Chương 15
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15 tại dưa leo tr.
Nhạc Dao tỉnh lại vào hôm sau thì thấy trời mưa, ngái ngủ gãi gãi tóc rối tung như ổ gà. Máy truyền tin rung chuông báo, cậu đột nhiên giật mình nhanh chóng mở ra. Cậu thấy thông báo đã trừ hết nợ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao thế, sợ tiền bị trừ sạch à?” Bên cạnh là âm thanh châm chọc của vị tướng quân nọ.
“Không có mà!” Nhạc Dao trừng mắt một cái. Giọng nói Tục Nghiêu vào buổi sáng hơi khàn khàn toát lên vẻ gợi cảm khó tả, khuôn mặt thì nhìn cực kì gợi đòn.
Nhạc Dao trừng xong ưỡn ngực, vẻ mặt ý chí sục sôi lết vào bếp.
Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ bước đi như con gà trống khoe mẽ cảm thấy không tiện bám giường thêm, vươn mình ngồi dậy. Trời còn chưa sáng hẳn, anh tắm rửa sạch sẽ rồi quấn một cái khăn đi ra. Anh ngồi trên ghế salon châm một điếu thuốc, chân gác lên bàn trà theo thói quen ngồi nghe trợ lý AI Leslie phát tin tức quân sự buổi sáng.
Một lúc sau, Tục Nghiêu gọi: “Nhạc Dao Dao, lấy cho tôi ly nước.”
Nhạc Dao nghe thấy, nghĩ nghĩ mình vẫn nợ người này 2 triệu đâu dám cãi lệnh. Vợ bé nhỏ đang bận bịu hỏi lại: “Nóng hay lạnh ạ?”
Tục Nghiêu: “Nước lạnh.”
Nhạc Dao nhanh chóng lấy một ly nước lạnh đưa tận tay Tục Diêm vương, cực kì chân chó: “Thủ trưởng, nước của ngài đây ạ.”
Tục Nghiêu nhận ly nước nhìn lên: “Tôi nhớ hôm qua em dùng danh nghĩa vợ tôi mà nhỉ… Em vừa gọi cái gì?”
Nhạc Dao quyết đoán: “Tục ca!”
Tục Nghiêu: “Tôi đây không thiếu anh em.”
Nhạc Dao: “…”
Cmn tôi cào cho anh một phát giờ, tối nay tôi gọi một đám anh em yêu ma quỷ quái tới chà đạp cho anh không thể tự gánh vác sinh hoạt đấy, anh tin không?
Thỏ con đối mặt với đôi mắt đen kịt của sói xám thì bại trận, kiên trì nói: “Ah! Bữa sáng nhão nhoét hết cả ra rồi!”
Cậu vừa nói vừa chạy, Tục Nghiêu nhìn bóng dáng vụt đi như bị dẫm phải đuôi thì hừ một tiếng: Có chút tiền đồ.
Nhạc Dao làm điểm tâm trong lòng thử gọi “chồng”, “thân ái”… Mẹ nó, buồn nôn vcl! Cậu lén lút nhìn xem Tục Nghiêu đang làm gì, phát hiện Tục Nghiêu cũng nhìn sang thì sợ hãi quay lại tiếp tục cắt đồ ăn.
Keng keng coong coong! Nhà bếp vào buổi sáng sớm được thủ trưởng phu nhân múa may cực kì náo nhiệt.
Tục Nghiêu cũng không chê phiền mở tin tức ra xem. Đồ ăn nóng hổi ra lò, anh ngồi xuống vị trí của chủ nhà. Anh phát hiện bữa sáng hôm nay đổi món. Bánh mì, salad hoa quả, nước trái cây và thịt nướng, thoạt nhìn dinh dưỡng rất đầy đủ. Trong lòng anh sinh ra một cảm giác lạ lùng, thì ra có người dành cả tấm lòng chuẩn bị bữa sáng cho mình lại thích thế này.
Nhạc Dao nói: “Em không biết thói quen ăn uống của anh thế nào. Mỗi ngày em đổi một món, anh không thích món nào thì nói lần sau em không làm nữa.
Tục Nghiêu từng trải qua thời kì chiến tranh, có ăn đã là tốt lắm rồi. Thời điểm ăn không đủ no rất nhiều nên anh không có mấy chấp niệm với ăn uống. Nhưng ai lại nỡ lòng nào từ chối, cún con hình như đang ra sức lấy lòng? Anh không khỏi nửa thật nửa giả khen: “Bé yêu hôm nay hiền huệ vậy?”
Nhạc Dao nói: “Cái này không phải hiền huệ, đây là nhìn rõ tình hình. Em thân là con nợ một đống, đương nhiên phải cung phụng chủ nợ chu đáo rồi. Đúng rồi, bên này có chỗ nào làm công không thủ trưởng?”
Tục Nghiêu nói: “Không có. Chỗ này toàn bộ đều là binh sĩ, tình huống như của em rất ít. Hơn nữa em tính làm công việc gì? Nếu tôi nhớ không lầm, em vẫn còn đang đi học đấy.”
Nhạc Dao chính mình yên lặng trong lòng nói thêm một câu: Còn là loại thành tích đội sổ nữa kìa.
Thật ra cậu ở Trái đất 500 năm trước thành tích học tập rất tốt nhưng những thứ ấy không thể áp dụng tại đây, muốn tìm một công việc tốt quả nhiên rất khó. Cậu hiểu biết về huyền học, thế nhưng chẳng ai tin cậu.
“Hôm nay dự định làm gì?” Tục Nghiêu tự dưng hỏi.
“Để xem đã, nếu trời mưa thì ở nhà ngu ngốc cả ngày, vẽ vời cái gì đó giết thời gian.”
“Em còn biết vẽ?”
“Tùy tiện quẹt vài cái thì ai chẳng làm được?” Mấy cái khó khó có chiều sâu vẽ không ra, chẳng nhẽ đến bộ tú lơ khơ cũng không xong?
Vốn Nhạc Dao muốn tìm chú Minh hỏi xem ông có rảnh không, nếu ông rảnh thì hỏi xin ông dẫn cậu ra sau núi một chuyến. Cậu tính chiết ít cành cây về làm nguyên liệu chế tác que nhang. Nhưng trời lại đổ cơn mưa, chốc chốc nữa sẽ trắng xóa cả bầu trời, việc ra sau núi là không thể.
Tục Nghiêu không hỏi thêm, ngày hôm nay đổ mưa anh vẫn có việc phải làm, cơm nước xong xuôi thì thay quân phục ra ngoài. Anh sửa lại cổ áo cho thẳng, vẫy vẫy Nhạc Dao: “Ra đây.”
Nhạc Dao hỏi: “Để làm gì ạ?”
Tục Nghiêu bá đạo túm tay cậu, không hỏi trước lấy đại một ngón tay ấn lên màn hình máy truyền tin của mình: “Leslie, ghi chép hồ sơ sinh trắc của phu nhân, đồng thời cấp quyền hạn cấp 2.”
Leslie: “Tuân mệnh.”
Trên máy truyền tin lóe lên ánh sáng màu xanh, luồng sáng mở rộng thành một vòng tròn đường kính 1m. Luồng sáng bao bọc lấy Nhạc Dao, quét một đường từ dưới lên trên. Leslie nói: “Báo cáo, đã ghi chép xong hồ sơ sinh trắc của phu nhân, thành công cấp quyền hạn cấp 2.”
Nhạc Dao thấy ánh sáng tiêu thất muốn rút tay về, Tục Nghiêu hơi dùng sức níu cậu lại. Nhạc Dao hỏi: “Xong rồi mà, còn làm gì nữa ạ?”
Tục Nghiêu dùng ngón tay cọ cọ trong lòng bàn tay cậu: “Em ăn gì lớn lên đấy? Da dẻ mịn màng ghê nhỉ?”
Nói xong anh nở nụ cười với cái người vẫn ngây ngốc: “Cho em một nhiệm vụ. Trước khi tôi về nhà nghĩ ra cách xưng hô với tôi, phải là một cái độc nhất vô nhị.”
Nói xong anh mặc kệ Nhạc Dao có đồng ý hay không, xoay người đi vào làn mưa.
Nhạc Dao xoa xoa lòng bàn tay như có lửa đốt, tim nhảy lên đập từng nhịp. Cậu lấy tay quạt quạt gió, tự rót cho mình một ly nước lạnh.
Chú Minh và Yến Kỳ cùng đi vào sân, không lâu sau cũng leo lên phi hành khí của Tục Nghiêu. Phi hành khí chậm rãi cất cánh, Leslie thông báo: “Tướng quân, máy truyền tin nhận thấy nhiệt độ cơ thể của phu nhân hơi cao, đã đạt cấp độ 2.”
Tục Nghiêu nói: “Nhắc nhở phu nhân qua máy truyền tin quyền hạn song song bao gồm những gì.”
Leslie: “Tuân mệnh.”
Yến Kiệt ngạc nhiên: “Tục ca, anh thêm quyền hạn cấp 2 cho cậu ta? Có hơi mạo hiểm không?”
Mỗi binh lính tại Hua tinh đều được cấp cho quyền hạn nhất định. Tục Nghiêu giữ cấp độ 1, chú Minh và tầm 5 6 vị Sư đoàn phó giữ đỉnh cấp độ 2, phía dưới có cấp độ 2 phổ thông và cấp độ 3. Đừng coi cấp độ 2 thấp, cấp độ này đã có thể ra vào phần lớn khu vực trong Sư đoàn Phi Lang rồi.
Tục Nghiêu nói: “Chẳng có gì thật giả hay nguy hiểm. Cậu ấy nói muốn tới tìm người, hai ngày hôm nay chưa thấy động tĩnh gì. Tôi muốn biết rốt cuộc người cậu ấy muốn tìm là ai.”
Yến Kiệt: “Nếu như cậu ta chỉ lấy cái cớ tìm người để làm chuyện khác thì sao?”
Tục Nghiêu nhàn nhạt nhìn Yến Kiệt: “Cậu từng gặp ai dám đùa giỡn dưới mí mắt tôi chưa?”
Yến Kiệt trong lòng nói em dã thấy rồi, một phần mộ cỏ xanh cao 3m!
Yến Kiệt muốn nói thêm nhưng lại bị chú Minh đè lại. Chú Minh nói: “Biểu hiện của cậu Tiểu Nhạc xác thực khác xa với những gì chúng ta biết. Tuy chưa biết mục đích thật sự cậu ấy tới Hua tinh là gì nhưng cũng không nên đánh đồng cậu ấy như vậy. Nhưng mà, thủ trưởng muốn giữ cậu ấy lại?”
Tục Nghiêu: “Tôi giống kẻ phun miếng thịt trong miệng ra ngoài?”
Thời khắc này khuôn mặt anh tỉnh bơ, nhìn không ra một tia làm người khác nổi nghi ngờ.
Chú Minh và Yến Kiệt chẳng biết nói gì, Nhạc Dao lại gửi tin nhắn đầu tiên cho Tục Nghiêu.
Thỏ con: “Thủ trưởng ơi em có thể dùng giấy đóng dấu của anh không, em thấy có giấy đóng dấu trong nhà.”
Tục Nghiêu vịn tay lên kính chắn cười cười: “Có thể, dùng một tấm cắn em một cái, cứ tự nhiên.”
Nhạc Dao không biết bị dọa thành cái gì, mãi không thấy reply.
Yến Kiệt thấy ánh mắt nhìn giống như sủng nịch của Tục Nghiêu nhưng thực chất lại là kẻ nắm quyền sinh sát chọc tức, im lặng không nói gì. Đúng rồi, anh ta tại sao lại cho rằng cái người trước mặt này y như con hồ ly lừa dối thỏ con? Đầu óc có nước?
Phi hành khí hạ cánh xuống lòng chảo mang theo tiếng động cơ gầm gừ. Cửa mở ra, đáy mắt Yến Kiệt thế mà lại không xuất hiện lo âu như lúc sau khi Nhạc Dao tới.
Có người trong hang núi không xa ra đón, dẫn đầu kêu một tiếng: “Thủ trưởng.”
Tục Nghiêu hỏi: “Xác định vị trí này?”
Người kia trả lời: “Trước hừng đông có sóng năng lượng bất thường, sau hừng đông thì lại biến mất ạ.”
Tục Nghiêu không nói gì, dẫn đầu đoàn người đi vào hang núi.
Lúc ấy, Nhạc Dao đang cầm một tờ giấy đóng dấu chất liệu thượng phẩm. Cậu tính toán dùng lượng lớn nhưng lại khai báo gian ít đi, đem mấy tờ lớn cắt ra thành 64 miếng nhỏ. Cắt xong cậu lấy bút mực đen và mực đỏ, vẽ từ cây Ace tới cây 10. Rô, cơ, chuồn, bích vẽ trên tờ giấy bé tí 2.5 x 4 muốn mù con mắt nhưng cậu không dám lấy nhiều hơn bởi giấy đóng dấu này gần như một tấm card cứng, chất lượng cực kì tốt, hơn nữa nếu lấy quá nhiều Tục Nghiêu sẽ phát hiện.
Từ Ace đến 10 vẽ rất đẹp, đều là con số với hình vẽ đơn giản nhưng đến mấy cây đầu người và cây Joker thì Nhạc Dao không biết phải làm thế nào. Kỵ sỹ, quốc vương và hoàng hậu, vẽ ở đâu bây giờ? Cậu suy nghĩ nửa ngày, trong đầu tự dưng nảy ra một ý tưởng.
Nửa ngày trôi qua, đám người Kỷ Phong Vũ đột nhiên nhận được một bộ tú lơ khơ! Trên hộp bài tú lơ khơ viết “Bài tú lơ khơ vui vẻ”, mấy ông anh trai sướng tới phát dồ rồi, nhanh chóng dọn dẹp chỗ chơi. Bọn họ mở bộ bài ra thì bị kích cỡ và nhan sắc của nó làm cho bối rối…
Ace tới 10 thì không ai nói gì, kích cỡ to nhỏ không nói, họa sĩ không nói, ba thứ này chấp nhận được. Thế nhưng mấy cây đầu người là cái kiểu gì vậy?
Cây J Nhạc Dao vẽ 4 thằng người que, mỗi tên cầm một thứ vũ khí khác nhau như đao, kiếm, thương, muỗng. Cây Q cũng là 4 thằng người que trên đầu mỗi tên cài một bông hoa đủ loại từ con cơ, con bích, con chuồn tới bông hoa mai. Quá đáng hơn là con K, cũng là 4 thằng người que nhưng trên đầu đội vương miện, nhưng giữa vương miện viết cái mẹ gì kia?
Một, hai, ba, bốn!
Quá đáng nhất là lá Joker, ở một số nơi gọi đây là “lá vô danh”. Nhạc Dao thật sự rất lười, trên lá Joker màu thì viết chữ “xấu” cỡ to, lá Joker đen thì viết chữ “xấu” cỡ nhỏ hơn.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️