Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 55

7:43 sáng – 02/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 55 tại dualeotruyen. 

Ông Liêu nhìn người trước mắt, dáng vẻ cao lớn của Lục Vân Cảnh làm ông ta quên diễn vẻ thương tâm khổ nữa, chỉ ngơ ngác nhìn rồi lắp bắp hỏi Trình Vũ: “Người…… Vị này là…?”

“Là chồng cô ấy.” Lục Vân Cảnh trả lời, sắc mặt anh thực lạnh lẽo, ngữ khí cũng lộ ra hơi thở cường thế, anh đứng thẳng tắp đó, chỉ một ánh mắt cũng làm người ta cảm thấy nguy hiểm sắp đến. 

Lục Vân Cảnh lạnh lùng làm bầu không khí ngưng trọng khiến người ta không thở nổi, cô Liêu không biết là do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện hay là không có kiến thức, nhìn Lục Vân Cảnh lại hưng phấn tiến đến cạnh Trình Vũ bắt lấy cánh tay cô nói: “Trời ạ chị hai, anh rể soái quá thể.” Khi nói những lời này hai mắt cô ta sáng lên còn nhìn chằm chằm Lục Vân Cảnh, cũng không biết có phải do hưng phấn quá độ không mà cô ta làm tay Trình Vũ có chút đau. 

Trình Vũ lạnh lùng hất ra, vì có Lục Vân Cảnh ở đây càng làm cô cảm thấy thẹn, quẫn bách, cha mẹ ruột không có đức hạnh, cho dù anh không nói gì tự cô vẫn cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước nam nhân này.

Lục Vân Cảnh hiển nhiên cũng không muốn nói lời vô nghĩa, chỉ lạnh lùng: “Tôi đã báo cảnh, chắc trong chốc lát nữa cảnh sát sẽ đến đây, có gì muốn nói thì đợi gặp cảnh sát rồi chậm rãi nói.”

Ông Liêu và vợ hít ngược khí lạnh, hai người họ có chút sợ Lục Vân Cảnh, liền nói: “Tiểu Phượng, Tiểu Phượng con xem…… Chúng ta đều là thân nhân của con, sao con cứ đòi báo cảnh sát chứ?”

Trình Vũ nhìn qua một bên, lười liếc mắt cho họ một cái, “Có gì thì cứ cùng cảnh sát nói cho rồi.”

Anh Liêu cũng tức khí, nhìn cha mẹ sợ hãi rụt rè khiến hắn cảm thấy mất mặt, liền đề cao giọng nói: “Cảnh sát tới thì thế nào, tục ngữ nói thanh quan khó quản việc nhà, cảnh sát tới cũng quản không được nhiều như vậy, huống chi họ tới càng tốt, để họ giáo dục cho cô cái gì gọi là máu đào với ao nước lã, xem cô còn dám lục thân không nhận không.” 

Anh Liêu nói xong, Lục Vân Cảnh nhìn lướt qua, hắn lập tức giật mình, thật sự bị Lục Vân Cảnh hù hết hồn, lập tức không dám nói thêm gì nữa.

Ông Liêu và vợ tựa hồ thực sợ cảnh sát, hai người họ có vẻ hoảng loạn, bà Liêu nói: “Tiểu Phượng, con không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta đi là được, cần gì báo cảnh sát?”

Nói xong liền giục mọi người đi mau, anh Liêu và em gái hiển nhiên không chịu, cô Liêu bĩu môi nói: “Làm gì thế? Chúng ta không phạm pháp.”

Ông Liêu trừng mắt nhìn con gái, rồi kéo nhau đi.

Nhóm người họ rời đi, Trình Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lục Vân Cảnh cười khổ: “Xin lỗi, khiến anh chê cười.”

Lục Vân Cảnh duỗi tay xoa mặt vợ, ánh mắt anh thật ôn nhu: “Nói xin lỗi anh làm gì? Em cũng không có làm gì sai.”

Khó được lúc anh ôn nhu, Trình Vũ ngẩn ra một chút, anh nói làm cô nhẹ nhõm một chút, cô lại nói: “Anh thật sự báo cảnh sát sao?”

Lục Vân Cảnh nói: “Không có.” 

Không báo thì đỡ, bằng không cảnh sát phải đến không một chuyến cũng không hay, bất quá Trình Vũ thật sự lười ứng phó nhóm người thân đó rồi, biết Lục Vân Cảnh có thủ đoạn, liền nói: “Nếu sau này họ lại đến……”

Lục Vân Cảnh dùng ngón tay cái vuốt ve khuôn mặt vợ, nói: “Anh có biện pháp.”

Trình Vũ nghĩ nghĩ liền gật gật đầu, dù sao Lục tiên sinh nhà cô thần thông quảng đại sao có thể không đối phó được bọn họ, hơn nữa cô hoài nghi kiếp trước sở dĩ họ không dám đến quấy rầy cô, hơn phân nửa là do Lục Vân Cảnh làm khó dễ.

Anh có thể cho người âm thầm bảo hộ cô thì tất nhiên cũng có thể âm thầm giúp cô giải quyết phiền toái.

Trải qua khúc nhạc đệm làm Trình Vũ đến chỗ làm trễ một chút, muốn qua lầu ba Trình Vũ phải đi thang máy, đến cửa thì nghe có người gọi cô.

Trình Vũ quay đầu nhìn, lại thấy Giản Chu Nghiên, có vẻ đã đợi nãy giờ, cô ta đầy ý cười nói: “Gần đây khỏe không?” 

Cũng không biết có phải ảo giác không mà cô cảm thấy Giản Chu Nghiên cười so trước kia có vẻ chân thành hơn rất nhiều.

Trình Vũ muốn vội vào làm, không muốn tốn thời gian vô nghĩa, liền trực tiếp nói: “Có việc gì cô cứ nói thẳng đi.”

Giản Chu Nghiên liền túi lấy ra một thiệp mời đưa cho cô: “Đây là thiếp cưới của tôi, chúng tôi tính cuối tuần cử hành hôn lễ, nếu cô rảnh hãy tới nhé.”

Trình Vũ nhìn lướt tấm thiệp chế tác tinh mỹ, tùy tay tiếp nhận, cũng không để ý: “Đã biết, đến lúc đó tôi sẽ đến.”

Trình Vũ nói xong liền rời đi, không ngờ Giản Chu Nghiên đột nhiên nói: “Trình Vũ tôi thật sự xin lỗi.”

Trình Vũ quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt cô ta nghiêm túc, thái độ nhìn qua đúng thành khẩn.

“Xin lỗi?” Trình Vũ híp mắt lại: “Cô xin lỗi cái gì?”

Cô ta hít sâu một hơi, rất chân thành nói: “Tất cả.” 

Trình Vũ cảm thấy Giản Chu Nghiên thật là kỳ quái, thật sự là họ từ nhỏ không ưa nhau, đột nhiên trước khi cưới chạy tới xin lỗi, cô không hiểu cô ta suy nghĩ cái gì, đối với việc được xin lỗi cô cũng không biết nên nói thế nào, liền nói đại: “Tôi rất vội đi trước nhé.”

Trình Vũ đi vào văn phòng ngồi xuống nhìn thiệp kết hôn lại lâm vào trầm tư, đời trước Giản Chu Nghiên cũng đưa cho cô thiệp mời nhưng chỉ là bảo người làm gửi cho còn đời này lại tự mình đưa tới, lại còn xin lỗi cô.

Nghĩ đến đời trước Giản Chu Nghiên cùng Lục Thừa Duẫn kết hôn, tựa hồ họ cũng không hạnh phúc, Lục Thừa Duẫn thường xuyên ngủ ở bên ngoài, sau đó lại còn nhiễm bệnh, Giản Chu Nghiên thống khổ bất kham, công ty của Giản gia bị Lục Vân Cảnh thâu tóm, Giản Chu Nghiên và mẹ chạy trốn ra nước ngoài, hoàn toàn mất tích, chuyện đó đều do Văn Hi nói cho, lúc đó cô ấy còn chê cười mắng chửi cẩu nam nữ đáng kiếp, còn Trình Vũ không quá quan tâm, nghe xong bỏ qua. 

Giờ Trình Vũ nhìn thiệp mời mà thở dài, cô cũng không rảnh nghĩ nhiều, đó là mệnh cô có quản cũng không được, mà cũng không muốn quản.

Bữa trưa Trình Vũ do nhà bếp phụ trách, có đôi khi cô tự xuống dưới lầu ăn, có đôi khi nhân viên sẽ bưng lên. Hôm nay không nhiều việc lắm, tới giờ cơm cô xuống dưới lầu, không ngờ vừa xuống đã gặp Lục Thừa Duẫn.

Vừa lúc thấy hắn từ cửa tiến vào, cũng không biết có phải tới dùng cơm không. Nếu thấy khách mà không chào cũng kì nên Trình Vũ nói: “ Anh tới ăn cơm trưa à?”

Lục Thừa Duẫn cười cười: “Anh tới tìm em.”

Trình Vũ nhướng mày: “Tìm tôi làm gì?”

Lục Thừa Duẫn hơi cúi đầu trầm tư, trong chốc lát sau mới ngẩng đầu nhìn cô bằng vẻ mặt ngưng trọng: “Anh phải kết hôn.”

Trình Vũ nói: “Tôi biết rồi, vừa mới rồi Giản Chu Nghiên đưa thiệp mời lại đây.” Nói xong cô khách khí bổ sung: “Chúc mừng anh.”

Không ngờ những lời này phảng phất như làm hắn đau đớn, vành mắt đỏ ửng, nhìn cô thật sâu, đột nhiên môi khẽ cười nhưng nụ cười lại cực kỳ chua xót, “Nếu hiện tại anh nói với em, anh hối hận, không biết còn kịp hay không.” 

Trình Vũ nhăn mày lại, không ngốc thì sẽ nghe ra ý hắn khi nói những lời này, cô cảm thấy rất kỳ quái, đời trước khi hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhau, hai người vẫn luôn có ranh giới rõ ràng, cơ hồ không giao thoa, từ khi cô trọng sinh trở về, hắn lại lần lượt xuất hiện trước mắt cô, có đôi khi còn hỏi chuyện cô cùng Lục Vân Cảnh, hiện giờ thậm chí còn nói hối hận. Cũng không biết có phải do Lục Thừa Duẫn có tâm lý biến thái khi cô không sống tốt hắn lại an ổn sống, khi cô sinh hoạt hạnh phúc hắn lại thấy tịch mịch. Trình Vũ không biết có nên nói hắn “tiện” không.

Nhưng cô không muốn cho hắn quá nhiều ảo tưởng, liền lạnh lùng nói: “Anh chớ quên, hiện tại tôi là phụ nữ có chồng, lập tức anh cũng muốn kết hôn, loại chuyện cười này không cần phải nói.” Thái độ lạnh băng, ánh mắt lạnh nhạt như kiếm:

“Nếu anh tới dùng cơm thì chúc ngon miệng, nếu không vậy mời trở về.” 

Lục Thừa Duẫn giống như bị cô đâm một nhát thật mạnh khiến hắn đau kịch liệt, sau đó hắn cười khổ hỏi: “Em cảm thấy lời anh nói giống chuyện cười sao?”

Trình Vũ cũng tính nhiều lời, cô không trả lời chì xoay người rời đi. Chuyện quá khứ không nên nghĩ lại rối rắm, người của quá khứ cũng không nên dây dưa.

Lục Thừa Duẫn nhìn bóng dáng cô, đôi tay người ngoài cửa nắm chặt lại thả lỏng, hắn khẽ thở dài đi ra ngoài.

Không ngờ mới ra cửa liền nhìn thấy có một chiếc xe đang chạy lại, Lục Thừa Duẫn nhận ra xe ai, sắc mặt xấu nãy giờ nhìn thấy chiếc xe đó càng khó coi hơn.

Xe dừng lại trước mặt hắn, Lục Vân Cảnh bước từ trên xe xuống, Lục Thừa Duẫn biết vừa mới rồi, anh ta chắc cũng nhìn thấy hắn tìm Trình Vũ.

“Cậu tới chỗ này làm gì? Không phải tôi đã nói không được đến gặp Trình Vũ sao?” Lục Vân Cảnh lạnh bang nói, nghe ra tâm tình anh thật không tốt.

Lục Thừa Duẫn cười cười: “Cho nên, cậu tính đối phó tôi thế nào?” 

Lục Vân Cảnh cúi đầu che dấu vẻ mặt của mình, chỉ nghe từ chóp mũi phát ra tiếng hừ nhẹ, thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến mức lạnh nhạt, giọng lại hàm chứa cảnh cáo: “ Cậu sắp làm chú rể, đối với Trình Vũ mà nói cậu đã là người cũ, quá khứ tuy đã qua đi, nhưng có lẽ khi nhớ lại có thể có chút tốt đẹp, bằng không nếu Trình Vũ biết khi cô ấy thống khổ nhất cậu cụng trộm cùng nữ nhân khác lên giường, sợ là đời này cô ấy sẽ ghê tởm cậu, thậm chí cả ký ức cũ đó cô ấy đều cảm thấy ghê tởm.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt tàn nhẫn: “Tự cậu giải quyết cho tốt.”

Lục Vân Cảnh rời đi, Lục Thừa Duẫn lại ngơ ngác đứng hồi lâu mới rời đi, bước chân hắn trầm trọng sắc mặt lại trắng bệch, có vẻ điều Lục Vân Cảnh nói đả kích hắn rất lớn.

Trình Vũ ăn cơm trưa xong liền vào văn phòng nghỉ ngơi, khi xoay người đóng cửa lại, cửa chưa kịp đóng đột nhiên bị một người cao lớn đẩy ra, ôm chặt cô luôn.

Trình Vũ ngẩn người, thì anh đã cúi đầu hôn lấy môi cô, Trình Vũ nghe hương vị quen liền thả lỏng, vừa hôn anh vừa đem vợ đến sô pha.

Bữa trưa Lục Vân Cảnh đều đến đây, cho nên Trình Vũ không quá kinh ngạc, chỉ là hôm nay Lục Vân Cảnh có vẻ kỳ quái. 

Khi hôn động tác anh có chút dồn dập, để cô trên sô pha vừa hôn vừa thoát quần áo cô, Trình Vũ biết chồng muốn làm gì, chỉ là sao hôm nay anh ấy vội vàng thế nhỉ. Xong việc, anh ôm cô ngồi ở trên sô pha, Trình Vũ đỏ mặt dựa vào lòng ngực anh hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Sao anh gấp gáp thế.”

Lục tiên sinh tuy rằng có khi cường thế, nhưng chưa tới mức mất khống chế nhưng hôm nay trạng thái như thế giống như là mất khống chế thật.

Lục Vân Cảnh không nói gì, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng vợ, lẩm bẩm: “Thời điểm nào em mới có thể sinh con cho anh?”

Trình Vũ nghe mà kinh ngạc, cô đột nhiên ngồi dậy nhìn chằm chằm anh hỏi:

“Không phải lúc trước anh nói không thích con nít sao? Hiện tại lại muốn có con?”

Kéo vợ vào trong lòng ngực anh mới nói: “Đột nhiên anh cảm thấy có đứa trẻ giống vật nhỏ như em ở trước mặt ồn ào nhốn nháo cũng không tồi.”

Trình Vũ: “……”

Kỳ thật Trình Vũ cũng muốn có con, kiếp trước cô không có thai sinh con gì, xem như có tiếc nuối, nếu đời này có thể cùng Lục tiên sinh có con, cũng thật hạnh phúc, nhưng trước đó tỏ vẻ không muốn có con, nên cô lo nếu sinh con anh không thích thì làm sao bây giờ, may anh bị động kinh chút thôi, cuối cùng cũng không tồi, lòng Trình Vũ cũng vui.

Lục Vân Cảnh ở bên này một lát liền về công ty, anh bảo cô lát về chuẩn bị một chút, ngày mai cùng anh đến Mễ quốc.

“ Công ty xảy ra chuyện?”

Lục Vân Cảnh nói: “Không có, chúng ta đi gặp Diệp Chấn Khải.”

Trình Vũ hiểu, xem ra lần trước Lục Vân Cảnh bị Diệp Chấn Khải cự tuyệt cũng không từ bỏ, không thể không nói Lục tiên sinh quả là người không đạt mục đích quyết không cam lòng, càng cản càng hang, cái nghị lực khiến cô bội phục.

Sáng sớm hôm sau Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh khởi hành. Bởi vì không chênh lệch múi giờ nên khi hai người đến vẫn còn ban ngày, Trình Vũ cùng Lục Vân Cảnh ở khách sạn nghỉ ngơi tới tối mới tham dự tiệc tối. 

Tiệc tối là do nhà Lyon tổ chức, khi Lục Vân Cảnh và Trình Vũ tới vợ chồng Lyon tự mình ra cửa đón, Lyon tiên sinh là nhà phân tích tài chính trứ danh, Lục Vân Cảnh có sản nghiệp bên này, cũng thường xuyên qua lại nên nhận thức nhau.

Vợ chồng hai người tự mình nghênh đón, có thể nhìn ra sức ảnh hưởng của Lục Vân Cảnh, vợ chồng Lyon tiên sinh rất nhiệt tình, Lục Vân Cảnh như bình thường, Lyon tiên sinh cũng biết tính anh nên cũng không quá để ý mời bọn họ vào nhà.

Nhà Lyon tiên sinh rất lớn, là giáo đường cũ cải tạo lại, vào đại sảnh Lyon tiên sinh muốn cùng Lục Vân Cảnh bàn công việc, vợ Lyon liền mời Trình Vũ ra hậu viện tản bộ, Trình Vũ cũng vui vẻ nhận lời mời.

Hôm nay có rất nhiều khách, trong ngoài giới tài chính đều có người. Cùng đến hậu viện tản bộ trừ Trình Vũ còn có các phu nhân khác, tiếng Anh cô nói không tệ lắm nên giao lưu cũng không có vấn đề gì, họ đều rất khách khí với cô nên Trình Vũ ứng phó cũng nhẹ nhàng.

Đi dạo chốc lát Trình Vũ vào nhà vệ sinh, khi đi ra Trình Vũ nhận tin nhắn nên lấy di động ra xem tin nhắn, mãi xem không chú ý tới phía trước nên đụng phải người ta, Trình Vũ làm rớt di động, cô vội vàng nhặt lên, theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn định nói xin lỗi, không ngờ cô sửng sốt vì thấy mặt đối phương. Người đó nhìn thấy cô cũng sửng sốt. 

Trình Vũ cảm thấy thật kỳ diệu, người trước mắt cao hơn cô nửa cái đầu, mái tóc đen nhánh sáng bóng, đôi mắt cũng sáng ngời, chóp mũi cao, môi vừa phải, tuy rằng ngũ quan nam tính rõ ràng nhưng thật sự giống cô như đúc.

Nhớ khi ở Ô Lạp quốc nhìn thấy còn tưởng hoa mắt, không ngờ chỉ chớp mắt lại đụng phải ở đây.

Đại khái người ta cũng cảm thấy khi tận mắt nhìn thấy người giống mình thật sự là một điều kỳ diệu, nên cứ nhìn chằm chằm cô, lúc ý thức được mình không lễ phép, hắn gãi gãi tóc: “Cô…… Tôi…… Cái kia……” Tựa hồ có chút kích động, nói năng lộn xộn hắn cười hắc hắc nói:

“Nhìn thấy một người giống y người mình thấy trong gương mỗi ngày thật là kỳ quái, tôi thất thố, xin lỗi nha.”

Trình Vũ cũng cười nói: “Không sao, tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên mà.”

Đúng lúc này vợ Lyon bảo người hầu gọi cô, Trình Vũ cũng không thể để người ta chờ, liền nói: “Vừa mới rồi đụng vào anh, xin lỗi, tôi còn có việc đi trước nhé.” 

“Cái kia……”

Còn tính nói gì nữa, nhưng hắn cũng cảm thấy nếu nói vậy sẽ thất lễ, nên dừng lại, Trình Vũ thấy thế cười cười, theo giúp việc rời đi.

Vợ Lyon và những người khác đã ở trong đại sảnh.

Diệp Gia Hiên vào WC vừa nghĩ đến cô gái mình vừa mới nhìn thấy vẫn không thể tưởng tượng được, trên đời này sẽ có người lớn lên giống mình như vậy, chuyện này chỉ là trùng hợp sao?

Diệp Gia Hiên là một người không giữ được lời trong lòng, có gì mới lạ nhất định phải có người chia sẻ mới thoải mái. Lúc này Diệp Chấn Khải và vợ cùng con trai lớn Diệp Gia Minh đã tới, đang cùng Lyon tiên sinh và Lục Vân Cảnh và vài người có ảnh hưởng trong thương giới nói chuyện.

Diệp gia ở thương trường quốc tế có danh vọng rất cao, nhưng Diệp tiên sinh làm người lại cực kỳ khiêm tốn, đối với ai cũng cười, là Hoa kiều nên trên người mang theo hơi thở thư sinh, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Mà Diệp phu nhân so với Diệp tiên sinh mà nói thì càng đơn giản hơn, nghe nói mấy năm nay bà bắt đầu ăn chay niệm phật, rất ít ra cửa, hôm nay cũng vì Lyon phu nhân mới lại đây. 

Diệp Gia Hiên bước nhanh tới, vừa lúc nhìn không tìm thấy ai tám chuyện liền nói với anh trai: “Anh có biết không, vừa mới nãy em gặp một chuyện đặc biệt kỳ quái á.”

Đối mặt với Diệp Gia Hiên người luôn luôn ôn hòa như Diệp Gia Minh cũng không tự giác nhíu mày, nghe thế anh nói: “Đã nói với em bao nhiêu lần, mặc kệ gặp chuyện gì cũng không nên hoang mang rối loạn thế, bộ dáng em thế này thì ra thể thống gì?”

Diệp Gia Hiên gãi gãi tóc, thè lưỡi nói: “Nói ra sợ anh không tin, em vừa mới gặp một người đặc biệt giống em, thật sự giống lắm, chỉ là con gái thôi.”

Không ngờ lời này mới tuôn ra, Diệp Chấn Khải nghe được cứ như là thiên lôi đánh trúng, ông híp mắt nhìn gần con trai, hỏi: “Con nói cái gì?”

Diệp Gia Hiên bị biểu tình của cha dọa, theo bản năng nhìn thoáng qua mẹ và anh, phát hiện cả nhà giống y cha mình đều như bị sét đánh, Diệp Gia Hiên cũng không biết mình làm sai cái gì, sao cả nhà đều như thế, hắn có chút sợ hãi, hắn cũng cố chứng minh mình không nói dối, hắn liền đề cao âm lượng: 

“ Con không có lừa mọi người, cô gái đó thật sự rất giống con.” Khi hoảng loạn ánh mắt hắn sẽ có thói quen ngó chung quanh, không ngờ nhìn đến cửa Diệp Gia Hiên kích động nói: “Nhìn đi, chính là cô ấy.”

Ba người Diệp gia nhìn qua, thấy từ cửa có Trình Vũ đi vào, ba người họ như bị kinh hách, thân thể cứng còng mắt cũng không nháy mắt một cái.

Bởi vì Trình Vũ đi giày cao gót nên vào sau Diệp Gia Hiên một chút, chỉ là vừa vào cửa đã thấy bầu không khí quái quái, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô cứ đi đến cạnh Lục Vân Cảnh chạm tay anh, vẻ mặt dò hỏi.

Lục Vân Cảnh vỗ vỗ tay vợ cho vợ yên tâm, rồi mới nói với Diệp Chấn Khải và Diệp phu nhân:

“Diệp tiên sinh, Diệp phu nhân, tôi giới thiệu một chút, vị này là vợ tôi.” Rồi mới nói: “Vị này là Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân, vị này con trai trưởng của Diệp tiên sinh Diệp đại thiếu, vị này là Diệp nhị thiếu.”

Lục Vân Cảnh giới thiệu xong, Trình Vũ liền nói “Xin chào” giờ Trình Vũ mới phát hiện Diệp nhị thiếu là người cô vừa mới đụng ở WC.

Vợ chồng Diệp Chấn Khải một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, vợ chồng hai người liếc mắt nhìn nhau, kiểu trong lòng hiểu cũng không nói, Diệp Chấn Khải liếm đôi môi có chút khô nói: “Lục phu nhân đúng không? Không biết cô có tiện nói chuyện chút không?”

Nếu ai quen Diệp Chấn Khải thì có thể nghe ra cách nói chuyện của ông đã hoàn toàn thay đổi so với bình thường. 

Nhìn người rất giống cô, Trình Vũ không phải không nghi hoặc, chỉ là Lục Vân Cảnh cũng nói trong thiên hạ việc lạ gì cũng có, nên có người giống người cũng không phải không có khả năng, cho nên cô cũng không nghĩ nhiều, giờ cô lại cảm thấy quái quái nhưng cũng không tiện nói chỗ nào quái.

Nàng không trả lời, mà nhìn Lục Vân Cảnh, thấy Lục Vân Cảnh gật đầu Trình Vũ mới nói: “Được.”

Lyon phu nhân liền cùng cả nhà và Trình Vũ lên lầu vào một phòng cho khách, Diệp phu nhân nhìn Trình Vũ che ngực như là không thở nổi, tiến vào phòng cho khách là ngã ngồi trên giường.

Sắc mặt Diệp Chấn Khải, Diệp Gia Minh cũng không tốt lắm, chỉ có Diệp Gia Hiên là không biết có chuyện gì xảy ra.

Diệp Chấn Khải trấn tĩnh hơn so với Diệp phu nhân, đợi vợ nằm rồi ông ta mới thật cẩn thận hỏi:

“Mạo muội hỏi cô một câu, Lục phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi.” 

Trình Vũ nhìn lướt qua họ, trả lời đúng sự thật: “Sắp 24 ạ.”

Nghe thế Diệp Chấn Khải tựa hồ có chút kích động, lại hỏi:

“ Nhà Lục phu nhân có mấy người? Có anh chị em gì không?”

Trình Vũ không ngốc, vừa mới rồi Diệp Chấn Khải nói cần nói chuyện trong lòng cô có nghi vấn, lại nghĩ cô giống con ông ta, lại nghe ông ta hỏi thăm mấy vấn đề này, theo suy đoán thì cũng cảm thấy sơ sơ, nhưng suy đoán này thật sự lớn mật nên cô cũng không dám tin. Nghĩ nghĩ cô mới nói:

“Nhà tôi chỉ có mẹ.” Trình Vũ tạm dừng một chút lại nói:

“Anh chị em thì không có, thật không dám dấu, mẹ ta cũng không phải mẹ ruột, mà là mẹ nuôi, cha mẹ nuôi có con gái nhưng chết non, sau đó hai người nhặt được tôi trong đống rác, bởi tưởng niệm con gái nên xem tôi như thân sinh. Bởi vì thân thể mẹ nuôi không tốt cho nên không sinh con nữa.”

Nghe thế Diệp phu nhân như bị kích động ngơ ngác nhìn cô, sau đó bụm mặt khóc.

Trình Vũ cảm thấy Diệp Chấn Khải kích động, đôi tay khẩn trương run lên ông ta điều chỉnh hô hấp, mới hỏi:

“Trên người cô lúc đó có phải có cái khóa trường mệnh khắc chữ ‘ như ý ’ không?” 

Trình Vũ nghe thế liền nghĩ không lẽ thật sự giống cô đoán? Thế nên cô cũng khẩn trương cẩn thận hỏi: “Sao…… Như thế nào ông biết?”

Diệp Chấn Khải ngơ ngác nhìn cô, theo bản năng lui về phía sau một bước, Diệp phu nhân lại khống chế không được, đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Trình Vũ ôm chặt lấy thân thể cô, khóc nói: “Gia Kỳ, con gái của mẹ, là mẹ có lỗi với con.”

Trình Vũ nghe chữ “Con gái” trong lòng nghĩ, má ơi, cô đoán trúng rồi. Thật không tưởng mà, cô là con Diệp Chấn Khải, chuyện gì xảy ra hiện tại đầu óc cô đầy dấu chấm hỏi, lúc này Diệp phu nhân ôm cô khóc lóc thương tâm, nên cũng không thể hỏi, Trình Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, hy vọng họ có thể giải đáp.

Diệp Chấn Khải cũng có chút mất khống chế, che mặt như đang nức nở, Diệp Gia Hiên y hệt Trình Vũ, không, phải nói là so với Trình Vũ hắn còn ngạc nhiên hơn, chỉ có Diệp Gia Minh còn trấn định hơn một ít, thấy Trình Vũ nhìn qua mới nói:

“Tôi có một cô em gái……” Hắn nhìn Diệp Gia Hiên: “Là song sinh với Gia Hiên, đại khái thời điểm lạc là tầm 10 tháng.”

Diệp Chấn Khải lau nước mắt, phút này lão lệ tung hoành làm người chua xót, hít sâu một hơi ông nói: 

“Mấy năm nay cả nhà vẫn luôn tìm con, lại không dám gióng trống khua chiêng tìm, sợ có người có tâm biết thân phận của con sẽ bất lợi cho con, chỉ là phái bao nhiêu người âm thầm điều tra cũng không có tin con, chúng ta sợ con đã gặp bất trắc, nên mới dùng chiêu hồn thuật gọi hồn trở về tới, chỉ cần thấy con một lần cũng được, chỉ là làm mỗi năm một lần cũng không lần nào có thể gọi được hồn con.”

Nguyên lai Diệp gia mỗi năm đến Ô Lạp quốc là vì chiêu hồn cô? Trình Vũ nghĩ mỗi năm đều bị người ta chiêu hồn một lần, cảm giác lạnh cả người.

Diệp Chấn Khải nói xong, Diệp phu nhân lại nói:

“Đều là mẹ không tốt, năm đó giận cha con, mới đem con và Gia hiên về Hoa Quốc, về nhà mẹ đẻ nhưng một mình không giữ được hai đứa mới mang theo một bảo mẫu, ra cửa một người xem một đứa trẻ cũng tiện. Cũng tại tuổi trẻ ham chơi, mang các con đi dạo hội chùa, ngày đó mẹ ôm anh con, bảo mẫu ôm con, vì người ở chùa quá nhiều, nên lạc nhau, không ngờ lần này không thể tìm được.” 

Diệp phu nhân khóc lóc thương tâm, Trình Vũ cũng không biết nên an ủi thế nào, trước nâng bà dậy, bị trưởng bối quỳ áp lực rất lớn.

Nếu nói cô là con Diệp Chấn Khải vậy mấy người Liêu gia là thế nào? Nghĩ đến đây Trình Vũ càng nghi hoặc liền nói:

“Nói mọi người là người nhà của tôi vậy tôi cũng không dối gạt chi, không lâu trước đó, có một nhà họ Liêu cũng tới cửa tìm tôi, nói tôi là con lúc trước họ vứt, họ biết địa điểm lúc cha mẹ nuôi nhặt được tôi, còn biết trên người tôi có khóa trường mệnh luôn.”

Dựa theo tình hình này, Trình Vũ là con Diệp Chấn Khải tỷ lệ lớn hơn một ít, chỉ là cô không rõ làm thế nào Liêu gia cũng chạy tới nhận con, hơn nữa cũng biết trên người cô có khóa trường mệnh, đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra.

Diệp Chấn Khải và Diệp phu nhân liếc mắt nhìn nhau, Diệp Chấn Khải bình tâm, ngữ khí cũng khôi phục như thường:

“Năm đó con và bảo mẫu cùng nhau đi lạc, không chỉ con biến mất không thấy bóng dáng mà bảo mẫu cũng không rõ tung tích, cả nhà đoán có khả năng bị bắt cóc, hơn phân nửa khi đó bảo mẫu cũng gặp bất trắc, nhà họ Liêu có quan hệ tới chuyện này.” 

Trình Vũ gật đầu, nghĩ đến Liêu gia giống như rất sợ cảnh sát, hiện giờ xem ra bọn họ không đơn giản là sợ cô báo họ vứt bỏ cô, mà còn sợ kiện tụng.

Diệp Gia Hiên thực kích động, lại có chút giận:

“Con còn có em gái, sao không ai nói cho con biết?” Hắn cảm giác mình giống kẻ ngốc, quả thực giận hết sức mà:

“Con cũng là người Diệp gia sao không cho con biết chứ?”

Diệp Gia Minh lạnh nhìn hắn một cái: “Miệng của cậu đó, nói cho cậu còn không bằng trực tiếp lấy loa tuyên bố với toàn thế giới cho dễ.”

Diệp Gia Hiên: “……”

Vốn phẫn nộ Diệp Gia Hiên vừa nghe anh trai nói xong liền lặng lẽ, so với ai khác hắn tự hiểu rõ mình. Vừa mới rồi ba cũng nói, sợ người xấu biết thân phận của cô sẽ gây bất trắc, nếu hắn không chú ý lỡ miệng, chẳng phải là đem em gái vào nguy hiểm sao, cho nên cả nhà không nói cũng rất có đạo lý.

Diệp Chấn Khải cũng không để ý Diệp Gia Hiên bất mãn chi, hiện tại lòng dạ đều hướng vào đứa con thật vất vả mới tìm được, nghĩ nghĩ ông nhẹ giọng nói: “Nếu con không tin, thì làm xét nghiệm ADN đi?” 

Trình Vũ cảm thấy cũng đúng, trước cô không muốn làm xét nghiệm ADN vì cô nghĩ cha mẹ là ai cũng mặc kệ, vì họ vứt bỏ cô rồi cô sẽ không nhận, hiện giờ xem ra không giống cố ý vứt cô, hơn nữa xét nghiệm ADN cũng được, bằng không về sau sợ lại có kẻ nhảy ra nhận người nhà.

Trình Vũ liền nói: “Như vậy cũng được, mọi người làm một phần, bên này tôi cũng làm một phần.”

Diệp Chấn Khải tự nhiên nói: “Được được, như vậy tốt nhất.”

Trình Vũ nói: “Chúng ta xuống dưới đi, ở nơi này lâu cũng không tốt, ởdưới lầu người nhiều nên việc hôm nay tạm thời coi như không phát sinh nhé.”

Diệp Chấn Khải cùng vợ nhìn nhau tán đồng đề nghị này, mấy người họ cùng nhau xuống lầu, làm như là không có việc gì, chỉ có Diệp Gia Hiên không bình tĩnh, cứ ngó nghiêng liếc mắt nhìn em gái, đột nhiên có em, hơn nữa là song với mình,thật là vừa mừng vừa sợ lại cảm thấy không thể tin.

Trình Vũ xuống lầu liền thấy Lục Vân Cảnh đang nói chuyện, anh cầm ly rượu vang đỏ, thần sắc đạm nhiên, giơ tay nhấc chân đẹp không nói nên lời □□. 

Trình Vũ đi qua, chào mọi người, sau đó lặng lẽ kéo anh đến một bên trừng mắt nói: “Anh đã sớm biết rồi hả?”

Cho nên anh tìm cơ hội mang cô lại đây gặp Diệp gia, Lục Vân Cảnh bình tĩnh: “Anh cũng chỉ suy đoán thôi, chứ cũng không dám khẳng định.”

Trên thực tế, ngày đó anh nghe được Trình Vũ nhắc tới cô gặp được người rất giống cô mới nghi ngờ, ở Ô Lạp quốc muốn gặp được đồng bào không phải dễ, cho nên anh điều tra một chút mới tra ra được con thứ Diệp Chấn Khải có diện mạo thế anh cũng kinh hãi, chứng thực suy đoán.

Trình Vũ cũng không trách anh, đến khi yến hội kết thúc cô cùng Lục Vân Cảnh đang muốn lên xe rời đi lại nghe phía sau có người gọi.

Trình Vũ quay đầu nhìn, đúng như cô sở liệu, là Diệp gia, Diệp tiên sinh và Diệp phu nhân đi có chút gấp, giống như đi chậm một bước cô sẽ chạy trốn mất, Diệp phu nhân đi đến nàng trước mặt cô, vẻ mặt chờ mong nói: “Nếu không con và Lục tiên sinh về nhà đi, trong nhà thoải mái sạch sẽ.”

Trình Vũ cười nói: “Không được, đêm nay vẫn nên ở khách sạn thôi ạ, chờ xét nghiệm ADN ra kết quả lại nói. Huống chi, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại đầu óc rất loạn cần an tĩnh một chút.” 

Diệp phu nhân có chút mất mát, nhưng thấy Trình Vũ kiên trì cũng không nói gì nữa, Trình Vũ và Lục Vân Cảnh rời đi.

Lên xe, Lục Vân Cảnh đem cánh tay để phía sau lưng ghế cô, hỏi: “Tìm được cha mẹ, em cảm giác thế nào?”

Trình Vũ lắc đầu nói: “Trừ khiếp sợ chút thì cũng không có cảm giác gì.” Trước đó người Diệp gia chỉ là người xa lạ,cũng chưa từng ở chung, hơn nữa trước đó cô cũng không có chờ mong gì, cũng chưa bao giờ tính đi tìm, cho nên cha mẹ ruột là ai đối với cô cũng không quá trọng yếu. Nghĩ đến gì cô lại nói: “Nếu là con Diệp Chấn Khải thật, vậy ông ấy có thể vì em mà hợp tác với anh không?”

Lục Vân Cảnh cúi đầu nhìn vợ, hắn ánh mắt có chút kỳ quái, cánh tay dài từ phía sau vòng qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má vợ, rất ôn nhu: “Nhìn cha mẹ ruột lại không có cảm giác nhiều, lại nghĩ đến có thể ta mang đến chỗ tốt cho anh, vậy là em nhớ đến anh sao?”

Đáy mắt anh sáng lên, trên mặt cũng hiện ra vẻ đang cười, nhìn mê người cực kỳ, Trình Vũ nhịn không được hôn mặt anh nói:

“Anh là ta chồng em, em không nhớ anh thì nhớ ai chứ?” 

Lục Vân Cảnh sửng sốt, sau đó hắn cúi đầu hôn môi vợ trong chốc lát mới buông ra, ôm vợ vào trong lòng ngực mới nói:

“Vậy phải xem Diệp Chấn Khải xem em quan trọng thế nào, là người làm ăn sẽ đem ích lợi và cá nhân phân rõ, có thể vì em mà hợp tác với anh không, vậy phải xem ông ấy có thể mạo hiểm lấy chiêu bài của Thông Minh Tập Đoàn ra cùng anh hợp tác sản xuất ô tô.”

– —–oOo——