Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22

12:52 sáng – 06/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22 tại dualeotruyen. 

Lần này Vân Nhạc không từ chối nữa, cậu xách cái bọc trở về phòng. Văn Dã đối xử với cậu cực kỳ tốt, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là muốn mình nhận lấy cái áo mà thôi. Thật ra, nếu như cậu chịu nhận, hắn cũng sẽ tìm ra cách khiến cậu mặc lên mà thôi. Vân Nhạc giống như lập tức đọc vị được tâm tư của hắn, cũng không muốn làm hắn khó xử thêm. Áo len này có chút to, nhưng cổ áo tay áo đều rất mềm mịn, không có cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Đây là cái áo tốt nhất Vân Nhạc từng mặc qua, không chỉ cơ thể thấy ấm áp, mà tâm can cũng thấy được sưởi ấm.

Văn Dã đang ngồi ở phòng khách đùa giỡn với Khăn Quàng Cổ, cười đến đặc biệt vui vẻ. Vân Nhạc tựa vào cạnh cánh cửa, lắng nghe, cậu nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy chính mình. Cậu cũng muốn thử ôm Văn Dã, hắn tốt như vậy, có lẽ nào cũng sẽ như áo len kia không… Cũng ấm áp như thế?

Kỹ thuật đan len cũng không khó lắm, Vân Nhạc lại được cái thông minh, học rất nhanh. Mỗi ngày tan học về nhà làm cơm xong, cậu liền trở về phòng đan áo len. Còn hơn một tháng nữa là mùa xuân đến rồi, cậu phải cố gắng đan thật nhanh để Văn Dã còn mặc thử.

Cuối tuần trước đó, Văn Dã đi ra ngoài chơi tennis. Hàn Thần bữa giờ quá bận bịu, thừa dịp buổi sáng rãnh rỗi không có việc gì làm, liền cùng hắn đi đánh quần vợt. Dù cho ông chủ nhỏ họ Hàn chơi thể thao rất dở, nhưng được cái tên này có dụng cụ rất chuyên nghiệp, đồ thể thao phiên bản giới hạn, giày tennis (1) loại kinh điển, trên đầu còn đeo thêm cái băng rôn thể thao, thoạt nhìn như một vận động viên chuyên nghiệp. Rốt cuộc, cậu ta phát bóng vụng về đến độ đập ngay vợt vào đầu mình. Đánh được mấy hiệp thì mệt đến độ ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc. Văn Dã bước tới gần và đưa cho cậu ta một bình nước, hỏi: “Gần đây thế nào rồi?”

Hàn Thần trả lời: “Vẫn được, tuy rằng vẫn còn lỗ vốn, nhưng đã có những khách hàng quen thuộc rồi.” Cậu ta mệt mỏi đưa tay lên, nhờ Văn Dã kéo mình một cái, cùng nhau đi tới phòng thay quần áo.

“Mày thì sao? Xuân này ở lại đây hay là về bên mẹ mày? Còn chú Văn thì sao, ba người nhà mày năm nay có đoàn tụ được hay không?”

“Ừm.” Văn Dã nói: “Nếu không có chuyện gì xảy ra thì họ sẽ về. Công việc của mẹ tao bên đó cũng xong xuôi rồi. Bà còn có hỏi thăm mày nữa, định sẽ mang quà về tặng mày.”

“Thật sao?!” Hàn Thần đột nhiên hưng phấn hẳn lên: “Hay là nói dì mang về cho tao một xấp hình có chữ ký đi! Tao sẽ bán lại cho khách hàng, trong vòng mấy ngày là có thể hồi vốn lại ngay.”

Văn Dã cười nói: “Đầu óc mày kinh doanh dữ vậy?”

Hàn Thần được đà lấn tới: “Mày cũng phải nhìn xem tao là ai chứ, nhưng mà nhất định phải xin mẹ mày đó nha! Trưa nay muốn ăn cái gì không, tao bao.”

Văn Dã liếc nhìn đồng hồ, chợt nhớ ra trước khi rời khỏi nhà ngày hôm nay không hề nói Vân Nhạc biết sẽ không về ăn trưa, liền suy nghĩ một chút rồi nói: “Thôi để ngày khác đi, hôm nay có việc rồi.”

Vẫy tay chào tạm biệt Hàn Thần, Văn Dã đạp xe trở về nhà. Ngay thời điểm cửa thang máy mở ra, hắn ngửi được bên trong hành lanh mùi cơm nước thơm lừng. Đổi dép lê mang vào, vừa ngẩng đầu lên định phát ra âm thanh, liền bỗng dưng im bặt không chút động tĩnh.

Trong phòng cũng không có gì đặc biệt, ánh nắng vẫn đang chiếu xuyên vào phòng khách qua ô cửa sổ lớn. Văn Nhạc trên người mặc chiếc áo len màu trắng cao cổ, ngồi trên ghế sofa. Đôi mắt cậu rũ xuống, hàng lông mi thật dài. Cậu đang ngồi đan ống tay áo len. Mới có mấy ngày mà đã đan được cả chiều dài ống tay áo. Sợi len màu xanh tím được quấn trên ngón tay út, kéo dài từ cuộn len được đặt trên ghế sofa. Khăn Quàng Cổ ở bên cạnh cậu đang chơi đùa rất vui vẻ, nó dùng móng vuốt vờn cuộn len vừa gặm vừa cắn. Văn Nhạc dừng động tác tay, lôi cuộn len từ miệng nó lấy ra. Cậu liếc mắt nhìn quyển sách chỉ dẫn đặt trên bàn trà, muốn ở giữa tay áo thêu một vài hoa văn. Cậu đang cố làm theo chỉ dẫn từng bước một.

Văn Dã đứng ngẩn ngơ ở cửa ngắm nhìn, hình ảnh này hắn sẽ ghi nhớ rất lâu. Lâu đến cả đời này cũng không quên được, sẽ luôn tạc khắc trong lòng hắn.

“Cậu về rồi.” Lúc Vân Nhạc cuối người lật sách thì để ý thấy Văn Dã, đứng lên hỏi: “Đã cơm nước gì chưa?”

Văn Dã định thần trở lại, đi đến trước mặt cậu. Nhiệt độ trong phòng không thấp lắm, khoảng hai mươi mấy độ. Khuôn mặt Văn Nhạc đỏ bừng, trên trán rịn đầy mồ hôi. “Bộ cậu không nóng sao?”

Vân Nhạc mím môi thừa nhận: “Có nóng.”

Văn Dã dở khóc dở cười: “Vậy tại sao không cởi áo len ra, khi nào đi ra ngoài hãy mặc vào…”

“Là cậu tặng cho tôi nên tôi muốn mặc nó.” Vân Nhạc nhìn hắn, như thể rất yêu thích món phục trang này, không nỡ lòng cởi ra. “Tôi không thể mặc nó sao?”

Chiếc áo này mặc chỉ để chống lạnh thôi, cậu không cần phải lúc nào cũng diện nó lên. Văn Dã đáng lẽ nên nói ra như vậy, nhưng khi mở miệng nói thì lại thành ra: “Có thể mặc chứ. Nhưng trong này nhiệt độ cao quá, sao không hạ thấp nhiệt độ một chút.”

Hắn định giơ tay lên giúp Vân Nhạc lau đi mồ hồi đọng trên trán của cậu. Tuy nhiên khi ý thức được mình muốn làm gì, hắn liền vội rút tay về không để lại dấu vết. Hắn cầm lấy điều khiển từ xa và chỉnh thấp xuống mấy độ. Miệng nở một nụ cười, hắn nói: “Thật ngố quá đó, cậu không biết nóng lạnh ra làm sao à?” Vừa nói xong liền quay trở về phòng.

Ngoài cửa phòng là âm thanh Vân Nhạc đi vào bếp chuẩn bị chén đũa. Văn Dã thả ba lô thể thao xuống dưới đất, dựa người vào cửa phòng. Nụ cười trên mặt chợt tắt hẳn, nhìn chằm chằm đến xuất thần vào mấy ngón tay.

Tại sao hắn lại muốn đưa tay ra? Rồi tại sao hắn lại rút tay về cơ chứ?

Sau khi ăn cơm trưa, Vân Nhạc lại tiếp tục ngồi trên ghế sofa đan áo len. Văn Dã đi ra vào phòng mấy lần, thấy cậu từ đầu chí cuối giữ một tư thế, đến cả nước cũng không uống một ngụm. Bất đắc dĩ mới đi tới cạnh bên, hỏi: “Cậu là người máy hay sao vậy?”

Vân Nhạc lập tức ngẩng đầu lên, nhanh chóng chứng minh bản thân: “Tôi không phải là người máy.”

“Phốc.” Văn Dã không nhịn được cười nói: “Được rồi, cuối tuần thì nghỉ ngơi chút đi. Mấy giờ cậu đi làm thêm vậy?”

Vân Nhạc trả lời: “Bảy giờ tối.”

“Ừm… Giờ này cũng còn sớm, cùng với tôi đi coi phim không?”

“Được chứ.” Vân Nhạc không do dự, đặt kim móc và len sợi xuống, đem cuộn len đi cất vào trong túi, đề phòng Khăn Quàng Cổ lại gặm chơi. Cậu sửa soạn quần áo tươm tất rồi cùng Văn Dã đi ra ngoài.

Cậu chưa bao giờ có chủ ý đi rạp phim bao giờ. Trước đây, trường học thỉnh thoảng lại chủ trì vài hoạt động xem các bộ phim đề tài quân sự lịch sử, sau đó sẽ viết bài cảm nhận. Nhưng rạp chiếu phim thực thụ thì cậu chưa từng đến. Cuối tuần ở đây có khá nhiều người, trước cửa có đặt mấy tấm poster phim đang được ưa thích hiện nay, đầy đủ chủ đề tình ái, kinh dị, nhạc kịch, ngoài ra còn có một phim bom tấn thỏa mãn thị giác nữa.

Văn Dã lần lượt nhìn từng cái một, xong mới quay đầu lại hỏi: “Cậu thích xem bộ phim nào?”

Không nghe thấy ai đáp lại. Vân Nhạc đang đứng ở cách hắn hai mét, cứ như thể là hai người xa lạ. Văn Dã chớp chớp mắt vài cái, trên mặt đầy dấu chắm hỏi. Hắn bước vài bước sang bên, giả bộ cả giận nói: “Bạn học sinh này, bạn đang cùng tôi đi xem phim đó sao?”

Vân Nhạc nghiêm túc gật gật đầu.

Văn Dã tức cười vừa nói: “Vậy cậu đứng xa tôi như vậy làm gì?”

Vân Nhạc mắt liếc nhìn vào đoàn người, trong số đó có một cô bé mặc đồng phục trường trung học Thụy Hải, trên tay đang cầm theo bắp rang, đứng trong hàng cùng với mấy người bạn nữa. Cậu không dám đứng lại gần hắn, sợ người ta phát hiện ra mình với Văn Dã đi chung. Mặc dù mọi người trong buổi Dạ hội Tết Nguyên Đán đều đã thấy Văn Dã giúp cậu, nhưng cậu vẫn không muốn người ta biết được cậu với Văn Dã quen biết nhau, lo sợ rằng như vậy sẽ mang đến phiền phức cho Văn Dã. Cậu trả lời cho qua: “Tôi xem phim gì cũng được hết.”

Văn Dã ôm ngực nói: “Không có bộ phim nào tên là ‘Xem gì cũng được hết’.”

Vân Nhạc hấp háy mắt mấy cái, hỏi ngược lại: “Vậy cậu thích xem phim gì?”

Văn Dã trả lời: “Chúng ta là đang đi chung với nhau mà? Tôi cũng muốn nghe ý kiến của cậu nữa.” Nói xong liền nắm cổ tay của cậu mà kéo đến chỗ mấy cái giá trưng bày. Vân Nhạc lo lắng ngoái lại nhìn cô bé học cùng trường, đợi đến lúc cô ta đã soát vé đi vào trong phòng chiếu, mới thấy yên lòng.

Nhưng rốt cuộc cậu cũng không biết nên xem phim nào. Thành ra Văn Dã vẫn là người phải quyết định, chọn bộ phim 3D nước ngoài mãn nhãn thị giác kia. Vân Nhạc lần đầu tiên được xem phim giao diện 3D, cũng ngồi im không dám động đậy. Ánh đèn trong phòng chiếu dần dần tối xuống. Theo sau phần giới thiệu mở màn vui tươi, liền có một ngôi sao băng lướt qua ở phần đầu phim, tiếp sau đó là vô số ngôi sao trôi bềnh bồng trước mắt cậu. Cậu đoán được chúng chỉ là giả, nhưng lại vẫn ngây ngô giơ tay lên bắt, nắm được một ngôi sao. Văn Dã nhìn sang cậu, nhẹ nhàng cười ra tiếng. Vân Nhạc quay đầu qua, trong rạp chiếu bóng đen kịt không nhìn thấy gì, nhưng nếu cố gắng vẫn có thể thấy được đạo quang lấp lánh trong cặp máy đen láy của Văn Dã, cứ như vì sao trong bàn tay của cậu vậy.

Cậu nắm chặt ngôi sao kia, vươn cánh tay tới và nhẹ giọng hỏi: “Cậu có muốn nó không?”

“Tôi muốn đem nó tặng cho cậu.”

~ Hoàn Chương 22 ~