Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 745

1:44 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 745 tại dualeotruyen. 

Chương 745:

 

Bỗng nhiên nhớ tới việc hôm nay Cố Tiểu Mạch nói không ra câu, Mộ Bắc Ngật nhất thời không nhịn được, cười không phát ra tiếng, sắc mặt cũng dịu đi, giống như ánh mặt trời tháng ba làm tan chảy băng tuyết.

 

Lại thoáng nhìn lên lời giải thích ở phía trên đoạn thoại dài đó, cảm thấy bực tức, Cố Tiểu Mạch bởi vì anh nên mới đến quán bar tìm đàn ông? Muốn tránh né chuyện có tình cảm đối với anh.

 

Cô hoàn toàn có thể lựa chọn bất cứ phương pháp nào, nhưng lại lợn lành chữa thành lợn què, tự chọn lấy cái phương pháp ngu ngốc.

 

nhất đem lại kết cục thảm hại, Mộ Bắc Ngật hoàn toàn không thể tin được.

 

Sắc mặt ôn hòa của Mộ Bắc Ngật lập tức lạnh xuống, hơi có chút không vui nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tiểu Mạch, trong lòng nổi lên một giọng nói, chẳng lẽ lại chán ghét anh đến như vậy? Đến cả gặp mặt một cái thôi cũng cảm thấy như bị hành hạ?

 

Mộ Bắc Ngật không ngây người ở trong phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch thêm nữa, sau khi đặt điện thoại trở về vị trí cũ, không ngoảnh đầu lại mà rời đỉ.

 

Dọc theo đường đi, anh bước ra khỏi bệnh viện với đôi mắt anh tuấn nặng nề cùng vẻ mặt khó hiểu, Mộ Bắc Ngật lại rời đi không như dự định.

 

Thời gian trôi qua nhanh, bình minh của ngày hôm sau đến.

 

Mới sáng sớm Hứa Nhân Nhân liền đến bệnh viện, tìm được phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, đứng ở cửa phòng rất lâu, lúc này mới rời đi ý nghĩ sâu xa trong đôi mắt, bước xuống cầu thang, không có một chút lăn tăn kinh động nào mà đi vào căn phòng vừa tìm được.

 

Cố Tiểu Mạch không hề hay biết chuyện tối hôm qua Mộ Bắc Ngật đến đây, sau khi thức dậy, liền kiểm tra cổ họng của mình, vẫn như cũ một tiếng động cũng không phát ra được.

 

Cô hơi hơi nhíu đôi lông mày, y tá ở bên ngoài đẩy cửa bước vào, trong tay bưng lấy khay thuốc: “Cô Mạch, đến giờ uống thuốc r’ Cố Tiểu Mạch nhìn cô ý tá đó bưng khay thuốc đặt lên bàn, mùi nồng đậm của thuốc truyền tới, cô nhíu mày theo bản năng, nhưng lại không lập tức uống thuốc.

 

Cô y tá đó đặt khay thuốc xuống rồi cũng không lập tức rời đi, mà lại cẩn thận quan sát Cố Tiểu Mạch, lần nữa nhắc nhở: “Cô Mạch, bây giờ phải uống hết thuốc, nếu không thì sẽ nguội mất: Cố Tiểu Mạch há miệng thở dốc, lập tức cầm điện thoại lên: “Hiện giờ tôi không muốn uống, cứ đặt ở đây trước đi”

 

Cô lập tức cầm lấy bản thảo bức vẽ lên xem xét nó một cách cẩn thận tỉ mỉ, y tá đó lại trở lên kỳ quái, tiếp tục kiên trì không từ bỏ nói: “Cô Mạch, nếu như cô không muốn uống thì để tôi đút cho cô”

 

Cô y tá nhỏ đó lập tức bưng thuốc lên, hướng thẳng tới miệng của Cố Tiểu Mạch mà đổ.

 

Vị đắng của thuốc khiến cho Cố Tiểu Mạch choáng váng đầu óc, bèn co rụt cả người về phía sau, chân mày hơi nhếch lên, dường như làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo, ngón tay của y tá nhỏ cứng đờ.

 

Cố Tiểu Mạch lập tức đoạt lại cái cốc, bỏ lên trên bàn, dùng điện thoại gõ chữ: “Đợi một lúc nữa tôi sẽ uống, nhất định phải ép tôi uống bây giờ sao?”

 

Y tá kia nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch không uống, có một loại cảm giác nôn nóng sốt ruột.

 

“Cô Mạch, thuốc này nguội rồi sẽ không tốt, cô mau uống đi”

 

Cô ý tá nhỏ đó trong lòng run sợ mà rời đi, sau đó đi tới một góc không có người: “Cô Nhân, tôi đã đem thuốc đến rồi, Cố Tiểu Mạch không uống, tôi… tôi cũng không có cách nào cả, cô không nên trách tội tôi”

 

Hứa Nhân Nhân híp đôi mắt: “Ý của cô là cô không hoàn thành nhiệm vụ ư?”

 

Cô y tá nhỏ vô thức càng thêm sợ hãi, đến nỗi không dám nhìn vào đôi mắt của Hứa Nhân Nhân.

 

Hứa Nhân Nhân khẽ nhếch căm, sự lạnh lẽo ở sâu trong đáy, Cố Tiểu Mạch không có phòng bị đối với chỗ thuốc kia, cho dù gặp chút trở ngại, cô sớm muộn gì cũng sẽ uống nó.

 

Mà Cố Tiểu Mạch ngồi ở trên giường xem bản vẽ, vị nồng đậm của cốc thuốc đắng ở trên bàn lại truyền tới, ngang nhiên chui vào trong mũi cô.

 

A, thật sự khó ngửi mà.

 

Cố Tiểu Mạch vô thức mà bưng cốc thuốc lên, hùng hùng hổ hổ mà xuống giường, vẻ mặt nhãn nhịn chịu đựng muốn bưng cốc thuốc chạy vào nhà vệ sinh.

 

Ai ngờ, chỉ mới bước được vài bước, Mộ Bắc Ngật đã rời đi từ tối hôm qua lại trở về ngay lúc này, trên người anh vẫn mặc bộ quần áo của hôm qua, bên ngoài mặt trời đã lên, lẳng lặng ngồi trong xe cả một đêm nên bây giờ vẻ lạnh lẽo trên người Mộ Bắc Ngật đã trút bỏ đi không ít.

 

Cố Tiểu Mạch nhất thời không kịp phòng ngự dưới ánh nhìn của Mộ Bắc Ngật, cái cốc vẫn còn đang bưng trong tay, sững sờ trừng mắt.

 

Bị anh bắt tại trận, Cố Tiểu Mạch há miệng thở dốc, mới nhớ ra bản thân nói không nên lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà hơi đỏ lên.