Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Tục Lạt Giang Hồ Chương 67: Thu Thập Sơn Hà Mười

Chương 67: Thu Thập Sơn Hà Mười

1:52 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 67: Thu Thập Sơn Hà Mười tại dualeotruyen. 

Sau khi Ninh Hòa Trần đến rồi, quyến luyến cuối cùng của Lý Đông Thanh đối với Trung nguyên cũng không còn, hắn đã sống ở Trung nguyên mười bảy năm, có đến mười sáu năm đều là mất mát, vận mệnh cướp đi từng thứ từng thứ trong tay hắn, Lý Đông Thanh vừa bắt đầu còn chống trả, sau đó lại cảm thấy, lấy đi thì cứ lấy đi đi, đợi sau khi hắn quen rồi, đợi cho đến năm nay mới rốt cuộc cũng đoạt lại một vài thứ thuộc về chính mình.

Có lẽ vận mệnh chính là như vậy, ngươi càng muốn cưỡng cầu lại càng không chiếm được, ngươi không muốn nữa, nó lại vươn cái mặt tới hỏi: “Ngươi tức giận sao? Đùa với ngươi thôi mà.” Vấn đề là Lý Đông Thanh cảm thấy chính mình đã không muốn gì nữa, không còn gì nhất định phải chống lại, tất cả đều không sao hết.

Ninh Hòa Trần mới vừa trở lại, không có giao lưu gì cùng với người ở đây, cưỡi một con ngựa đi theo bên người Lý Đông Thanh, có thể một ngày không nói gì với người khác, chỉ có lúc nghỉ ngơi của buổi trưa cùng buổi tối mới có thể nói hai câu với hắn, lúc buổi tối hai người ngủ chung, Ninh Hòa Trần có một ngày nhắc đến khoảng thời gian khi y còn ở Trường An, đã thay Lưu Triệt quản toàn bộ giang hồ du hiệp của Trường An, dưới tay đã có không ít người, rất nhiều người giang hồ bởi vì kiếm tiền đều nguyện ý quy thuận triều đình.

Những kẻ tiến vào giang hồ, tám chín phần mười đều là tình thế bức bách, thực sự không còn con đường nào khác mới liều mạng lên Hoàng Kim Đài, nếu như triều đình nguyện ý cho bọn họ chức vị, vậy bọn họ là vô cùng muốn quy thuận.

Lý Đông Thanh hỏi: “Ngươi cứ như vậy đi theo ta, không có vấn đề sao?” “Có thể có vấn đề gì,” Ninh Hòa Trần nằm trên bả vai hắn, thuận miệng nói, “Ta không muốn làm, Lưu Triệt cũng có thể tìm được người khác để làm.” Lý Đông Thanh: “Ai?” Trên giang hồ còn có thể tìm ra được mấy cao thủ như Ninh Hòa Trần đâu? Ninh Hòa Trần nói: “Rất nhiều người, ngươi còn nhớ những cao thủ mà Vương Tô Mẫn đã nói không?” Lý Đông Thanh không nhớ rõ tên của những người kia, nhớ mang máng Vương Tô Mẫn từng đề cập tới, lúc đó còn nói Lưu Triệt kỳ thực cũng luyện võ.

“Lưu Triệt đang tìm tung tích của những người này,” Ninh Hòa Trần nói, “Đã sắp tìm được, hắn muốn thắng đến mức sắp không nhẫn nhịn được nữa rồi.” Lý Đông Thanh nở nụ cười, hít một hơi, ôm y vào lòng, không nói gì cả.

Ninh Hòa Trần hỏi: “Nếu như giang hồ không còn, vậy nên làm gì?” “Không còn…” Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, nói, “Nếu thật sự không còn, võ thuật hẳn cũng sẽ chết thôi? Bởi vì có giang hồ, mới có hiệp sĩ, có hiệp sĩ, mới có võ công, không có giang hồ, võ thuật cũng sẽ chết.” “Là chuyện tốt sao?” Lý Đông Thanh nhẹ giọng ghé vào tai y, nói: “Những người cùng đường mạt lộ như chúng ta năm đó, đến ngay cả Hoàng Kim Đài cũng không còn.” Có người là bởi vì nghèo mà lên Hoàng Kim Đài, có người là bởi vì không còn đường nào khác mà lên Hoàng Kim Đài, Hoàng Kim Đài không còn, bọn họ cũng chỉ có thể chết.

Lý Đông Thanh chưa từng cảm thấy giang hồ sẽ chết, hắn cảm thấy sự ra đời của giang hồ là xu hướng tất có, là con đường của tất cả những người có chí trong thiên hạ, cũng là con đường của những người số khổ tự mình mở ra, con đường này không thể phá hỏng.

Nhưng bây giờ đã trải qua nhiều rồi, suy nghĩ lại thay đổi đôi chút, có lẽ thế giới này chính là không muốn cho những người số khổ một con đường sống.

Ninh Hòa Trần hiện tại thường thường sẽ hỏi Lý Đông Thanh một vài vấn đề, giống như là chính y không quá hiểu, cho nên mới muốn Lý Đông Thanh nói cho mình.

Chuyện như vậy trước kia sẽ không có, trước đây Ninh Hòa Trần có chuyện gì cũng sẽ tự mình suy nghĩ, cho nên có lúc sẽ nghĩ ra một vài chủ ý rất điên cuồng.

Lý Đông Thanh khi trước không cảm thấy Ninh Hòa Trần có lúc rất ngây thơ, mà những ngày qua lại đột nhiên cảm nhận được.

Ninh Hòa Trần hỏi hắn giang hồ không còn nữa rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng xem như là một trong số đó, có hôm đi hỏi hắn, sau khi giết Liệp Kiêu Mỹ rồi, còn có thể trở về nơi Nguyệt Chi đã ở lúc trước hay không.

Nguyệt Chi vốn là hàng xóm của Hung Nô, sau đó Nguyệt Chi quốc vương chết rồi, bị ép dời đến Đôn Hoàng.

Lý Đông Thanh cho y đáp án là không thể.

Chỉ là giết chết một Liệp Kiêu Mỹ, không có ý nghĩa gì quá lớn, ngoại trừ báo được mối thù cho bộ tộc của mình ra thì kỳ thực cũng không thể giải quyết vấn đề gì.

Ninh Hòa Trần rất nhạy cảm đối với mỗi quan hệ giữa người với người, cũng hiểu rất rõ, mà một số lúc đối với thời cuộc lại không rõ ràng như thế, chuyện này có lẽ liên quan đến việc y mới bảy tuổi đã phải xông pha vào đời, y luôn phải tiếp xúc với người khác, phải nhìn sắc mặt của người ta, cho nên đối với chuyện này rất nhạy cảm, thế nhưng có ai dạy y thế giới này có dáng vẻ như thế nào, từ kế hoạch Ninh Hòa Trần xuống núi khuấy đảo Mã Ấp đã có thể nhìn ra được, suy nghĩ của y có chút ngây thơ, trong lòng có thù hận, thế nhưng cũng không biết chạy đi đâu để mà báo thù.

Trước đây Lý Đông Thanh không biết suy nghĩ của y, chỉ cảm thấy bởi vì y sống rất lỗ màng, mà sau khi đến gần Ninh Hòa Trần rồi, hắn mới hiểu được là bởi vì Ninh Hòa Trần không biết rõ thế giới này.

Điều này khiến người ta không thể tin nổi, Ninh Hòa Trần nổi danh từ khi còn nhỏ hóa ra lại là như vậy.

Thế nhưng Lý Đông Thanh chỉ cảm thấy đau lòng.

Ninh Hòa Trần hiện tại rất yêu hỏi ý kiến của Lý Đông Thanh, ngày hôm sau mặc cái gì cũng phải hỏi một chút, Lý Đông Thanh trước đây tìm y phục cho Ninh Hòa Trần phải tìm đến nửa ngày, Ninh Hòa Trần trong miệng thì nói tùy ý, nhưng nhìn thấy hắn lấy tới lại không hài lòng, Lý Đông Thanh chỉ có thể lại đi tìm, hiện tại cuối cùng cũng không còn như vậy nữa, chẳng qua khi đó Lý Đông Thanh cũng không cảm thấy y phiền, hắn hình như từ rất lâu về trước, khi hắn còn nhỏ đã nhạy bén cảm thấy thế giới nội tâm của Ninh Hòa Trần không có sức mạnh, tinh thần của y rất yếu ớt.

Bọn họ ở lại Nhạn Môn một quãng thời gian ngắn ngủi, nhân thủ quá nhiều, không thể đều đi vào thành được, cho nên chỉ có ba người Ninh Hòa Trần, Lý Đông Thanh, Vương Tô Mẫn cùng tiến vào cửa thành, đi mua sắm một vài thứ, Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng muốn đi, thế nhưng hắn thật sự không quá giống người Trung nguyên, Lý Đông Thanh không dẫn theo hắn nữa, để Ninh Hòa Trần đi theo.

Ninh Hòa Trần và những người khác gần như không có giao lưu gì, Lý Đông Thanh không yên lòng để y ở lại.

Hỏa Tầm Sưởng Minh còn làm bộ vô cùng mất mát.

Lúc này đã sắp vào tháng bảy, khí hậu phương Bắc khô ráo nóng bức, môi của Ninh Hòa Trần bị bong một lớp da, cúi đầu uống bát nước mà Lý Đông Thanh đưa cho.

Lý Đông Thanh đỡ lưng y, nói: “Chậm một chút.” Vương Tô Mẫn ngày hôm nay vì để giống như người thành phố mà đã buộc tóc lên, râu mép cũng cạo mất, trái lại nhìn qua không giống hắn lắm, không còn vị đạo kia nữa, lúc này quan sát xung quanh một chút, hỏi: “Còn thiếu cái gì?” Mấy người bọn họ mua: Rượu, y phục, vải bố, kim chỉ, thuốc trị thương, lương khô cùng thịt khô, Hỏa Tầm Sưởng Minh muốn ăn nho, Lý Đông Thanh trước khi đi còn mắng hắn lắm chuyện, nhưng là vẫn mua cho hắn, sợ bị đè hỏng mất, đặt ở trên tầng cao nhất của hành lý.

Lý Đông Thanh hỏi: “Ngươi muốn mua gì không?” Ninh Hòa Trần nói: “Nón rộng vành.” Lý Đông Thanh sửng sốt một chút, sau đó nói: “Vậy đi mua ngay.” Hắn đã đặt mua cho Ninh Hòa Trần mấy bộ y phục mùa hè, ban đêm trên thảo nguyên có chút lành lạnh, y phục mùa thu cũng mua hai bộ, hành lý không cần mua, tất cả mọi thứ đều dùng của Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh cũng không muốn đặt mua cho y, nhưng hắn ngược lại là không nghĩ tới Ninh Hòa Trần muốn nón rộng vành.

Ninh Hòa Trần trước đây không thường ra ngoài, rất nhiều người chưa từng nhìn thấy y, cho nên luôn có người quan sát gương mặt y.

Tầm mắt kia có lúc ngay cả Lý Đông Thanh cũng cảm nhận được, Ninh Hòa Trần vẫn luôn lạnh mặt, giống như là không nhìn thấy.

Vương Tô Mẫn nói: “Da mặt không đủ dày, làm sao xông pha giang hồ?” Ninh Hòa Trần: “Ai muốn xông pha giang hồ?” Vương Tô Mẫn nói: “Vậy được rồi.” Lý Đông Thanh cầm tay y, nói: “Còn cần gì khác nữa không?” Khóe miệng Ninh Hòa Trần rũ xuống, không nói chuyện.

Lý Đông Thanh ngắm sắc mặt y, cảm giác hình như y đang giận thì phải, hắn đầu tiên là không để ý, ở ven đường cùng y chọn nón rộng vành, còn có màng đen nữa, che ở trên mặt chỉ có thể nhìn thấy một đoạn cổ nho nhỏ.

Ninh Hòa Trần lập tức đội lên, che đi khuôn mặt của mình.

Lý Đông Thanh thấy đồ đạc cũng mua gần đủ rồi liền dự định quay về, bọn họ ra khỏi thành, xe ngựa để ở ngay trong rừng cây ngoài thành, Vương Tô Mẫn đi lái xe, Lý Đông Thanh cùng Ninh Hòa Trần ngồi ở trong xe, Ninh Hòa Trần vẫn đeo cái nón rộng vành kia không lấy xuống, Lý Đông Thanh vươn tay tháo xuống cho y, nhìn y hình như vẫn còn không vui.

Lý Đông Thanh lúc này mới hỏi: “Đây là có chuyện gì?” Ninh Hòa Trần liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Áo da sói của ta đâu?”

Hóa ra là chuyện này, Lý Đông Thanh bật cười, sờ sờ mũi, nhưng cũng không nói ra được cái gì.

Áo choàng kia vẫn còn trong tủ treo y phục lúc trước, Ninh Hòa Trần không mang đi, Lý Đông Thanh cũng không mang đi, vẫn đặt ở đó, về sau căn phòng kia chính là Sở Chung Kỳ đang ở.

Lý Đông Thanh nói: “Ta làm cho ngươi một bộ tốt hơn, khi đó tay nghề không tốt lắm.” Ninh Hòa Trần cũng không phải nhất định muốn cái kia, đoán chừng là tìm đã mấy ngày, thế nhưng không tìm thấy, lúc này mới nhất định phải hỏi câu này, Lý Đông Thanh nói: “Rời khỏi quá vội vàng, ta thứ gì cũng không mang, là người khác thu dọn cho ta.” Ninh Hòa Trần hỏi: “Ai?” Lý Đông Thanh: “…” “Ta trở lại sẽ hỏi cho ngươi một chút,” Lý Đông Thanh nói, “Xem là thị nữ nào làm cho ta.” Ninh Hòa Trần nở nụ cười, ngậm cười nhìn hắn, nhu tình như nước.

Lý Đông Thanh biết trong lòng y còn băn khoăn chuyện của Hỏa Tầm Chân, thế nhưng Hỏa Tầm Chân hình như những ngày qua căn bản là không xuất hiện trước mặt Ninh Hòa Trần, đừng nói Ninh Hòa Trần, ngay cả Lý Đông Thanh cũng đến mấy ngày không nhìn thấy nàng.

Lý Đông Thanh nắm chặt tay y, hai người dựa vào nhau, hắn nói: “Tự mình nghĩ linh tinh.” Ninh Hòa Trần nói: “Ta mới không có, đừng có nói bậy.” “Chuyện gì cũng không có,” Lý Đông Thanh nói, “Ta đã sớm nói rõ ràng với Hỏa Tầm Chân rồi, ngày ngươi nhìn thấy, ta đã nói cho nàng biết.

Lúc năm mới uống quá nhiều, nói hai câu hồ đồ, nói có thể để nàng chờ ta, nói xong ta một đêm không ngủ, buổi tối mùng một đầu năm đã đến nói xin lỗi nàng.” Lý Đông Thanh vốn không muốn nói chuyện này, đây là chuyện của một tiểu cô nương, nói ra sẽ không tốt cho Hỏa Tầm Chân, nhưng hắn không nói, Ninh Hòa Trần thật sự sẽ không yên lòng, không vui.

Lý Đông Thanh không cần cân nhắc quá nhiều cũng biết nên làm như thế nào.

Vương Tô Mẫn đang ở ngoài xe ngựa nói: “Ngươi nói với cô nương kia rồi á?” “Nhất định phải thế này sao?” Lý Đông Thanh hỏi, “Ngươi không thể làm bộ không nghe thấy à?” Vương Tô Mẫn nói: “Vậy thì bắt đầu từ bây giờ giả bộ vậy.” Ninh Hòa Trần bị chọc cười, mà cũng chỉ cười thoáng qua.

Lý Đông Thanh chỉ cần nhìn thấy y có khoảnh khắc vui vẻ như thế, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, hắn rất thích nhìn Ninh Hòa Trần cười.

Lý Đông Thanh nói: “Ngươi thích áo choàng, vậy ta sẽ săn thêm hai con sói, kỳ thực cũng có thể dùng lông cáo làm viền cổ, nhưng tay nghề của ta không cao lắm, có thể sẽ làm không tốt.” Ninh Hòa Trần: “Bộ da sói kia, cũng không thấy ngươi làm được chỗ nào tốt lắm đi.” “Không thể nói như thế,” Lý Đông Thanh nói, “Khi đó đưa cho ngươi không có ý gì khác, tùy tiện làm một chút thôi, hiện tại không dám làm qua loa nữa.” Ninh Hòa Trần: “Ngươi đi đi, ta không muốn nói với ngươi.” “Vậy ta đi đánh ngựa đó nha,” Lý Đông Thanh làm bộ phải đi, “Đi về đều là Vương Tô Mẫn đánh xe, cũng không tốt lắm.” Ninh Hòa Trần: “Không tiễn.” Lý Đông Thanh một ngày trêu y vài lần, Ninh Hòa Trần đều sẽ câu nói này, lười nói với ngươi này, đi sang một bên này, mà lúc nói đều ngậm ý cười.

Vương Tô Mẫn ở bên ngoài nói: “Thật hay giả?” “Thật,” Lý Đông Thanh thật sự đi ra, nói, “Vào trong nghỉ ngơi đi.” Hai người thay ca, Lý Đông Thanh vốn cũng định thời điểm trở lại sẽ tự mình lái xe, mà tâm tình của Ninh Hòa Trần không tốt, hắn mới dỗ người một lát rồi lại thay ca.

Hắn ở bên ngoài, nghe Vương Tô Mẫn cùng Ninh Hòa Trần tán gẫu, không có cứng đối cứng, cảm thấy rất thú vị.

.

Truyện Đam MỹTrước khi trời tối, bọn họ đã trở về, phát đồ đạc cho mọi người, Lý Đông Thanh đơn độc đi theo Đại ca nữ hàn huyên một lát, Đại ca nữ đi ra, triệu tập mấy người, mọi người ngồi xuống họp bàn.

Ninh Hòa Trần vốn đang ngồi trên tảng đá bên sông rửa mặt, dùng nước thấm ướt lược gỗ, chải mái tóc của chính mình, lại bị Lý Đông Thanh kêu lại đây, ngồi ở bên cạnh hắn, cùng nhau bàn bạc.

Hỏa Tầm Sưởng Minh ôm một chùm nho đi qua, nhìn thấy bọn họ tụ tập cùng một chỗ, hỏi: “Ta có thể tham gia không?” “Có thể,” Lý Đông Thanh nhường cho hắn một chỗ, để hắn ngồi bên tay phải, nói, “Ta vừa rồi không tìm được ngươi.” Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Đi rửa nho, ăn không?” Lý Đông Thanh nhéo hai quả, trực tiếp đưa cho Ninh Hòa Trần, sau đó nói với mọi người: “Ngày hôm nay đi Nhạn Môn, nghe ngóng được vài tin tức.” “Lưu Triệt phái đi bốn tướng quân, mang theo bốn đạo nhân mã tiến quân vào thảo nguyên Hung Nô, thế nhưng đã có ba vị tướng quân tay trắng trở về.

Hai vị tướng quân căn bản không tìm được người Hung Nô, trực tiếp vòng về đường cũ, Lý Quảng tướng quân lại lạc đường, giữa đường gặp được đại quân của Y Trĩ Tà, nhánh quân đội kia hẳn là rất lợi hại, bản thân Lý Quảng trốn ra được, nhưng ba vạn đại quân kia lại bị diệt sạch.” Hỏa Tầm Sưởng Minh hỏi: “Không phải bốn vị tướng quân sao? Người còn lại đâu?”

Lý Đông Thanh nói: “Còn lại hẳn là Vệ Thanh, không biết hướng đi.” Đại ca nữ nói: “Vậy làm sao bây giờ? Mọi người có ý kiến gì không?” Có nam nhân hỏi: “Đại quân của Y Trĩ Tà có bao nhiêu người?” “Không rõ ràng ” Lý Đông Thanh nói, “Hẳn là không ít, chỉ có tính theo hướng nhiều, không thể tính theo hướng ít.” “Vậy bọn họ rốt cuộc trú đóng ở chỗ nào?” Lý Đông Thanh: “Đây chính là vấn đề khó khăn nhất khi đánh người Hung Nô, không biết bọn họ ở đâu, bọn họ không có chỗ ở cố định, chỉ cần là một mảnh thảo nguyên, vậy thì chính là nhà của bọn họ, đói bụng sẽ đi chung quanh kiếm ăn như sói, đây cũng là nguyên nhân ba vị tướng quân bị thua.” “Giải thế nào?” Lý Đông Thanh: “Không giải được, ta, Ninh Hòa Trần còn có Vương Tô Mẫn đều biết tiếng Hung Nô, lúc đó tìm một người Hung Nô, hoặc là tìm tiểu thương nói vài lời, xem xem có thể hỏi được cái gì hay không.” Đại ca nữ nhìn mọi người một cái, nói: “Ý mọi người như thế nào?” Nam nhân nói: “Ta chỉ muốn giết Liệp Kiêu Mỹ, sau đó về nhà.

Giết đi, chúng ta cả một đoàn người như vậy, mà cũng chỉ là mấy người mệnh tiện, cùng lắm là chết thôi.” Lý Đông Thanh lại ngắt mấy quả nho đưa cho Ninh Hòa Trần, Hỏa Tầm Sưởng Minh trực tiếp kéo xuống một trùm, lướt qua Lý Đông Thanh, đưa đến trên tay Ninh Hòa Trần, Ninh Hòa Trần nhỏ giọng nói: “Đa tạ.” Đại ca nữ nói: “Đông Thanh, ngươi cảm thấy thế nào?” “Ta cảm thấy,” Trong tay Lý Đông Thanh còn siết hai quả nho, xoay đầu lại, thẳng thắn nói, “Càng đến ngàn cân treo sợi tóc, càng không thể gấp.

Mọi người đều đã chờ tới ngày hôm nay rồi, không vội gì một ngày nửa ngày này, chờ chúng ta ra khỏi Nhạn Môn coi như là đã tiến vào lãnh địa của người Hung Nô, đến lúc đó chúng ta dò thám đường đi trước, xác nhận tình huống một chút rồi mới động thủ.” Đại ca nữ nói: “Đây cũng là ý của ta.” “Đừng nghĩ chết trước làm gì cả,” Đại ca nữ nói, “Báo thù cũng không nhất định phải có tử chí.” Mọi người không có ý kiến gì khác lại thảo luận một chút xem Y Trĩ Tà có thể sẽ ở chỗ nào, có bao nhiêu binh lực, Liệp Kiêu Mỹ đến cùng có lợi hại hay không, cũng nói cả một hồi lâu.

Sau đó từng người tản ra làm chuyện của mình.

Ninh Hòa Trần còn đang ngồi ở bên kia chải tóc của chính mình, tóc y đã hai ba năm không cắt, vẫn luôn rủ xuống tận eo, lúc này còn hơi có chút ẩm ướt.

Hỏa Tầm Sưởng Minh vừa ăn nho vừa nói: “Tóc ngươi dày quá.” Lý Đông Thanh hỏi: “Ăn nhiều như vậy, buổi tối còn ăn cơm không?” “Không ăn,” Hỏa Tầm Sưởng Minh nói, “Ta ăn lương khô đến sắp nôn rồi.” Lý Đông Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Ta đánh cá cho các ngươi thôi.” Lý Đông Thanh cầm lấy trường thương của Hỏa Tầm Sưởng Minh, gọi Vương Tô Mẫn, hai người đồng thời kéo ống quần lên, đi xuống sông đánh cá, Hỏa Tầm Sưởng Minh nhìn một lát, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, cầm lấy thương từ trong tay Lý Đông Thanh, chính mình cũng nhất định phải thử một lần, mấy tên nhóc thân mang võ nghệ không có chỗ dùng bắt được đầy cả một thùng gỗ cá, không ít người đi tới vây xem, nhìn bọn họ vui đùa.

Bốn người mỗi người lấy hai con tương đối béo, gác ở trên lửa nướng.

Lý Đông Thanh lại cố ý mượn cái nồi, nhóm thêm một đống lửa bên cạnh chỗ nướng cá, bắc nồi lên, cho nước vào, cho thêm một con cá lớn cùng một nhúm muối, sau đó đậy nắp xoong lại.

Vẫn còn dư lại hơn nửa thùng cá, Lý Đông Thanh nhấc thùng lên đi chia cho từng nhà.

Hỏa Tầm Sưởng Minh ở phía sau hét to: “Nướng xong rồi!” Lý Đông Thanh cười tạm biệt với một nhà dân, sau đó quay trở về, kéo ống quần lên ngồi xuống, chọn một con đưa cho Ninh Hòa Trần, sau đó tự mình cũng cầm một con, chậm rãi lột da.

Hỏa Tầm Sưởng Minh lần đầu tiên trong đời sinh hoạt ở bên ngoài, màn trời chiếu đất, mà bằng hữu cùng người nhà đều đang ở bên cạnh hắn, hắn cũng không cảm thấy khổ, ngoại trừ lúc mới rời đi khóc nghẹt cả mũi, sau đó lại cảm thấy mới lạ cuộc sống như thế này, hỏi hắn: “Đến thảo nguyên rồi có thể săn thú không?” “Có thể,” Lý Đông Thanh nói, “Muốn săn cái gì cũng được.” Vương Tô Mẫn: “Tại sao phải săn thú ở thảo nguyên?” Hỏa Tầm Sưởng Minh: “Cả đoạn đường này ta đều không nhìn thấy có cái gì có thể săn được, một đường đều là ăn thịt khô.” “Đó là bởi vì chúng ta quá nhiều người, động vật đều chạy mất,” Vương Tô Mẫn nói, “Đến chỗ nào cũng đều như thế cả.” “Trên thảo nguyên không phải có rất nhiều dê sao?” “Đều là nuôi trong nhà, thả trên núi ăn cỏ,” Vương Tô Mẫn nói, “Ngươi như vậy không gọi là săn thú, mà là ăn trộm.” “Ăndê gì cơ?” Lý Đông Thanh đưa phần cá đã được cạo da cháy cho Ninh Hòa Trần,nhận lấy con còn nguyên trong tay y, sau đó nói, “Ngày mai ngày mốt, dẫnngươi đi săn sói.”.