Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 31 tại dua leo tr 

Edit: Cẩm.

Không kể tới Khương Mịch, tất cả đám người đi theo Nhậm Sam đều choáng váng.

Chỉ có Nhậm Sam là tỉnh táo, nước lẩu nóng bỏng mang theo dầu mỡ bắn lên mặt hắn, không phải nói đùa chứ đau đến mức làm hắn sắp khóc đến nơi rồi.

Nhậm San nhắm hai mắt lại gào lên: “Tôi muốn chết, mắt tôi mù rồi… Đau quá, bà nội tha mạng, con sai rồi, con sai rồi…”

Cố An cũng không muốn làm lớn chuyện nên rốt cuộc kéo hắn lên.

Nhậm Sam nhẹ nhàng thở ra. Nhưng một giây tiếp theo, Cố An lại kéo hắn xoay sang hướng khác, đồng thời đá vào chân hắn khiến hắn cứ thế mà quỳ thẳng xuống.

“Bịch” một tiếng lớn, làm đám người đàn ông đang canh giữ ở cửa sợ tới mức run lên, sau đó nhanh chóng hồi thần lại.

Khương Mịch cũng hồi thần lại. Cô mượn cáo oai hùm mà hướng về người đang cầm máy quay: “Đưa điện thoại đây.”

Người nọ phản ứng lại, muốn xóa đi những gì vừa quay được.

“Nếu anh dám xoá thì chúng tôi sẽ ấn cái đầu heo này của anh ta vào trong nồi.” Khương Mịch lập tức đe doạ.

Cố An nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Thật ra cô cũng không muốn xử lí tàn nhẫn nhưng người đang ở trong tay mình, đương nhiên người nọ sẽ không dám phản bác, ngoan ngoãn đưa điện thoại ra.

Quả nhiên Khương Mịch thấy đoạn video mà hắn quay lén, gửi sang điện thoại của mình.

Người phục vụ cùng bảo vệ lúc này mới đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cảnh này thì đồng loạt trợn tròn mắt.

“Xin lỗi.” Cố An ấn người Nhậm Sam xuống, kêu hắn nói.

Lúc này Nhậm Sam đã sợ tới mức hồn cũng chưa quay lại, mắt cùng mặt đau đến mức không chịu được, lập tức nói: “Rất xin lỗi, tôi không phải người, tôi hít khí amoniac mà lớn lên, tôi là đồ rác rưởi. Xin các cô tha cho tôi đi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi….”

Người phục vụ lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đi lên xin lỗi, muốn hỏi Cố An định xử lí thế nào.

Dường như Cố An cũng không muốn gây chuyện nên buông tay ra, nói: “Vậy giao cho các anh xử lí đó.”

Người phục vụ nhẹ nhàng thở ra, một bên phân phó người đi xử lí vết thương trên mặt Nhậm Sam, một bên tiếp tục xin lỗi Cố An và Khương Mịch: “Rất xin lỗi, làm hỏng ghế của hai vị rồi. Để biểu đạt lòng xin lỗi của chúng thôi, bữa tối ngày hôm nay của hai vị được miễn phí.”

Cố An không thiếu tiền cho bữa cơm này, nhưng đúng là cô ấy rất thích hương vị đồ ăn ở đây, liền nhìn về phía Khuong Mịch hỏi: “Chị… Cô thấy thế nào?”

“Được.” Khương Mịch gật đầu.

Tảng đá trong lòng người phục vụ cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhanh chóng đổi cho các cô ghế mới.

Lúc đi ngang qua hành lang, Khương Mịch chú ý tới người đàn ông quay phim vừa rồi đang ngồi trên một hàng ghế. Cô tuỳ ý liếc mắt, lại nhìn thấy Bách Mặc ngồi ở đối diện, Ngu Bạch ngồi bên cạnh hắn nên bước chân ngừng lại.

“Làm sao vậy?” Cố An chú ý thấy cô không bình thường nên hỏi.

“Không có gì, đi thôi.” Khương Mịch phục hồi tinh thần lại.

Đổi sang ghế mới, giám đốc nhà hàng tự mình tới đây xin lỗi, còn tặng cho hai người mỗi người một thẻ Vip, còn khuyễn mãi thêm rất nhiều đồ ăn.

Sau khi xin lỗi thêm một lần thì đám người rốt cuộc mới lui ra.

“Cô cũng lợi hại quá đấy!” Lúc này Khương Mịch mới có cơ hội biểu đạt sự sùng bái của mình, ánh mắt nhìn Cố An cũng sáng lấp lánh: “Tôi có thể bái cô làm sư phụ không? Chiêu vừa rồi quá đẹp, tôi cũng muốn học…”

Thời điểm Cố An ở trong đoàn phim không có cảm giác tồn tại, khi không có cảnh quay thì chẳng thấy người. Khi đóng phim thì toàn bị NG, cô ấy luôn bị mắng đến phát khóc, cho nên ấn tượng trong mắt mọi người chính là một cô gái đáng thương.

Mà biểu hiện vừa rồi của cô ấy quả thực giống như hai người khác nhau, làm người ta không thể không khiếp sợ.

Lúc này Cố An đã trở lại dáng vẻ em gái nhỏ mềm mại, gương mặt ửng đỏ, thẹn thùng nói: “Đều là anh ba dạy tôi, thật ra tôi học không giỏi.”

“Thầy Cố sao?” Rốt cuộc Khương Mịch cũng nhớ tới mục đích của mình ngày hôm nay: “Vừa cô không phải cô mới nói, anh ấy… anh ấy không chịu nhận các cô hay sao?”

“Đó là bây giờ thôi.” Cố An đáp: “Khi còn nhỏ thì khác, lúc ấy anh ấy đối xử với tôi rất tốt…”

Nói rồi, cảm xúc lại trùng xuống.

Khương Mịch duỗi tay mình đặt lên bàn tay cô ấy: “Thật ra bây giờ anh ấy vẫn rất quan tâm cô.”

“Tôi biết.” Cảm xúc Cố An hơi bình ổn lại: “Nếu không hôm nay anh ấy sẽ không diễn với cô trước mặt tôi.”

Bây giờ Khương Mịch nhớ lại, cảm thấy đúng là Cố Ngôn Phong có ý muốn giúp Cố An nên gật đầu: “Cô có thể nói cho tôi biết chuyện hai người trước kia không?”

“Anh ấy đã nói với cô những gì rồi?” Cố An hỏi.

Khương Mịch lắc đầu: “Chưa nói gì cả, hôm nay tôi mới biết được thầy Cố có quan hệ với Cố gia.”

Vẻ mặt Cố An lại suy sụp: “Tôi biết mà, chắc chắn anh ấy vẫn không muốn nhận chúng tôi.”

Không đợi Khương Mịch hỏi tiếp, Cố An sắp xếp mạch suy nghĩ trong đầu rồi nói: “Anh ba chắc cũng chưa nói cho cô biết về chuyện trong nhà đúng không?”

Khương Mịch lại lần nữa lắc đầu.

Trái lại Cố An vỗ tay cô: “Tính tình của anh ba chính là như vậy, anh ấy cũng là người đàn ông đáng thương, từ nhỏ đã không có ba rồi, cùng mẹ sống dựa vào nhau.”

Khương Mịch nghe xong câu này liền cảm thấy không đúng. Nếu thật sự từ nhỏ Cố Ngôn Phong chỉ sống với mẹ thì tại sao quan hệ giữa hai mẹ con họ lại bất hoà như vậy?

“Nhưng anh ba rất giỏi, từ nhỏ đã là học bá, hơn nữa cầm kỳ thi hoạ mọi thứ đều hiểu biết. Còn có kỹ năng đánh nhau, đánh bài, anh ấy đều biết.” Khi nói đến Cố Ngôn Phong, gương mặt Cố An tràn ngập vẻ mê muội: “Từ nhỏ tôi đã dùng bái anh ấy. Không đúng, tôi vẫn luôn sùng bái anh ấy.”

Tâm tình Khương Mịch liền trở nên phức tạp.

Cố Ngôn Phong đánh bài cô đã từng được thưởng thức, nhưng anh nói mình không biết chơi bất kì loại nhạc cụ nào… Xem ra những gì anh nói dối cũng không ít.

“À, phải rồi, tôi còn phải kể cho cô nghe một chút về bối cảnh của tôi nữa.” Cố An rõ ràng lại có hơi khẩn trương: “Ba tôi chắc hẳn cô cũng biết nhỉ, chính là chủ tịch tập đoàn Tây Xuyên – Cố Vinh Xa, ông ấy là một tra nam cỡ bự.”

Trong truyện đã từng kể đến, Cố Vinh Xa có bảy người con, trong đó có đến năm người con là của năm người phụ nữ khác nhau, đời sống cá nhân rất loạn.

“Mẹ tôi chỉ là một công nhân viên chức nhỏ, bị lừa mang thai, đến chết cũng không biết Cố Vinh Xa là một tên cặn bã. Bà ấy mang thai đôi, vì khó sinh mà mất.” Cố An cúi đầu nói: “Thai đôi là một nam một nữ, ông ngoại tôi lấy đứa bé trai đi, còn bé gái thì ném ở ngoài cửa Cố gia.”

Khương Mịch lập tức hiểu vì sao Cố An lại lợi hại đến vậy. Cô ấy vừa sinh ra đã bị ghét bỏ, hoàn cảnh gia đình Cố Vinh Xa như vậy mà cô ấy lại là một đứa bé không có ai che chở, thật sự quá gian nan, đương nhiên sẽ trở nên nhát gan nhu nhược.

Không trở nên ác độc thì đúng là hiếm lạ.

Khương Mịch đau lòng đến mức khó chịu, bàn tay đang nắm lấy tay Cố An không tự chủ được siết chặt.

“Đám con cháu của Cố gia đúng là chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng không phải tất cả đều không tốt.” Cố An cười với cô: “Bởi vì bác cả mất sớm nên ông tôi yêu cầu tất cả đám chúng tôi khi còn nhỏ đều phải ở nhà cũ, không chia nhà. Anh ba khi ấy nổi bật nhất trong đám trẻ, cũng giống như những đứa trẻ khác, nhưng anh ấy sẽ đưa cho tôi một ít vận dụng cá nhân của anh ấy, dạy tôi một ít chiêu thức phòng thân. Dù sao chỉ cần có anh ba ở bên cạnh thì không có ai dám bắt nạt tôi.”

Khương Mịch đã hiểu rõ: “Cho nên cô muốn cùng anh ấy tiến vào giới giải trí, cùng anh ấy đóng phim?”

“Đúng là vì nguyên nhân này, nhưng cũng là vì tôi thật sự muốn gặp cô.” Cố An nói: “Tôi nghe nói anh ba đính hôn nên đã rất tò mò về cô đấy.”

Khương Mịch có thể hiều tình cảm của Cố An đối với Cố Ngôn Phong, vì vậy nên cô cảm thấy kì quái: “Vậy đáng lí ra quan hệ của hai người phải là rất tốt mới đúng chứ, tại sao lại biến thành như thế này?”

“Cố gia mấy đời là thương gia, tổ tiên chúng tôi có truyền thống là truyền lại sản nghiệp cho con trai trưởng. Nhưng bác cả mất rồi, ông tôi vừa già vừa yếu lại phải chịu nỗi đau mất mát, chỉ có thể đem tập đoàn Tây Xuyên tạm thời giao lại cho ba tôi. Hai bên cũng đã thoả thuận xong, chờ chừng nào anh ba đủ mười tám tuổi sẽ giao tập đoàn cho anh ấy.”

“Nhưng ai cũng không thể ngờ tới, năm ấy anh ba mười tám tuổi bỗng nhiên thích đóng phim, không quan tâm người nhà phản đối mà cứ khăng khăng tiến vào giới giải trí.” Cố An cũng không thể hiểu nổi cách làm của Cố Ngôn Phong: “Ba tôi đã khuyên anh ấy rất nhiều lần, mà anh ấy giống như đang bước vào giai đoạn phản nghịch, không những không muốn kế thừa gia nghiệp mà còn muốn cắt đứt quan hệ với Cố gia. Ai cũng không khuyên được anh ấy, sau đó… giống như bây giờ…”

Khương Mịch càng thêm nghi hoặc, nếu chỉ đơn thuần là Cố Ngôn Phong thích làm diễn viên, không muốn kề thừa gia sản thì cũng không cần phải làm lớn chuyện như vậy.

Cô cứ có cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra đó là cái gì.

“Rất nhiều người nói anh ba không biết tốt xấu, nhưng tôi cảm thấy, anh ba làm như vậy ắt hẳn sẽ có lí do.” Cố An dường như tín nhiệm với Cố Ngôn Phong vô điều kiện: “Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, có lẽ là do đóng phim có quá nhiều mị lực, có lẽ là do giới giải trí có quá nhiều thứ tốt. Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi, trong vòng 9 tháng phải quay về tập đoàn làm việc. Tôi không có bản lĩnh như anh ba, cũng không thể giống anh ấy muốn làm gì cũng được. Nhưng tôi đặc biệt muốn hưởng thụ nó, muốn hiểu xem giới giải trí có gì mà hấp dẫn anh ấy tới như vậy. Cho nên năm nay tôi mới tiến vào giới giải trí.”

Hốc mắt Cố An ửng đỏ: “Trước đây nếu tôi có việc làm phiền đến anh ba thì anh ấy sẽ còn quan tâm tôi một ít. Nhưng sau khi tôi tiến vào giới giải trí, anh ấy tìm được tôi, nói tôi đừng làm loạn, còn nói sau này sẽ không bao giờ quan tâm đến tôi nữa.”

“Giới giải trí đúng là rất phức tạp.” Khương Mịch an ủi nói: “Có thể là anh ấy không muốn cô bị tổn thương.”

“Tôi biết, cho nên tôi mới không giận.” Cố An khịt khịt mũi: “Tôi chỉ muốn cảm nhận về cái giới này chút thôi, cuối cùng vẫn phải về công ty làm việc. Khoảng thời gian trước nghe nói anh ấy đính hôn rồi, tôi nói muốn gặp cô mà anh ấy không để ý. Tôi không còn cách nào khác, vừa nghe thấy anh ấy tham gia một bộ phim truyền hình thì liền mặt dày xin vào đoàn phim. Lúc ấy tôi nghĩ là, nếu có thể cùng anh ấy hợp tác trong một tác phẩm thì cũng coi như hoàn thành tâm nguyện. Nhưng tôi không ngờ tới đạo diễn Du sẽ cho tôi một nhân vật xấu hổ như vậy.”

Hiện tại Khương Mịch đã hiểu hết toàn bộ, Cố An sùng bái Cố Ngôn Phong, quan hệ giữa hai người họ là anh em, bây giờ bảo cô ấy đi quyến rũ Cố Ngôn Phong, e rằng chỉ là đóng phim thôi cũng khó mà làm được.

“Tôi có thể hỏi cô cái này không?” Khương Mịch nhìn Cố An: “Quan hệ giữa thầy Cố và mẹ anh ấy như thế nào?”

“Rất tốt.” Câu trả lời của Cố An hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Khương Mịch: “Tuy rằng lúc nhỏ mọi người đều ở chung một chỗ, nhưng hai mẹ con họ vẫn thân thiết với nhau hơn. Anh ba rất hiếu thảo, bác gái cũng rất hiền. Hơn nữa lúc cả gia đình phản đối anh ba tiến vào giới giải trí chỉ có bác gái là ủng hộ anh ấy, nói anh ấy hãy làm những gì mình yêu thích.”

Khương Mịch choáng váng. Phí Nhất Nhược trong lời kể của Cố An so với Phí Nhất Nhược mà cô biết, căn bản không phải cùng một người!

“Vậy thì, lần này đính hôn…” Khương Mịch chần chờ rồi nói: “Tôi vẫn chưa thấy dì ấy, dì ấy… Có phải dì ấy không hài lòng với tôi, sau đó tức giận với thầy Cố không?”

“Không, không, không.” Cố An vội vàng xua tay: “Bác gái mấy năm nay ngày càng không thích mấy cái thủ tục như thế này, hầu như toàn ở nhà niệm Phật sao chép kinh thư. Lần này chuyện hai người đính hôn là chuyện ngoài ý muốn, không phải chúng tôi không muốn tham dự, mà là khi biết được tin thì buổi tiệc cũng đã kết thúc. Đúng là trước đó bác gái có giới thiệu cho anh ba một cô bạn gái, bác ấy chỉ là không yên tâm nên muốn tìm người chăm sóc anh ba mà thôi. Nhưng anh ba không đồng ý, bác ấy cũng không ép. Lần này sau khi biết được chuyện của hai người, bác gái còn nói sợ cô bị thiệt thòi. Rốt cuộc cô mới chỉ có mười tám tuổi mà đã phải đính hôn, sau này sinh hoạt cá nhân của cô sẽ bị ảnh hưởng.”

Khương Mịch: “…”

Như vậy cũng quá kì lạ rồi.

Là Phí Nhất Nhược ở trước mặt người nhà diễn đến quá tốt, làm cho tất cả mọi người đều bị bà ta che mắt sao?

Hay là có sự hiểu lầm gì đó ở đây?

“Thật không dám giấu, trước kia tôi cũng rất lo lắng. Tôi phải thừa nhận rằng, trước đó nhìn thấy cô tôi đã có thành kiến rồi. Nhưng sau khi tiếp xúc, tôi lại cảm thấy cô và anh ba rất xứng đôi. Tôi chưa thấy ai được anh ấy cưng chiều như vậy, tôi cũng thấy cô thật sự quan tâm anh ba, hai người phải ở bên nhau mãi đấy.” Cố An nắm lấy tay Khương Mịch: “Anh ba cứ vậy giao cho cô, cho tôi xin lỗi vì trước đó đã có thành kiến với cô nhé.”