Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 282-285

1:10 sáng – 23/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 282-285 tại dua leo tr 

282: Dịu Dàng Như Nước

Hàn Ngụy rời khỏi Cố gia, chỉ lưu lại một bóng lưng nghiêm nghị và mảnh khảnh.

Cố Thiên Mệnh nhìn theo bóng dáng của hắn ta, chắp tay sau lưng thở dài: “Ài, mong rằng ngươi đừng trách ta! Sống ở thế giới này cần phải tự mình trưởng thành mới được!” Cát Hưng Bình vẫn đứng ở một bên cúi đầu run rẩy, không dám nhìn thẳng vào Cố Thiên Mệnh, sợ bị trừng phạt.

“Được rồi, khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả bảo vệ bên cạnh hắn rồi, lui xuống đi.

Bây giờ hắn đã mất một tay, chưa hẳn đã là một chuyện xấu”, ngọn lửa giận dưới đáy mắt Cố Thiên Mệnh dần dần tiêu tán, bình đạm như nước nói với Cát Hưng Bình.

“Tạ chủ thượng”, Cát Hưng Bình thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức chắp tay đáp.

Sau đó, Cát Hưng Bình liền rời khỏi Cố phủ đi về phía thung lũng sâu bên ngoài thành mười dặm.

Hiện tại nơi đó là căn cứ của Kiếm Vũ các, hắn ta đương nhiên phải trở về tiếp tục tu luyện.

Trong đình viện Cố gia, Cố Thiên Mệnh nhìn ông lão điên đang ôm vò rượu mệt mỏi muốn ngủ thì khẽ giọng nói: “Ta phải ra ngoài một chuyến, ông cứ ở đây đừng đi đâu cả.

Ngoài ra, đừng tùy tiện ra tay, nếu không sau này ông không có rượu uống nữa đâu”.

Ông lão điên ngáy giòn giã, dường như không nghe thấy lời dặn dò của Cố Thiên Mệnh.

Đối với chuyện này, hắn cũng không nhiều lời với ông lão điên nữa, mà sải bước ra ngoài rồi ngồi xe ngựa đi về phía Lý gia.

Khi bước qua cổng lớn Lý gia, tất cả nha hoàn và thị vệ đều nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ và kính sợ, đồng thời cung kính hô một tiếng: “Cô gia!” “Cô gia tới rồi!”, một nha hoàn duyên dáng kêu vang Ngay lập tức, toàn bộ Lý gia đều náo nhiệt hẳn lên.

Trên dưới Lý gia đều tụ tập tại đại sảnh, chờ đợi Cố Thiên Mệnh tới.

Không còn cách nào khác, Cố Thiên Mệnh của hiện tại không chỉ là Kỳ Song tướng quân, đại tướng nhị phẩm mà còn là Thiên Vũ Hầu được đích thân quân thương phong hào.

“Hầu gia”, khi Cố Thiên Mệnh đặt chân vào đại sảnh, mọi người trong Lý gia đồng loạt cung kính có thừa chào một tiếng.

Cho dù là ông cụ Lý Thiên Nguyên cũng mang theo ý tứ nồng đậm phức tạp, hơi cúi người hành lễ nói: “Cung nghênh Thiên Vũ Hầu”.

Nội tâm Lý Thiên Nguyên lúc này là sự kinh ngạc tán thán không thôi.

Nhớ khi đó, Cố Thiên Mệnh còn cùng bản thân thảo luận việc ở rể, trong chớp mắt vị công tử bột người người phỉ nhổ đó đã lắc mình trở thành thiên tài cái thế, một Thiên Vũ Hầu tôn quý.

Mọi chuyện trên thế gian này thực sự không có cách nào lường trước được! Nếu Lý Thiên Nguyên lúc đó trong cơn tức giận hủy bỏ mối liên hôn giữa hai nhà, e rằng Lý gia bây giờ đã trở thành trò cười cho cả Thiên Phong quốc! “Ông cụ Lý, các vị, không cần khách sáo như vậy”, Cố Thiên Mệnh chỉ cười nhạt một tiếng, căn bản không quan tâm tới những thứ lễ số này, hắn chỉ muốn gặp giai nhân khiến mình ngày đêm nhớ mong mà thôi.

“Sương Nhi đâu? Sao nàng ấy không có ở đây?”, Cố Thiên Mệnh quét mắt nhìn một vòng quanh sảnh nhưng lại không thấy được bóng dáng xinh đẹp của Lý Sương Nhi liền hỏi.

“Có lẽ bây giờ Sương Nhi đang ở trong viện của mình, hẳn là không biết Thiên Vũ Hầu đã tới, lão phu bây giờ sẽ phái người gọi con bé tới”, Lý Thiên Nguyên cười đáp.

“Không cần, ta tự mình qua đó thôi! Mọi người không cần phải tiếp đãi ta nữa đâu”, Cố Thiên Mệnh khẽ cười, dứt lời liền quay người rời khỏi đại sảnh.

Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chăm của đám người ông cụ Lý, Cố Thiên Mệnh liền rảo bước đi về phía sân của Lý Sương Nhi.

“Trên thế gian này còn ai có thể so sánh với thằng bé đây?”, dõi theo bóng lưng tuấn mỹ đã đi xa của Cố Thiên Mệnh, Lý Thiên Nguyên phát ra một tiếng cảm thán đầy xa xăm.

Đại sảnh Lý gia thoáng chốc lặng ngắt, yên tĩnh tới cực điểm! Đúng vậy!

Sợ rằng phóng mắt khắp thiên hạ, trong thế hệ thanh niên đã không ai có thể so sánh với Thiên Vũ Hầu Cố Thiên Mệnh rồi! Thế gian vô thường, vị công tử khét tiếng bị người đời cười chê đã dựa vào bản lĩnh của mình bái tướng phong hầu, nhận được sự tôn sùng của trăm triệu chúng sinh.

Không lâu sau, Cố Thiên Mệnh đã tới được sân của Lý Sương Nhi, lập tức có thị nữ mời hắn vào trong, đồng thời nhanh nhẹn thông báo cho Lý Sương Nhi biết.

Két! Cửa khuê phòng chậm chạp mở ra, Lý Sương Nhi mặc một thân váy dài màu trắng thướt tha bước tới, trên gương mặt kiều diễm tràn đầy vui sướng.

Nàng bước nhanh về phía Cố Thiên Mệnh, trong đôi mắt long lanh ánh lên một tia nhớ nhung.

“Ta tới rồi”, thấy bóng dáng của Lý Sương Nhi, trong lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi dâng lên một trận dịu dàng, nhẹ giọng nói.

Lý Sương Nhi muốn cúi đầu hành lễ với Cố Thiên Mệnh nhưng đã bị hắn một phát tóm chặt..

283: Sư Tôn, Đây Là Rượu Ngon Hàn Gia

Sau đó, không màng tới sự có mặt của đám nha hoàn, hắn trực tiếp nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng: “Giữa chúng ta không cần đặt nặng những nghi thức này, ngược lại còn trở nên xa cách nữa”.

Mày mắt Lý Sương Nhi tỏa ra ý cười, gò má trắng nõn như nhiễm ráng chiều, thẹn thùng gật đầu.

Nhìn giai nhân trước mặt, Cố Thiên Mệnh nhịn không được vươn tay vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, ngửi được hương thơm nhàn nhạt từ thân thể yêu kiều của nàng, đáy lòng cảm thấy một trận bình yên thoải mái.

“Đi dạo cùng ta nhé?”, Cố Thiên Mệnh kéo tay Lý Sương Nhi, rũ mi nhìn xuống gương mặt nàng, dịu giọng hỏi.

Lý Sương Nhi ngại ngùng cắn môi, gật đầu đồng ý.

Hai bóng người màu trắng thong dong tản bộ khắp khuôn viên của Lý gia, tạo nên một khung cảnh thật yên bình ấm áp. Nha hoàn và thị vệ trên dưới Lý gia nhìn một màn này đều tự đáy lòng chúc phúc cho họ và cảm thấy tự hào.

Thiên Vũ Hầu như mặt trời ban trưa lại là cô gia của Lý gia họ, cùng tiểu thư là một cặp trời sinh. Nói ra đều tăng thêm vài phần thể diện, chắc chắn phải khiến những kẻ khác ghen tị.

Hoàng hôn dần buông, tô lên vạn vật một tầng ánh sáng đỏ như máu.

Khoảng thời gian hai người bầu bạn luôn trôi qua nhanh đến vậy, chẳng mấy chốc sắc trời dần trở nên tối tăm, tựa như phủ một tấm sa mỏng lên toàn bộ mảnh đất này.

“Sương Nhi, nàng có tâm sự gì sao? Hay là nghỉ ngơi chưa tốt? Ta cảm thấy tinh thần nàng có chút rã rời đó”, Cố Thiên Mệnh nắm lấy đôi tay của Lý Sương Nhi, sau đó nhẹ nhàng vén lên sợi tóc xõa xuống bên thái dương nàng, lo âu hỏi.

Lý Sương Nhi mím môi đỏ mọng, chỉ lắc đầu, bày tỏ bản thân không sao, hắn không cần lo lắng cho nàng.

“Ừm, vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt, qua một khoảng thời gian nữa, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ rồi, nàng thấy thế nào?”, hắn rất hưởng thụ bầu không khí khoan khoái và thanh bình khi ở chung với Lý Sương Nhi.

Lý Sương Nhi xấu hổ cúi gằm mặt, dùng đuôi mắt liếc Cố Thiên Mệnh đang cực kỳ nghiêm túc kia, sau đó cười khẽ gật đầu, trong mắt dâng lên nhàn nhạt vui mừng.

“Vậy ta trở về trước đây, nàng sớm chút nghỉ ngơi đi”.

Nói xong, Cố Thiên Mệnh từ từ cúi đầu, môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên vầng trán no đầy của Lý Sương Nhi, mềm mại như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.

Hai má Lý Sương Nhi ngay tức khắc đỏ hây hây, xinh tươi quyến rũ như cánh hoa hồng chớm nở.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú gượng gạo của Lý Sương Nhi, Cố Thiên Mệnh chậm rãi rời khỏi Lý gia, chỉ để lại một bóng lưng tuấn lãng phiêu dật màu trắng.

Nhìn phương hướng rời đi của Cố Thiên Mệnh, bàn tay non mềm của Lý Sương Nhi sờ lên chiếc trán trơn bóng của mình, dường như còn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cánh môi hắn vừa rồi, không kìm được mà nhoẻn miệng cười khiến trăm hoa thất sắc.

Tin tức quân thượng phong Kỳ Song tướng quân Cố Thiên Mệnh thành Thiên Vũ Hầu khiến kinh thành và toàn bộ Thiên Phong Quốc như bí lật tung.

Và một tin tức khiến lòng người chấn động khác cũng ập tới ngay sau đó, nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc sẽ chính thức cưới rước Vĩnh An công chúa vào cuối tháng này.

Có lẽ trong những ngày tới, chỉ có đình viện của Cố Thiên Mệnh là có vài phần thanh tịnh thôi!

Hôm nay, từ sớm tinh mơ Hàn Ngụy đã đưa vài xe ngựa chở đầy rượu ngon tới Cố gia, chuyển thẳng tới trong sân của Cố Thiên Mệnh, đặt bên cạnh ông lão điên.

Hôm qua khi hắn ta trở lại đã khiến toàn bộ Hàn gia chấn động, bởi… cánh tay trái của Hàn Ngụy đã không còn, trống rỗng khiến người ta đau tới xé lòng. Chỉ vì một loạt sự kiện của Cố gia khiến tin tức hắn ta chặt tay bị đè ép xuống.

Lúc đầu mấy người ông cụ Hàn còn muốn liều cái mạng già tìm Cố Thiên Mệnh gây rắc rối, muốn hỏi hắn tại sao lại biến Hàn Ngụy thành dáng vẻ này, nhưng đều bị Hàn Ngụy ngăn lại.

Theo như lời Hàn Ngụy nói, việc này không thể trách Cố Thiên Mệnh, mà là do lỗi của chính mình. Nếu bản thân sớm hiểu chuyện hơn một chút cũng sẽ không đến phải mức sử dụng loại phương pháp này để hắn hiểu ra sự hiểm ác của thế gian.

Nhìn sự trưởng thành của Hàn Ngụy, ông cụ Hàn nước mắt đầy mặt, kêu to Hàn gia có người thừa kế rồi.

Sau đó, Hàn Ngụy tuyên bố muốn dốc lòng tu luyện, hy vọng toàn bộ Hàn gia sẽ ngừng kiểm soát tự do ra vào của hắn, đối với điều này, tất cả đều nhất trí tán thành, không có bất kỳ tiếng phản đối nào.

“Sư tôn, đây đều là rượu ngon Hàn gia ta cất giấu nhiều năm, đệ tử đã đem toàn bộ tới đây rồi, tổng cộng một trăm hai mươi vò”.

Có lẽ trong mắt Hàn Ngụy, ông lão điên chỉ là một lão ăn mày bình thường tới cực điểm, nhưng nếu Cố Thiên Mệnh đã kêu hắn đi theo ông, vậy mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.

Vì vậy, cho dù Hàn Ngụy có không coi trọng ông lão điên tới đâu, cũng chỉ có thể bày ra sự cung kính. Đây là những gì hắn ta đã rèn giũa ra trong vài tháng qua, tất cả cảm xúc chỉ có thể giấu kín dưới đáy lòng, không thể biểu hiện ra ngoài.

284: Chúc Mừng

“Hì hì… nhiều rượu quá, nhiều rượu quá!”, ông lão điên hân hoan tột độ lượn vòng quanh hơn trăm vò rượu này, chân trần điên điên khùng khùng vừa đi vừa nhảy.

“Sư tôn, hôm nay người muốn dạy ta cái gì?”, Hàn Ngụy của hiện tại muốn học tập tu hành hơn bất cứ lúc nào, hắn ta chỉ ước gì bản thân vài tháng trước có một thân bản lĩnh, như vậy sẽ không phải nếm trải những ngày tháng địa ngục đó nữa.

Cố Thiên Mệnh đứng trên lầu gác, hạ mi nhìn xuống ông lão điên và Hàn Ngụy bên cạnh bàn đá trong đình viện, thở dài thườn thượt một hơi. Hàn Ngụy thay đổi quả thực là một chuyện tốt, nhưng sự tàn bạo trong hơi thở của hắn ta lại quá nặng, sợ rằng tương lai sẽ ảnh hưởng tới linh hồn.

Tối hôm qua hắn đã cùng ông lão điên thảo luận một hồi, biểu thị nếu có thể, hy vọng ông ta sẽ giúp hắn dạy bảo Hàn Ngụy, về phần thù lao, chính là rượu ngon vô kể.

Ông lão điên cực kỳ vui vẻ đối với chuyện này, ông ta không hiểu dạy bảo gì đó, chỉ biết rằng mỗi ngày mình đều có thể uống rượu ngon, vì vậy chẳng chần chừ liền đồng ý.

“Chỉ bảo? Cái gì?”, ông lão điên hơi khựng người lại, nhìn thấy rượu ngon thì trợn to mắt vui sướng, cũng lười phải quan tâm tới hắn ta, chỉ lẩm bẩm một mình: “Hì hì…. rượu”.

Nhìn phản ứng điên dại này của ông ta, Hàn Ngụy chỉ buồn bực mà siết chặt nắm đấm, cắn răng không nói. Sau đó hắn ta không kìm được nhớ tới những trải nghiệm trước đó của mình liền bình ổn lại tâm trạng xáo động rồi đứng sang một bên yên lặng chờ đợi.

Cố ca sẽ không lừa gạt ta, nhất định sẽ không lừa gạt ta.

Hàn Ngụy chỉ có thể chậm rãi nhắm lại hai mắt, vừa nghe tiếng ông lão điên tu rượu ừng ực, trong lòng vừa âm thầm tự an ủi bản thân.

…………

Lúc này tin tức nguyên soái trấn quốc Thiên Phong quốc Cố Ưu Mặc sẽ kết hôn với Vĩnh An công chúa vào cuối tháng trong chớp mắt đã lan truyền khắp các quốc gia, khuấy động lên làn sóng dữ dội.

Không chỉ các nước xung quanh, mà ngay cả hai hoàng triều cao cấp duy nhất cũng hay tin.

“Cố Ưu Mặc sẽ rước Vĩnh An công chúa của Thiên Phong quốc làm thê, một ngày vui lớn như vậy không thể không tham gia!”, một hoàng triều cấp trung nhanh gọn đưa ra quyết định, không còn cách nào khác, Thiên Phong quốc của hôm nay là thế lực mới lên nổi bật, không thể không chúc mừng.

“Truyền lệnh của trẫm, phái người mang lễ vật long trọng tới chúc mừng hôn lễ của nguyên soái trấn quốc và công chúa Thiên Phong quốc, ngoài ra, điều tra vị cường giả lánh đời cư trú tại Cố gia đó, xem là thật hay giả”.

Quân hoàng Mạch Dương Quốc của hoàng triều cao cấp sau khi cân nhắc hồi lâu liền ban bố mệnh lệnh.

“Cử người mang lễ vật tới Thiên Phong quốc, ngoài mặt giả bộ chúc mừng, phía sau thì thăm dò nông sâu của vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong hư thực kia!”, cùng là hoàng triều cấp cao, quân thượng của Hạ Thương quốc cũng ra lệnh.

Cùng lúc đó, Nam Uyên quốc cũng đã nhận được tin tức.

Khó xử nhất có lẽ là hoàng triều Nam Uyên, nhớ lại lúc đầu Vĩnh An công chúa xém chút đã trở thành phi tử của thái tử Hiên Viên Hạo Vận, nhưng vì trên dưới Cố gia liều chết chiến đấu giành người mới kết thúc một tràng cam go này.

Hôm nay Cố Ưu Mặc đã trở thành nguyên soái trấn quốc cao quý của Thiên Phong quốc, sắp kết hôn với Vĩnh An công chúa Mạc Diệu Lăng, Hiên Viên Hạo Vận mới chân chính lạnh lòng như tro tàn, chỉ có thể cô đơn thưởng rượu, mắt dõi về phương hướng Thiên Phong quốc, giải toả nỗi tương tư

“Truyền lệnh, cử người đem dạ minh châu giá trị liên thành làm lễ vật, đại biểu cho lời chúc mừng của Nam Uyên ta”, Hiên Viên Hạo Vận ủ rũ nhắm mắt, môi không ngừng run rẩy mà hạ lệnh.

Trăng có trăng tròn trăng khuyết, người có lúc hợp lúc tan, có vài chuyện, đã định sẵn không thể cưỡng cầu. Có vài người, đã định là chỉ lướt qua nhau trong cuộc sống.

Một ly rượu ngon thấm họng, Hiên Viên Hạo Vận hạ lệnh xong liền uống rượu giải sầu.

Bắc Việt quốc, hoàng cung.

Hơi thở quân thượng Bắc Việt âm trầm tới cực điểm, sắc mặt ông ta tái xanh ngồi trên ghế rồng, cẩn thận suy ngẫm chuyện này.

Nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc đúng là bá đạo mà! Công chiếm mười tòa thành giàu có của Bắc Việt quốc làm sính lễ, rước Vĩnh An công chúa qua cửa, thân là quân thượng sao ông ta có thể không căm hận?

Nhưng ông ta không còn cách nào khác, bởi cái giá phải trả trong trận đại chiến lần này quá lớn, không chỉ khiến Yến Vũ quốc tổn thất mất một vị trưởng lão Địa Huyền hậu kỳ, mà còn quẳng quốc uy xuống tận cùng vực thẳm.

“Truyền lệnh! Phái người tới Thiên Phong quốc chúc mừng! Đồng thời cùng quân thượng Thiên Phong quốc thương lương chuyện của mười tòa thành trì, xem xem có thể gươm không dính máu đòi lại một ít hay không! Bãi triều!”

285: Ngày Vui

Quân thượng Bắc Việt có chút vô lực phất tay, dứt lời liền rời khỏi đại điện hoàng cung với vẻ mặt u ám.

Bắc Việt quốc lần này thực sự đã bị quét sạch mặt mũi, không còn tư cách đàm phán điều kiện với Thiên Phong quốc nữa, chỉ có thể xem xem có thể dùng vàng bạc châu báu đổi lại mười tòa thành đã mất đó hay không.

Về phần phái quân đánh chiếm lại chúng, ông ta trực tiếp gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.

Không nói đến chuyện đại quân của Thiên Phong quốc hiện tại đã hoàn toàn kiểm soát được mười tòa thành này, cho dù tạm thời cướp đoạt lại được, chẳng phải là đang ép buộc Cố Ưu Mặc một lần nữa thảo phạt tới sao!

Đến lúc đó e rằng hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng, sẽ không đơn giản chỉ là việc mất mười toà thành mà thôi.

Do đó tuy ông ta âu sầu phẫn hận hơn bất cứ ai nhưng lại chỉ có thể bất lực buông tay, hy vọng thông qua hiệp thương giải quyết chuyện này.

Cho đến nay, tất cả các quốc gia đều lũ lượt phái sứ thần tới Thiên Phong quốc, một là để chúc mừng hôn lễ, hai chính là thám thính vị cường giả Địa Huyền đỉnh phong kia.

Thiên Phong quốc càng lúc càng trở nên náo nhiệt, sứ thần các nước dồn dập kéo tới có thể nói là đang phô diễn quốc uy của Thiên Phong quốc, vang dội tứ phương.

“Sứ thần Xa Thạch quốc, chúc mừng hôn lễ nguyên soái trấn quốc Cố Ưu Mặc và Vĩnh An công chúa!”, sứ thần của các nước xung quanh đều đã bước vào địa phận Thiên Phong quốc, trang phục gấm lụa của họ có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong kinh thành.

“Sứ thần Mạch Dương quốc, chúc mừng hôn lễ!”, tiếp đó sứ thần của hoàng triều cao cấp cũng có mặt, khiến vô số người đều cảm thấy khiếp sợ mà nín thở quan sát.

“Sứ thần Hạ Thương quốc đặc biệt tới chúc mừng!”, ngay sau đó, sứ thần của một hoàng triều cao cấp khác cũng nhấc lên một trận sóng gió.

“Nam Uyên quốc…”

Từng đợt thông báo sứ thần các nước nối tiếp tiến vào kinh thành Thiên Phong quốc khiến cả tòa thành trở nên sôi động.

Hôn lễ lần này có thể gọi là một trong những thịnh thế lớn tại Bách Quốc Chi Địa, số lượng sứ thần tới đã biểu thị được quốc uy của Thiên Phong quốc. Hàng trăm triệu sinh linh đều đang dõi ánh mắt về phía hoàng thành của Thiên Phong quốc, theo dõi hôn lễ sắp diễn ra này.

Cố gia, trong đình viện.

Cố Thiên Mệnh vẫn luôn ở trong lầu gác tập trung tu luyện, để mặc Cố Ưu Mặc và ông cụ Cố tất bật lo toan những chuyện vụn vặt của hôn lễ. Về phần Hàn Ngụy, kể từ khi trở về kinh liền một mực ở lại Cố gia, cung kính chờ đợi bất kể ngày đêm bên cạnh ông lão điên mà không một lời phàn nàn.

Đối với hắn ta mà nói, những ngày phục dịch bên cạnh ông lão điên này hoàn toàn không là gì so với những trải nghiệm tàn khốc đã phải chịu đựng trong vài tháng kia, vì vậy hắn ta cũng không có cảm giác gì cả.

Nếu Hàn Ngụy còn là thế tử Hàn gia vô lo vô nghĩ lúc đầu, sợ rằng sớm đã phất tay rời khỏi. Chỉ là hắn của hiện tại chỉ còn một tay và lạnh lùng tới cực điểm, đã không nửa phần dáng vẻ của năm đó nữa.

Cho dù ông lão điên ngoại trừ uống rượu đều không chú ý tới hắn ta, nhưng Hàn Ngụy cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ giống như một người hầu săn sóc cạnh bên. Hắn tin chắc rằng, Cố Thiên Mệnh sẽ không lừa dối bản thân lần nữa, đi theo ông lão điên là có ý nghĩa sâu xa của riêng nó.

“Ài…”, Cố Thiên Mệnh đứng trên lầu gác, nhìn xuống ông lão điên và Hàn Ngụy ở dưới, thở dài xong lại tiếp tục khoanh chân ngồi tu luyện.

Tu vi trước mắt của hắn đã đạt tới Linh Huyền hậu kỳ, xem như chỉ cách Linh Huyền đỉnh phong nửa bước chân. Hắn muốn đợi tới khi cảnh giới vững vàng mới dẫn khí đột phá lên một tầng cao mới, như vậy thì tương lai mới sở hữu khả năng vô hạn và cơ hội chạm tới đại đạo.

………

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng, ngày hôn lễ được cử hành.

Hôm nay, Thiên Phong quốc tràn ngập trong không khí vui tươi, toàn bộ kinh thành đều được bao phủ trong sắc đỏ rực rỡ, tiếng chiêng trống vọng ra từ hoàng cung, truyền tới ngoài thành.

Tiền điện trong hoàng cung đã ngồi chật kín người, đều là sứ thần từ các nước và văn võ bá quan trong triều.

Ông cụ Cố và Cố Ưu Mặc hiên ngang đứng ở phía trước bởi họ là những nhân vật quan trọng của ngày hôm nay. Quân thượng Mạc Tu Ương lúc này cũng đang ngồi trên ghế rồng ở tiền điện, nhìn xuống toàn cảnh, hoàng uy cuồn cuộn.