhìn bộ dáng thẹn thùng hiếm có này của Lý Dung, chỉ thấy trái tim mềm nhũn, hắn vươn tay nắm lấy tay nàng, dịu dàng hỏi, “Mặc ít như vậy nàng có lạnh không?”
“Cũng ổn ạ”, Lý Dung lí nhí đáp, “Ngoài trời quả thật có chút lạnh, nhưng vào phòng rồi thì không lạnh nữa”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy cũng không nhiều lời, hắn lập tức cởi áo ngoài ra, vòng tay khoác lên người nàng.
Hà Yến ở bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi bật cười, “Cô nương người ta cố ý mặc thiếu vải để hấp dẫn đệ mà đệ lại khoác áo che lại, Bùi đại nhân, đệ thật sự biết thương hương tiếc ngọc đấy”
“Hai tay của tiểu muội muội này đều lạnh cóng cả rồi”, Bùi Văn Tuyên quay đầu đáp, hắn dựa lưng vào ghế, cũng thuận tay ôm Lý Dung vào lòng, tiếp đến nâng ly nói, “Nếu không biết thương tiếc, nhỡ đâu vì lạnh mà có chuyện gì thì phải làm sao ạ?”
Nói vậy nhưng động tác của hắn lại cực kỳ dịu dàng, song cứ nghĩ đến việc Bùi Văn Tuyên hiện tại có lẽ không nhận ra mình, nội tâm Lý Dung liền có chút hậm hực, chua chát.
Nàng dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, nghe Bùi Văn Tuyên hỏi, “Nàng tên gì?”
“Thanh Hà ạ”
Lý Dung dùng tên của vũ nương kia, Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, “Là một cái tên hay”
“Chỉ là học chút văn vẻ, không đáng nhắc đến ạ”
Lý Dung không hề nể mặt Bùi Văn Tuyên, trực tiếp nói thẳng tên mình không có gì đáng để khen ngợi. Bùi Văn Tuyên lại không giận, chỉ cười hỏi, “Nàng năm nay bao lớn rồi? Đủ hai mươi tuổi chưa?”
“Dạ chưa”, Lý Dung đóng kịch vô cùng nghiêm túc, “Nô gia năm nay sắp mười chín”
“Tuổi này cũng không thể xem là nhỏ nữa”, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung ra sức đối phó với mình, chỉ thấy vô cùng thú vị, “Nàng đã có người trong lòng chưa?”
“Dạ có”
“Ồ? Hắn tên gì? Là người như thế nào?”, Bùi Văn Tuyên thấy Lý Dung quá đáng yêu, không kiềm được muốn trêu ghẹo nàng. Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên có hứng thú nói chuyện với một tiểu cô nương như thế chỉ thấy giận sôi máu, “Hắn tên Bùi Thiết Ngưu*, là một tên ngốc”
(*Bò sắt, ý mắng anh nhà là ngu như bò 😂)
Bùi Văn Tuyên, “…”
Hắn nghe được sự giận dỗi trong ngữ khí của Lý Dung, khi nhìn kĩ lại, tuy thấy Lý Dung đã cố gắng kiềm chế nhưng trong mắt vẫn lộ ra chút phẫn nộ không che giấu được.
Hắn nhìn một chốc liền vỡ lẽ.
Nàng đang ghen.
Nghĩ đến chuyện Lý Dung ghen vì hắn, Bùi Văn Tuyên nhất thời vui đến nỗi muốn ôm chặt lấy nàng và hôn thật sâu. Nhưng khi nhớ đến Hà Yến còn đang ở đây, hắn cũng không tiện thể hiện quá nhiều cảm xúc không nên có trước mặt Hà Yến, vì thế hắn chỉ cười gật đầu nói, “Vừa hay, ta cũng họ Bùi”, tiếp đến Bùi Văn Tuyên ghé vào bên tai nàng, cố nén ý cười nói, “Nàng có thể gọi ta là Bùi ca ca”
Nàng không muốn gọi hắn là Bùi ca ca, nàng chỉ muốn đập bể đầu hắn.
Nhưng nàng không thể tỏ thái độ gì mà chỉ có thể đỏ mặt, thấp giọng “vâng” một tiếng.
“Bùi đại nhân hình như rất thích vị cô nương này nhỉ?”
Hà Yến thấy thái độ của Bùi Văn Tuyên dành cho Lý Dung cực kì dịu dàng, không khỏi trêu ghẹo nói, “Nhìn bộ dáng săn sóc này xem, chưa biết chừng Công chúa còn chưa được như vậy nữa là”
Lý Dung nghe vậy, lập tức liếc Hà Yến một cái.
Nói hay lắm, nàng ghim ông ta rồi đó.
Bùi Văn Tuyên cũng không phủ nhận, “Công chúa đương nhiên tôn quý, nhưng cô nương ngoan ngoãn này, đệ cũng thích”
“Vậy đệ còn không nhanh nhanh bảo cục cưng của đệ kéo khăn che mặt xuống để mọi người nhìn xem”
Có người lớn tiếng cười vang, thân thể Lý Dung cứng đờ, sau đó nàng nghe thấy Bùi Văn Tuyên nói, “Kéo xuống để mọi người nhìn, lỡ như diện mạo quá đẹp, huynh giành với ta thì sao”
“Bùi đại nhân, ta bảo đảm không giành cục cưng này của ngươi đâu”, người ban nãy khoa trương cười to nghiêm túc nói, “Vũ cơ của mọi người đều đã tháo khăn che mặt hết rồi, nếu nàng ta không tháo sẽ rất bất công, đúng không?”
“Thôi bỏ đi”, Bùi Văn Tuyên ôm lấy Lý Dung, không chút để ý nói, “Ta thật sự rất khó tính, khó khăn lắm mới nhìn trúng vòng eo này, lỡ như gương mặt không hợp ý ta, đêm nay hẳn phải giường đơn chiếc bóng rồi”
Nói xong, Bùi Văn Tuyên liền đổi đề tài, nhìn về phía Hà Yến nói, “Hà ca, lần khoa cử này thật sự do Vương đại nhân quản lý à?”
“Công việc của Thượng Thư đại nhân vừa nhiều vừa nặng”, Hà Yến nghe Bùi Văn Tuyên nói đến chính sự lại chẳng phải chuyện lớn liền tùy ý đáp, “Dù thật sự là ông ta quản lý đi chăng nữa, trên thực tế cũng không phải như vậy. Khoa cử lại không phải chuyện gì to tát, một đám học sinh nghèo muốn cá chép vượt vũ môn…”, Hà Yến nhấp một ngụm rượu mà vũ cơ đút cho, hờ hững nói, “Thượng Thư đại nhân làm gì có thời gian quản lý được nhiều chuyện như vậy?”
Nói xong, ông ta liền hôn vũ cơ.
Vũ cơ cười khúc khích muốn trốn, ông ta liền đuổi theo, mọi người thấy vậy cũng học theo, tình hình nhất thời hỗn loạn.
Bùi Văn Tuyên lẳng lặng ngồi nhìn họ đùa giỡn ầm ĩ, trông như tách biệt với bầu không khí hiện tại. Khi Hà Yến trêu chọc hắn đang xấu hổ vì lần đầu đến đây, hắn đáp lại rằng, “Đệ chỉ không quen làm vậy trước mặt nhiều người thôi”
Sau đó, Bùi Văn Tuyên hỏi một chút về tình hình của Lại bộ, nghe qua đều là mấy chuyện vặt vãnh, không quan trọng. Lý Dung dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, vừa cảm nhận tay hắn từng nhịp từng nhịp vỗ lên lưng mình vừa lắng nghe cuộc đối thoại chẳng có chút giá trị kia, chẳng bao lâu sau, Lý Dung không khỏi có chút buồn ngủ.
Những người xung quanh đua nhau mời rượu, nhưng họ lại không uống mà đưa cho vũ cơ. Đến lượt Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên lại nhận hết, một ly cũng không để Lý Dung uống.
Càng gần lúc tàn tiệc, mọi thứ dần trở nên không còn quy củ gì, đám đông nhiệt huyết sôi trào, còn mượn rượu làm càn.
Bùi Văn Tuyên vừa dò hỏi chuyện khoa cử ở Lại bộ với nhóm người Hà Yến, vừa đối phó đám đông đến mời rượu. Loại rượu này tuy số độ không cao, thậm chí có chút nhẹ, nhưng một khi uống nhiều vẫn sẽ say, khiến mọi phản ứng và lý trí đều trở nên chậm chạp.
Cũng chính vì đầu óc trở nên chậm chạp, hắn vô thức bắt đầu chú ý xung quanh. Những người xung quanh hắn sớm đã mạnh ai nấy tự tìm niềm vui cả rồi. Có thể nói, bọn họ chẳng chút cố kỵ, Bùi Văn Tuyên dời mắt không nhìn, nhưng rất khó để phớt lờ Lý Dung đang nằm trong lòng.
Lý Dung dựa vào lòng hắn đã khá lâu, dường như vì mệt nên nàng đã rơi vào trạng thái mơ mơ màng màng, trông chẳng khác gì một chú mèo nhỏ.
Bùi Văn Tuyên cúi đầu nhìn, dưới ánh nến mờ ảo, hàng mi nàng vừa dày vừa dài, sắc môi như đóa anh đào, hai môi hơi hé ra, thấp thoáng để lộ chút đầu lưỡi.
Bùi Văn Tuyên rũ mắt, cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó quay đầu tiếp tục bàn chính sự với Hà Yến.
Hà Yến đã nói xong toàn bộ lưu trình của kì khoa cử, Bùi Văn Tuyên thong thả hỏi, “Vậy theo như những gì Hà đại ca nói, những chuyện chúng ta cần lo liệu cũng không nhiều nhặn gì nhỉ?”
Bùi Văn Tuyên nói xong, bàn tay vốn đặt trên người Lý Dung bất giác chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.
Chiếc áo ban nãy hắn khoác cho Lý Dung chẳng khác gì tấm chăn đắp lên người nàng, tác dụng ban đầu là để chắn lạnh, nhưng hiện tại đã trở thành một tấm màn che tốt nhất.
Không ai có thể phát hiện hắn đang táy máy gì phía sau chiếc áo đó, chỉ có Lý Dung vào khoảnh khắc tay hắn bắt đầu di chuyển, cả người phút chốc cứng đờ.
Bùi Văn Tuyên biết nàng đã tỉnh, nhưng hắn vẫn giả vờ không biết, thái độ nhàn nhã thong dong như thể chưa có gì xảy ra.
“Quả thật cũng không nhiều”, Hà Yến thở dài, hàm ý sâu xa nói, “Nhưng cửa ải quan trọng nhất là do chúng ta quản lý, đương nhiên cũng không thể nói là ít được…”
Hà Yến khẽ cười, không nói tiếp nữa.
Lý Dung nghe đến đây, thần trí lập tức tỉnh táo lại.
Nàng dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên giả vời như đang ngủ, nhưng thực chất lại đang nghe lén hai người nói chuyện.
Bùi Văn Tuyên biết rõ nàng sẽ làm vậy nên hành động càng càn quấy hơn.
“Vậy… Chúng ta phải làm thế nào ạ?”, Bùi Văn Tuyên cầm ly rượu lên, “Cách thức của những người bên dưới, hẳn không chỉ có một loại đâu nhỉ?”
Bùi Văn Tuyên lại nhấp một ngụm rượu.
Lý Dung cắn chặt khớp hàm, khống chế bản thân không phát ra bất kì âm thanh nào.
Nàng nhất định không được nảy sinh bất kỳ cảm xúc hay phản ứng gì.
Tuy bằng trực giác, nàng nghĩ Bùi Văn Tuyên đã nhận ra nàng, nhưng cứ nghĩ đến chuyện Bùi Văn Tuyên không nhận ra mình mà vẫn có thể làm ra những chuyện thế này, nàng trong vô thức chỉ thấy phản cảm.
Sự kháng cự cùng cảm giác mà Bùi Văn Tuyên mang đến cứ thể trộn lẫn vào nhau, chẳng khác gì đang bỏ đường vào dấm, khiến mọi hương vị dần rõ ràng hơn.
Thật ra Bùi Văn Tuyên cũng không làm gì quá đáng, hắn chỉ như đang vuốt v e một vật trân quý, một cây đàn cổ, nhẹ nhàng lần theo từng tấc da thịt, nhưng cũng chính vì sự khuất phục sau khi phản kháng lại không thể bộc lộ hay lên tiếng phản đối, càng khiến mọi giác quan được phóng đại gấp trăm gấp ngàn lần.
Lý Dung lắng nghe cuộc đối thoại giữa Bùi Văn Tuyên và Hà Yến, lại vô thức đắm chìm trong sự vui thích khó lòng miêu tả.
“Phương pháp có mấy ngàn loại, nhưng cuối cùng đều phải thông qua chúng ta. Ví dụ điển hình nhất chính là đổi tên”
Hà Yến sáp đến gần, nhỏ giọng nói, “Lúc này, sẽ có người đến nhờ đệ giúp đỡ”
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên bật cười, “Thì ra còn có cách làm này”
“Cứ cố gắng làm việc đi”, Hà Yến nâng tay, khẽ vỗ lên người Bùi Văn Tuyên, “Lại bộ không kém Ngự Sử Đài đâu”
“Vâng”, Bùi Văn Tuyên gật đầu, “Sau này mong đại ca chiếu cố nhiều hơn”
“Nói đi nói lại, cô nương của đệ phải chăng ngủ rồi?”
Hà Yến thấy cũng đã đến lúc liền đưa mắt nhìn thoáng qua Lý Dung, Bùi Văn Tuyên quay đầu lại, mỉm cười nhìn Lý Dung đang giả vờ ngủ, nâng tay vén lại tóc mái của nàng.
Bàn tay lộ ra trước mặt người khác nhẹ nhàng săn sóc là thế, nhưng bàn tay ở nơi không ai nhìn thấy lại hoàn toàn ngược lại.
“Hẳn vì quá mệt”, Bùi Văn Tuyên khẽ cười, “Cô nương này hôm nay hẳn đã rất mệt”
“Dù có mệt thế nào cũng phải nghĩ đến khách hàng chứ”
Hà Yến chớp mắt, cười hỏi, “Lão đệ, chi bằng đệ về phòng trước đi?”
“Hà ca thì sao ạ…”
“Ta cũng sắp đi rồi”
Hà Yến bật cười, “Chào mấy huynh đệ kia xong, ta lập tức sẽ quay lại phòng nghỉ cho khách”
“Vậy tiểu đệ xin đi trước một bước?”
“Đi đi”
Hà Yến phất tay, “Đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng, hẳn đêm nay đệ đã phải nhịn rất lâu rồi”
Bùi Văn Tuyên giả vờ xấu hổ, cũng không nói thêm gì nhiều, khi có người muốn gọi Lý Dung dậy, Bùi Văn Tuyên lại lắc đầu.
Bùi Văn Tuyên sửa lại chiếc áo đắp trên người Lý Dung xong liền bế ngang nàng lên, đi theo người hầu đến phòng nghỉ cho khách.
Người hầu dẫn hai người về phòng. Vừa mở cửa bước vào, Bùi Văn Tuyên không màng đốt đèn, trực tiếp đặt nàng xuống đất, không chút chần chờ hôn xuống.
Lý Dung nhanh chóng đẩy hắn ra, không tiếp tục đóng kịch nữa mà trực tiếp quát, “Cút…”
Còn chưa nói xong, Bùi Văn Tuyên đã đè người nàng lên cửa, dùng môi chặn lại môi nàng, “Bỏ ta để đi gặp Thôi Ngọc Lang, còn dám quát bảo ta cút?”
Hắn chậm rãi nhẹ chắn lên môi nàng, “Nàng cũng tốt quá nhỉ”
Lý Dung nghe vậy liền biết vì sao hôm nay hắn giả vời phớt lờ mình.
Nàng nhíu mày, hai bàn tay đều bị đan vào mười ngón tay của Bùi Văn Tuyên đè sát lên cửa, nhân lúc hắn hôn sang nơi khác, nàng dùng giọng nói có chút hổn hển hỏi, “Chàng từ đầu đã nhận ra ta sao?”
“Trừ nàng ra, nàng nghĩ ta còn sẽ đối xử tốt với cô nương nào nữa?”
“Ai biết được chứ?”, Lý Dung cả người treo trên người hắn, cười tủm tỉm nói, “Lỡ như có một muội muội hay bạn bè gì đó, dù chàng có đối xử tốt với họ một chút không phải là chuyện bình thường sao?”
Nghe vậy, Bùi Văn Tuyên đột nhiên chững lại.
Lý Dung thấy Bùi Văn Tuyên dừng lại, có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong bóng đêm, Bùi Văn Tuyên cúi đầu, ánh đèn thưa thớt bên ngoài len lỏi qua lưới cửa sổ, lốm đốm rọi xuống người hắn, Lý Dung thấy hắn như thế nhất thời có chút khó hiểu, “Bùi Văn Tuyên?”
“Không đâu”, Bùi Văn Tuyên đột nhiên lên tiếng, giọng có chút khàn, Lý Dung ngơ ngác nhìn hắn, lại thấy hắn ngẩng đầu nhìn nàng cười. Nụ cười của hắn có chút chua xót, nhưng có lẽ vì không muốn để nàng phát hiện, hắn hết sức dịu dàng nói, “Ta sẽ không đối xử tốt với bất kì cô nương nào khác đâu”
Lý Dung nhất thời không biết nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nói với nàng như vậy, những lời hứa tương tự, từ sau khi họ sống lại đến nay, hắn đã lặp lại hết lần này đến lần khác nhằm khẳng định mối quan hệ giữa họ, mong nàng hãy yên tâm.
Thật ra nàng hiểu rất rõ, rằng người đang thấy bất an không phải nàng mà là Bùi Văn Tuyên.
Sự đau đớn sau khi mất đi một người đã khắc sâu vào tận xương cốt, cho nên lúc có được cơ hội sở hữu nó, mọi khả năng có thể phá hủy sự tốt đẹp kia đều sẽ trở thành nỗi sợ hãi to lớn trong lòng hắn.
Nó đã trở thành nhược điểm chí mạng của hắn, cũng là cơn ác mộng mà hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
“Bùi Văn Tuyên”, Lý Dung vươn tay áp lên má hắn, cũng dựa sát vào người hắn, “Ta múa có đẹp không?”
Bùi Văn Tuyên mỉm cười, “Đẹp”
“Ban nãy chàng có xem hết đâu”
“Không nỡ để người khác xem”
“Vậy ta hiện tại nhảy lại một lần cho chàng xem nhé”
Bùi Văn Tuyên nghe vậy liền thấp giọng đáp, “Được”
Lý Dung bảo hắn ngồi lên giường, sau đó nàng nâng tay lên, lần này vì không cần phối hợp với ai nên động tác của nàng tùy ý hơn rất nhiều.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua lưới cửa sổ loang lổ khắp sàn nhà, nơi đó trở thành sân khấu của Lý Dung. Hắn nhìn cô nương dưới ánh trăng, giơ tay, xoay người, đung đưa chiếc eo nhỏ linh hoạt như rắn, thân nhẹ như chim yến, gót nhỏ như hoa sen, chẳng khác gì một nữ thần đi vào giấc mộng, xinh đẹp như thể đã thoát khỏi chốn phàm trần.
Hắn không kiềm được duỗi tay kéo nàng lại, hai người cùng nhau ngã xuống giường, nàng nằm phía trên, thở hổn hển nói, “Bùi Văn Tuyên, từ trước đến nay người được ta đối xử tốt thế này chỉ có một mình chàng thôi”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, hắn tự khắc chế bản thân, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, sau đó hắn thấy mái tóc đen của nàng như thể thác nước xõa xuống, rơi xuống hai bên mặt mình, ngăn lại mọi ánh sáng. Mà nàng, lại đang bao trùm toàn thế giới của hắn.
“Ta sẽ không bao giờ rời xa chàng”
Nàng cúi người, hôn lên môi hắn.
“Chàng đừng sợ”
29/9/2023
Tác giả có lời muốn nói
[ Vở kịch nhỏ ]
Bùi Văn Tuyên, “Người nàng thích tên gì? Là người như thế nào?”
Lý Dung, “Hắn tên Bùi Thiết Ngưu, là một tên ngốc”
Bùi Văn Tuyên, “Là con trâu á? Ta còn tưởng là con cún cơ?”
Lý Dung, “…”
Bùi Văn Tuyên, “Nàng biết người hắn thích là ai không?”
Lý Dung, “Không cần nói đâu”
Bùi Văn Tuyên, “Nàng ấy tên là Lý Dung, là một cô Công chúa ngay cả tên cũng chẳng thèm đổi, có cùng cấp bậc với Bùi Thiết Ngưu”
Lý Dung, “Cút!!!!!”
Góc tám nhảm
Trung Thu vui vẻ nhé mọi người, một chương này tương đương hai chương rồi 😂 cố gắng lết lết để lễ lộc có quà mà tặng cho mấy người yêu, của ít lòng nhiều nhé
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️