Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 18 tại dua leo tr 

Edit: Cẩm.

Chân Khương Mịch mềm nhũn cả ra.

Rốt cuộc cô cũng thấm thía hiểu được tại sao Cố Ngôn Phong có thể nổi tiếng như vậy rồi, bởi vì anh không những có ngoại hình đẹp trai mà kỹ thuật diễn cũng tốt nữa nha.

Mặc dù biết rõ vừa rồi anh không có tâm tư gì với cô nhưng cô vẫn cứ bị anh trêu chọc.

Nếu Cố Ngôn Phong thật lòng trêu chọc một người, sợ là ai cũng không chịu nổi.

Nhưng mà lòng tự tin của Khương Mịch cũng đạt đến mức cao chưa từng thấy.

Vừa tiến vào phòng thi, cô thật sự tin đây là sân nhà của mình.

Đã thi qua một lần rồi, lại còn được thần thi chiếu sáng, cô còn sợ cái gì nữa?

Ngữ Văn là điểm mạnh của Khương Mịch, cô làm rất thuận lợi. Thậm chí ngay cả khi viết văn cô cũng nhớ lại bài thi ở thế giới trước. Bài thi đó của cô còn được giáo viên lưu lại làm bài văn mẫu nữa cơ mà.

Quả nhiên Cố Ngôn Phong đúng là thần may mắn, mang đến cho cô vận khí tốt như vậy.

Đợi đến lúc kết thúc giờ thi, cá nhân Khương Mịch cảm thấy lần này cô thi rất ổn. Cô thấy một vài bạn học đã thảo luận, đối chiếu đáp án nhưng cũng không xen vào, chỉ ngồi một bên dựng lỗ tai.

Từ trên xuống dưới đối chiếu hết một lượt, thấy mình không làm sai đề thì tâm trạng cô lại càng tốt hơn.

“Thầy Cố, anh đúng là thần may mắn đó nha.” Khương Mịch ngồi vào xe, cười tủm tỉm nói với Cố Ngôn Phong: “Em nghe thấy các bạn thảo luận rồi, điểm Ngữ Văn chắc chắn sẽ cao.”

“Thông thường tự mình đánh giá tốt thì kết quả chắc cũng không tồi.” Cố Ngôn Phong để sách trong tay xuống: “Nhưng thi xong môn nào thì nên bỏ mặc môn đó, không cần đi hỏi đáp án, nếu thấy sai sẽ ảnh hưởng đến môn thi sau.”

“Em biết.” Khương Mịch gật đầu: “Là các bạn thảo luận, em chỉ nghe thôi, anh đã nói vậy thì lần sau em cũng không thèm nghe nữa.”

Cố Ngôn Phong bật cười: “Ừm, thế bây giờ đi ăn cơm, muốn ăn gì?”

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc thì buổi theo tiếp theo cũng sắp bắt đầu.

“Thầy Cố.” Khương Mịch trước khi đi còn chủ động đưa tay cho Cố Ngôn Phong: “Em còn muốn được thần thi ban may mắn.”

Sáng nay sau khi hôn xong Cố Ngôn Phong liền có chút hối hận, cảm thấy như vậy là quá mức thân mật rồi. Mà nếu đã có lần đầu tiên thì tất nhiên sẽ có lần thứ hai, không thể cự tuyệt được, nếu không… sẽ ảnh hưởng đến tâm tình thi của cô.

Khương Mịch xuống xe, vuốt ve chỗ mu bàn tay được hôn, cười tủm tỉm đi về phía phòng thi.

“Khương Mịch.”

Cô còn đang ngây ngô cười bỗng nghe thấy có người gọi tên mình, sửng sốt một hồi mới phát hiện người đó chính là Bách Mặc.

“Nghĩ gì mà vui vẻ thế?” Bách Mặc nói chuyện phiếm với cô.

“Nghĩ đến việc thi đại học xong là có thể giải thoát rồi nên vui vẻ.” Khương Mịch nhìn thấy Ngu Bạch đang đứng cách đó không xa, cô cũng không muốn gây xung đột gì nên khách sáo nói: “Chúng ta không cùng phòng thi nhỉ? Chào cậu, tôi đi trước đây.”

Bách Mặc gật đầu: “Ừm, cố lên nhé.”

“Ừ, cậu cũng vậy.” Khương Mịch không thèm quan tâm đến Ngu Bạch mà đi về phía phòng thi của mình.

Bách Mặc đứng tại chỗ hai giây, khóe miệng chậm rãi cong lên.

…..

Thi xong Toán cùng tiếng Anh, Khương Mịch cảm thấy rất tốt.

Cuối cùng là đến môn Vật Lý, Khương Mịch lại bắt đầu run sợ: “Thầy Cố, lần này anh hôn em hai cái đi!”

Cố Ngôn Phong híp mắt: “Nếu như Tiếng Anh, Văn và Toán đều làm tốt thì Vật Lý thi kém một chút cũng không sao. Sẽ vào được Thanh Châu thôi, không cần sợ.”

Đây chính là đang cự tuyệt mà, Khương Mịch vểnh môi lên nhưng cũng không mặt dày đòi hỏi nữa.

Kết quả trước khi đi, Cố Ngôn Phong cầm hai tay cô hôn lên mỗi bên một cái.

Khương Mịch lập tức vui vẻ ra mặt, nhào qua ôm lấy Cố Ngôn Phong.

(Cẩm: Ủa rồi quan hệ hai người là gì mà hôn hít dữ vậy???)

Cố Ngôn Phong còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã nhanh chóng buông tay, nhảy xuống xe: “Thầy Cố, anh chờ đi, em nhất định sẽ không làm anh mất mặt!”

Môn Vật Lý đối với Khương Mịch mà nói chính là thử thách lớn nhất, nhưng có thể do vận khí cô tốt nên năm nay đề thi không khó lắm. Trong suốt một tháng nay cô đã ôn kĩ các kiến thức cơ bản nên đa số các câu hỏi trong bài thi cô đều có thể làm được.

Thỉnh thoảng cô lại nhìn vào tay của mình và nhớ tới Cố Ngôn Phong. Và khi nghĩ đến Cố Ngôn Phong thì cô sẽ nghĩ đến những điều anh nói, những đề mà anh giảng qua.

Cuối cũng cũng làm bài thi xong, Khương Mịch thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm thấy điểm thi lần này của mình không những không kém mà còn rất cao nữa kìa.

Nộp bài thi đi ra, Khương Mịch gặp phải những người bạn học cùng lớp. Bọn họ đang bàn luận về trang phục tối nay. Lúc này Khương Mịch mới nhớ ra tối nay là sinh nhật của Bách Mặc.

Đương nhiên việc này không liên quan gì đến cô. Nhưng bởi vì nó nên cô nhớ đến Cố Ngôn Phong, anh đã đồng ý tối nay dẫn cô ra ngoài chơi, Khương Mịch đang rất mong đợi.

Tới đây đã hơn một tháng, mỗi ngày cô chỉ hận không thể vùi đầu vào trong sách, ngoại trừ con đường từ nhà đến trường kia ra thì cô chưa từng đi chơi ở bất cứ nơi nào.

“Thầy Cố, anh còn nhớ đã hứa với em cái gì không?” Cô vừa vào xe đã không nhịn được hỏi.

Cố Ngôn Phong liếc cô một cái, vẻ vẻ mặt mờ mịt: “Hứa cái gì?”

“Thầy Cố! Sao anh có thể như vậy? Anh không được quên!” Khương Mịch nóng nảy, không tự chủ được mà nhào qua chỗ anh: “Anh đã hứa với em rằng buổi tối sau khi thi xong sẽ mang em ra ngoài chơi mà.”

Cố Ngôn Phong nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang gần mình trong gang tấc, ngón tay đặt lên đùi giật giật, ngửa đầu ra sau nhịn cơn xúc động: “Em muốn đi chơi ở đâu?”

Nói xong liền không nhịn được cúi xuống cười.

Khương Mịch thấy anh cười nên biết là anh đều nhớ, vừa rồi chỉ là đang đùa cô thôi.

Cô cũng không tức giận mà yên tâm ngồi đoàng hoàng xuống: “Em cũng không biết. Anh đưa em đi đâu thì em đi đó.”

Cố Ngôn Phong nói: “Có muốn tham dự tiệc không? Hôm nay là sinh nhật một nghệ sĩ từng hợp tác với tôi, em muốn thì tôi sẽ mang em đi. Còn nếu em không thích thì thôi.”

Sự hiểu biết của Khương Mịch đối với giới giải trí không nhiều lắm, không thích cũng không ghét.

Nhưng nếu cô đã quyết tâm thi vào Học viên điện ảnh Thanh Châu thì bây giờ cần phải đặc biệt chú ý, tạo các mối quan hệ trên con đường này.

“Người ta đã mời rồi, anh không đi liệu có kì quá không? Nếu không thì đi đi, em cũng muốn được biết thêm về cái giới này.” Khương Mịch ngẫm nghĩ một hồi rồi lại chần chờ: “Nhưng mà em đi thì có sao không? Người ta không mời em!”

“Bữa tiệc này vốn dĩ yêu cầu mang bạn gái theo.” Anh đáp: “Vừa hay thích hợp.”

Khương Mịch nghe được hai từ “bạn gái” này, tâm tình không hiểu sao lại khá hơn một chút: “Vậy đi!”

Cố Ngôn Phong đưa Khương Mịch về nhà trước, ngồi trên xe gọi điện cho Trác Tuấn, nói hắn đem mấy bộ lễ phục đến đây.

Hai người về nhà chưa được bao lâu thì Trác Tuấn cùng với Trình Song Song cũng đã đến. Hai người họ mang theo cả bảy, tám bộ lễ phục.

“Thời gian hơi gấp nên chỉ có thể mượn lễ phục thôi. Hôm nay tạm chấp nhận mặc như vậy đi.” Trình Song Song kéo Khương Mịch đi thử đồ, đồng thời giải thích với cô: “Bây giờ thi đại học xong rồi, em có nhiều thời gian thì hôm nào đi đặt may mấy bộ lễ phục, sau này sẽ cần dùng đến.”

Khương Mịch gật đầu, lần lượt thử qua từng bộ lễ phục. Kết quả chỉ chọn được hai bộ tương đối phù hợp.

Một bộ làm bằng vải lụa màu đỏ, vạt áo được điểm thêm một lá sen làm tôn lên dáng người. Một bộ khác là chiếc váy len trắng, được điểm thêm một ít đóa hoa nhỏ, trông rất tiên.

Hai bộ lễ phục này Khương Mịch mặc vào đều đẹp, bộ màu trắng phù hợp với khí chất của cô hơn, trông cũng đẹp hơn.

Bộ màu đỏ thì đem lại một cảm giác tương phản rõ rệt, đánh sâu vào thị giác người xem, thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Chị thấy cả hai đều đẹp.” Trình Song Song cũng không lựa chọn được: “Nếu không thì chọn màu trắng đi, màu đỏ trông em khá thành thục.”

Khương Mịch nghe vậy liền không vui: “Em đã thành niên rồi, có chỗ nào không thành thục chứ?”

Trình Song Song không nhịn được cười: “Hồi chị bằng tuổi em cũng như thế này, lúc nào cũng muốn chứng minh mình đã trưởng thành trước mặt người khác. Chờ đến khi em bằng tuổi chị rồi hãy nói, lúc ấy ai cũng mong được trở về năm mười tám tuổi, chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết mình vẫn là bảo bảo.”

“Cho nên chị đã hiểu được suy nghĩ hiện tại của em rồi đó.” Song tỷ càng nói, Khương Mịch lại càng kiên trì: “Em muốn mặc bộ màu đỏ.”

Trình Song Song do dự một chút rồi đưa ra ý kiến: “Nếu không thì hỏi thầy Cố thử xem?”

Khương Mịch suy nghĩ một lát: “Cũng được.”

Thế là Cố Ngôn Phong bị gọi đến.

Khương Mịch mặc lại bộ lễ phục màu đỏ. Bộ lễ phục được cắt may rất khéo léo, làm lộ ra vòng eo con kiến của cô. Cổ áo là dạng cổ trễ, lộ ra cái cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh tinh xảo, vạt áo bên trong nhỏ dài ôm sát chân nhỏ của cô, khi di chuyển, đôi chân ấy như thoắt ẩn thoắt hiện.

Cố Ngôn Phong không phải không thừa nhận, mặc bộ váy này, đeo thêm một vài trang sức nữa thì đêm nay Khương Mịch sẽ làm mọi người ở bữa tiệc kinh ngạc hết nấc.

“Mặc bộ màu trắng kia đi.” Cố Ngôn Phong chỉ vào bộ váy khác nói.

Đêm nay Khương Mịch không phải nhân vật chính, ăn mặc bắt mắt như vậy cũng phải là chuyện tốt.

Khương Mịch nghe vậy liền không vui: “Là sao chứ? Anh cũng nghĩ em là trẻ con à?”

“Không phải.” Cố Ngôn Phong bình tĩnh giảng giải: “Bộ lễ phục này phải đi giày cao gót mới đẹp, chân em có thể đi không? Nếu em thích mặc bộ này thì mua đi, sau này ở nhà có cơ hội thì mặc.”

Chân Khương Mịch hiện tại đi lại không thành vấn đề nhưng bác sĩ Lâm nói muốn phòng ngừa vạn nhất, cho nên tốt nhất sắp tới không nên để cô đi giày cao gót.

“Vậy được rồi.” Cố Ngôn Phong biết Khương Mịch thích nó, hơn nữa lý do cũng chính đáng nên cô sảng khoái đáp ứng.

Thay quần áo xong đi ra, Cố Ngôn Phong nhịn không được mà chăm chú nhìn cô.

Anh đã từng nhìn thấy Khương Mịch mặc lễ phục rồi, chính là tại buổi lễ đính hôn ngày hôm đó, cô mặc bộ lễ phục được chế tác riêng.

Mà cô của ngày hôm đó, với cô của ngày hôm nay giống như là hai người khác nhau.

Ngày đó cô đi giày cao gót cũng không đứng thẳng được, vừa sợ hãi lại thiếu tự tin, lại chẳng có lấy một chút khí thế. Vậy mà cô của hôm nay, tự tin phóng khoáng, không bắt bẻ được bất cứ lỗi nào.

Anh lại nghĩ đến những hành động kì quái của cô.

Rốt cuộc là tại sao?

“Thầy Cố, vẻ mặt của anh là gì vậy!” Khương Mịch đi đến trước mặt anh, khua khua tay.

Lúc bấy giờ Cố Ngôn Phong mới phục hồi tinh thần lại, nhìn dây chuyền trên cổ cô, nói: “Cái này không hợp, chọn cái khác đi.”

“Đây là cái đẹp nhất rồi, những đồ trang sức khác đều không phù hợp.” Trình Song Song có chút áy náy: “Là lỗi của tôi, tôi không kịp chuẩn bị thêm những thứ này.”

Phòng làm việc của Cố Ngôn Phong không có nữ nghệ sĩ, đến lúc Trình Song Song nhận được điện thoại lại không có kinh nghiệm nên không chuẩn bị đầy đủ cũng là điều bình thường.

“Không sao.” Cố Ngôn Phong tự mình tháo dây chuyền của Khương Mịch xuống trả lại cho Trình Song Song. Sau đó anh lui về sau nửa bước nhìn một chút, ánh mắt khẽ động nói: “Chờ tôi.”

Nói xong liền xoay người đi ra cửa.

Khương Mịch tò mò không thôi: “Thầy Cố làm gì vậy?”

Trình Song Song cũng không biết, nhưng cô ấy rất tin tưởng Cố Ngôn Phong: “Yên tâm đi, nhất định Cố Ngôn Phong sẽ đem lại điều bất ngờ cho em.”

Không bao lâu sau, Cố Ngôn Phong lại quay về, trên tay còn cầm theo một vòng hoa.

Khó tin được chính là, vòng hoa này có vài phần giống với hoạ tiết hoa thêu trên váy cô.

Anh đi đến trước mặt Khương Mịch, đặt vòng hoa lên đầu cô rồi lùi lại phía sau hai ba bước đánh giá.

“Quá đẹp rồi!” Trình Song Song cùng Trác Tuấn đồng loạt vỗ tay: “Không hổ là thầy Cố mà.”

Khương Mịch không nhịn được bèn đi đến trước gương nhìn. Người trong gương có mái tóc dài đen nhánh xõa trên bờ vai trắng ngầm, khuôn mặt nhỏ nhắn, vòng hoa cùng váy kết hợp với nhau càng thêm đẹp, giống như một yêu tinh vừa bước ra khỏi rừng, như một nàng tiên nhỏ bé vậy.

“Có thích không?” Cố Ngôn Phong hỏi.

Khương Mịch ngượng ngùng mà gãi gãi mặt: “Có.”

“Vậy đi thôi.” Anh nói: “Không đi nhanh thì muộn giờ đấy.”

Bốn người họ vội vàng ra cửa, nhanh chóng lái xe đến cửa khách sạn.

Khương Mịch còn đang muốn xuống xe, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa treo một tấm poster cỡ lớn, mà trên tấm poster chính là chân dung Bách Mặc.

“Khoan đã.” Cô trợn tròn mắt: “Bữa tiệc chúng ta tham gia… là sinh nhật của Bách Mặc sao?”