Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

2:22 sáng – 30/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3 tại dualeotruyen. 

Trở lại Trần phủ, trời đã tờ mờ sáng.Trần Tắc Minh cho người pha nước ấm trong phòng đem chính mình toàn thân trên dưới tẩy rửa sạch sẽ.

Đến khi đứng dậy, đại khái là do dược lực tỏa ra, lại mãnh liệt choáng váng ghê tởm khiến y nhịn không được ói ra, đến cuối cùng cơ hồ ngay cả mật cũng nôn ra hết.Đợi đến đêm, mặc dù không khoẻ cũng không thể không đến Thiên Lao thăm hỏi phụ thân, lại dùng bạc đả thông hết các lộ tuyến, đến lúc này mới an tâm một chút.

Từ nhỏ y đã được mọi người coi trọng, ở trong quân bây giờ tuy là nói bị người xa lánh, nhưng cũng không cần cầu xin người khác điều gì, có thể nói là thiếu niên phóng túng, không biết cúi đầu, chỉ là mấy ngày nay đã đem hàm ý ba chữ “Cầu người khó” kia triệt để nhận thức một phen.

Từ nay về sau thấm thía không thôi, đem tính khí càng thu liễm không ít.Qua mấy ngày, quả nhiên Trần Đổ được phóng thích, bình yên trở về nhà, cả nhà trên dưới đều vui mừng.

Mấy ngày qua bôn ba không ngừng khiến Trần Tắc Minh đột nhiên đổ bệnh, thầy thuốc đến xem nói là do tích tụ mệt nhọc trong người, phụ mẫu đều đau lòng không thôi.

Đồng thời Trần Đổ lại có chút vui mừng, nhi tử hiện giờ rốt cục trưởng thành đã có thể gánh vác trọng trách, phải biết từ trong nhà tù trọng án cứu người ra cũng không phải người nào cũng làm được.

Vua không nhìn đến thì những người cùng sa vào tù ngục với mình còn đang trong thiên lao hậu thẩm chịu khổ, nói không chừng là phải chịu kết cục rơi đầu.Trần Tắc Minh từ nhỏ tập võ, nguyên bản ít có ốm đau, nhiều lắm cũng chỉ là cảm mạo phát sốt qua mấy ngày sau liền tràn đầy sinh lực.

Kỳ quái chính là giờ đây bệnh lúc ban đầu cũng không nghiêm trọng, tất cả mọi người đều nói là do mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏe, nào ngờ bệnh tình lại có thể kéo dài cả tháng vẫn không thấy khá, thuốc ăn mấy chục phó, bệnh ngược lại càng nặng, không thiết chi ăn uống hơn nữa sốt nhẹ không lùi, nguyên bản Trần Tắc Minh cường tráng sau khi bệnh một tháng thì thậm chí ngay cả giường đều xuống không nổi.Hai lão lúc đầu còn không quá mức để ý, đến lúc này mới cảm thấy được không ổn, kinh hoảng, chỉ nghĩ là mời nhầm lang băm, vội phái gia đinh mọi nơi tìm kiếm hỏi thăm danh y.Một hôm nọ, có một người đến bái phỏng, bảo là có phương pháp kỳ diệu có thể trị khỏi bệnh cho Trần gia công tử.

Trần Đổ sai người dẫn vào, vừa nhìn thì lắp bắp kinh hãi: “Dương công tử?”Người tới cười nói : “Trần bá phụ, đã lâu không gặp .”Dương Lương xốc màn lên, cũng hơi giật mình.Trần Tắc Minh mê man nằm, dù biết có người ngoài tới nhưng lại vô lực mở mắt.Dương Lương xoay người, từ trong ngực lấy ra một cái túi gấm, mở túi đổ ra một viên dược hoàn đưa cho Trần Đổ, nói : “Đây là đại nội linh dược, cho Trần đệ ăn vào, nhất định có hiệu lực.”Trần Đổ cảm ơn không ngớt lời, Dương Lương cười một cái rồi xoay người nhìn sắc mặt Trần Tắc Minh, nhìn thật lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng.Thuốc kia quả thật linh diệu, Trần Tắc Minh cư nhiên dần dần chuyển biến tốt lên.Đôi khi y nghĩ, viên dược hoàn kia của Dương Lương làm sao lại có thể đem mình trị hết bệnh hay như vậy, tục ngữ nói đúng bệnh hốt thuốc, thuốc kia rõ ràng được lấy ra từ trên người, chẳng lẽ đó là thần dược trị bách bệnh.

Nghĩ đến cuối cùng, cho đến khi trong đầu mình rối rắm cả lên mới bằng lòng bỏ qua, y kiệt lực tránh chính mình suy nghĩ những chuyện vô bổ.

Có nhiều thứ, vào thời khắc này, chỉ một chút thôi liền đủ để đánh bại y.Qua một thời gian, rốt cục y vẫn được hồi cung trực ban, cùng trước kia nhiệt tâm tuần tra khác biệt, nếu có thể chờ ở phòng trực thì Trần Tắc Minh liền không chịu đi tuần.Điều này làm cho các đồng liêu ít nhiều có chút kinh ngạc, trước đây người này làm việc quy cũ đến mức làm cho người ta căm tức, lúc người bên ngoài đều đang nghỉ ngơi, y thế nào cũng phải xếp thành hàng tuần tra.

Có một đồng liêu quá nghiêm túc là một loại thống khổ, bởi vì điều này sẽ làm nổi bật ra ngươi lười nhác, vì nguyên nhân như vậy làm cho sau một đoạn thời gian tất cả mọi người không bằng lòng cùng đội trực với y nữa.

Nhưng mà người quy cũ như vậy cũng vẫn có một ngày bị đồng hoá.Trần Tắc Minh vì họa được phúc phát giác ra đồng liêu cùng mình quan hệ có điều cải thiện thì cười khổ không thôi, chính mình cầu mãi không được thì ra pháp môn là ở trong này, làm người không thể quá nghiêm túc, một khi nghiêm túc chẳng những làm hại người khác cũng làm hại chính mình.Những ngày trong cảnh thấp thỏm bất an lặng lẽ trôi qua, bởi vì cố ý tránh né cho nên y như nguyện thường không có gặp lại đối phương.

Mà hoàng đế tựa hồ cũng quên chuyện này người này, từ ngày đó không truyền tin qua y nữa.Một hôm về đến nhà, Trần Tắc Minh phát giác Ấm Ấm đến đây.Ấm Ấm là biểu muội của y ở nông thôn, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ, trong thuở ngây thơ cũng từng ngây ngô nói qua không phải muội không cưới không phải huynh không gả linh tinh, lúc này mọi người đã trưởng thành, nhớ tới có chút ngượng ngùng khó mở miệng, nhìn nhau cười cười.

Ấm Ấm mặt liền hơi ửng đỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác làm bộ như không phát hiện, hoàn toàn là bộ dạng bịt tay trộm chuông.Dì đang nói chuyện cùng Trần phu nhân, lúc này hai mẹ con nàng đến Trần phủ cũng bởi vì ở nông thôn có ác bá thiếu gia vừa ý Ấm Ấm, tuy rằng kiêng kị trong nhà nàng có người tại triều, không dám cứng rắn nhưng lại cứ luôn dây dưa không dứt.

Ấm Ấm tuy rằng đã là thiếu nữ nhưng trời sinh tính tình táo bạo, nói chuyện cũng không chừa lối thoát, cứ thế mãi khó tránh khỏi xung đột, dì dượng thương lượng với nhau, chỉ phải cho nữ nhi đi trước né tránh.

Cái này cũng có nghĩa là mẹ con Ấm Ấm trú ngụ ở đây thời gian sẽ không quá ngắn.Trần Tắc Minh vẫn thật không nghĩ tới thì ra là duyên cớ như vậy, nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn biểu muội.Hai năm trước gặp mặt thì Ấm Ấm vẫn chỉ là tiểu hài tử bình thường, lúc này thần thái hình dáng cũng đã mang theo sự quyến rũ đặc biệt của thiếu nữ.

Cảm thấy được ánh mắt của y, Ấm Ấm vốn thần tình đã tự tại trở lại thành ra đột nhiên ngượng ngùng, sau một chốc, đột nhiên lại ngẩng đầu hung hăng trừng mắt liếc y, làm như giận y hiếu kỳ bàng quan.Trần Tắc Minh liền nhận ra dấu vết của Ấm Ấm hai năm trước, lập tức thoải mái hẳn ra.Ấm Ấm ở qua hai ngày, hai người lại một lần nữa quen thuộc.Ngày hôm đó vừa gặp hội đèn lồng, dù hội đèn lồng Ấm Ấm trước kia cũng từng xem qua nhưng đã lâu nên có ý muốn xem lại.

Dì bảo đứa nhỏ này chỉ toàn thích náo nhiệt, lúc nói chuyện tràn đầy sủng nịch.

Ấm Ấm lại nói hội đèn lồng ở nông thôn sao bằng ở kinh đô hoa quý khí phái, ầm ĩ lên đòi đi.

Trần Tắc Minh lại vừa lúc ở nhà hưu mộc, tự nhiên là bụng làm dạ chịu.Đi đến nửa đường, Trần Tắc Minh nghi hoặc nói : “Sao chỉ có hai chúng ta? Mọi người không theo kịp?” Nói xong liền nhớ lại lúc gần đi phụ mẫu nhìn bọn họ cười cười.Ấm Ấm gác tay ở phía trước: “Chắc có chuyện gì trì hoãn thôi .”Trần Tắc Minh không nói, sau một lát, mới nói thẳng : “…!Trong chuyện này có vấn đề.”Ấm Ấm hỏi : “Vấn đề gì?”Trần Tắc Minh quay đầu, Ấm Ấm vẻ mặt thật tình không hiểu, Trần Tắc Minh nhìn một lát, nhịn không được nói: “…!Làm sao muội vẫn là ngốc như vậy?”Ấm Ấm sau khi ngẩn ra một lúc thì đùng đùng nổi giận, vung nắm đấm đánh tới mặt y, Trần Tắc Minh cũng không trốn, nghênh diện tiếp được, cười nói: “Xem kìa, muội sớm đã đánh không lại ta.” Lời còn chưa dứt, bàn chân chợt đau nhức, thì ra Ấm Ấm mạnh bạo đạp bàn chân y, còn loay hoay giẫm một chặp.Trần Tắc Minh đứng bất động, mặc cho nàng dậm một trận cũng không thấy nàng dừng lại, rốt cục nhịn không được nói: “Còn chưa giẫm xong? Còn giẫm nữa thì hội đèn lồng cũng tan đó.”Ấm Ấm chán nản, cả giận nói: “Dượng cho huynh học công phu, nguyên lai là dùng để khi dễ nữ hài nhi.”Trần Tắc Minh không phục bảo: “Ta cũng không có động đậy gì cả, sao lại tính là khi dễ muội?”Ấm Ấm nhảy dựng lên: “Cũng là bởi vì huynh không nhúc nhích, mới là khi dễ ta! Huynh vì cái gì không kêu thảm thiết? Cho muội hả giận?”Trần Tắc Minh thấp giọng nói: “Khó có thể thuyết phục.”Hai người y như thuở bé tranh cãi, ai cũng không nhường ai, tựa hồ đây là phương thức ở chung tự nhiên nhất của bọn họ.

Thật ra, Trần Tắc Minh sớm đã không còn nói chuyện kiểu như vậy, phụ thân hi vọng y trầm ổn nội liễm, từng trải khiến cho y hiểu được trầm mặc nhường nhịn.Dù vậy khi đối mặt với Ấm Ấm ngây thơ rạng rỡ thì y vẫn là nhịn không được phải hoàn nguyên về chính mình thuở thiếu thời.

Giờ khắc này khó có thể kiềm nén ngữ khí thoải mái chân thật, trong quan trường không như ý, đêm hôm đó khuất nhục, khi cùng Ấm Ấm tranh cãi đều có vẻ như thật xa xôi.

Bọn họ vẫn là hài tử, có thể vì một viên đường cãi nhau không ngớt, cũng có thể vì một con châu chấu cỏ lập tức hợp lại.Trần Tắc Minh cười, y có cảm giác thoải mái như trút bỏ được lớp mặt nạ nặng nề.Đến hội đèn lồng, y mua một con khỉ nhỏ bằng gỗ đào, nhét vào tay Ấm Ấm: “Nhìn xem, giống muội quá!”Ấm Ấm lại nổi trận lôi đình.Đèn lồng ở sau lưng nàng lóe ra lay động, từng chuỗi đan chéo hồng sắc quang đang chiếu sáng một mảnh trên không trung, mọi nơi tràn ngập tiếng nói cười khiến cho đêm đen dày đặc cũng ấm áp hẳn lên.Đột nhiên có điểm lạnh lẽo đáp lên mặt, Trần Tắc Minh ngẩng đầu, Ấm Ấm cũng phát giác, nói: “Không xong, trời mưa.” Các nhóm du khách bắt đầu chạy tản ra khắp nơi.Trần Tắc Minh nhìn lên không trung thở dài một tiếng, Ấm Ấm nói: “Sao vậy, bắt đầu bi xuân thương thu (đa sầu đa cảm) sao?”Trần Tắc Minh một phen kéo nàng chạy: “Đi thôi.”Hai người chạy vội một trận, mưa càng lúc càng lớn, mắt thấy đã sắp thành mưa to, chỉ phải dừng lại tìm cửa tiệm, đứng ở dưới mái hiên tránh mưa.

Cúi đầu vừa nhìn, y phục cũng đã ướt đẫm dán tại trên người rất khó chịu, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Trần Tắc Minh vội vàng cởi áo khoác, Ấm Ấm trố mắt: “Huynh làm gì thế?”Trần Tắc Minh đem áo khoác ném tới trên đầu nàng: “Khoát vào đi.”Ấm Ấm cúi đầu, mặt cũng đỏ, vội vàng la lên: “Quay đầu, đừng nhìn.”Trần Tắc Minh quả nhiên theo lời tránh đi: “Có cái gì đẹp, gầy trơ cả xương.”Khi đang nói chuyện, một người bung dù đi qua, nghe vậy đột nhiên ngừng lại, giật mình nhìn về phía hai người bọn họ đang trú dưới mái hiên, Trần Tắc Minh nhìn thấy người đó cũng giật mình: “…!Dương huynh?”Dương Lương nhìn Ấm Ấm bên cạnh y, hạ dù xuống cười cười.Trần Tắc Minh thuận theo tầm mắt hắn nhìn thoáng qua, hơi đỏ mặt nói : “Đây là biểu muội của ta.”Ấm Ấm bắt lấy cổ áo, đem mình bao bọc thật kĩ, lại nhìn thấy Dương Lương nói : “Huynh ấy là ai vậy?” Dương Lương thoáng nhìn qua nàng một cái, mỉm cười.Trần Tắc Minh vội nói: “Xá muội còn trẻ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Dương huynh thứ lỗi.”Dương Lương không cho là đúng nói : “Không sao, nữ hài tử chung quy nên có chút đặc quyền.”Ấm Ấm nhíu mày không nói.

Trần Tắc Minh thấy Dương Lương cặp theo hai chiếc dù không khỏi tò mò: “Dương huynh làm gì vậy?”Dương Lương cúi đầu nhìn xem dù, đột nhiên có chút do dự, sau một lúc lâu mới nói: “Vạn tuế nghe nói hôm nay dân gian có hội đèn lồng, khăng khăng cải trang vi hành, nào ngờ đến nửa đường thì vừa khéo có mưa, mệnh ta đi mua hai chiếc dù.”

Trần Tắc Minh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không khỏi hướng bên kia nhìn qua, bóng đêm dày đặc, mưa rơi không nhỏ, chỉ có một ngọn đèn lồng làm sao thấy được rõ ràng.

Y điếng người tại chỗ, sau một lúc lâu không thể nhúc nhích, đột nhiên nổi lên sợ hãi cực đại như vậy cho dù ngay cả bản thân y cũng không kịp chuẩn bị.Dương Lương lấy một cây dù đưa cho Ấm Ấm.

Nàng đề phòng nhìn hắn, Dương Lương cười, cúi đầu hướng nàng nói : “Tặng cho nàng.”Ấm Ấm nhìn Trần Tắc Minh một cái, thấy y gật gật đầu, Ấm Ấm mới nói : “Cám ơn.” Dứt lời đoạt lấy dù.Một đêm này, Trần Tắc Minh thật lâu thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ, y không biết mình sợ hãi cái gì, người nhiều như vậy, đối phương không thể nào thấy mình, ngay cả thấy được, hết thảy cũng đã là quá khứ.Trong mộng, y trở lại thư phòng im lặng kia, chính mình quỳ trên mặt đất, từ phía sau bàn hắc ám lạ kỳ vươn ra một làn khói giống như rắn uốn lượn đuổi đến, cơ thể y cứng ngắc không thể nhúc nhích, từng giọt mồ hôi rơi xuống, làn khói đen kia giống như xúc tu tới gần y, chậm rãi vươn hướng vào miệng y…Chợt giật mình tỉnh giấc, trong bóng đêm ồ ồ thở gấp, nghe xong sau một lúc lâu mới biết được là tiếng thở của mình, y cắn răng, nhịn không được run lẩy bẩy.Ngày thứ hai, y lấy cớ trả dù để đến Dương phủ.Gác cổng vừa thấy y liền hỏi: “Có phải là Trần đại nhân?”Trần Tắc Minh giật mình, Dương Lương biết mình muốn tới? Đang ngẩn người ở đó, đột nhiên thấy Dương Lương chỉnh trang đi tới, tựa hồ là cần ra ngoài, thấy y quả nhiên không kinh ngạc: “Trần đệ.”Trần Tắc Minh có chút ngượng ngùng: “Dương huynh phải xuất môn sao?”Dương Lương dắt tay y cười nói: “Hôm nay không có việc gì, thời tiết lại tốt, vừa lúc có thể săn thú, cùng nhau đi.” Cũng không đợi y trả lời, liền cầm lấy dù trúc trong tay y tùy tay ném cho gác cổng, kẻ kia vội vàng tiếp được.Dương Lương hướng y cười, thần thái phi dương: “Sớm nghe nói về Trần đệ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay chúng ta so đấu xem ai có thể thắng.” Nét tươi cười của hắn cho tới bây giờ đều có chút phóng khoáng trong đó, giờ phút này thoạt nhìn vừa giống như vui đùa lại vừa giống như khiêu khích.Quả nhiên lại thấy hạ nhân từ cửa hông dẫn ra mấy thớt ngựa, cung tên yên bí không thiếu gì cả.Dương Lương cười dài : “Người thua phải đãi mười bàn ở Túy Hương lâu, mời mọi người uống rượu, có dám hay không.”Túy Hương lâu là quán rượu nơi hai người sơ ngộ, Dương Lương tựa hồ đối với nơi đây đặc biệt có cảm tình.Trần Tắc Minh bị hào khí của hắn cuốn hút, động thân nói : “Cũng chưa chắc thua cho huynh.”Hai người nhìn nhau cười, nhảy lên ngựa.Đến tối, mang theo con mồi say khướt đánh ngựa về đến nhà, Trần Tắc Minh mới buồn bực nhớ tới chuyện ở hội đèn lồng, chính mình lại có thể một câu cũng chưa nhắc đến.Từ đó về sau, hai người càng lúc càng thêm thân thiết.Ngoài dự liệu của Trần Tắc Minh, Dương Lương cưỡi ngựa bắn cung cũng như quyền cước thông thường cùng y khó phân thắng bại, hai người sơ phùng đối thủ đều có chút hưng phấn, nhưng khi luận bàn binh pháp tựa hồ Dương Lương càng hơn y một bậc, binh bất yếm trá (chiến tranh không ngại lừa dối) điểm này Dương Lương sử dụng thành thạo hơn hẳn, đại khái là do thiên tính hai người khác biệt, điều này làm cho Trần Tắc Minh khổ luyện hơn mười năm ít nhiều có chút ão não.

Nhưng Dương Lương cũng không phải xuất thân võ khoa, hắn là do đương kim hoàng đế đăng cơ thì luận công ban thưởng mà chiếm được chức quan Chỉ Huy Sứ.

Về phần là công lao gì thì hắn lại không muốn đề cập, Trần Tắc Minh hỏi thì chính là cười mà không nói, Trần Tắc Minh liền biết đây là loại uyển chuyển cự tuyệt.Hoàng đế cũng không có động tĩnh gì, hội đèn lồng kia một đêm lo lắng, được chứng minh bất quá là y buồn lo vô cớ, Trần Tắc Minh bắt đầu nhận thức cuộc sống khoái hoạt.

Mẫu thân thử thăm dò hỏi suy nghĩ của y về Ấm Ấm, Trần Tắc Minh cười không mở miệng.

Mẫu thân vì thế có kết luận, nói rằng qua mấy ngày nữa liền hạ sính lễ đi, dì khẳng định cũng rất cao hứng, thân càng thêm thân chính là chuyện tốt.Hết thảy đều là bình lặng yên ả như thường, nếu không phải có một phong thánh chỉ đột nhiên tới, Trần Tắc Minh cơ hồ còn cho là nhân sinh của mình từ đây bắt đầu đi lên con đường bằng phẳng .