Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 30: 12.2

4:14 chiều – 28/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 30: 12.2 tại dua leo tr 

Tiễn anh họ đi, trước mắt vẫn là hình ảnh đôi mắt thỏ lóe lên màu đỏ, tôi không khỏi sợ hãi.

Tôi nhắn tin cho Dương Hoành nhưng hắn không trả lời, cũng không biết chuyện với mẹ chồng xử lý sao rồi nữa.

Nếu anh họ đã nói tối nay hắn không về, tôi liền đi tắm rồi thiếp đi.

Trong mơ là một bàn đầy đ ĩa thịt bò tươi sống, dưới sàn trong bếp toàn là máu, cùng khăn quàng cổ đầu thỏ có đôi mắt đỏ tà khí kia.

Trằn trọc mãi không ngủ được, nhưng khi lật người lại thì tôi phát hiện không biết từ khi nào Dương Hoành đã nằm bên cạnh.

Anh ta đeo khăn quàng cổ đầu thỏ trên cổ, cười với tôi.

1

Nhưng nụ cười ấy có hơi cổ quái, hình như đang cố nhếch môi, tay ôm cổ như sợ cái khăn rơi xuống.

Đầu thỏ ở ngay trên gối, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm khiến tôi rùng mình, nó thậm chí còn có mùi hôi.

Người ta bảo hồ ly có mùi hôi, thật ra mùi của thỏ cũng không hề nhẹ.

“Sao giờ này còn mang nó!” Tôi vội đẩy cái đầu thỏ kia ra.

Chỉ nghĩ sản phẩm chủ lực năm nay của anh họ chắc là khăn quàng cổ đầu thỏ nên tôi không để ý lắm.

Không biết trong đầu thỏ nhồi thêm thứ gì mà khi đẩy bằng tay, tôi thấy khá nặng, còn nóng.

Bị tôi đẩy ra, nó trượt sang một bên dọc theo gối đầu.

Theo thói quen, tôi vòng tay qua eo anh ta, cọ cọ vào lòng: “Không phải đã bảo là không về sao?”

Anh ta như cứng đờ nhưng vẫn vòng tay ôm tôi, không nói gì.

1

Cảm giác có chuyện không ổn nhưng đầu lại ong ong, tôi nghĩ chắc anh ta cũng stress vì mẹ chồng.

Chỉ riêng chuyện mẹ chồng mang thai thôi đã đủ mệt mỏi huống hồ còn chuyện của bố chồng.

Tôi nhẹ giọng khuyên: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”

Người anh ta rất nóng, trên người còn có mùi hôi của thỏ thoang thoảng thêm mùi máu và mùi thuốc ngâm da thỏ.

Vì anh họ giết và lột da thỏ hàng năm nên trên người anh họ luôn có mùi này.

Chắc là Dương Hoành vừa từ trang trại về nên dính mùi này.

Tôi vỗ lưng dặn anh ta: “Lần sau trước khi ngủ nhớ đi tắm, người hôi quá, còn giờ thì ngủ đi.”

Theo nhịp vỗ của tôi, cả người anh ta cứng đờ, ừ một tiếng, ôm tôi chặt hơn.

Người anh ta thật sự vừa nóng vừa mềm, như thể đang ôm một con thỏ còn sống.

Tôi vốn trằn trọc mãi chỉ một lát liền thiếp đi.

Anh ta dường như vẫn cẩn thận ôm tôi, thì thầm nói gì đó.

Tôi chỉ mơ hồ nghe “Chỉ có em tốt với tôi”, “Không có em thì tôi chẳng còn gì cả”.

2

Tôi thầm nghĩ không lẽ Dương Hoành bị mẹ chồng làm tổn thương nhiều quá sao.

Hôm sau tôi bị đánh thức bởi tin nhắn, hết tin này đến tin khác đều là của Dương Hoành.

Anh ta nói hôm nay lại phải tiếp khách của trang trại nên không về, dưới bếp có hoành thánh tôm nấu sẵn, bảo tôi dậy ăn nhân lúc còn nóng.

Anh ta còn gửi ảnh cho tôi xem, toàn là thỏ với đôi tai cụp dài đang gặm cỏ rất sinh động và đáng yêu.

Bối cảnh chính là trang trại.

Chắc là vì phải dỗ dành khách nên mới thả thỏ ra ngoài, không sợ không bắt về được.

Tôi mỉm cười đặt điện thoại xuống, tay chống giường, nhưng vừa đứng dậy liền phát hiện một khăn quàng cổ đầu thỏ ở bên gối.

Y hệt một con thỏ sống đang nằm, dùng đôi mắt đỏ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào tôi.

Đôi mắt ấy luôn mang một loại tà khí.

Không giống những con thỏ tôi vừa xem ảnh, ánh mắt chúng dịu dàng biết bao.

Tôi hoảng sợ, vội lấy khăn tắm tối qua để sẵn quấn lấy khăn quàng cổ, cuộn lại nhét vào tủ đầu giường.

Vệ sinh cá nhân xong, tôi đi ăn hoành thành, nhớ lại lời thì thầm của Dương Hoành tối qua, đang chìm trong ngọt ngào, chợt nghe có tiếng mở cửa từ bên ngoài.

Tưởng Dương Hoành về, tôi cười quay đầu, lại thấy mẹ chồng vác cái bụng phệ tới, tay cầm nửa quả dưa chuột, đang nhai ngấu nghiến.

Bước vào nhà, bà ta không hề thay giày hay đóng cửa lại.

Bà ta nhếch mũi ngửi ngửi, nói: “Cho mẹ bát này, con nấu bát khác ăn đi!”

Vừa nói, bà ta vừa như cối xay nhét nửa quả dưa chuột vào miệng, đi thẳng đến bàn ăn, cầm cái bát trước mặt tôi, múc hai miếng hoành thánh bỏ vào miệng.

Trong miệng vẫn còn nửa quả dưa chuột chưa nhai nuốt hết, nhìn lớp vỏ xanh vàng càng đáng sợ hơn thịt bò sống hôm qua.

Tôi liếc nhìn cánh cửa còn mở toang, bước tới bấm khóa rồi đóng cửa lại.

Nghĩ tới việc bà ta tự tiện dùng chìa khóa mở cửa, tôi lại thấy khó chịu.

Tôi và Dương Hoành mua căn nhà này, trước đây bà ta từng bóng gió hỏi tôi chìa khóa, nói để tiện đến đưa đồ ăn hoặc dọn dẹp giúp.

Tôi viện cớ đây là khóa mật mã, khi muốn tới bà ta có thể gọi điện cho tôi, tôi sẽ cho bà ta mật khẩu tạm thời.

Mẹ chồng không hài lòng, thậm chí còn đi tìm Dương Hoành.

Sau này chính tôi khuyên Dương Hoành, thời gian làm việc của cả hai đều tự do, lỡ ban ngày chúng tôi ở nhà làm gì, mẹ chồng đột nhiên tới bắt gặp sẽ vô cùng khó xử, nhờ vậy mới cản được Dương Hoành cho bà ta chìa khóa.

Nhưng bà ta thế mà lén làm một cái chìa khóa khác?

Xoay người vào nhà, thấy bà ta đã ăn gần xong bát hoàn thánh, còn mơ hồ nói: “Lúc con nấu ăn, nấu thêm cho mẹ một bát nhé.”

Trong cái bát kia ít nhất cũng mười mấy viên hoành thánh, bà ta thậm chí còn vừa ăn một quả dưa chuột, thế mà còn muốn ăn nữa.

Liếc nhìn bụng của bà ta, hôm qua hình như không to đến vậy nhỉ?

Tôi muốn hỏi bà ta đang làm gì ở đây, nhưng miệng bà ta cứ nhai hoành thánh.

Cổ bà ta quấn cái khăn choàng đầu thỏ, đầu thỏ di chuyển lên xuống, đôi mắt đỏ như máu khiến tôi hoảng sợ.

Cứ vào bếp nấu cho bà ta, đợi bà ta ăn xong tìm tìm cớ đuổi đi vậy.

Mở ngăn đá tủ lạnh, đập vào mắt toàn là thịt bò cắt miếng được xếp ngay ngắn.

Phần thịt đỏ tươi được bao phủ bởi lớp sương trắng trông có hơi rùng rợn.

1

Tôi nhớ tối qua anh họ chỉ mang tới một cái túi, sao lại nhiều như thế?

Không lẽ tối qua lúc về Dương Hoành đã bỏ vào thêm sao?

Sao toàn là thịt bò vậy?

Mở cánh cửa cạnh ngăn đông đá, bên trong cũng đầy thịt bò tươi sống.

Những miếng thịt bò đỏ tươi chất thành đống như gạch.

Tôi thầm nghĩ, nhiều thịt bò thế này ăn đến khi nào mới hết đây?

Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó mềm mềm ấm ấm quấn quanh cổ mình, theo bản năng quay đầu, đập vào mắt là đôi mắt thỏ đẫm máu đó.

“Con nấu hoành thánh trước rồi lấy thịt ăn đi.” Mẹ chồng vươn tay lấy một miếng thịt bò.

Tôi cúi đầu nhìn, bụng bà ta thậm chí còn to hơn người mang bầu chín tháng.

Tôi không biết bà ta mang thai bao lâu rồi, như chắc không phải sắp sinh đúng không?

Nửa năm trước lúc tôi và Dương Hoành kết hôn, tôi đâu nghe ai nói chuyện bà ta có thai.

Đang định hỏi bà ta, bà ta đã trực tiếp xé mở túi giữ đồ tươi, chuẩn bị cắn vào miếng thịt bò.

Thấy tôi nhìn, bà ta xấu hổ thè lưỡi li3m: “Còn tươi.”

“Anh họ mới gửi tới hôm qua.” Tôi thấy bà ta nhìn chằm chằm miếng thịt bò như muốn cắn một miếng, cố kìm nén cảm giác ghê tởm, càng ngày càng cảm thấy đáng sợ.

Dương Hoành không ở đây, tôi thật sự không muốn nói gì thêm với bà ta nữa.

Vì thế lấy cớ đi thay đồ, xoay người ra ngoài gọi điện cho Dương Hoành.

Từ cách mẹ chồng đối xử với anh họ có thể nhìn ra tính cách bà ta không tốt cho lắm.

Bởi vậy tôi thường không một mình ở riêng với bà ta.

Nhưng cuộc gọi đang thực hiện, Dương Hoành lại không nghe máy.

Gọi lại, hắn lập tức cúp máy rồi nhắn một tin cho tôi: Đang họp, anh sẽ gọi lại cho em sau.

Trái tim tôi như nghẹn lại, liếc nhìn vào phòng bếp, nhắn cho anh: Mẹ anh tới đây, bụng to như muốn sinh vậy, anh mau về đi.

Anh chỉ trả lời: Xong việc anh sẽ về.

Nghĩa là chưa về hả?

Tôi bực bội ném di động sang một bên, nhìn vào bếp thì thấy mẹ chồng cúi đầu cắt thịt bò, nhìn từ phía sau, hình như bà ta đang nhấm nháp thứ gì đó.

“Mẹ.” Tôi không dám đi vào, chỉ đứng bên ngoài gọi, “Mẹ đang thái thịt bò à?”

Theo tiếng gọi của tôi, mẹ chồng cứng đờ, sau đó như vội nuốt thứ trong miệng xuống bụng.

Qua một lát, bà ta quay lại cười với tôi: “Ừ, thái thịt bò.”

Nhưng khi bà ta cười, tôi thấy rõ máu tươi dính vào hai hàm răng, cái khăn quàng cổ của bà ta cũng dính, lông bê bết máu.

Nhất là đôi mắt thỏ kia càng trở nên quỷ dị.

Mẹ chồng dường như cũng thấy có chỗ không ổn, vội ngậm miệng lại, li3m máu dính trên răng.

Khi li3m, lưỡi bà ta đẩy môi lên như một con rắn, cái bụng căng phồng ưỡn lên sau cái váy bà bầu.

Tôi thấy rất lạ, không biết bà ta đến nhà tôi làm gì, mở lời đuổi thì chắc bà ta cũng không đi.

Tôi vội nói: “Trong nhà hết muối rồi, để con đi mua muối.”

Tôi thậm chí không thay quần áo, chạy ra ngoài như bỏ trốn.

Đến thang máy, tôi gọi lại cho Dương Hoành, nhưng vừa bắt máy hắn liền cúp, trả lời: Anh đang lái xe.

Tôi chỉ đành nhắn tin nhắn thoại cho hắn: “Nếu anh không rảnh thì kêu anh họ qua đón mẹ về đi.”

Thà có người ở cùng còn hơn để một mình tôi nhìn mẹ chồng ăn thịt bò tươi sống.

Bố chồng không ở nhà, Dương Hoành đang bận việc, chỉ còn lại anh họ!

Dương Hoành trả lời tôi bằng một từ: Được.

Tôi bắt đầu cảm thấy có chuyện không ổn, gọi điện, hắn vẫn không bắt máy.

Lòng tôi như lửa đốt, gửi thêm một tin nhắn thoại: “Mẹ anh đang mang thai, anh và bố anh nên quan tâm một chút chứ, cứ bỏ mặc bà ấy giao cho em là sao? Bà ấy trông có vẻ sắp sinh, chẳng lẽ để em hầu hạ bà ấy ở cữ thật à? Bà ấy đang ăn thịt bò sống đấy, đáng sợ lắm!”

Dương Hoành trả lời: Khi mang thai phụ nữ thường thay đổi khẩu vị, anh họ đang trên đường tới.

Tôi đọc mà thấy quái quái.

Dương Hoành chưa bao giờ gọi là “anh họ”, thời điểm tâm trạng tốt thì gọi cả họ tên người ta, còn tâm trạng không tốt thì la hét kêu “này này”.

Tất niên năm ngoái, hắn nhậu với bạn bè về nhà, còn bảo anh họ thay giày cho hắn, bị tôi mắng một trận.

Sao tự nhiên hắn lại đổi nết, gọi anh họ?

Nhưng dù tôi nhắn gì, Dương Hoành chỉ gõ vài chữ trả lời như thể rất bận.

Tôi lại không dám để mẹ chồng ở nhà một mình, bà ta 51 tuổi rồi, bụng lớn, ăn uống không ngừng, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi chắc chắn sẽ là người phải chịu trách nhiệm.

Nhưng tôi rất sợ ở một mình với bà ta.

Gọi cho người khác, lỡ có chuyện gì, kéo người ta vào lại không hay.

Tôi chỉ đành nhắn cho Dương Hoành, bảo hắn gửi cho tôi số điện thoại của anh họ, tự tôi gọi cho anh ta, bảo anh ta tới đón mẹ chồng.

Hắn nhanh chóng gửi cho tôi số điện thoại của anh họ, khi tôi gọi điện, anh họ hình như đang lái xe, nói rằng sẽ đến ngay lập tức.

Quả nhiên chưa đến mười phút anh họ đã tới.

Mới một đêm không gặp, anh ta thay đổi kiểu tóc giống hệt Dương Hoành, thậm chí còn ăn mặc lịch sự, khi anh ta từ xe của Dương Hoành bước xuống, tôi suýt nữa không nhận ra, còn tưởng là Dương Hoành.

Bọn họ dù sao cũng là bà con, thân hình khá tương tự.

Khi tôi gọi anh ta, anh ta theo bản năng gật đầu cụp mắt xuống, ngượng ngùng đáp lại.

Tôi hỏi anh ta sao lại lái xe của Dương Hoành, anh ta chỉ nói Dương Hoành đang tiếp đón khách hàng, nhờ anh ta tới đón mẹ chồng.

Tôi liếc nhìn chiếc xe: “Anh ấy bàn chuyện làm ăn lớn vậy sao? Chịu cho anh lái xe đến?”

Dương Hoành là kiểu người không cho ai mượn xe và vợ.

Đừng nói đến vấn đề hắn khinh thường anh họ, cho dù là với bạn thân, hắn cũng không nở.

Ngay cả khi xe của tôi ở công ty, tôi muốn mượn xe của hắn, hắn thà chở tôi đi.

Bị tôi nhìn chằm chằm, anh họ xấu hổ nói: “Em giục gấp quá, cậu ấy sợ anh lái xe tải quá chậm.”

Tôi không khỏi nghi ngờ, lại để ý mẹ chồng quái đản kia hơn nên cùng anh họ lên lầu, trong lúc chờ thang máy, tôi hỏi anh ta khi nào bố chồng về.

Anh ta vẫn cúi đầu, lẩm bẩm: “Không biết.”

Cửa thang máy đóng lại, tôi ngửi thấy mùi nước hoa ô tô trên người anh ta, chính là mùi trên xe của Dương Hoành, còn là do tôi chọn.

Nhưng anh ta xịt nhiều nên mùi rất nồng nặc.

Lúc lên tôi vội quá nên không để ý, bây giờ trong thang máy, mùi hương có hơi gay mũi.

Hàng ngày anh họ không phải ở trang trại thì ở nhà chồng làm việc nhà, không hay chỉnh chu, hôm nay thế mà còn xịt nước hoa?

Tôi liếc nhìn anh, phát hiện anh cuống quýt quay đầu, cánh tay hơi rụt lại, cả người lập tức trở nên căng thẳng như con thỏ bị dọa sợ.

Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ có phải anh ta sắp có hành động xấu hổ gì, ví dụ như cử chỉ thân mật không.

Đến trước nhà, tôi mở cửa bước vào thì thấy mẹ chồng vẫn đang ở trong bếp.

Nhưng thay vì thái thịt trên thớt, bà ta lại ngồi dưới sàn nhà cạnh cửa tủ lạnh mở rộng.

Thân hình bị cửa tủ lạnh che, có tiếng “tách tách tách” vang lên.

Đi qua cửa bếp, tôi nhìn thấy một vũng máu chảy xuống đất từ cạnh tủ lạnh, trong không khí nồng nặc mùi máu.

Kết hợp với những kinh nghiệm lần trước, tôi nghẹn lại, đoán được mẹ chồng định làm gì.

Tôi quay đầu nhìn anh họ: “Hay là gọi cảnh sát đi?”

Tình hình thật sự rất quái dị, nằm ngoài dự đoán ban đầu của tôi.

Anh họ thong thả đi tới, khẽ gọi: “Cô?”

Ngay khi anh ta lên tiếng, cửa tủ lạnh đóng lại, mẹ chồng một tay cầm miếng thịt bò, một tay chống dưới đất, gian nan bò tới.

Cái đầm bầu bà ta đang mặc đã bung ra để lộ cái bụng tròn như quả bống, bà ta vừa ăn thịt vừa nói với tôi: “Hướng Vi, mẹ sắp sinh rồi, mau đỡ đẻ giúp mẹ với.”

Lúc này tôi mới phát hiện máu thấm ra từ trong quần bà ta.

Bà ta cởi quần lót, lộ ra lông trắng dưới bụng.

Mà bên trong quần lót, một cái đầu thỏ đỏ tươi không lông dính máu đang từng chút đi ra ngoài.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.