Chương 6: Người đàn ông đó là anh ta?
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6: Người đàn ông đó là anh ta? tại dua leo tr
Phương Như Nguyệt vừa đặt chân vào chiếc Honda Accord thì trông thấy Lâm Mạc Huy mở cửa con xe Maybach, bà ta sững sờ. Hứa Kiến Quốc và Hoàng Kiến Đình đều trợn mắt ngạc nhiên.
Con Maybach mà Lâm Mạc Huy mượn ngồi này có giá trị trên mười bảy tỉ. Điều này… thật khó tin. Bầu không khí có chút khó xử, mọi người đều nhìn sang Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy không hay biết gì vì anh đã ngồi lên ghế lái, anh hạ cửa xe xuống nói với ra: “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta mau xuất phát thôi.” Phương Như Nguyệt sực tỉnh, bà ta với Hứa Kiến
Quốc nhìn nhau một cái rồi xuống xe đi sang chiếc Maybach. Nực cười! Được ngồi lên Maybach thì ai còn muốn ngồi con Honda Accord nữa.
Con Honda Accord sao sánh nổi với Maybach, một con giá dưới mặt đất một thì giá trên trời! Lái Maybach đi đón Hứa Thanh Mây quả thực được một phen nở mày nở mặt.
Hoàng Kiến Đình há hốc mồm đứng yên một chỗ, Phương Như Nguyệt đã ngồi lên xe. Bà ta nhìn một lượt nội thất xe, hai mắt sáng lên. Tuy bà ta không hiểu nhiều về xe nhưng nhìn ra được con xe này rất sang trọng.
Hứa Kiến Quốc đương nhiên có hiểu biết về xe hơn Phương Như Nguyệt, ông ta vừa nhìn đã biết chiếc xe này có giá trị gấp nhiều lần con xe của ông cụ Quân.
Ghế bọc da cao cấp được trang bị nhiều tiện nghi xa xỉ, ngồi lên xe cảm giác như ngồi khoang hạng nhất, đây là điều trước đây Phương Như Nguyệt chưa từng thấy.
Hệ thống đèn viền nhiều màu sắc tùy chỉnh, nội thất sang trọng, mùi hương độc đáo, tất cả đều tạo nên cảm giác cực kỳ thoải mái, đẳng cấp.
Xe cách âm rất tốt, không nghe được bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, đặc biệt xe chạy cực kỳ êm ái dù chạy qua những đoạn đường không bằng phẳng thì ngồi trên xe cũng không thấy xóc nảy chút nào.
Đúng là xe thương gia có khác!
Sau một hồi im lặng Hứa Kiến Quốc cũng lên tiếng: “Lâm Mạc Huy, con kiếm đâu ra chiếc xe này vậy?”
Phương Như Nguyệt nhìn Lâm Mạc Huy, bà ta và Hứa Kiến Quốc biết rất rõ gia cảnh của Lâm Mạc Huy. Nếu là mượn của người quen thì cùng lắm mượn được một chiếc xe cà tàng là giỏi lắm rồi, đi đâu mượn được chiếc xe thương gia này chứ!
Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: “Con mượn của một người bạn!”
“Bạn nào? Người bạn đó tên gì?” Hứa Kiến Quốc vội hỏi.
Lâm Mạc Huy đáp bằng quơ: “Bố mẹ không quen biết người này.”
Hứa Kiến Quốc tiếp tục hỏi nhưng Lâm Mạc Huy vẫn một mực không nói tên người đó.
Hứa Kiến Quốc có chút thất vọng, xem ra người bạn này của Lâm Mạc Huy không tầm thường nên nó không tiện nói ra.
“Lâm Mạc Huy, làm người phải sống đàng hoàng, nghèo không sợ miễn là đói cho sạch rách cho thơm.” Hứa Kiến Quốc chậm rãi nói xong nhằm mắt lại.
Phương Như Nguyệt đại khái đã hiểu lời Hứa Kiến Quốc nói, bà ta liếc Lâm Mạc Huy một cái với vẻ mặt có chút khinh bỉ.
Đến sân bay họ xuống xe, vào cổng đợi không lâu thì thấy một đoàn người đi ra, nổi bật thu hút ánh nhìn nhất là cô gái ở giữa.
Cô mặc áo sơ mi trắng bên trong, mặc vest bên ngoài kết hợp với váy ngắn màu đen. Thân hình thon thả, nước da trắng ngần sải bước đầy tự tin. Có thể nói cô là hình mẫu tiêu chuẩn của dân công sở trong thành phố này.
Tuy chiếc kính râm bản to đã che đi gần một nửa khuôn mặt cô nhưng vẫn không thể che đi thần thái và vẻ đẹp khiến người người ghen tị của cô.
Cô là Hứa Thanh Mây, một thời là đệ nhất mỹ nhân thành phố Hải Dương, vợ của Lâm Mạc Huy.
Chỉ là lúc này bên cạnh Hứa Thanh Mây lại là một thanh niên ăn mặc khá phô trương. Trên người mặc đồ của Armani, tay đeo đồng hồ hãng Patek Philippe. Rõ ràng gia cảnh của người này không hề tầm thường.
Lâm Mạc Huy biết anh ta tên Thôi Nguyên Vũ, người thừa kế của nhà họ Thôi ở thành phố Hải Dương. Anh ta đã theo đuổi Hứa Thanh Mây từ rất lâu trước đây, nhiều lần tuyên bố nhất định phải có được Hứa Thanh Mây.
Thật không ngờ hai người này lại bay cùng chuyến, không những vậy giờ đây họ còn sánh bước cùng nhau. Nhìn thấy một màn này, Lâm Mạc Huy không khỏi đau nhói trong lòng.
Thấy con gái đang đến, Hứa Kiến Quốc và Phương Như Nguyệt vui mừng nghênh đón.
“Cậu Nguyễn Vũ, thật sự làm phiền cậu giúp đỡ Thanh Mây nhà tôi rồi!” Phương Như Nguyệt tươi cười nịnh nọt Thôi Nguyên Vũ. Bà ta vẫn nghĩ giá mà Thanh Mây cưới Thôi Nguyên Vũ thì họ sẽ thành người một nhà, như vậy gia đình bà ta nhất định sẽ phất lên rất nhanh. Nhìn quần áo trên người anh ta so với bộ trang phục giản dị của con rể, Phương Như Nguyệt càng khinh thường Lâm Mạc Huy. Nếu so sánh hai người với nhau thì quả thực khác nhau một trời một vực.
Có thể mượn được một chiếc xe xịn thì đã là gì? Dòng họ của Thôi Nguyên Vũ mua xe này dễ như chơi, mỗi người sắm một chiếc chứ không phải đi mượn.
Thôi Nguyên Vũ cười nói: “Bác gái, bác đừng khách sáo! Đây vốn là chuyện cháu nên làm mà.”
Nghe Thôi Nguyên Vũ nói xong tim Lâm Mạc Huy đập mạnh một cái. Giọng nói này anh nghe quen quen, tối qua trong lúc anh gọi nói chuyện với Hứa Thanh Mây thì nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên, chính xác là giọng nói này.
Lâm Mạc Huy lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Tối qua vợ anh đã ở cùng phòng với Thôi Nguyên Vũ?
Phương Như Nguyệt và Hứa Kiến Quốc đang mải nói chuyện với Thôi Nguyên Vũ thì Hứa Thanh Mây lạnh lùng bước đến xe nói: “Về nhà thôi, con mệt rồi!”
Nãy giờ cô chưa nhìn Lâm Mạc Huy lấy một lần, cô coi như anh không tồn tại vậy.
“Uầy con bé này, vội như vậy làm gì chứ? Hiểm khi có dịp nói chuyện với cậu chủ Nguyên Vũ, nói vài câu đã chứ!”
Hứa Thanh Mây mặc kệ bà ta, đẩy hành lí cho Lâm Mạc Huy rồi đi thẳng.
Lâm Mạc Huy rất muốn ném hành lí đi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Sự việc tối qua như thế nào anh còn chưa biết rõ, muốn nổi giận thì cũng phải điều tra rõ ràng.
Anh lặng lẽ kéo vali đi theo Hứa Thanh Mây, không ngờ Thôi Nguyên Vũ lại đuổi theo Hứa Thanh Mây nói: “Thanh Mây, để anh đưa em về, anh mới mua một con Ferrari, em với anh ngồi thử nhé?”
“Ferrari? Chiếc xe này không hề rẻ đúng không? Cậu mua bao nhiêu vậy?” Phương Như Nguyệt chạy đến gần hỏi.
Thôi Nguyên Vũ cười cười nói: “Cũng không quá đắt, khoảng hai mươi lăm tỉ đổ xuống ạ! Đây là món quà cháu tự thưởng cho mình sau khi kiếm lời từ một hạng mục.”
Chương 6: Người…ông đó là anh ta?
“Cậu chủ Vũ đúng là tuổi trẻ tài cao, còn trẻ mà đã giỏi kinh doanh buôn bán như vậy. Thật khiến người ta ngưỡng mộ!” Phương Như Nguyệt cảm khái xong liếc Lâm Mạc Huy một cái, ánh mắt hiện rõ vẻ chán ghét.
Hai người này so ra chênh lệch quá nhiều!
Phương Như Nguyệt nhỏ giọng nói với Hứa Thanh Mây: “Thanh Mây, hay là con với cậu Vũ chung xe về rồi tiện thể học hỏi chút chuyện làm ăn đi!” Hứa Thanh Mây im lặng, Thôi Nguyên Vũ thấy
vậy vội vàng nói: “Vậy nhé Thanh Mây, đúng lúc công ty anh chuẩn bị đầu tư vào hạng mục y tế, chúng ta cùng nhau bàn luận nhé.” Nói đến đây thì họ vừa hay ra đến bãi đỗ xe. Một chiếc xe thể thao màu đỏ cực kì bắt mắt đỗ ngay trước mắt thu hút sự chú ý của người qua đường.
Một thanh niên bước đến nói với Thôi Nguyên Vũ: “Cậu chủ, xe của cậu đây ạ!”
Thôi Nguyên Vũ nhận lấy chìa khóa rồi mở cửa xe, tiếp theo vươn tay ra: “Cô Thanh Mây, mời!”
Con gái xung quanh đó đều trầm trồ ngưỡng mộ Hứa Thanh Mây, được một người đàn ông phong độ giàu có như vậy tiếp đón, có người phụ nữ nào có thể từ chối chứ?
Phương Như Nguyệt thúc giục con gái: “Lên xe đi con, đừng để cậu Vũ chờ lâu.”
Hứa Thanh Mây chần chừ dường như đang do dự có nên lên xe hay không.
Tim Lâm Mạc Huy nhói một cái, Hứa Thanh Mây, chồng của em đến đón em mà em còn lưỡng lự không biết có nên lên xe người đàn ông khác hay không? Em đang làm cái gì vậy, đừng đối xử với anh như vậy chứ?
Thấy Hứa Thanh Mây do dự, Thôi Nguyên Vũ cười cười nói với Lâm Mạc Huy: “Lâm Mạc Huy, tôi cùng Thanh Mây phải bàn chút việc làm ăn, anh không để ý chứ?”
Lâm Mạc Huy không đáp mà kéo vali đi thẳng đến chiếc Maybach, anh mở cốp xe nhét hành lí vào.
Hứa Thanh Mây thấy vậy hết sức kinh ngạc, cô ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi lắc đầu nói với Thôi Nguyên Vũ: “Anh Vũ thật ngại quá, tôi phải theo người nhà trở về, chuyện làm ăn để lần sau nói vậy!”
Lâm Mạc Huy ngồi ở ghế lái tay nắm chặt vô lăng suy tính trong đầu, nếu như Hứa Thanh Mây ngồi lên xe Thôi Nguyên Vũ thì anh và cô coi như chấm dứt.
Thế nhưng Hứa Thanh Mây không lên xe Thôi Nguyên Vũ, vậy là mối quan hệ của anh và cô vẫn có thể cứu vãn? Dù cô không lên xe Thôi Nguyên Vũ nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng vô cảm của cô không khỏi khiến anh đau đớn.
Về nhà với anh khiến em đau khổ lưỡng lự vậy sao? Nếu như anh không bước đến chiếc xe này thì có phải em cứ thế lên xe anh ta?
Thanh niên bên cạnh Thôi Nguyên Vũ tức giận nói: “Mẹ nó, tên họ Lâm kia là cái thá gì chứ, chỉ là một tên vô dụng kém cỏi mà dám không nể mặt anh. Cậu Vũ để tôi qua đó dạy cho nó một bài học…”
Nói xong người này định đi thì Thôi Nguyên Vũ kéo cậu ta lại.
Thôi Nguyên Vũ nhìn sang phía Lâm Mạc Huy rồi nhìn kĩ chiếc Maybach màu bạc kia đột nhiên như nhìn thấy quỷ, hơi run run giọng nói: “Đừng… đừng qua đó!”
“Sao vậy cậu Vũ?”
Thôi Nguyên Vũ không đáp mà đứng im nhìn Lâm Mạc Huy lái xe rời khỏi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Vũ có chuyện gì vậy? Không phải chỉ là một chiếc Maybach hơn mười bảy tỉ thôi sao, xe của anh hơn hai mươi lăm tỉ, tên đó có gì ghê gớm chứ?” Thanh niên kai thấy kì lạ hỏi tiếp.
Thôi Nguyên Vũ trừng mắt nhìn cậu ta, hằn học nói: “Cậu thì hiểu cái mẹ gì, xe bao nhiêu không phải là vấn đề, vấn đề là kí hiệu trên xe.”
Kí hiệu gì ạ? Biển số xe? Rất bình thường mà. Còn biển số xe của anh có ba số tám đắt hơn của anh ta.”
Thôi Nguyên Vũ nghiến răng giải thích: “Tôi nói giấy thông hành trên xe đó, cậu không thấy sao? Giấy thông hành Khu Đảo Xanh cả thành phố gộp lại chưa có đến năm mươi cái. Mẹ nó tờ giấy này thế mà lại có giá trị lên đến hơn ba trăm tỉ, cậu so nổi không?”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️