Chương 10
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 10 tại dưa leo tr.
Cá 65 vạn thôi chứ gì? Mổ cũng mổ rồi, không ăn là có lỗi với bản thân! Nhạc Dao đặt bình rượu thừa xuống, xắn tay áo chặt con cá thành từng miếng to bằng quả trứng gà. Con cá này có hình dạng hao hao cá trứng nhưng lớn hơn nhiều, hơn nữa còn có màu trắng bạc. Nhạc Dao chặt nó thành từng miếng rồi nêm nếm gia vị, muốn ướp thêm cả rượu. Tục Nghiêu bỗng nhiên kéo cậu lại.
“Em định lấy rượu cầm từ trong nhà vệ sinh ra nấu ăn?” Tục Nghiêu vẻ mặt khó tin.
“Ý anh là muốn mở bình khác ra ấy hả?” Chẳng phải muốn dùng bình mới ra pha mực chu sa hả!
“Chai này giữ lại dùng lúc em sợ hãi đi, mở bình mới.” Tục Nghiêu nói xong đặt bình cũ qua một bên, “Nắp bình đâu?”
“Trong nhà vệ sinh ấy.” Anh nói anh là quân nhân còn để ý mấy cái vớ vẩn như vậy, đói quá chứ gì!
Nhạc Dao mở bình rượu mới ra, vừa nghĩ ngợi linh tinh vừa đổ rượu lên cá. Cậu dùng đũa lật một lần, ướp thật tốt.
Cậu muốn làm cá kho tộ ăn với cơm tẻ. Trong tủ còn ít rau củ như cà rốt với dưa chuột, cậu chuẩn bị xào chút đồ chay.
Tục Nghiêu nhìn thứ toát ra mùi vị kì quái cau mày: “Cái này ăn được hả? Nếu không ngon… Thôi em đưa cho đầu bếp AI đi, đừng làm phí cá của tôi.”
Nhạc Dao nói: “Ăn không ngon thì mình tôi ăn.”
“Đầu bếp AI” là người máy có thể tự làm ra thức ăn. Muốn ăn gì chỉ cần cho nguyên liệu vào nó sẽ tự tẩy rửa, ướp rồi nấu chín. Chủ nhân muốn ăn xào hay hầm, chưng hay chiên nó đều làm được, còn có công năng tự tẩy rửa.
Hiện tại nó là loại người máy phổ biến tại Tarot tinh, dùng mọi nguồn năng lượng nên có thể bảo vệ môi trường.
Mùi vị đồ ăn người máy làm không có tình cảm như đồ ăn con người làm. Nhạc Dao tin rằng, đồ ăn ngon nhất tới từ trái tim người làm ra nó.
Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu gạo cất đâu, tìm ra nồi lọc để nấu, bào ít cà rốt với khoai tây sợi ra xào. Cậu đập thêm chút tỏi xào chung. Cậu phát hiện mấy loại rau dạng củ tương đối nhiều, lá xanh thì thiếu. Đương nhiên là có nguyên nhân, trước mắt bới tủ lạnh nhà Nhạc Nghiêu đã.
Nửa tiếng trôi qua, một nồi cá kho 65 vạn, một đĩa rau xào hai màu ra lò. Tuy chỉ có hai món nhưng đều là đồ ăn tươi mới, bóng bẩy ánh lên. Nhạc Dao xới ra hai bát cơm, bắt đầu dùng bữa.
Tục Nghiêu ngửi thấy mùi thơm từ lúc nồi cá sôi nhưng một chút cũng không lộ ý nghĩ “Tôi muốn ăn” ra ngoài. Anh tỏ vẻ miễn cưỡng ngồi đối diện Nhạc Dao, thấy Nhạc Dao ăn ngon mới động đũa.
“Sao nào? Ăn ngon không?” Nhạc Dao hỏi. Cậu phát hiện cái mùi vị này quá ngon, vừa tươi vừa ngọt, lại mềm nữa. Thời điểm nhai nuốt đúng là hưởng thụ.
“Có thể đút vào mồm.” Tục Nghiêu trả lời.
“Thế thì anh ăn ít thôi.” Nhạc Dao không khách khí, “Đừng miễn cưỡng nha, tôi làm được hết.”
“…”
Tục Nghiêu im lặng tăng khẩu phần ăn, đồng thời tăng tốc gắp rau hỏi Nhạc Dao: “Ai dạy em nấu ăn?”
Anh phải làm cho Nhạc Dao ăn ít một chút, như vậy mình mới được ăn nhiều hơn.
Nhưng Nhạc Dao không bị lừa: “Ăn xong nói cho anh.”
Tục Nghiêu: “…” Bé con thích phá rối!
Đừng nhìn Nhạc Dao nhỏ bé, sức ăn cũng khá lớn. Gần đây đồ ăn không quen nên mới ăn ít, vất vả tự làm đương nhiên khẩu vị gia tăng rồi. Con cá 70-80 cm cậu ăn một nửa, xoa bụng lười biếng trên ghế.
Cậu không thích đầu bếp AI nấu ăn, nhưng thích đầu bếp AI dọn bát đĩa.
Đầu bếp AI nhà Tục Nghiêu có ngoại hình là một con gấu trúc mập. Nghe đâu cũng có người thiết kế đầu bếp AI thành hình con người nhưng để một con người lôi đồ ăn từ ổ bụng ra quá hung tàn, đầu bếp AI được các thương gia đổi sang thiết kế với ngoại hình động vật trông tương đối đáng yêu.
“Giờ nói em học nấu ăn của ai được chưa?” Tục Nghiêu ăn no sáu phần, cực kì bất mãn với vợ nhỏ nằm bên cạnh. Anh ngồi ở vị trí cũ nhìn Nhạc Dao, nói không đúng ý xem anh trị em thế nào.
“Tự học thôi.” Nhạc Dao lúc ăn cơm đã nghĩ kỹ lời giải thích, “Anh cũng không nghĩ lại mà xem, Giang Hân Đóa sao có thể cho tôi học nấu nướng chứ. Bà ta biết một Omega tốt cần gì nhưng sẽ không cho tôi học đủ, cắm hoa rồi nấu nướng Nhạc Thiên Ngọc đều được học qua, còn tôi thì không.” Cảm ơn Giang sen trắng!
“Vậy em học gì?”
“Tôi biết xem tướng số!” Nhạc Dao cười cong cong mắt, “Tôi có thể tính ra Sư đoàn trưởng Tục tối nay ăn không no.”
“…Thật không?” Tục Nghiên nhíu mày, “Em tính thử phần chưa no còn lại tôi định làm gì xem?”
Nhạc Dao nhìn khuôn mặt nguy hiểm kia sợ đến “rầm” một cái đạp ghế đứng dậy: “Ây dô tôi nhận ra mình còn chưa đi thăm hàng xóm, để tôi ra ngoài một chút xem.”
Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ chạy vèo cái như một cơn gió, hừ một tiếng: “Thằng nhóc.”
Hừ xong anh lệnh cho đầu bếp trí năng dọn bàn, sau đó đi vào suy nghĩ có nên xem thử chỗ được Nhạc Dao thu dọn hay không. Anh nhìn vali của Nhạc Dao vẫn dựng thẳng, tám phần cậu chưa dọn đồ, đồ đạc của anh chắc vẫn ngổn ngang trong ấy.
Nhưng đợi tới lúc Sư đoàn trưởng Tục mở tủ mới phát hiện bên trong đã được dọn dẹp chỉnh tề, còn được phân loại hoàn hảo. Anh nhìn đồ vật một lúc rồi liên lạc với chú Minh: “Chú Minh, chú giúp tôi dọn dẹp quần áo à?”
Chú Minh: “Không phải tôi đâu thủ trưởng, chắc là Tiểu Nhạc thiếu gia đấy. Chiều nay ngài ấy ngồi trong phòng.”
Nếu không phải từng nhìn Nhạc Dao tự xếp đồ, lời này đánh chết Tục Nghiêu cũng không tin. Nhưng nhìn lại, Nhạc Dao so với hiểu biết của bọn họ khác biệt rất lớn.
Để xem duy trì được bao lâu.
Tục Nghiêu rút ra một cái quần thể thao xám mặc vào, quét vân tay mở tủ đầu giường lấy ra một cái máy truyền tin mới tinh đi tìm Nhạc Dao.
Nhiệt độ bên ngoài buổi chiều không còn quá nóng, Nhạc Dao đứng ngoài sân suy nghĩ. Tục Nghiêu đưa máy truyền tin mới cho cậu: “Em dùng cái này đi, cái cũ tín hiệu yếu quá rồi.”
Nhạc Dao liếc sang, cái mới này so với cái cũ của cậu tinh xảo hơn nhiều. Cái cũ vẫn tốt nhưng cái này so ra còn tinh xảo hơn.
“Cảm ơn.” Nhạc Dao nói, “Bên trong có phương thức liên lạc của anh chưa?”
“Không có. Em nhập mã hôn phối của chúng ta vào tra là có.” Tục Nghiêu đáp, “Nó dò luôn cả triệu chứng bệnh tật của em, khi có sự bất thường sẽ tự động gửi tin cầu cứu cho tôi đầu tiên.”
“Tính bảo mật rất tốt?”
“Đúng.” Tục Nghiêu ở bên tai Nhạc Dao nhỏ giọng, “Cục cưng phát tì.nh, tôi kiểu gì cũng biết.”
Nhạc Dao: “…”
Không đúng, chúng ta đều là nhân loại, anh nói anh là quân nhân hàm Tướng, tướng quân treo hai chữ “động d.ục” bên mép thích hợp lắm hả?
Nhạc Dao không nói. Nhìn sang hàng xóm bên trái là chú Minh, bên phải là Yến Kiệt, hết chỗ nói luôn, tám chuyện cái lông í! Không bằng vào trong nhà vẽ bùa!
Đầu bếp AI đã thu dọn xong, tiến hành tẩy rửa và tiêu độc. Nhạc Dao vào nhà ngửi được mùi thơm ngát, tâm tình rất tốt. Còn vấn đề đi ngủ. Nhạc Dao nhìn cánh tay phát sáng đi theo vị tướng quân nọ, quyết định leo lên giường. Tục Nghiêu có vong linh oán khí quấn thân, không chỉ ngủ rất nhanh mà còn mơ thấy ác mộng, cậu căn bản không lo người này giở trò với cậu.
Cũng xem như thiên thời địa lợi nhân hòa nhỉ? Nhạc Dao nghĩ thế thôi, lấy quần áo ở nhà tắm rửa sạch sẽ.
Cậu tẩy rửa rất lâu, lâu tới mức nước làm da hơi nhăn nhăn mới từ bên trong ra ngoài.
Tục Nghiêu quả nhiên ngủ rồi, trong phòng chỉ mở đèn giường. Tục Nghiêu nằm lỳ ở trên giường nghiêng mặt nhíu mày, trên trán mơ hồ chảy mồ hôi hột. Nhạc Dao rón rén tới gần, cẩn thận giơ tay quơ quơ không thấy người có dấu hiệu tỉnh mới âm thầm mở cửa nhà vệ sinh. Cậu tìm chu sa đã pha từ trước, mang cả khủng long cầm gậy vào trong.
Từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu cậu phải lén lút chiêu hồn. Nhạc Dao ló đầu nhìn ra ngoài, rút bút lông từ khủng long, rửa lông chấm vào chu sa, bắt đầu vẽ bùa.
“Thổ địa nơi này, thần linh duy nhất, thông thiên đạt địa, ra u nhập minh, thành tâm cầu xin, Kỷ Phong Vũ núi Trường Diễm, nếu như nghe được, mau tới tụ lại!”
“Phù ~” Trong nhà vệ sinh nổi lên một trận lốc nhỏ. Độ ấm trong nhà giảm xuống, đèn điện chập chờn.
Nhạc Dao ngừng thở nhìn phù văn biến mất, nháy mắt mừng như điên!
Một lúc sau, trong nhà tắm có thêm một cái bóng mờ mờ màu xám.
Lời của tác giả:
Tục Nghiêu: Em nói đi! Em bám lấy tôi để thông đồng với quỷ nam bên ngoài đúng không!
+
Nhạc Dao: Không có mà. Em chiêu về đều là quỷ nhà, về sau ở chung cùng chúng ta hết.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️