Chương 17
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 17 tại dưa leo tr.
Buổi chiều chú Minh cũng không có nhà, không biết ông đã đi nơi nào rồi. Trong nhà rau dưa không còn, Nhạc Dao phải tới nhà lạnh một chuyến.
Có lẽ vì trời mới đổ mưa nên bên ngoài y như lồng hấp, Nhạc Dao vừa ra ngoài đã bị hơi nóng phả vào mặt. Nhưng cậu cảm nhận nguồn nhiệt làm cậu nóng không phải là không khí, mà là cái người bên cạnh!
Tên trộm gà đáng ghét! Chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu xong tỏ vẻ vô tội!
Tục Nghiêu cả đêm không ngủ nhưng cũng không yên tâm để Nhạc Dao bay nhảy lắc lư bên ngoài. Nơi này chỗ nào cũng toàn Alpha, lỡ cậu độ.ng dục thì cực kì phiền toái. Vì vậy anh coi như nghỉ ngơi – vốn là nghỉ ngơi theo Nhạc Dao đi dạo.
Hai người mặc đồ chống nắng, một trước một sau. Một nho nhỏ, một to lớn.
Vóc người tại Sư đoàn Phi Lang khá lớn, rất ít có thể thấy một người thể trạng nhỏ. Tục Nghiêu ở phía sau nhìn, cảm thấy cực kì đáng yêu.
“Chào thủ trưởng.” Trên đường có người nhìn thấy Tục Nghiêu, dừng lại chào hỏi sau đó tò mò nhìn Nhạc Dao. “Vị này là…”
Vị quan quân này là Trung đoàn trưởng đoàn cơ giáp hạng nhẹ Trương Úc Uy, là một kiệt tướng đắc lực dưới trướng Tục Nghiêu. Chức vị người này tương đối cao, dù quan hệ cấp trên cấp dưới với Tục Nghiêu nhưng vẫn coi như huynh đệ, không tới nỗi đi qua không dám chào hỏi mấy câu.
“Dẫn vợ nhỏ đi mua thức ăn.” Tục Nghiêu rất tự nhiên nói, “Đêm qua không về nên người ta dỗi đấy.”
“Em không có!” Nhạc Dao nói vậy, nhưng giọng nói không có chỗ nào không giống như đang giận dỗi.
“Chú nghe xem, nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tục Nghiêu nói xong ôm Nhạc Dao, “Được rồi hôm nay đi với em, mua đồ ăn cho 3 ngày tới.”
“Ừm, hai người đi thong thả.” Trương Úc Uy nhìn thái độ của cấp trên thì ngu cả người. Thủ trưởng đối với vị phu nhân này là thích hay không thích?
Hiện tại trong Sư đoàn Phi Lang ai ai cũng biết thủ trưởng cưới một đóa hoa bá vương về, thế nhưng vị phu nhân thủ trưởng này từ lúc tới cho tới nay lại chưa lộ mặt. Nghe đâu chỉ có nhân viên siêu thị và nhân viên nhà lạnh từng thấy, hai người còn lại là chú Minh và Yến Kiệt, những người còn lại thì chưa từng thấy phu nhân của thủ trưởng.
Trên Internet ai cũng từng xem qua, cho dù ít nhiều đã bị xóa nhưng bọn họ vẫn có thể download được.
Tất cả mọi người đều truyền tai nhau phu nhân cực kì xinh đẹp, trong mấy Omega nam không tìm được ai xinh đẹp như phu nhân, qua bộ áo chống nắng có thể thấy một đôi mắt lấp lánh như sao trời.
Có muốn kéo anh em tới nhà lạnh nhìn chung không? Nếu thủ trưởng muốn mua đồ ăn trong 3 ngày, khẳng định không thể mua xong ngay được.
Hiếu kì, thật sự rất hiếu kì!
Hiện tại đại đa số đều đoán xem thủ trưởng cưới vợ nhỏ nóng nảy như vậy thì có lợi ích gì, nhưng tại sao hắn lại thấy thủ trưởng đối xử với cậu ấy khá thân mật?
“Mua đồ ăn xong em có thể ra sau núi không?” Nhạc Dao đột nhiên dừng lại nói với Tục Nghiêu, “Muốn lấy vài cành cây làm đồ thủ công.”
“Cây ở khu sinh hoạt không được hả? Phải ra sau núi để chiết?” Tục Nghiêu ngữ khí khá ôn hòa.
“Em sợ người ta nhìn em bẻ cây bóng mát thì lời ra lời vào thôi.” Mỗi khi thương lượng với Tục Nghiêu, Nhạc Dao sẽ tự động nói với giọng mềm mại hơn nhiều. “Không cần nhiều đâu ạ, tầm 10 cành là đủ rồi.”
“Được rồi, mua sắm xong dẫn em đi nhìn một lượt, muốn chiết ở đâu thì chiết.” Tục Nghiêu nói, “Nhanh nhanh chân, chẳng may thỏ trắng nhỏ nhà anh lại bắt nắng đen thui.”
Thỏ trắng nhỏ mắt hồng hồng trừng lên, trừng xong thì đi nhanh về phía trước.
Người này trước kia nhất định lăn trong đủ bụi hoa cỏ! Kinh nghiệm trêu chọc tán tỉnh phong phú, nếu không sao mồm miệng dẻo quẹo nói lời ngon tiếng ngọt dễ nghe vậy được! Hơn nữa hở cái là làm tim cậu đập thình thịch, phiền chết người!
Nhạc Dao cảm thấy trời đã đủ nóng còn đi cạnh một kẻ thích châm lửa, cực kì muốn khóc!
Nhiệt độ trong nhà lạnh may mắn khá thoải mái, Nhạc Dao cởi mũ chào hỏi với hai nhân viên công tác. Cậu lớn lên dễ nhìn, cười đến ngọt ngào gọi cô dì, ai mà ghét nổi. Duỗi tay không ai đánh người tươi cười, hơn nữa thủ trưởng còn đứng đây.
Dì Beta phụ trách ghi chép ở nhà lạnh cười nói: “Cậu Tiểu Nhạc hôm nay muốn mua gì?”
Nhạc Dao quay đầu hỏi Tục Nghiêu: “Anh muốn ăn gì?”
Cậu biết hôm nay Tục Nghiêu được nghỉ. Thì ra ông lớn không phải ngày nào cũng bị xoay mòng mòng.
Tục Nghiêu nói: “Em nấu gì cũng ngon, em thích gì thì mua cái ấy đi, dù sao hôm nay cũng là em bận rộn.”
Nhạc Dao trong lòng đồng ý, dù sao hôm nay cũng không cần cậu xách đồ! Cậu xách giỏ đi tới nơi sâu nhất của nhà lạnh. Nhà lạnh quá lớn, bên trong thực phẩm tươi ngon nhìn cái gì cũng muốn hái. Sau đó cậu mua nhiều hơn bình thường mấy trái cà chua, còn có đậu ngọt, cải thảo với súp lơ xanh. Xanh đỏ tím vàng mỗi thứ một ít, cảm giác về sau sẽ nấu được nhiều món. Cậu cũng chẳng sợ thừa mứa, dù sao Tục Nghiêu cũng là thùng cơm.
Tục Nghiêu thấy Nhạc Dao mắt nhìn trái nhìn phải đứng im thì tiến tới xách giỏ: “Mua nữa không? Mua tiếp thì để tôi lấy thêm một cái giỏ trống.”
“Không cần đâu.” Nhạc Dao nói, “Thật ra cảm giác giống như đi chơi hơn, hái nhiều quá ăn lại không hết.”
“Vậy thì chúng ta đi hái hoa quả. Bên cạnh phía trong kia có, xem nhìn thử xem thích ăn gì không.”
Nhạc Dao cũng đang muốn, vì vậy liền đi sang chỗ khác.
Bên trong nơi này không có nhân viên công tác nhưng Nhạc Dao vừa vào chưa được bao lâu thì xuất hiện thêm bốn người, bốn người này vừa vào liền gọi: “Thủ trưởng cũng ở đây ạ!”
Nhạc Dao nhìn thấy mấy người này đều là Alpha, có chút không thoải mái. Alpha trời sinh có uy thế không cùng đẳng cấp với Omega, cậu theo bản năng đi tới gần Tục Nghiêu. Tuy rằng thời gian quen biết Tục Nghiêu không lâu nhưng dù sao cũng từng ngủ chung một giường, muốn tìm cảm giác an toàn thì Tục Nghiêu sẽ là lựa chọn số 1.
Tục Nghiêu nhìn phản ứng của cậu thì tâm lý không khỏi thoải mái. Thế nhưng anh không cười, hỏi mấy tiểu tử ngoài cửa: “Các người sao lại tới đây?”
Thật ra ai đều cũng rõ như ban ngày.
Mấy người thuộc hạ này đều biết Tục Nghiêu là người thế nào, chỉ không vạch trần bọn họ thôi. Trương Úc Uy mở lời: “Ban nãy trên đường tôi tình cờ gặp thủ trưởng và phu nhân, bọn họ biết nên muốn tới nhìn một chút.”
Trung đoàn trưởng Kha Dương đoàn cơ giáp hạng nặng nói: “Thủ trưởng giấu phu nhân quá kín nhỉ? Mấy ngày trôi qua chúng tôi không thể chào hỏi.”
Tục Nghiêu đáp: “Muốn làm quen thì làm quen, nói nhảm nhiều vậy.”
Nói xong anh ôm Nhạc Dao, xoa xoa lỗ tai hồng hồng: “Vợ tôi, Nhạc Dao.”
Anh nói với Nhạc Dao: “Từ trái qua phải, Trương Úc Uy, Kha Dương, Lưu Dịch, Lý Thần Phi. Trưởng và phó các đoàn cơ giáp hạng nhẹ và nặng.”
Nhạc Dao gật gật nở nụ cười: “Chào mọi người ạ.”
Mấy người muốn xem đóa hoa bá vương tròn méo ra sao bị giọng nói ôn hòa mềm mại và sự lễ phép làm cho sửng sốt, theo bản năng bọn họ cũng trở nên ôn hòa: “Thủ trưởng phu nhân khỏe…”
Tục Nghiêu: “Nhìn xong rồi? Xem xong rồi thì mau cút, cho mấy cậu một con đường sống.”
Trương Kha Lưu Lý cảm thấy chẳng có cái gì gọi là “đường sống”, thủ trưởng đã lên tiếng rồi thì không đi không được. Dứt khoát là được. Nhạc Dao thấy thế thì tăng tốc độ hái trái cây. Cậu muốn làm ít đồ ngọt, về nhà nuôi sói đói ăn no, miễn cho sói đói thấy cậu ăn quàng muốn nhào tới! Cậu còn muốn mang cho chú Minh một ít, dù sao mấy hôm nay cũng làm phiền ông nhiều.
Nhạc Dao hái ít dâu tây với đào vàng. Cậu vẫn đang dùng sức lấy thêm quả xoài. Ai biết gene cây xoài này tốt vậy, cao ơi là cao, cậu cầm thần khí hái xoài với cũng không tới.
Cậu trước kia ở phương Bắc cũng chưa được nhìn thấy cây xoài.
Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ tha thiết nhìn quả xoài trên cao, vẻ mặt bất lực nói: “Đến đây, cầm kéo cho cẩn thận.”
Nhạc Dao: “Để làm gì?”
Một giây sau, Tục Nghiêu bế cậu lên.
“Này!” Nhạc Dao bị bế thốc lên cách mặt đất xa vậy thì giật mình, hơn nữa xung quanh còn có người nên lúng túng vô cùng.
“Lần này đủ cao chưa?” Tục Nghiêu hỏi.
“Với tới với tới! Anh đứng vững coi!” Nhạc Dao nhìn cái kéo có thể với tới cuống quả xoài, ôm thì cũng ôm rồi, không cắt không phải mất công bị ôm một lúc rồi hả! Cậu ấn nút trên kéo cắt, “răng rắc” một tiếng quả xoài to rớt xuống lưới bên dưới.
“Muốn cắt nữa không?” Tục Nghiêu hỏi lại.
“Không cắt nữa.” Nhạc Dao cảm thấy đủ ăn rồi. Cũng chẳng biết là xoài gì, một quả to bằng đầu người!
“Thật đáng tiếc.” Lúc này Tục Nghiêu than thở, tìm góc bốn người kia không nhìn thấy nhéo mông Nhạc Dao.
“Tiếc cái gì!” Nhạc Dao nghiến răng ken két, chẳng biết nói gì hơn.
“Tôi ở trong lòng nghĩ cắt một nhát thì nhéo một cái. Kết quả em chỉ cắt một nhát.” Tục Nghiêu nhỏ giọng, “Em nói em muốn cắt thêm mấy nhát có phải tôi được nhéo thêm mấy cái nữa không? Có đáng tiếc không?”
Đáng tiếc cái rắm!
Nhạc Dao một tay ôm quả xoài, một tay che mông, giận rồi!
Theo lý thì mấy vị trưởng phó kia cũng nhìn thấy hành động của Tục Nghiêu với cậu, nhưng chính cậu cũng cảm thấy mình quá biệt nữu. Cậu ôm xoài, vớ lấy giỏ hoa quả đi ra cửa. Cùng nhóm người Tục Nghiêu không thể ra ngoài gặp ai khác, quá bất chính.
Dì Beta cẩn thận giúp Nhạc Dao tính tiền. Nhạc Dao thanh toán, đồ vật này nọ thì đưa Tục Nghiêu xách về nhà. Ai ngờ đi được nửa đường, Tục Nghiêu hỏi cậu cành cây kia có được không.
Nhạc Dao nhớ ra, trước đấy từng muốn đi chiết ít cành cây.
Với tác dụng che chắn ngụy trang, dù là khu sinh hoạt hay khu chỉ huy đều sẽ giữ lại cây xanh, không tiến hành cải tạo. Sau núi có cây, khu sinh hoạt cũng có.
Nhạc Dao hơi buồn, cậu không biết cây ven đường là cây gì.
“Cây này có độc không ạ?” Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu.
“Không có.” Tục Nghiêu trả lời, “Thiên tinh du là một loài cây thông thường thôi, sao thế?”
“Không sao, trước tiên bẻ thử ngửi mùi đã.” Nhạc Dao thả quả xoài vào lồng ngực Tục Nghiêu, bẻ một cành nhỏ thiên tinh du ngửi ngửi, cảm thấy ổn quyết định lấy một ít về thử.
Nhạc Dao chọn một cành cây mập mạp nhưng nó quá lớn bẻ mãi không gãy, tự làm bản thân cảm thấy mệt mỏi.
Tục Nghiêu thấy không ổn thì túm cổ áo vợ bé nhỏ xách cậu qua một bên, lấy tay phải nắm chặt kéo một cái. Nhánh cây kia mang theo vỏ cây vụn gỗ nhỏ rơi xuống, thân cây thiếu chút nữa bị kéo lệch…
Khí lực kia thật sự rất lớn!
Nhạc Dao trợn tròn mắt.
Tục Nghiêu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cậu thì đi tới búng búng trán mấy cái: “Muốn cành nào nữa?”
Nhạc Dao chỉ một cành lớn hơn. Thật ra không dùng tới cành lớn như vậy, nhưng cậu không muốn thấy Tục Nghiêu phách lối! Anh trâu bò lắm chứ gì! Để xem cành to vậy anh bẻ thế nào!
Tục Nghiêu sao lại không đoán ra nội tâm cục cưng nhỏ. Nhánh cây này xác thực rất lớn, anh nhấc chân đạp một cái cành cây chia làm đôi, kéo một phát là xuống.
Tục Diêm vương: “Đủ chưa?”
Nhạc Giao: “…” Không muốn nói chuyện với gia súc.
Nhạc Dao một tay ôm xoài, một tay kéo lê cành cây nhỏ hơn đi về. Đi một đoạn cậu còn bị vấp phải đá, ngã sấp mặt xuống đường! Quả xoài lăn lăn thật xa.
“Phụt!” Trương Úc Uy tận mắt thấy hiện trường “sấp mặt” không nhịn được.
“Thế nào rồi vợ nhỏ? Có sao không?” Tục Nghiêu không tới dìu, những chỗ cần che cơ bản vẫn được che, ngã thế này nhìn không xấu.
“Không có chuyện gì!” Nhạc Dao nhanh chóng bò dậy, quay đầu trừng một cái.
Khoan hẵng nói, dáng người nho nhỏ nhưng lúc lườm nguýt thì đến khí thế. Tục Nghiêu cảm thấy vợ nhỏ lúc làm việc nhà thì y như thỏ con, lúc hờn dỗi thì như con cá nóc, lúc trừng mắt thì như con báo con, đùa giỡn rất vui, trêu nhiều còn thấy nghiện.
Nhạc Dao nhìn ánh mắt Tục Nghiêu, khẳng định anh ta chưa nghĩ được gì. Chưa được, mặt trời chưa xuống núi, cậu chưa thể làm gì.
Chờ đến tối huynh đệ của ông đây tới, Tục Nghiêu nhà anh xong rồi!
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️