Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Về Người Tôi Yêu Chương 3: C3: Chuyến đi tân cương

Chương 3: C3: Chuyến đi tân cương

5:19 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 3: C3: Chuyến đi tân cương tại dưa leo tr. 

Vì lý do tâm lý nên Lương Tị không thể đi máy bay, vì vậy họ phải đi tàu hỏa giường nằm. Toàn bộ hành trình của tàu mất ba mươi ba tiếng, cần phải đi qua Thiểm Tây và Cam Túc mới đến được Urumqi.

Lúc hai người lên tàu đã là mười một giờ đêm, mỗi ô có bốn giường, giường dưới của Lương Tị đã có người chiếm, nằm ngáy khò khò.

Tiếp viên đánh thức người đàn ông dậy, bảo anh ta quay trở lại chỗ ngủ của mình. Lương Tị cầm điện thoại di động chiếu đèn vào chiếc chăn bông đã bị đè thành một đống, chẳng muốn ngồi xuống chút nào.

Lý Thiên Thuỷ lấy túi ngủ du lịch từ trong ba lô ra, dọn sẵn giường rồi ra hiệu cho Lương Tị, “Cô có thể ngủ ở giường này.”

“Được.” Lương Tư ngồi xuống.

Lý Thiên Thuỷ thu dọn chiếc giường còn lại, giữ nguyên quần áo nằm xuống, tắt đèn điện thoại đi. Lương Tị chưa từng đi tàu hoả giường nằm bao giờ, có chút mới lạ, nên cứ hỏi Lý Thiên Thuỷ hết chuyện này đến chuyện nọ.

Lý Thiên Thuỷ hướng cô “suỵt” một tiếng, ý nói giường trên có người. truyện ngôn tình

Lương Tị không nói thêm gì nữa, đeo tai nghe vào bắt đầu chơi game. Tín hiệu trên tàu không tốt, bị ngắt liên tục, bực mình quá cô tắt điện thoại luôn, để ở dưới gối.

Nằm trở mình một lúc, không ngủ được, cô khẽ gọi người ở giường đối diện: “Lý Thiên Thủy?”

“Ừm.” Lý Thiên Thuỷ lên tiếng.

“Sao anh lại mang theo túi ngủ?”

“Da con gái mỏng manh. Tôi chuẩn bị sẵn.”

“Cảm ơn anh.” Lương Tị nói nhỏ.

“Không có gì.”

“Anh không buồn ngủ sao?” Lương Tị lại hỏi.

“Ừ.”

“Tôi phấn khích quá nên không ngủ được.”

Lý Thiên Thuỷ khó hiểu, “Sao lại phấn khích?”

“Đây là chuyến đi giường nằm đường dài đầu tiên của tôi.”

“Còn anh?”

“Tôi đã đi không biết bao nhiêu lần rồi. Lần đầu tiên đến Tân Cương là ngồi ghế cứng.” Lý Thiên Thuỷ nói.

“Ngồi hơn ba mươi tiếng?” Lương Tị ngạc nhiên, “Sao anh không mua vé giường nằm?”

“Khi đó tôi nghèo.” Lý Thiên Thuỷ nói.

Lương Tị hiểu được. Ba anh mất sớm, là do một tay mẹ anh tảo tần nuôi nấng.

Đèn trên tàu đã tắt từ lâu, chỉ còn ánh đèn đường hai bên đường ray thấp thoáng qua những tấm rèm xếp ly màu xanh. Nằm nghiêng, Lương Tị nhìn người trên giường đối diện, nhẹ nhàng nói: “Ba ruột tôi cũng đã chết rồi.”

Lý Thiên Thuỷ nghiêng đầu nhìn qua.

“Tôi vừa mới được sinh ra thì ông ấy đã chết rồi. Lúc đánh nhau bị người ta đâm chết.”

“Mẹ tôi một mình nuôi tôi đến năm hai ba tuổi, rồi bỏ tôi ở cổng cô nhi viện.”

Lương Tị cũng không hiểu, cô không hiểu tại sao đột nhiên mình lại nói những điều này.

Lý Thiên Thuỷ muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng anh cứ như bị nghẹn lại. Lát sau anh mới ngồi dậy vặn mở bình giữ nhiệt, “Cô muốn uống nước không?”

Lương Tị nhận lấy uống một ngụm, như không có chuyện gì xảy ra, hỏi anh: “Bạn gái của anh là người dân tộc thiểu số à?”

Lý Thiên Thuỷ sững người một lúc, rồi gật đầu.

“Nghe nói hai người chia tay rồi?” Lương Tị tiếp tục nói nhảm.

“Ừ.” Lý Thiên Thuỷ trả lời.

Lương Tị thật sự tò mò, xoay qua hỏi: “Nghe nói muốn kết hôn với người dân tộc thiểu số thì phải xúc ruột? Làm cho ruột thật sạch?”

“Ai nói vậy?” Lý Thiên Thuỷ không thể tin được.

“Người trong thị trấn nhiều chuyện.”

“Không cần. Nhưng kết hôn rồi thì không thể tùy tiện ăn thịt.” Lý Thiên Thuỷ giải thích, “Thịt bò và thịt cừu mà họ ăn cần phải còn sống trước khi giết mổ, và nó phải khỏe mạnh. Nếu chúng chết trước khi giết mổ thì không thể ăn được.”

“Tại sao?”

“Có lẽ là sợ động vật chết mang theo mầm bệnh, dù sao động vật chết là tuyệt đối cấm, hơn nữa chỉ có trâu bò, dê cừu, gà, vịt, gia cầm mới được ăn, những con khác thì không được ăn.”

“Ồ, trách không được thịt bò và dê cừu của họ lại mắt như vậy.” Lương Tị dường như đã hiểu. Thật lâu sau, cô lại hỏi: “Anh với Tưởng Kình là bạn thân từ nhỏ?”

“Là bạn nối khố.”

“Anh ấy là bạn trai cũ của tôi, chúng tôi mới chia tay hồi nửa năm trước.” Lương Tị bất ngờ nói.

Lý Thiên Thuỷ chỉ biết Tưởng Kình được người ta theo đuổi, sau đó không hiểu sao lại bị bỏ, cũng chỉ trong vòng một năm mà thôi, nhưng không biết đối phương là ai.

“Cậu ấy…” Lý Thiên Thuỷ chần chừ một lúc mới nói: “Cậu ấy rất buồn.”

“Tôi biết.” Lương Tị thì thầm.

“Tại sao?” Lý Thiên Thuỷ hỏi.

“Không có lý do. Khi tôi thích một người, trong lòng như có một con bướm vậy. Đột nhiên có một ngày con bướm ấy bay đi, yêu thích cũng theo đó mà biến mất.”

Những lời này quá huyền ảo, Lý Thiên Thuỷ không biết phải trả lời như thế nào.

Sau nửa đêm, Lý Thiên Thuỷ ngủ trước, Lương Tị trằn trọc không ngủ được vì bánh xe ma sát quá lớn. Tàu dừng ở ga, Lương Tị thấy có người đi xuống hút thuốc nên cũng đi xuống đứng ở cạnh cửa, sợ tàu đột ngột rời đi bỏ mình lại.

Điểm dừng là Tây An, có người hỏi dừng mấy phút? Tiếp viên nói tám phút. Lương Tị thư thái chậm rãi hút thuốc. Thời gian hiển thị trên đồng hồ sân ga là: 5:05.

Một lúc sau, tiếp viên giục cô lên tàu, Lương Tị trở lại giường, nhìn Lý Thiên Thuỷ đang ngủ say, đưa tay giúp anh nhét lại chăn sắp rơi xuống.

Lý Thiên Thủy giật mình tỉnh lại, hơi ngẩng đầu hỏi cô: “Mấy giờ rồi?”

“Hơn năm giờ, anh ngủ tiếp đi.” Lương Tị trả lời anh.

“Cô không ngủ à?”

“Tôi vừa mới tỉnh.”

Lý Thiên Thuỷ lại ngủ tiếp, Lương Tị ngồi dựa vào giường nhắm mắt một lúc, đến rạng sáng, mọi người lần lượt rời khỏi giường để rửa mặt, tiếp viên đến đổi vé, nói điểm dừng tiếp theo là Bửu Kê.

Lương Tị đi theo mọi người đến khu rửa mặt xem một chút, sau đó cũng lấy một chai nước suối, bóp kem đánh răng, đi súc miệng.

Có người đẩy xe đồ ăn sáng qua, rao là cháo gạo và cháo bát bảo, Lương Tị quay đầu nhìn, gọi hai phần cháo, hai dưa chua và trứng.

Lý Thiên Thuỷ cũng đã thức dậy, chờ anh đi vệ sinh rửa mặt xong quay lại thì Lương Tị đã ăn xong. Cô chỉ vào một phần khác trên bàn, “Không có gì khác, tôi tùy tiện mua đại.”

“Cảm ơn, tôi không kén chọn.” Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống ăn. Sau khi ăn xong, anh nhìn thấy đồ ăn trước mặt Lương Tị, cháo căn bản không đụng tới, trứng gà luộc chỉ bị cắn một miếng lòng trắng trứng, hỏi cô: “Cô không ăn à?”

“Tôi không đói.” Lương Tị trả lời qua loa.

Lý Thiên Thủy không nói gì, lấy muỗng trong tô cháo của cô ra, dùng đũa của mình ăn hết cháo với dưa chua, tách bỏ phần trứng mà cô đã cắn rồi ăn phần còn lại, “Tôi ăn chưa no, cô bỏ vậy thì tiếc lắm.”

Lương Tị không nói gì.

Sau khi ăn xong, Lý Thiên Thuỷ dọn dẹp bàn, lấy sữa và sô cô la trong ba lô ra đưa cho cô, “Sô cô la không thể để lâu được, sẽ chảy.”

Lương Tị nhận lấy ăn, sau đó uống sữa, hỏi anh: “Anh ngủ ngon lắm à?”

“Cô ngủ không ngon sao?” Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.

“Bình thường.” Lương Tị ngáp một cái, “Có chút ồn.”

“Do lần đầu tiên cô đi tàu đường dài, sau này quen sẽ khác.”

“Tại sao phải quen với điều này?” Lương Tị hỏi ngược lại.

Lý Thiên Thuỷ bị câu hỏi chặn lại, nhưng không nói gì, đúng là cô không cần phải làm quen với nó.

“Tôi ít khi ra ngoài lắm, cũng lười đến những chỗ phải đi đường sắt cao tốc mất hơn sáu tiếng.” Lương Tị nói.

“Cô gái, sao không đi máy bay?” Ông chú ngồi cạnh cửa sổ ngoài lối đi nói: “Mua vé giảm giá thì cũng bằng với vé tàu giường nằm này đó.”

“Con sợ độ cao.” Lương Tị nói.

“Sợ độ cao thì có sao đâu? Đừng ngồi bên cửa sổ là được.”

“Nhưng con vẫn sợ.”

“Chú có một thằng cháu cũng sợ độ cao, cũng sợ đi máy bay lắm. Nhưng nó sắp phải đi du học với tư cách là nghiên cứu sinh. Ôi chao, thoáng một cái là hết sợ ngay. Sau này cháu làm thử xem, chắc là cũng sẽ khỏi thôi.”

“Cháu gái, cháu lên tàu ở Trịnh Châu à?” Ông ấy hỏi xong, lại lẩm bẩm nói: “Chú là người Lũng Tây, quanh năm buôn bán ở Hán Khẩu, buôn đồ kim khí.”

“Vậy tại sao chú lại nói giọng Đông Bắc?” Lương Tị hiếu kỳ.

Đối phương hào hứng: “Vì trong chợ của bọn chú có một nhóm người Đông Bắc, ngày nào chú cũng chơi bài với họ, không hiểu sao giọng của chú cũng thay đổi theo luôn. Vất vả lắm chú mới học được phương ngữ Hồ Bắc, muốn giả làm người địa phương để làm ăn, không ngờ lại bị mấy người Đông Bắc này làm cho chệch hướng.”

Lương Tị cười lớn.

Người đàn ông lại nhìn Lý Thiên Thuỷ, “Chàng trai, hai người định đến Tân Cương chơi à?”

Lý Thiên Thuỷ cất điện thoại di đi, trò chuyện với ông ấy, “Chú trở lại Lũng Tây thăm người thân sao?”

“Con trai chú trúng tuyển vào Đại học Nhân dân Trung Quốc, chú đặc biệt trở về mời cơm các giáo viên để cảm ơn!” Người đàn ông cười như hoa nở.

“Chúc mừng chú.”

“Ăn kẹo đi, ăn kẹo đi.” Người đàn ông móc từ trong túi ra một nắm kẹo tôm hùm, sau đó đắc ý nói: “Hai đứa nhỏ trong nhà có tư chất tốt hơn chú, chú cái gì cũng không biết, chỉ biết làm ăn buôn bán mà thôi, đợi sau này chúng nó có học vấn rồi, đời này coi như an ổn.” Nói xong lại tự giễu, “Cũng không biết tương lai chúng nó có học vấn cao rồi có ghét bỏ hai ông bà già này không nữa.”

“Trong thôn của chú có một cậu học rất giỏi. Sau này cậu ta định cư ở Thượng Hải dạy học, cưới một cô vợ người Thượng Hải. Bị nhà gái gọi là phượng… Phượng hoàng nam? Chú cũng không hiểu phượng hoàng nam là gì, dù sao cũng chính là bị bên nhà vợ xem thường, cậu con này cũng dần dần chán ghét ba mẹ mình, hai ba năm mới trở về một lần…”

Lương Tị lột một viên kẹo, chuẩn bị ăn thì nhận được tin nhắn WeChat của Lý Thiên Thuỷ: Ở bên ngoài đừng có ăn uống bậy bạ.

Sau đó, lại một tin khác: Nhất là loại không có bao bì đầy đủ.

Lương Tị đọc xong, cô bình tĩnh đặt viên kẹo trở lại, nhìn ông chú đang trò chuyện, nhắn tin cho Lý Thiên Thuỷ: Tôi thấy chú này là người thật thà, chỉ có điều nói hơi nhiều.

Lý Thiên Thuỷ nhắn lại cho cô: Ra ngoài phải cẩn thận một chút.

Lương Tị không nhắn lại, cô cầm bình giữ nhiệt đi lấy nước nóng, khi cô quay lại, ông chú vẫn còn đang trò chuyện, không chỉ trò chuyện với Lý Thiên Thuỷ mà còn trò chuyện với người ở giường khác.

Lương Tị trở lại giường ngồi xuống, tiếp viên hét lên: Ai vé tàu ga Thiên Thuỷ chuẩn bị xuống tàu.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tên Thiên Thủy này giống với tên của anh sao?”

Lý Thiên Thuỷ cũng nhìn ra, “Trước kia ba tôi là thanh niên trí thức ở Thiên Thuỷ.”

“Chúng ta xuống hóng gió đi?” Lương Tị đề nghị.

“Đi thôi.”

Tàu dừng lại, hai người xuống toa đi tới đi lui, Lương Tị duỗi eo, sau đó cử động tứ chi cứng ngắc, chậm rãi dạng h.ai chân ra khuỵu xuống, hỏi anh: “Khi nào thì mới đến Urumqi?”

“Nếu đúng giờ thì tám giờ sáng mai.”

“Còn nếu không đúng thì sao?”

“Tôi cũng không biết. Có một lần tôi đi bị chậm bốn tiếng đồng hồ.”

Lương Tị bị mất thăng bằng, trực tiếp quỳ xuống đất.

Lý Thiên Thủy cười kéo cô lên, “Không có việc gì, bình thường không có tình huống gì đặc biệt thì sẽ không chậm trễ đâu.”

“Tôi cảm thấy chú kia nói đúng, lúc về chúng ta đi máy bay đi.”

Hai người trở lại tàu, Lương Tị cả đêm không ngủ, có chút chịu không nổi nên nằm xuống ngủ. Sau một lúc lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy ông chú hỏi Lý Thiên Thuỷ: “Cô gái đó là vợ của cậu à?”

“Dạ không phải.”

“Vậy mối quan hệ của hai người là gì?”

“Cô ấy là em gái của con.”

“Ồ, cậu đã cưới vợ chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy thì tranh thủ đi, bây giờ con gái tốt ít lắm.”

Lương Tị dần dần chìm vào giấc mơ, mơ về những năm cấp ba đầy nhiệt huyết, mơ về thời thanh xuân tự do tự tại, mơ thấy cô và bạn bè kéo bè kéo lũ đánh nhau, mơ thấy cả bọn bị người ta truy đuổi, chạy mãi chạy mãi thì đạp vào khoảng không, giật mình tỉnh dậy.

Cô mở mắt ra nhìn đồng hồ, sắp mười hai giờ, cô nằm ngây ngốc một lúc rồi ngồi dậy tìm Lý Thiên Thủy, thấy anh đang ngồi ở giữa lối đi nhỏ giúp người ta dán màn hình điện thoại.

Lý Thiên Thuỷ dán xong, thấy cô đã dậy thì nói: “Chúng ta đi toa ăn uống ăn cơm?”

“Ừ.” Lương Tị uống miếng nước, đi theo anh đến toa ăn uống.

Lý Thiên Thuỷ kêu cô gọi món, Lương Tị gọi một món rau xanh, một món thịt xào rau và một món canh, sau đó gọi hai phần cơm, ngồi xuống hỏi anh: “Anh biết dán màn hình điện thoại nữa à?”

“Biết, trước đây tôi có sạp hàng.” Lý Thiên Thuỷ thanh toán hóa đơn.

“Cách đây bao lâu?”

“Ít nhất mười năm, mở sạp hàng trước trường đại học.” Lý Thiên Thuỷ ngồi đối diện cô nói.

“Làm ăn được không?”

“Được, bận đến mức không có thời gian để ăn cơm.” Giọng điệu của Lý Thiên Thuỷ bình tĩnh, như thể đang nói: “Toàn là mấy cô gái đến dán màn hình, bọn họ còn xin tôi chụp hình chung.”

“Lúc trẻ tôi trắng lắm.” Lý Thiên Thủy sờ sờ mặt của mình, “Bây giờ rám đen rồi.”

“Anh thật nhàm chán.” Lương Tị nói với anh.

“Cái gì?” Lý Thiên Thuỷ nhìn cô.

“Lúc đó nhiều cô theo đuổi anh lắm đúng không?” Lương Tị thản nhiên hỏi.

“Tôi vẫn luôn có nhiều người theo đuổi mà.” Lý Thiên Thuỷ đưa cơm vào miệng.

Lương Tị chia cho anh một nửa chén cơm của mình, “Hồi còn đi học tôi cũng rất gì và này nọ, nhiều người thích tôi lắm.”

Lý Thiên Thuỷ nhìn cô, không chút nghi ngờ.

“Hai chị em tôi đều giống nhau, nếu như thích người con trai nào thì liền trực tiếp theo đuổi, theo đuổi không được thì từ bỏ.”

“Ba mẹ hai người không nói gì sao?”

“Ba mẹ chúng tôi đều rất bận rộn, chỉ cần chúng tôi không bắt nạt bạn học và gây rắc rối là được. Hơn nữa lúc đó nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh của nhà tôi đã có quy mô lớn, chị em chúng tôi có cơm ăn áo mặc đầy đủ nên hăng hái học hành lắm.”

“Mà chúng tôi cũng không làm chuyện gì quá đáng, theo đuổi người ta cũng chỉ lặng lẽ viết thư tình, bề ngoài chúng tôi vẫn là con ngoan trò giỏi.”

“Theo đuổi có được không?” Lý Thiên Thuỷ uống canh.

Lương Tị thoáng dừng lại, gật đầu, “Được một người, còn anh?”

“Lúc làm dán màn hình điện thoại cũng có quen một người.”

“Sao lại chia tay?” Lương Tị hỏi.

“Lúc đó không biết trân trọng, chỉ lo kiếm tiền.”

Lương Tị không tiếp lời, một lúc lâu sau mới nhớ lại: “Khi đó tôi vẫn còn đang ở độ tuổi ngông nghênh.”

“Trong lớp có một bạn nam gấp cho tôi một lọ thủy tinh chứa đầy hạc giấy, tôi đã ném nó vào thùng rác trước mặt các bạn cùng lớp. Nếu là bây giờ, chắc chắn tôi sẽ lựa lời, tránh làm mất mặt bạn ấy trước đám đông.”

“Lúc đó cô bao nhiêu tuổi?”

“Mười lăm mười sáu tuổi gì đó?” Lương Tị nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thật ra hai chị em chúng tôi đều là thùng rỗng kêu to, trao nhiều thư tình nhưng đáp lại thì ít lắm. Cảm giác thích một người của khi đó và bây giờ khác xa cả một trời một vực.”

Loa đang phát thông báo ga tàu sắp đến – Lan Châu.

Lý Thiên Thuỷ ăn hết miếng cơm cuối cùng trong chén, “Tàu sẽ dừng lại ở Lan Châu trong hai mươi phút, tôi muốn xuống dưới gọi điện thoại.”

Lương Tị cũng ăn hết nửa chén cơm của mình, “Được, tôi cũng xuống gọi điện thoại.”

Lý Thiên Thuỷ gọi video cho dì chăm sóc, hỏi tình trạng thể chất và khẩu vị của mẹ Lý, sau đó xoay điện thoại một vòng, nói với mẹ Lý trong màn hình: “Mẹ, đây là ga Lan Châu.”

Lương Tị gọi cho Lương Minh Nguyệt, nói mình bị đau lưng, chân thì bị chuột rút, tín hiệu trên tàu không tốt, còn cơm thì không chín kỹ. Lương Minh Nguyệt kêu cô bớt dong dài lại, Lương Tị liền gửi cho chị một bức ảnh, nói mình đang thiếu một chiếc túi.